
8. Hỉ
Chu Tử Thư đi ra khỏi Tứ Quý sơn trang nhìn thấy Đoạn Bằng Cử mang theo xe tù họ cực kỳ phẫn nộ.
Đoạn Bằng Cử khi nhìn thấy Chu Tử Thư liền hiểu vì sao Tấn vương đối với biểu đệ này lại nhớ mãi không quên, có thể đem mỹ nhân lãnh diễm lại võ công cao cường như vậy hàng phục, quả thật rất có cảm giác thành tựu.
Huống chi mỹ nhân này còn liên quan đến bí mật lớn.
Đoạn Bằng Cử đối với Chu Tử Thư hành quyền: "Xin lỗi thiếu trang chủ, Vương gia phân phó ta nhất định phải mang thiếu trang chủ về Tấn Châu, tiểu nhân nghe nói thiếu trang chủ khinh công trác tuyệt nên mới ra hạ sách này, mong thiếu trang chủ hiểu cho."
Tần Hoài Chương kéo Chu Tử Thư ra phía sau: "Tấn vương muốn bản đồ kho Võ Khố, Tần mỗ cho người là được."
Đoạn Bằng Cử chỉ cười chắp tay: "Vương gia nói rồi, lần này tới chủ yếu là tiếp thiếu trang chủ. Nếu Tần trang chủ nguyện ý dùng địa đồ Võ Khố làm hồi môn cưới của thiếu trang chủ, vậy thì càng tốt. Nếu như không có của hồi môn cũng không sao, chỉ là thiếu trang chủ đến Tấn Châu sợ là sẽ bị người ta nhạo báng."
"Khinh người quá đáng! Sư huynh, chúng ta không đi! Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ." Tần Cửu Tiêu nghe vậy cắn răng nói.
"Cửu Tiêu!" Chu Tử Thư trừng mắt nhìn cậu một cái.
"Vương gia nói..." Đoạn Bằng Cử giơ tay lên, thị vệ của Thiên Song bốn phía trong nháy mắt giơ nạp lên.
"Chuyện này nên làm như thế nào thì trong lòng thiếu trang chủ hẳn là so với Đoạn mỗ rõ ràng hơn đi."
"Ta biết rồi." Chu Tử Thư mặt không chút thay đổi gật gật đầu, sau đó xoay người lại dập đầu Tần Hoài Chương.
Y đứng lên nói với Đoạn Bằng Cử: "Ta vào vương phủ, về sau cùng Tứ Quý sơn trang này liền không có quan hệ gì, cũng không cần lấy danh thiếu trang chủ để xưng hô ta nữa."
"Tiểu nhân gọi ngài là -- Vương phi?"
Chu Tử Thư cắn răng, xoay người lên xe tù: "Tùy ngươi."
"Chờ một chút!" Tần Hoài Chương gọi lại, từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ: "Bản đồ Võ khố con cầm lấy. Có muốn cho hắn ta hay không tùy con."
Chu Tử Thư cắn chặt môi, mùi rỉ sắt lan tràn ra, che giấu bi thương tuyệt vọng.
Y quỳ xuống trong xe tù, cúi đầu thật sâu: "Tử Thư, bái biệt sư phụ."
Mãi cho đến khi xe tù đi ra rất xa, y cũng không đứng dậy.
"Vương phi đứng lên đi, quay đầu quỳ xuống tiểu nhân về sau cũng không có cách nào cùng Vương gia giải thích đâu." Đoạn Bằng Cử nhìn y, cảm thấy có chút đáng thương lại có chút buồn cười.
Chu Tử Thư tai điếc không nghe thấy.
Từ đó về sau dọc theo đường đi một câu cũng không nói, ngoại trừ ăn cơm nghỉ ngơi chính là ở trên xe tù nhắm mắt thiền định.
Đám người hộ tống y thậm chí còn cảm thấy vương phi này là người câm.
Khi đến Tấn Châu, Chu Tử Thư từ xe tù đi xuống, tay chân mỏi nhừ, còn suýt nữa té ngã.
Hách Liên Dực bước nhanh tới đỡ lấy.
"Tử Thư, đệ làm sao vậy?"
Chu Tử Thư cười lạnh: "Vương gia không phải sợ ta chạy, mỗi ngày trong đồ ăn uống đều bỏ vào nhuyễn cân tán, hiện tại như vậy không đúng ý Vương gia sao?"
"Khốn kiếp! Ai dám làm thế với đệ, ta sẽ chặt đầu hắn!"
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn, Chu Tử Thư không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
"Vương gia, ta mệt rồi."
"Ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu tiếp phòng, hai huynh đệ ta và đệ đã lâu không gặp, lần này phải tán gẫu cho vui vẻ." Hách Liên Dực lôi kéo cổ tay của y, kéo y vào nội đường: "Ta đem vò rượu kia đào ra, chính là năm Bắc Uyên xuất giá chúng ta cùng chôn..."
"Huynh đệ?" Chu Tử Thư hất tay hắn ra cười lạnh: "Vương gia lúc này nói từ này không cảm thấy buồn cười sao?"
"Tử Thư, bổn vương đối đãi đệ chính là một mảnh thật lòng." Hách Liên Dực vẻ mặt thành khẩn, giơ tay lên phát câu thề.
"Vương gia thật lòng, đáng giá mấy đồng?" Chu tử lườm mắt, nghĩ thầm giờ phút này mới nên có mấy đạo sấm xuống đánh hắn đi, lão thiên gia mẹ nó đúng mù rồi.
Y lấy ra bản đồ Tần Hoài Chương đưa cho mình: "Ta đã thoát ly Tứ Quý sơn trang, thỉnh Vương gia không nên mưu toan lợi dụng ta khống chế Tứ Quý sơn trang. Những gì ngài muốn, ta sẽ cho ngài. Những thứ khác..."
Dứt lời ném bản đồ, xoay người đi thiên điện.
Hách Liên Dực nheo mắt lại: "Chu Tử Thư, ta khuyên ngươi không nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
"Vương gia." Đọan Bằng Cử nhìn một chút bản đồ bị ném trên mặt đất: "Đại hôn này..."
"Tiến hành đúng hẹn!"
Ngày mai cách núi cách non, thế sự hai bên đều trải dài.
Chu Tử Thư lúc này có chút hối hận, chuyện này kỳ thật nên thương lượng với Ôn Khách Hành một chút, nói không chừng tên kia sẽ có chủ ý quỷ quái gì đó.
Vốn định gặp biểu ca còn có thể cùng hắn nói chuyện thật tốt, nhưng thật lần gặp mặt lại chỉ muốn đánh hắn cho mặt nở hoa đào, để cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!
Bản đồ cũng cho hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn cưới hỏi cái gì nữa?
Nhưng nếu hắn dám dùng Tứ Quý sơn trang ra uy hiếp y, y nhất định sẽ băm mệnh căn của hắn.
Tay y chạm vào hông.
Bạch y kiếm cũng đã bị thu đi.
Đáng chết!!
Chu Tử Thư muốn mắng người, nhưng y sẽ không làm vậy.
Lăn qua lộn lại cũng chỉ biết nói vài câu "Con mẹ ngươi", "Lão Quy Tôn" mà khi ở Hồ Châu đã học được.
Mắng vài câu lại cảm thấy có nhục nhã.
Dứt khoát chỉnh đốn xiêm y, ngồi trước đàn. Giống như thăm dò gảy một sợi dây, thanh âm thanh tịnh theo đó mà nổi lên, mạc mạc khuếch tán đến bốn phía không khí, tiêu tan.
Vốn là âm điệu miêu tả hận ngưng trọng gia quốc, lại bị Chu Tử Thư nhuộm màu mới -- ưu thương nhàn nhạt, phảng phất bá nha trước mộ Tử Kỳ, thương tiếc tri âm qua đời xa.
*Phựt* Một tiếng, dây đứt âm tuyệt.
Chu Tử Thư trầm mặc, sau đó ngẩng đầu.
Không biết từ khi nào Hách Liên Dực đã yên lặng đứng ở cửa.
Trong lúc nhất thời, hai người chỉ lẳng lặng nhìn nhau như vậy.
Một lúc lâu sau, Chu Tử Thư phá vỡ thế bế tắc. Y đứng dậy, khẽ hành lễ.
"Xin lỗi, đã tự tiện tự động dùng nhã khí vương gia, lại còn làm đứt dây đàn."
"Không sao, sau đại hôn, đây đều là đồ của đệ." Hách Liên Dực mặt lạnh.
"Có thể không thành thân sao, biểu ca!" Chu Tử Thư đi tới, giống như hồi nhỏ kéo tay áo hắn lắc lắc.
"Không thể, làm nũng cũng vô dụng."
"Chúng ta lại không có nền tảng tình cảm, ngươi trói ta vào người ngươi rốt cuộc có chỗ tốt gì??" Chu Tử Thư rốt cục nhịn không được, giận dữ nói. "Dùng Tứ Quý sơn trang uy hiếp ta, ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?"
"Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết! Tử Thư, sao đệ lại không hiểu chứ!" Hách Liên Dực giữ chặt tay y: "Thái tử Hàn Diệp cùng Hoàng hậu mập mờ không rõ ràng, họa loạn cung đình. Người như vậy làm sao xứng lên ngự tọa, được lòng thiên hạ đây?"
"Chuyện của Thái tử và Hoàng hậu ta mặc kệ." Chu Tử Thư rút tay ra.
"Ta chỉ biết mấy năm nay Thái tử tiên phong chống địch, trị thủy hữu công, khai khố tán lương cứu tế nạn dân, rất được lòng dân. Biểu ca cùng người tranh đế vị, danh bất chính, ngôn bất thuận."
"Đệ đi theo Cô, Cô cho đệ làm người đứng đầu Thiên Song này! Mang theo Tứ Quý sơn trang, chúng ta cùng nhau mở ra một đạo thiên quang thịnh thế cho loạn thế này! Đến lúc đó được thiên hạ, giang sơn này chính là hai người ta và đệ."
Xưng cô đạo quả đều là cóc! Chu Tử Thư trợn trắng mắt: "Chu Tử Thư một lần giang hồ thảo mãng, đối với quyền lợi địa vị gì hoàn toàn không có hứng thú, tranh chấp chưởng triều đại này không liên quan đến ta, ta chỉ nguyện ở trong thiên địa hưởng thụ tinh nguyệt độc quyền của ta độc chuyển, tứ quý luân hồi, làm hết thảy việc ta muốn làm, tự do không bị ràng buộc."
"Vậy coi như giúp ta, chỉ cần kéo Thái tử xuống ngựa, Cô liền thả ngươi tự do."
Có quỷ mới tin ngươi!
Chu Tử Thư lắc đầu: "Sau lưng Thái tử là cấm quân kinh thành, lúc này lại được lòng dân, ngươi muốn kéo hắn xuống ngựa chỉ có thể phát động binh biến. Vì dục vọng cá nhân của ngươi, phải hy sinh sinh mệnh của mấy vạn tướng sĩ không công? Còn làm cho dân chúng Tấn Châu và kinh thành di dời? Muốn ta bồi cả toàn bộ Tứ Quý sơn trang? Nếu sau khi Hàn Diệp lên ngôi là một hôn quân, làm cho dân chúng thiên hạ này rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, ngươi khởi binh còn có thể tha thứ, nhưng hiện tại ta chỉ có thể nhìn thấy dã tâm cùng tham lam của ngươi! Biểu ca, trước kia ta cảm thấy ngươi có thể làm một minh quân thánh chủ, hiện tại xem ra, là ta sai rồi."
"Bình ngói khó tránh khỏi bị vỡ trên giếng, tướng quân chung quy chết trước trận. Không có tắm máu tẩy lễ, lấy đâu ra thái bình thịnh thế?! Tiểu tử Hàn Diệp kia ngoại trừ mang họ Hàn nào còn có một chút xứng lên ghế vàng ngự tọa kia? Tử Thư à, Cô còn tưởng rằng đệ sẽ là tri kỷ của ta, nào ngờ đệ cũng là người tầm thường." Hách Liên Dực lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
"Làm tri kỷ của ta? Ngươi cũng xứng?" Chu Tử Thư giận dữ cười ngược lại.
"Ngươi!" Hách Liên Dực tức giận nói không nên lời, oán hận trừng mắt nhìn hắn: "Ba ngày sau đại hôn, đệ tốt nhất nên an phận, bằng không toàn bộ Tứ Quý sơn trang đều sẽ chôn cùng đệ!"
"Con mẹ nó!" Chu Tử Thư một cước đá văng cầm án.
Ba ngày sau, ngày 18 tháng 7, phải thành thân.
Tấn vương đại hôn, Thần Y Cốc thiếu cốc chủ du ngoạn trở về.
Lúc Chu Tử Thư bị trùm trang phục hỉ phục trùm đầu nhét vào kiệu hoa, trong lòng bỗng nhiên nghĩ nếu Ôn Khách Hành biết thì đệ ấy có thể đến cứu ta hay không?
Trước đại hôn thánh đường là một mảnh nhộn nhịp, nến đỏ đung đưa, vô cùng náo nhiệt.
Chu Tử Thư chỉ đờ đẫn lôi kéo hồng tơ đi theo Hách Liên Dực.
Thái giám Tư Lễ cao giọng hô:
"Một bái thiên địa tạ nhân duyên! Bái --"
Tạ cái quỷ! Chu Tử Thư cắn răng.
-- Ôn Khách Hành trong Thần Y Cốc nhìn Chân Như Ngọc viết xong thư cầu thân, cười rạng rỡ: "Thật sự là trời ban lương duyên!"
"Nhị bái cao đường dưỡng dục ân!"
Chu Tử Thư a Chu Tử Thư, cao đường chính là kẻ thù thí thân của ngươi đấy! Y nắm chặt nắm tay, móng tay chọc vào trong thịt, máu mơ hồ nhảy ra.
--"Lần này là đa tạ phụ thân cùng Tần bá bá!" Ôn Khách hành thử mặc hỉ phục đỏ thắm, rất vừa người.
"Vợ chồng đối bái ân ái sâu!"
Hách Liên Dực, chuyện này của hai chúng ta chưa xong đâu!
-- "Ca !!! Không hay rồi!!" Cố Tương một đường chạy như điên: " Tử Thư ca bị Tấn vương bắt đi!!!"
"Cái gì?!"
"Diễn nhi, ngoài cốc có người cầu kiến -- Quỷ Cốc cốc chủ."
-- "Lễ thành! Đưa vào động phòng!"
"Phượng Quan Hà Lộ đội trang điểm đỏ, nâng chén giao bôi nhìn nhau. Ngọn nến đỏ rực hai đầu cháy, tự hỏi lương nhân làm gì."
Trên sân khấu lão đán ca hát, Hàn Diệp nhẹ nhàng lắc đầu vỗ vỗ.
"Hôm nay có chuyện gì tốt mà vui vẻ như vậy?" Cơ Phát đến gần, nhìn bộ dáng đắc ý của hắn nhịn không được nở nụ cười.
"Hôm nay Tấn vương đại hôn."
"Cái gì?" Cơ Phát nhíu mày: "Cùng thiếu trang chủ Tứ Quý sơn trang kia? Không phải nói là người đào hôn sao?"
"Chu Tử Thư sợ hắn đối phó Tứ Quý sơn trang, liền cùng hắn đi Tấn Châu." Hàn Diệp đỡ Cơ Phát ngồi xuống.
"Ngược lại là một đứa trẻ có tình có nghĩa."
"Cũng không phải." Hàn Diệp cười nói: "Còn có một tiểu lang quân hữu tình hữu nghĩa là người trong lòng nữa."
"Ồ?" Cơ Phát thở dài: "Thật sự là đáng tiếc."
"Thà phá 10 ngôi miếu, cũng không phá một cuộc hôn nhân. Nhi thần lần này phải thay Thiên hành đạo cho tốt rồi." Hàn Diệp đi tới phía sau Cơ Phát, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vai và cổ y.
Cơ Phát tựa vào ghế mềm, híp mắt khẽ thở dài: "Ngươi nói thế nào?"
"Nhi thần muốn tặng Tấn vương một phần đại lễ." Hàn Diệp nhếch khóe miệng.
"Lễ gì?" Cơ Phát tò mò.
Hàn Diệp tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Đưa hắn ta mười vạn... Chúng quỷ."
Lúc Hách Liên Dực cầm Ngọc Như Ý đi vào phòng mới, Chu Tử Thư đã sớm vén khăn trùm đầu ngồi trên giường nhìn hắn.
Ánh mắt của y lạnh như băng, mang theo vài phần trào phúng cùng tàn nhẫn. Cung nữ ma ma bên cạnh đều sợ tới mức co rúm lại ở một bên.
Vị vương phi này cũng quá đáng sợ đi thôi.
"Tử Thư, đến đây uống chén rượu đi. Chúng từ giờ đã là người một nhà rồi." Hách Liên Dực ôn nhu nói.
Chu Tử Thư không nhúc nhích: "Vương gia nhất định muốn ép ta đến đây sao?"
"Tử Thư, xem lời này của đệ nói kìa. Đại lễ của ta và đệ đã thành, từ nay về sau chính là phu thê. Nghe nói mấy ngày nay nước gạo chưa vào, làm cho bổn vương thật sự rất đau lòng." Hách Liên Dực bưng chén rượu đến gần y.
Y đoạt lấy cái chén ném trên mặt đất, thanh âm vỡ vụn làm cho các tiểu nha hoàn sợ tới mức run rẩy.
"Các ngươi đi ra ngoài trước." Hách Liên Dực phất phất tay.
Ma ma lập tức chạy ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
"Tử Thư a." Hách Liên Dực chậm rãi nhấp một ngụm rượu: "Đừng động đậy, đệ đã nhiều ngày dùng nhuyễn cân tán rồi, cẩn thận đột tử đấy."
Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: "Hèn hạ vô sỉ! Dù cho ván đã đóng thuyền, miễn là nước sông không phạm nước giếng, ta có thể đi đến Thiên Song giúp ngươi làm việc."
"Ta không rõ tiểu tử của Thần Y Cốc kia có cái gì tốt? Đệ cùng hắn quen biết nhau chẳng qua cũng chỉ có mấy tháng mà thôi, liền muốn vì hắn thủ thân?" Hách Liên Dực buông chén rượu xuống, nâng cằm y lên, mùi tin hương mang vị rau mùi tản ra khắp phòng.
Chu Tử Thư thiếu chút nữa thở dốc. Mẹ nó, quá khó ngửi, y vốn đã không thích ăn rau mùi rồi!!!!
"Đừng đụng vào ta!"
Ngươi dựa vào đâu mà so với Ôn Khách Hành? Ngươi không xứng!
Tin hương của Hách Liên Dực làm cho Chu Tử Thư choáng váng hoa mắt khó thở.
Hách Liên Dực mỉm cười, đem y đặt ở trên giường hỉ bắt đầu kéo thắt lưng của y ra.
"Biểu ca, lần cuối ta cảnh cáo ngươi một lần, ngươi lại ngoan cố bất linh cẩn thận ta không khách khí!" Chu Tử Thư thở hổn hển đẩy hắn ra.
"Chết ở trên người đệ, cũng không thiệt thòi." Hách Liên Dực cắn vành tai của y cười khẽ: "Đúng rồi quên nói cho đệ biết, Thiên Song cùng Độc Hạt đi Thần Y cốc, chờ ta và đệ làm việc xong thì môn phái này cũng không còn tồn tại nữa. Đệ sau khi bên ta rồi, liền ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, bằng không Tứ Quý sơn trang cũng sẽ có kết quả giống Thần Y Cốc."
Chu Tử Thư bỗng nhiên mở to hai mắt: "Hách Liên Dực, ngươi hèn hạ vô sỉ!!!"
"Tử Thư, ta sẽ thật lòng đối đãi với đệ, về phần Tứ Quý sơn trang, Tần Hoài Chương đối với đệ, so với tưởng tượng của ta còn muốn để ý hơn..."
"Hách Liên Dực, ta đã nói nếu ngươi lại dùng Tứ Quý sơn trang uy hiếp ta..." Chu Tử Thư nín thở ngưng thần, tay phải thành trảo bỗng nhiên đẩy người Hách Liên Dực ra.
Hách Liên Dực kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống giường.
Chu Tử Thư hừ lạnh: "Ba ngày nay ta không ăn cơm uống nước, chính là vì thời khắc này."
Thị vệ bên ngoài phá cửa mà vào, vô số trường thương hướng phía Chu Tử Thư, ép buộc y quỳ trên mặt đất.
"Đừng... Giết y..." Hách Liên Dực đau đến mức ngất đi trước đó chỉ kịp nói ra ba chữ như vậy.
Chu Tử Thư nhìn hắn, cảm thấy vừa thống khoái vừa muốn cười.
Trong thiên môn địa lao u ám ẩm ướt lạnh lẽo, thanh âm roi xé rách da thịt làm cho người ta sợ hãi.
Chu Tử Thư nhìn móc sắt trên xương tỳ bà của mình ngẩn người, phảng phất như những roi kia cũng không có đánh vào người mình.
"A, xương cốt đủ cứng." Đoạn Bằng Cử thu roi, cổ tay hắn đều tê hết cả rồi vậy mà Chu Tử Thư ngay cả hừ cũng lười hừ một tiếng, nếu không phải một roi một vết máu, hắn đều cảm thấy phảng phất như đang đánh một người chết.
"Nói, ngươi đã làm gì Vương gia!"
Chu Tử Thư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn cười to: "Hắn muốn ngự tọa kim ỷ, ta liền muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn. Đả thương hắn chính là Lăng Hàn Ám Hương Kính do ta sáng tạo ra, trên đời này cũng chỉ có một mình ta mới có thể giải được, Đoạn đại nhân, ngài nói chuyện này có phải rất thú vị hay không?"
"Chu Tử Thư!! Nếu ngươi muốn sống thì nhanh chóng đi chữa lành vết thương cho Vương gia, nể tình các ngươi đã bái đường, nói không chừng người còn có thể tha cho ngươi cái chết." Đoạn Bằng Cử dùng roi chỉ vào y nói.
Chu Tử Thư cười đến ho khan, kéo hàng lông mày thanh tú đau đớn của y nhíu chặt: "Đoạn đại nhân, lần này ta đi theo các người, cũng không nghĩ tới sống. Bị vây chết trong thâm cung hay là tù giam hình tử, có gì khác nhau?"
Đoạn Bằng Cử cắn răng: "Người đâu! Lấy thất khiếu tam thu đinh!"
"Đại nhân... Dù sao y cũng là Vương phi..." Thủ hạ có chút do dự.
"Lấy ra!"
"Có thể nhìn thấy thất khiếu tam thu đinh trong truyền thuyết, Chu mỗ thật đúng là vinh hạnh." Chu Tử Thư không thèm để ý chút nào cười nói.
"Chu Tử Thư, không muốn biến thành thịt thối, năm giác quan mất hết liền ngoan ngoãn đi chữa thương cho Vương gia!" Đoạn Bằng Cử nghiến răng nghiến lợi kêu lên. "Bằng không chúng ta sẽ chậm rãi đóng nó lên cho ngươi."
Chu Tử Thư cười càng lợi hại hơn: "Đóng thì đóng, dù sao ta chết, hắn cũng phải xuống chôn cùng ta."
Đoạn Bằng Cử xé rách tù phục của Chu Tử Thư, đem một cái đinh quái dị đóng vào huyệt đạo của y.
Cái đinh kia vừa chui vào thân thể, Chu Tử Thư liền cảm thấy kim loại xoắn ốc kia nổ tung trong máu thịt của mình, đau đớn không cách nào nhẫn nại làm cho trước mắt y đen sầm, y cắn chặt môi, không cho mình phát ra một chút thanh âm.
"Thế nào, Vương phi? Còn muốn tiếp tục đóng đinh không?"
Chu Tử Thư đã nói không nên lời, nhưng vẫn cười như cũ.
Đoạn Bằng Cử giận dữ, lại đem hai cái đinh đóng vào huyệt của y nói: "Vương phi yên tâm, ta sẽ không lập tức biến ngươi thành một đống thịt thối rữa, chúng ta từng chút một! Ta hy vọng ngươi có thể cứng rắn như vậy vào ngày mai!" Dứt lời phất tay áo rời đi.
Kinh mạch ngược dòng, Chu Tử Thư đau đến hoảng hốt.
Ánh nến trước mắt mờ ảo, mở mắt ra chỉ thấy một mảnh sương đen, nhắm mắt lại lại giống như bị ánh mặt trời thiêu đốt xuất hiện điểm sáng, cái gì cũng nhìn không rõ.
Nội tức cuồn cuộn, một ngụm máu tươi phun ra.
"Ôn Khách Hành...Ta nhớ đệ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro