Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Tứ Quý sơn trang ta không có đệ tử nào kẻ mắt đỏ

Máu, máu nhuộm đỏ cả bầu trời.

Bách Quỷ Dạ Hành.

Chiến vân dày đặc, hỏa diễm liên miên. Vô số ác quỷ cùng quân của Tấn Châu liều mạng cấu xé giết nhau. Trong tiếng gào thét rung trời, không có đồng tình, không có thương hại, trước mắt chỉ có máu.

Có thể nắm chắc chỉ có trước mắt, chém lật từng địch nhân, ai có thể cam đoan người tiếp theo nằm trên mặt đất không phải là mình đây? Cho nên chỉ có giết chóc!

Giết chóc, nghe có vẻ khủng khiếp!

Dân chúng Tấn Châu thành nghe tiếng chém giết bên ngoài sợ tới mức run rẩy trong phòng.

Quỷ chủ một thân hồng y như tia chớp liên tục bốc lên, chém giết trong chiến trận, đi tới đâu cũng đánh đâu thắng đó. Khí thế sắc bén chưa bao giờ có từ trên người hắn tản mát ra, thiết phiến chém không quá mấy chục trượng như lưỡi dao cuốn người đứt, quỷ chủ đúng là không để ý, thuận tay đoạt lấy một thanh mã đao, phất tay chính là lôi đình một kích. Hồng y công tử nhẹ nhàng tiêu sái cầm đại đao dài mấy trượng, thoạt nhìn dường như có chút buồn cười, nhưng mà khi mỗi một kích đều lấy đi tính mạng của mấy người, máu bắn tung tóe, không ai còn bận tâm nghĩ cái khác, chỉ là hoảng sợ chạy trốn. Hỉ phục tươi đẹp của Ôn Khách Hành bị máu tươi thấm đẫm đỏ thê diễm, không biết là của hắn, hay là địch nhân, mà con ngươi đen dày kia cũng nhiễm màu máu.

Hắn đã đi tất cả các con đường vào Thiên Song.

Mã đao còn rất dễ dùng, hắn vung rường đao trong tay.

Tuy rằng quạt dùng rất tiêu sái nhưng trong loạn quân vẫn là trường đao dễ dùng hơn.

"Đứng lại, ngươi là người nào, dám tự tiện xông vào Thiên Song??" Đoạn Bằng Cử một tiếng rống kinh nộ giao nhau khiến Ôn Khách Hành.

Lúc này Ôn Khách Hành mới nhìn thấy Đọan Bằng Cử phía sau không nhúc nhích người. Phảng phất như bị kinh lôi bổ trúng, không cách nào nói ra trong lòng rốt cuộc là khiếp sợ hay là phẫn nộ.

Tên hỗn chướng này, đó là A Nhứ của hắn, là Chu Tử Thư chỉ thuộc về Ôn Khách Hành! !

Hắn đã làm gì y?! Tại sao hắn có thể làm thế với y?!!! Sao hắn dám làm thế với y?!!!

"Tạp nham!" Ôn Khách Hành quát lớn, cầm dao chém vào đầu Đoạn Bằng Cử.

Nhưng mà vào lúc này, bốn phương tám hướng từ thiên môn địa lao bỗng nhiên đi ra vô số tử sĩ áo đen. Loan đao lạnh thấu xương mà quỷ dị ngăn cản yêu đao mắt thấy bổ tới trên đầu Đoạn Bằng Cử.

"Muốn giết ta, trước tiên qua cửa ải này rồi nói sau." Đoạn Bằng Cử ngẩng đầu, nhìn hắn cười lạnh.

"Hỗn chướng, như vậy đều chết hết đi cho bổn tọa!" Ôn Khách Hành cực kỳ tức giận, trở tay một đao nhanh như lôi đình chấn nộ, bạch nhận như điện thâm chém tới nửa cái đầu tử sĩ kia, nhất thời đầu óc trắng nhũ kết hợp máu tươi như ma vực u tuyền, phun trào trên người mỗi người bốn phía, máu tanh nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian. Công tử xưa nay nho nhã phóng đã hóa thân thành Tu La địa ngục, yêu đao lạnh lẽo trong tay lóe ra quang mang quỷ dị, khát máu mà cuồng, hung hăng, đâm vào thân thể tươi sống kia, lưỡi đao kẹt vào xương cốt liền khiến cuồng lực bổ đứt, hàn quang qua chỗ, hắc y tử sĩ đều bị đứt lìa đầu, máu tươi như nước vonh nước bốc tuyết, đem đất đá xanh của thiên môn địa lao nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt.

Không đến chốc lát, tất cả hắc y tử sĩ đã toàn bộ biến thành thi thể không trọn vẹn nhìn đến không chịu nổi xếp chồng lên nhau dưới chân Ôn Khách Hành.

Đoạn Bằng Cử lại bị khí thế tử thần này của hắn chấn nhiếp đến, vừa muốn đi lấy kiếm, không ngờ trường đao trắng dính đầy máu của Ôn Khách Hành đặt trước ngực hắn.

"Người đả thương Chu Tử Thư, chết!" Trong mắt Ôn Khách Hành bởi vì thiêu đốt lửa giận mà sáng ngời diệu nhân, trong mắt bắn ra thần quang phẫn nộ, khí thế cường đại cơ hồ làm hắn không thở nổi.

Cổ tay dùng sức lưỡi đao sắc bén đã đâm vào trước ngực Đoạn Bằng Cử, máu đỏ thẫm theo trước ngực hắn chảy xuống.

"Ngươi không dám giết ta." Đoàn Bằng Cử bối rối nhìn hắn: "Hắn trúng thất khiếu tam thu đinh, giết ta, hắn cũng phải chết."

Ôn Khách Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, giận dữ cười ngược lại: "Bổn tọa không dám?! Bổn tọa lập tức đem ngươi bầm dập!"

Trong phút chốc, Đoạn Bằng Cử thay đổi sắc mặt.

Ôn Khách hành yêu đao bay múa, từng miếng thịt từ trên người Đoạn Bằng Cử bay xuống, máu tươi phun ra làm cho người ta buồn nôn.

"Lão... Ôn..." Nhưng vào lúc này, từ phía sau Đoạn Bằng Cử truyền đến tiếng gọi yếu ớt như vậy.

Thanh âm kia khàn khàn tựa như là trực tiếp từ cổ họng phát ra, suy yếu mơ hồ không rõ.

Âm điệu giống như tiểu miêu kêu, lại lập tức phá vỡ bầu không khí vốn khẩn trương.

Ôn Khách Hành nghe rõ ràng hơn bất kỳ một lần nào, đó là giọng nói của Chu Tử Thư.

"Đừng... Chặt....... Quá, ghê tởm..."

Ôn Khách Hành nghe vậy không chút do dự rút đao, đem đầu Đoạn Bằng Cử gọt xuống, sau đó ném trường đao ở một bên.

Trong chốc lát, Ôn Khách Hành quả thực không thể tin vào mắt mình.

Hắn đã thấy gì...

Đây có phải là Chu Tử Thư luôn hoạt bát xưa nay không?

Lông mày nhíu chặt, môi không chút huyết sắc mím chặt. Tóc tán loạn dán lên trán mồ hôi lạnh trải rộng, trên xiêm y trắng nõn loang lổ vết máu, lan tràn thành hàu hậu thê lương sau cơn mưa. Những vết sẹo dày trên cơ thể cho thấy những khổ cực mà y đã phải chịu đựng.

Chỉ có đôi con ngươi màu hổ phách kia, trong nháy mắt nhìn thấy hắn liền lóe ra hào quang mừng rỡ, nhưng mà hào quang kia lại thoáng qua, Ôn Khách Hành lại ở đôi mắt yêu thích của y thấy được loại thê lương bởi vì đối với sự thật không dám tin mà sinh ra. Mơ hồ yếu ớt, dường như không chịu nổi lần nữa chứng kiến hy vọng theo lầu các trên không trung cùng nhau sụp đổ.

Trong nháy mắt Ôn Khách Hành, cảm thấy đau lòng cơ hồ muốn vỡ vụn. Chưa bao giờ có đau đớn thật lớn từ đáy lòng như sóng giận cuồng dũng mà lên, trong nháy mắt liền không còn y, ngay cả hô hấp cũng không thể làm được.

"...... Ôn Khách Hành..." Người trên ghế hành hình vươn tay về phía hắn, chỉ là mở miệng gọi tên hắn cũng giống như muốn dùng hết khí lực toàn thân: "Đưa... Ta về!"

Ôn Khách Hành chém đứt xích sắt trên người y, cởi áo khoác ra, cẩn thận bao lấy người thương tích đầy mình này rồi rời đi.

"Đệ thật sự... Tới đây..." Y tựa hồ còn không thể tin được Ôn Khách Hành trước mắt là thật.

"Thực xin lỗi, A Nhứ ta đến trễ."

Đi ra ngoài cửa, Chu Tử Thư bị thi sơn huyết hải ngoài cửa làm cho sợ ngây người.

"Đây..."

Bên ngoài Thiên Song sớm đã có một chiếc xe ngựa đang chờ bọn họ, mấy người ăn mặc theo trang phục của Quỷ Cốc mở cửa xe cho bọn họ.

Nhưng Chu Tử Thư liếc mắt một cái liền nhìn ra, mấy người mặc quần áo ác quỷ kia động tác chỉnh tề, bước đi nhất trí, vừa nhìn đã biết là người trong quân đội đi ra.

Y thở dài để cho Ôn Khách Hành ôm mình vào trong xe ngựa.

Tiếng chém giết còn chưa dừng lại.

"Là người của Thái tử?" Chu Tử Thư tựa vào trong lòng Ôn Khách Hành nhỏ giọng hỏi.

"Ừm." Ôn Khách Hành thật cẩn thận ôm y, sợ xe ngựa xóc nảy đụng phải vết thương của y.

"Thực xin lỗi lão Ôn..." Y nhẹ nhàng than thở.

Đã để đệ tham gia vào cuộc đấu tranh triều đình phức tạp này vì ta.

"Có gì mà xin lỗi." Ôn Khách Hành hôn lên trán y: "Hắn ta giúp ta, ta cũng giúp hắn. Chúng ta hòa nhau."

Chuyện trong triều đình nào có dễ dàng san bằng như vậy?

Chu Tử Thư lắc đầu cười than: "Ý ta là xin lỗi vì làm vỡ xương hồ điệp yêu thích của đệ rồi."

Ôn Khách Hành bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó Chu Tử Thư cũng cảm giác được mấy giọt nước nóng ẩm nhỏ lên mặt mình.

Sư đệ đang khóc...

Điều này làm cho y vô cùng sốt ruột, cố hết sức giơ tay lên muốn lau nước mắt cho hắn: "Lão Ôn, đệ đừng khóc, là ta nói bậy."

"Chu Tử Thư, vì sao huynh không nghe lời ta?" Hắn thì thầm. "Vì sao huynh nhất định phải lấy thân mạo hiểm? Sao huynh lại... Nói dối ta?"

"Đệ biết con người ta không chịu thiệt, đệ đã lừa ta, ta cũng phải trả lại." Chu Tử Thư khẽ cười, kéo tay áo hắn lắc lư: "Lão Ôn~ tốt xấu gì ta cũng không bị người khác đánh dấu."

Chu Tử Thư cũng không biết rõ mình giờ phút này là cái dạng quỷ quái gì.

Mái tóc dài lộn xộn xõa tung, làm nổi bật một mảnh thanh hàn, phản chiếu sắc mặt của y, lại hiện ra màu trắng bệch chói mắt, làm cho người ta không dám bức thị. Hết lần này tới lần khác y vẫn nghịch ngợm mỉm cười, vô ưu vô lự, tựa hồ hồn nhiên không biết sầu.

Trong so sánh, hình thành một loại vẻ đẹp quỷ dị, cũng là dị thường yếu ớt, phảng phất chỉ cần chạm vào một chút liền vỡ vụn.

"Chờ huynh khỏe rồi, xem ta thu thập huynh như thế nào!" Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi, lung tung dùng tay áo lau nước mắt.

"Được, chờ trở về, mặc cho tướng công xử trí." Chu Tử Thư tựa vào trong ngực hắn cười nhẹ.

Một câu nói này là cho Ôn Khách Hành cả người đều cứng nhắc lên, hương rượu tràn ngập.

"Bình tĩnh, lão Ôn." Cả người Chu Tử Thư cười đều run rẩy.

Ôn Khách Hành cúi đầu, ngậm lấy môi y, hắn nếm mùi máu trong đôi môi khô nứt của y.

Nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.

"A Diễn..." Chu Tử Thư thở dài: "Lớn như vậy còn thích khóc, không thấy mất mặt sao."

"Không mất mặt." Ôn Khách Hành phản bác: "Khóc cho người mình yêu, không mất mặt."

"Ta nói, lúc đệ tọa trấn Quỷ Cốc đều ăn mặc như vậy sao?" Chu Tử Thư xoay người, giơ tay lau nước mắt cho hắn.

"Lệ quỷ có nhiều hồng y, bổn tọa thân là chủ của vạn quỷ, đương nhiên chỉ có hồng y mới có thể trấn trụ được." Ôn Khách Hành nắm tay y dán vào má mình.

Hắn cũng biết xấu hổ không muốn nói cho y biết hắn là đang thử hỉ phục thì nhận được tin tức, quần áo còn chưa kịp thay liền chạy tới.

Chu Tử Thư lúc này mới phát hiện hắn trang điểm, đỏ tươi dưới mí mắt thoạt nhìn nhu thuận tà mị, y nhịn không được nở nụ cười lớn, lần này liên lụy đến miệng vết thương, đau đến nỗi khiến y ho khan không ngừng, nhịn không được một ngụm máu phun ra.

"A Nhứ!!"

Bên tai tựa hồ có người gọi y, nhưng mà y lại phảng phất như đang đắm chìm trong nước, cái gì cũng nghe không rõ.

Thẳng đến khi đôi tay thon dài ấm áp kia đặt ở xương hồ điệp của mình, y mới phản ứng lại.

Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư, nội lực hắn truyền tới ấm áp không thể tưởng tượng nổi, nó ôn nhu chảy qua kỳ kinh bát mạch của y, mang theo sinh mệnh lực mê hoặc lòng người.

"Đủ rồi, lão Ôn." Y cười đẩy hắn ra: "Tứ Quý sơn trang ta, khụ khụ, cũng không có đệ tử kẻ mắt đỏ. Khụ..."

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành tức giận không thôi, đỏ lên vành tai: "Mỗi ngày, chỉ biết khi dễ ta."

Chu Tử Thư cười tựa đầu vào trước ngực hắn, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn rồi nhắm mắt lại.

"Thích đệ, mới khi dễ đệ..."

Xe ngựa xóc nảy, liên tiếp ba ngày không ngừng nghỉ mới về đến Thần Y Cốc.

Mà bọn họ không nghĩ tới chính là Chân Như Ngọc và Phục Phong vì làm thế nào để lấy đinh sắt trên người y đã cãi nhau ba ngày.

Ngay từ đầu Chu Tử Thư còn rất có phong cốt muốn tỏ vẻ nếu như phế võ công của ta vẫn là không cần trị, không có võ công thì y cũng không phải là chính mình.

Sau đó y bị Chân Như Ngọc cùng Phục Phong hung hăng mắng.

"Câm miệng lại!" Hai người đồng thanh. "Việc này không liên quan đến ngươi!"

Chu Tử Thư sợ tới mức rụt cổ lại.

Làm thế nào để chữa lành vết thương cho ta ngược lại lại nói không liên quan đến ta?

Y không biết, y cũng không dám hỏi.

"Trị thương còn phải phế võ công nếu mà truyền ra ngoài tì thanh danh của Thần Y Cốc chúng ta để ở đâu?!" Chân Như Ngọc nhướn mày.

"Phế rồi sau hồi phục lại, huynh có hiểu không??" Phục Phong trừng mắt: "Giải độc rất dễ dàng, hơn nữa ta có thể phế nội lực của nó, ta tự có biện pháp khôi phục cho Chu tiểu tử!"

"A, khôi phục nội lực dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng Âm Dương sách vẫn còn ở trong tay ngươi?!" Chân Như Ngọc cười lạnh.

"Không có âm dương sách ta cũng có thể làm được, ít thì hơn ba năm, không thì năm năm, nhất định sẽ để cho tiểu tử này trở lại thời kỳ đỉnh phong." Phục Phong cố cãi.

"Bớt khoác lác, ngươi chính là muốn lấy đứa nhỏ đáng thương này thử độc cho ngươi mà thôi!" Chân Như Ngọc trợn mắt.

"Chân Như Ngọc, mẹ nó huynh bớt nói bậy!" Phục Phong xắn tay áo: "Cùng lắm thì ta dùng cổ bảo vệ tâm mạch của tiểu tử đó..."

"Dùng cổ? Vậy còn không bằng đi Nam Cương mời Đại Vu đến xem." Chân Như Ngọc vỗ bàn.

"Cái tên nhãi đó sao..." Phục Phong khinh thường.

"Vậy cũng so với ngươi hiểu được vu cổ thuật nhiều hơn!"

"Con..." Chu Tử Thư muốn nói cái gì đó bị Phục Phong trừng mắt lại liền nuốt lời trở về.

"Cái này cùng vu cổ thuật ít nhiều không quan hệ!"

"Nếu âm dương sách còn ở Thần Y Cốc thì còn cần cái gì vu cổ thuật!"

"Đều do Tần Hoài Chương!"

"Đúng, đều do Tần Hoài Chương!"

Chu Tử Thư trợn mắt há hốc mồm trước kết luận cuối cùng hai vị thánh thủ.

"Hai người! Ầm ĩ  những 3 ngày kết luận là trách lão Thái Sơn của con?" Ôn Khách Hành cũng gia nhập chiến đoàn: "Hai người có  được không vậy? Không có bản lĩnh chữa bệnh liền đi đi, mỗi ngày ầm ĩ  khiến A Nhứ đau đầu!"

Chu Tử Thư cười khổ: "Nếu không, không trị?"

Vừa nói ra miệng y liền hối hận.

Ba người kia cùng nhau quay đầu lại lườm y cháy mặt.

Trong mắt Ôn Khách Hành lại nổi lên tầng nước mắt.

"Con sai, con sai! Mọi người cứ tiếp tục đi."

Chu Tử Thư thật sự đau đầu.

"Như vậy." Chân Như Ngọc vỗ đùi một cái: "Chúng ta cũng đừng cãi nhau ở đây, dù sao ai cũng không thuyết phục được ai. Mấy tháng nay trước tiên dưỡng tốt ngoại thương cho Tiểu Tử Thư, sau này chúng ta đi mời Đại Vu ở Nam Cương, cùng nhau đến Đại Lương, tìm Tiểu Sắc Thần bốn phương hội chẩn, ta còn không tin rút ra không ra mấy cái đinh rách!"

"Được, ta đi chuẩn bị thuốc tắm cho Tiểu Tử Thư." Phục Phong vừa đi ra ngoài vừa hô: "A Tương! Đi đun sôi nước đi!"

Cố Tương nằm sấp ngoài cửa sổ nghe bọn họ cãi nhau trong nháy mắt chạy trốn không thấy bóng dáng khiến cho Chu Tử Thư thiếu chút nữa cho rằng nàng cũng luyện lưu vân cửu cung bộ.

"Để ca con đi!!!"

Phục Phong trừng mắt nhìn: "Vậy ngươi còn không mau đi?!"

Ôn Khách Hành dưới chân sinh phong: "Vâng sư thúc, con biết rồi!"

Chân Như Ngọc quay đầu lại cười dịu dàng: "Tử Thư à, vừa rồi con muốn nói cái gì?"

"Con muốn nói... Con và Đại Vu của Nam Cương là chí giao."

Chân Như Ngọc mừng rỡ: "Được đến hoàn toàn không tốn thời gian, vậy thật tốt quá, chờ thân thể con tốt hơn một chút liền viết cho bọn họ một phong thư, mời bọn họ đi Đại Lương."

Sau đó lại an ủi Chu Tử Thư vài câu rồi rời khỏi phòng đóng cửa lại.

Chu Tử Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lỗ tai ong ong rung chuyển.

Cũng không biết là do bọn họ ầm ĩ hay là ngũ giác bắt đầu suy giảm.

Y còn chưa kịp rót cho mình uống ngụm trà nào thì lại có người gõ cửa.

Thần Y cốc thật đúng là... Hiếu khách...

Chu Tử Thư thở dài rồi đứng dậy đi mở cửa.

Cốc Diệu Diệu mang theo Ôn Khách Hành bưng chút đồ ăn đi vào.

"Tiểu tử Thư,trên người con có thương tích, ở trong phòng cho Diễn nhi bồi con ăn cơm đi."

"Cám ơn sư nương." Chu Tử Thư ôm quyền.

"Đừng khách khí." Cốc Diệu Diệu sờ sờ tóc y: "Sau này con và Diễn Nhi thành thân, chúng ta chính là người một nhà. Con còn phải đổi giọng gọi ta là nương nữa đấy!"

Chu Tử Thư cúi đầu, lỗ tai trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

"Con muốn ăn cái gì thì cứ nói cho ta."

"Con muốn..." Chu Tử Thư nhìn những bữa ăn bệnh nhạt nhẽo kia. "Uống rượu..."

"Cha ta cùng sư thúc đều nói hiện tại huynh không thể uống rượu." Ôn Khách Hành lập tức cự tuyệt.

Con sâu rượu ở trong bụng Chu Tử Thư bắt đầu ngọ nguậy, từ khi bị Tấn vương bắt đi, y đã hơn tháng nay không dính chút rượu, lúc này đầu óc nóng lên kéo tay áo Cốc Diệu Diệu, mềm nhũn hô một tiếng: "Nương... Cầu người đấy."

Cốc Diệu Diệu cùng Ôn Khách Hành đầu óc đều "ong" một tiếng.

Cái này cũng... Dễ thương quá đi! Cốc Diệu Diệu trong lòng cảm thấy nhi tử xong rồi, uy lực làm nũng cũng quá lớn, ta cũng không chịu nổi thì nhi tử của ta... Nàng quay đầu nhìn Ôn Khách Hành, quả nhiên con trai mình một bộ hồn đều bị câu đi biến thành bộ dáng ngốc rồi.

Ai, sau này nhất định là không cứu được!

"Chỗ ta... Có chút rượu thuốc, uống ít một chén... Cũng không sao đi?"

Ôn Khách Hành do dự một chút, vẫn gật gật đầu: "Đừng nói cho cha biết."

Chu Tử Thư nở nụ cười, giống như một con hồ ly nhỏ: "Đây là bí mật của ba người chúng ta."

Một đêm đầy khó chịu.

Ác mộng phảng phất như vũng bùn thâm trầm, tàn nhẫn lại chậm chạp làm cho Chu Tử Thư dần dần hít thở không thông.

"Tử Thư, bởi vì ngươi, mười vạn ác quỷ kia tàn sát thành Tấn Châu, ngươi không nghe được những vong hồn kia khóc rống sao?"

"Không, không phải!"

Chu Tử Thư bỗng nhiên bừng tỉnh rồi không ngừng thở dốc.

Chợt mà đến chính là đau đớn cùng hắc ám, đau đến tê tâm liệt phế.

Không biết là thân thể hay là tâm linh hay là linh hồn, đau đến một mảnh hoảng hốt.

Trong phút chốc năm giác quan đã mất hết, trong thiên địa một mảnh ồn ào.

Nội tức cuồn cuộn, một ngụm máu tươi phun ra.

Trong lúc này phảng phất có rất nhiều người vọt vào phòng, có người chống lưng y dùng nội lực giúp y điều tức, có người cắm ngân châm vào huyệt đạo của y, có người mở miệng y nhét vào một viên thuốc, còn có tiếng đàn vang lên, phảng phất như là "Thanh Tâm Phổ Thiện Chú".

Mùi thuốc tản ra làm cho ngũ giác của y dần dần khôi phục.

Chu Tử Thư phục hồi tinh thần lại phát hiện mình đang tựa vào trong ngực Ôn Khách Hành. Trước giường Chân Như Ngọc, Phục Phong và Cốc Diệu Diệu mang vẻ mặt lo lắng nhìn mình.

"Tiểu tử Thư, có khỏe không?" Chân Như Ngọc ân cần hỏi.

Chu Tử Thư gật gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ chư vị tiền bối!"

Phục Phong gật đầu: "Châm thuốc kết hợp quả nhiên hiệu quả giảm đau so với đêm qua còn tốt hơn."

"Ngày mai chúng ta châm cứu trước, xem có thể ngăn cản chấn thương đinh phát tác đau đớn hay không." Chân Như Ngọc như có điều suy nghĩ.

"Con nói các người có thể đừng đem A Nhứ làm vật thí nghiệm hay không?" Ôn Khách Hành nghiêm mặt nhìn hai vị thánh thủ rõ ràng bởi vì gặp phải thất khiếu tam thu đinh loại thương nhân hiếm thấy này mà có chút kích động.

"Tiểu tử, chúng ta là vì tốt cho thê tử của ngươi, tiểu tử chết tiệt này nếu không phải là thê tử ngươi thì lão tử mới lười quản." Phục Phong không vui, phất tay áo mà đi. "Không biết tốt xấu!"

"Không biết tốt xấu!" Chân Như Ngọc cũng trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, bước nhanh đuổi kịp Phục Phong: "Sư đệ xem, ngày mai thuốc có thể đổi mấy vị này..."

Cốc Diệu Diệu dùng ngón tay chọc chọc đầu Ôn Khách Hành: "Không biết tốt xấu!"

Chu Tử Thư nhìn bọn họ, nhịn không được cười nhẹ, sau đó cũng muốn mở miệng, Ôn Khách Hành thấy vậy liền ngăn cản y.

"Huynh không được nói!" Dứt lời liền cúi xuống hôn y.

Trong Dục Hoa cung, Hàn Diệp đang chải tóc cho Cơ Phát, thủ pháp của hắn nhẹ nhàng thong thả, cung nữ bên cạnh nơm nớp lo sợ nâng triều tóc.

Cơ Phát quen không thích trang sức tóc phức tạp, ngày thường chỉ cài một cây trâm đơn giản.

"Con đang chờ gì vậy?" Cơ Phát rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi. "Ngay cả lên triều cũng không đi."

Hàn Diệp chỉ cười, cúi người ở bên tai y thấp giọng nói: "Rõ ràng là mẫu hậu quấn lấy nhi thần không buông, mới lỡ canh giờ."

"Hỗn chướng!" Cơ Phát trách mắng.

Hàn Diệp cũng không tức giận, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai đỏ ửng của Cơ Phát: "Con đang chờ cái gì, mẫu hậu chẳng lẽ không biết sao?"

Cơ Phát trầm mặc.

"Tay mắt thông thiên, không chỉ là Tứ Quý sơn trang, không phải sao?" Hàn Diệp cười tủm tỉm cầm cây trâm trong tay cung nữ, đeo trên đầu Cơ Phát.

"Hai vạn thân binh của ta ở bên ngoài Thần Y Cốc ngăn trở Thiên Song cùng Độc Hạt." Hàn Diệp xoay người ép buộc y và mình nhìn nhau. "Vị quỷ chủ kia liền mang theo năm vạn ác quỷ đi thẳng tới Tấn Châu. Quỷ Cốc cách Tấn Châu hơn tháng lộ trình, quỷ chủ trở về Quỷ Cốc dẫn dắt ác quỷ xuất thế sợ là không có khả năng trong vòng ba ngày đến Tấn Châu đi?"

Cơ Phát thở dài: "Quỷ thông minh, không giấu được người. Hách Liên Dực sớm muộn gì cũng phải giải quyết, ta chỉ là mượn vị quỷ chủ kia một ít binh mà thôi."

"Mẫu hậu, binh quyền cơ gia, quá lớn." Hàn Diệp ngồi xổm xuống, nhìn y. Vị quỷ chủ kia được xưng là dưới tay có mười vạn ác quỷ, nhi thần vốn có ý muốn Hách Liên Dực cùng người trong giang hồ tàn sát lẫn nhau, làm suy yếu thế lực của quân Tấn Châu, sau đó nhi thần lại đi tham gia hắn một chuyến, làm cho hắn khó xoay người chống lại nhi thần."

"Diệp Nhi của ta thật sự đã trưởng thành." Cơ Phát có chút cảm khái, cười sờ sờ tóc hắn.

"Thưởng." Hàn Diệp ngẩng đầu lên, chỉ chỉ môi mình.

"Ngươi nha..."

Cơ Phát bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người điểm lên môi hắn một nụ hôn.

"Báo ——" ngoài cung có thám thính đến báo.

Hàn Diệp đứng dậy chỉnh sửa quần áo.

"Thành Tấn Châu bị mấy vạn nhân sĩ võ lâm vây công, Tấn vương trọng thương, quân Tấn Châu liều chết chống cự, tổn thất thảm trọng."

"Ai nha mẫu hậu xem, võ lâm phân tranh này, thật đáng sợ mà!" Hàn Diệp xoay người hướng về phía Cơ Phát nhướng mày cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro