5. Dạ vị ương
Nhưng mà đêm yên tĩnh này lại bị một tiếng thét chói tai phá vỡ.
Một bóng người màu xám bắt cóc một thiếu niên bay qua phía sau bọn họ.
"Thành Lĩnh?!"
Chu Tử Thư nhìn thấy liền kinh hãi, người nọ bắt cóc chính là Trương Thành Lĩnh.
Y ném bầu rượu đứng dậy đuổi theo, trong lúc vội vàng y nhìn thấy nửa bình bạch ngọc tuyền ùng ục lăn xuống mái hiên rồi rơi xuống vỡ tan.
"Đáng tiếc." Y thầm nghĩ.
Cũng không biết có phải là đang nói nửa bầu rượu chưa uống hết hay không.
Chu Tử Thư khinh công cực tốt, rất nhanh liền đuổi kịp thích khách bắt cóc Thành Lĩnh kia, theo người nọ đi tới một biệt viện thâm trạch.
Ôn Khách Hành cũng theo đó đi theo: "Nơi này?"
"Nơi này!" Chu Tử Thư đánh giá chung quanh, rất nhanh dùng thông tin trong đầu nhớ lại, căn cứ vào tình báo của Tứ Quý sơn trang truyền đến, nơi này chính là một phân đà của của Độc Hạt đi.
"Căn cứ của Độc Hạt!"
Một đám bọ cạp thối, cũng muốn động đến người lão tử muốn bảo vệ!
Bạch y xuất ra khỏi giáp như kinh hồng. Trong nháy mắt người Độc Hạt canh giữ ở cửa đã bị cứa đứt động mạch cổ mà mềm nhũn ngã xuống đất.
Y dùng một cước đá văng cửa đại sảnh, chỉ thấy bốn người bộ dáng kỳ quái vây quanh Thành Lĩnh và đang dùng hình với cậu!
Bốn người thấy có người đột nhập liền kinh hãi: "Các ngươi là ai?"
Ôn Khách Hành giả vờ chắp tay: "Tại hạ..."
Chu Tử Thư cười lạnh ngắt lời hắn: "Một đám bọ cạp thối cũng xứng xưng với tên lão tử? Lão tử là tổ tông của ngươi!"
Yô?
Ôn Khách Hành ở một bên thiếu chút nữa cười ra tiếng, thiếu trang chủ của Tứ Quý sơn trang, thật cay!
Nữ thích khách yêu diễm áo đỏ la lớn: "Lão Tần, mau đối phó với Khôn Trạch kia, Tưởng lão quái, Tiếu La Hán, chúng ta thu thập tên tiểu tử này!"
Ôn Khách Hành bĩu môi, các ngươi quá coi thường Khôn Trạch này rồi.
Hắn múa quạt, xoay ra một mảnh lưu quang ngân hán, lúc nhanh lúc chậm, liễu nhụy trong gió khiến cho ba người kia đều không thể đến gần được.
Nhưng mà hắn không ngờ tới, Chu Tử Thư gặp phải phiền toái lớn.
Mị khúc Tần Tùng kia là chuyên môn nhắm vào Khôn Trạch, ma âm của nó khiến cho Khôn Trạch động tình.
Từ lúc hắn mị khúc luyện thành, không có Khôn Trạch nào có thể chịu được, mị khúc cùng nhau mưa sương, một khúc đánh xong Khôn Trạch cơ bản đều thần trí không ổn định, không thể nhúc nhích.
Nhưng hắn gặp phải Chu Tử Thư, khúc đàn lên một nửa, nhưng cũng chỉ làm cho bước chân của y có chút chậm chạp mà thôi, một thanh nhuyễn kiếm múa phong sinh thủy khởi, như ngân xà ra khỏi động buộc Tần Tùng chạy tán loạn chung quanh.
"Lão Tần ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Tam nhân lực chiến Ôn Khách Hành đã rơi xuống thế hạ phong, thất bại thân tử chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mà chỉ có Chu Tử Thư biết phiền toái của y là lớn rồi, tình triều bành liệt chưa từng trải qua ở trong thân thể này bây giờ lại cuồng dũng dâng trào, y dùng hết nội lực ngăn chặn tình triều cuồng loạn, chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, kiếm chiêu trên tay chưa bao giờ sắc bén, nhưng chỉ là ở trên người Tần Tùng vẽ mấy vết thương không quan trọng khiến y càng thêm nôn nóng, cảm giác ướt đẫm trong quần làm cho y cơ hồ hỏng mất, y có thể cảm giác được chất lỏng nóng ẩm theo chân mình trượt xuống. Lần đầu tiên, y hận chính mình phân hóa thành Khôn Trạch.
"Tưởng lão quái, giúp ta!" Tần Tùng tăng nhanh tốc độ trên tay, khúc nhạc càng thêm yêu dị.
Tưởng lão quái kia cũng không nhiều lời, song kỳ lại tổng hợp thành một cái roi thép, đánh về phía ngực Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cong kiếm chắn lại, một cỗ quái lực bài sơn đảo hải áp tới, bởi vì nội lực của y đại đa số dùng để áp chế tình triều trong cơ thể nên Tưởng lão quái trong nháy mắt làm cho phủ tạng của y bị tổn thương, một ngụm máu tươi bị phun ra.
"A Nhứ!" Ôn Khách Hành tức giận, khí thế sắc bén chưa từng có từ trên người hắn tản mát ra, con ngươi đen dày cũng nhiễm sắc thái máu. Một khắc kia, quỷ chủ hàng lâm, chư tà tránh lui. Hắn trở tay một trận nhanh như lôi đình bức ba người ra, trực tiếp tiến đến bên Tần Tùng, một tay bóp lấy cổ hắn.
Ma âm đột nhiên ngừng lại, dưới chân Chu Tử Thư mềm nhũn, y gần như muốn té ngã, Thành Lĩnh vội vàng tiến lên đỡ lấy y.
"Chu thúc, người không sao chứ!"
Chu Tử Thư khẽ lắc đầu, cố gắng chống đỡ đứng thẳng người.
Sau đó chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng Ôn Khách Hành vặn đứt cổ Tần Tùng.
"Lão Tần!!!" Ba người kinh hãi, hai tên này quá mạnh.
Độc Bồ Tát lui về phía sau vài bước, hướng ra ngoài phòng phát ra một tín hiệu, cười tà mị nói: "Hạt Vương muốn người, muốn vật, không có chuyện không chiếm được."
"Trùng hợp, lão tử muốn giết người, muốn vật cũng không ai ngăn được!" Chu Tử Thư cười lạnh, sắc mặt y tái nhợt, khóe môi nhiễm máu, đẹp kinh tâm động phách. Có điều là ba người kia căn bản không rảnh đi thưởng thức loại mỹ nhân này, chỉ thấy tay trái Chu Tử Thư mạnh mẽ giơ lên, châm tiêu giấu ở trong tay áo phóng ra nhanh như thiểm điện.
Độc Bồ Tát cùng Tiếu La Hán thấy thế không ổn vội vàng né tránh trái phải, Tưởng lão quái muốn dùng khiên ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa, kim nhỏ như lông trâu toàn bộ chui vào ngực, người trong nháy mắt liền mất đi khí tức.
"Mau rút lui!" Độc Bồ Tát cùng Tiếu La Hán thấy thế không ổn vội vàng chạy ra ngoài.
Ôn Khách Hành còn muốn đuổi theo nhưng lại bị Chu Tử Thư ngăn lại: "Quên đi, dẫn Thành Lĩnh đi quan trọng hơn!"
"Người đả thương huynh, ta nhất định đem bọn họ bầm thây vạn đoạn!" Ôn Khách Hành không chịu buông tha.
"Lão Ôn!" Chu Tử Thư đã nhịn đến cực hạn, nhịn không được bèn kéo tay áo hắn.
Ôn Khách Hành lúc này mới phát hiện hương tử chi nồng đậm trên người Chu Tử Thư phảng phất có thể nhìn thấy thực thể, mùi hương xinh đẹp quấn lấy hắn.
Tay y kéo tay áo mình đang phát run, trong con ngươi màu hổ phách tựa hồ rưng rưng nước mắt, bộ dáng mềm mại khó thấy.
"A Nhứ huynh đừng sợ, chúng ta liền đi ngay." Ôn Khách Hành một tay ôm lấy y, một tay giữ thắt lưng Thành Lĩnh vận khinh công rời khỏi phân đà Độc Hạt.
Trở lại khách điếm, Chu Tử Thư cả người phảng phất là từ trong nước vớt lên, mồ hôi đã thấm ướt cả người.
Y tựa vào đầu vai Ôn Khách Hành hô hấp dồn dập, thân thể không tự chủ được dựa vào trong ngực của Càn Nguyên.
Suy nghĩ của y giờ này thực hỗn loạn, đầu của y cũng là một mớ hỗn độn. Y biết không thể, nhưng thân thể cực kỳ khó chịu, ngửi mùi tín hương Càn Nguyên bên cạnh y không tự chủ được muốn mở thân thể ra với hắn.
Nếu như là lão Ôn mà nói, kỳ thật cũng không phải không thể...
Sâu trong đáy lòng tựa hồ có một thanh âm đang hấp dẫn y như vậy.
"Lão Ôn..."
Một tiếng lão Ôn rầu rầu rĩ này làm cho Ôn Khách Hành cảm thấy trái tim mình bị hung hăng nắm chặt không thở nổi: "A Nhứ không sợ, ta ở đây."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Chu Tử Thư, hắn nghe được thanh âm của mình trở nên khàn khàn, hương thơm của hoa tử chi hoàn toàn vây quanh lấy hắn, khơi dậy bản năng sinh vật nguyên thủy nhất của Càn Nguyên, hắn cắn đầu lưỡi mình, đau đớn làm cho hắn không đến mức mất đi thần trí.
"Lão Ôn, khó chịu. Ôn Khách Hành..."
Thanh âm Của Chu Tử Thư nhẹ nhàng phảng phất đây là một ảo cảnh hoa trong hoa.
Ôn Khách Hành giật mình một chút, sau đó bỗng nhiên dòng nước lũ tình cảm trong nháy mắt bao phủ trái tim hắn, Chu Tử Thư một mực gọi tên hắn, một tiếng lại một tiếng, là động tình, cũng là ngầm đồng ý với y. Ôn Khách Hành đỡ y lên, xiêm y của y đã bị mồ hôi hoàn toàn thấm ướt.
Hắn vô cùng muốn lúc này đánh dấu y như vậy, nhưng hắn không thể. Hắn cảm thấy nếu mình thực sự yêu y, điều đầu tiên hắn phải làm là tôn trọng y. Hắn biết với sự kiêu ngạo của Chu Tử Thư, y cũng sẽ không để cho người khác ở trong trạng thái lộn xộn mơ hồ như vậy mà đánh dấu chính mình.
Hắn tin tưởng dựa vào nỗ lực của mình, một ngày nào đó Chu Tử Thư sẽ tỉnh táo và chủ động mở lòng cho hắn đánh dấu. Huống chi lúc này là thời kỳ mưa sương bị tà công cưỡng ép gây ra, cứ như vậy kết khế sẽ sinh ra thương tổn cực lớn đối với thân thể y.
Hắn không thể làm y bị tổn thương.
Ôn Khách Hành lấy kim châm ra, phong bế mấy huyệt đạo của Chu Tử Thư, sau khi nhẹ nhàng châmqua, Chu Tử Thư thở dài một hơi, trong ánh mắt tựa hồ có chút thanh minh.
Hắn đỡ Chu Tử Thư ngồi xuống giường, tìm ra một hạt ẩn tức đan nhét vào trong miệng y, ôn nhu nói: "A Nhứ, ngưng thần."
Chu Tử Thư nghe lời mà làm, Ôn Khách Hành cởi quần áo của y ra, một bên dạy cho y khẩu quyết tâm pháp minh thần thanh tâm, một bên tiếp tục châm cứu trên người y, sau nửa chung trà, hắn nhìn thấy hô hấp của Chu Tử Thư đã ổn định lại.
Hắn thở ra một hơi và lau mồ hôi trên đầu.
"A Nhứ?" Ôn Khách Hành gọi nhỏ.
Chu Tử Thư mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách yên tĩnh như sao đêm qua.
"Vì triệt để giúp huynh vượt qua kỳ mưa sương bị dụ dỗ lần này, ta còn phải đem huynh tạm thời đánh dấu, được không?" Ôn Khách Hành ôn nhu hỏi, trong lòng thấp thỏm bất an, hắn sợ Chu Tử Thư coi mình là tiểu nhân thừa dịp người cháy nhà mà đi hôi của.
Chu Tử Thư nở nụ cười, là ý cười ôn nhu mà Ôn Khách Hành chưa từng thấy qua.
"Ngươi là đại phu, ngươi định đoạt."
Ôn Khách Hành nhẹ nhàng cắn nát tuyến sau gáy y, dùng tin hương của mình áp chế tình triều hỗn loạn mà Chu Tử Thư bị tà công dẫn ra.
Trong nháy mắt đó, Chu Tử Thư kêu lên một tiếng run rẩy không thôi, ngay cả Ôn Khách Hành cũng run lên.
Y thầm mắng mình vô dụng, sau đó gắt gao ôm lấy Ôn Khách Hành.
Thật lâu sau, Chu Tử Thư thở dài một hơi, khàn giọng nói: "Cám ơn ngươi, lão Ôn. Ta nợ ngươi một ân huệ cá nhân."
Ôn Khách Hành lắc đầu cười khẽ: "Huynh không nợ ta cái gì, chỉ nguyện lòng quân tựa như lòng ta."
"Đừng đọc nữa, ta đau đầu." Chu Tử Thư mềm nhũn mắng.
"Đây mới là bộ dáng bình thường của A Nhứ nhà ta!"Ôn Khách Hành nở nụ cười, lại ôm chặt người trong lòng một chút, lại không thấy trong mắt Chu Tử Thư cảm kích cùng mất mát.
Ánh trăng chiếu xuống người hai người phảng phất như một đôi thiên nga quấn mình bên nhau.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tương ngửi thấy mùi vị trên người Ôn Khách Hành kinh hãi, sau đó mừng rỡ.
"Chúc mừng ca ca được toại nguyện!"
"Vẫn chưa thực sự đánh dấu, ta vẫn cần phải nỗ lực! Hắt xì!" Ôn Khách Hành hắt hơi với quầng thâm trên mặt.
Trời mới biết đêm qua hắn thống khổ bao nhiêu, hầu hạ Chu Tử Thư tắm rửa ngủ xong tự mình đi ăn gấp đôi liều chuyên dụng ẩn tức đan của Càn Nguyên, sau đó lại ngâm nửa đêm nước lạnh mới đem dục vọng khô nóng trong cơ thể đè xuống.
Cố Tương nghe xong cả đêm bọn họ trải qua binh hoang mã loạn, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với ca ca mình: "Cái này mà cũng có thể nhịn được! Lúc ca ca đi Lưu Cầu chẳng lẽ là học bí thuật gì sao?"
"Cút đi!" Ôn Khách Hành cười mắng: "Nhỏ không đành lòng thì loạn đại mưu, huống chi Ôn đại thiện nhân y nhân tâm, há lại là hạng người thừa dịp người ta gặp nguy hiểm mà làm loạn?"
"Nhưng mà các người cũng coi như là có một chút da thịt gần gũi, có tiến bộ, cố lên!" Cố Tương cười hì hì vỗ vỗ bả vai hắn.
Ôn Khách Hành dùng quạt gõ vào đầu nàng thở dài: "Đêm qua ta không có hoàn toàn đánh dấu y một là bởi vì loại tình huống này mạnh mẽ đánh dấu sẽ tạo thành tổn thương thân thể y, hai là bởi vì..."
"Bởi vì cái gì?"
"Trong mắt y có hận."
"Hận?" Cố Tương không rõ nguyên nhân.
"Tứ Quý sơn trang thiếu trang chủ là nhân vật kiêu ngạo cỡ nào, chắc hẳn là không cam lòng khuất phục dưới người..."
"Thiên mệnh như thế, không cam lòng thì có thể như thế nào? Ta thậm trí còn bị đến tình triều nữa." Chu Tử Thư từ trên lầu chậm rãi đi xuống, cắt ngang lời Ôn Khách Hành nói.
"A Nhứ, huynh tỉnh rồi!" Ôn Khách Hành vội vàng đứng lên đỡ y ngồi xuống, sau đó bắt mạch cho y: "Có còn không thoải mái không?"
Chu Tử Thư nhìn hắn, cười nhẹ: "Tốt hơn nhiều rồi. Lão Ôn, đêm qua vất vả cho ngươi."
"Không vất vả." Ôn Khách Hành đắc ý lên: "Chỉ cần Chu tướng công nguyện ý, tiểu khả tùy thời có thể phục vụ huynh, được không?"
"Được." Chu Tử Thư cũng nở nụ cười: "Đem ngươi bán đi Thanh Lâu."
"Tẩu tẩu, chia tiền cho ta một nửa nữa!" Cố Tương ồn ào theo.
"Đem ngươi bán cùng với hắn!" Chu Tử Thư trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu cô nương gia một ngày không nói người, nếu không phải là cô nương thì ta một ngày liền đánh ngươi tám lần rồi!"
"Ca, huynh mau quản tẩu tử!"
"Ta cũng không quản được, ta đều phải bị bán đi thanh lâu. Nếu không ta giúp muội sửa sang người để chuẩn bị bị bán?" Ôn Khách Hành cười to.
"Ca!!!"
Trương Thành Lĩnh nhìn thấy ba người cười đùa liền cảm thấy kỳ quái, có vài người rõ ràng lớn lên nhưng vẫn giống như một đứa trẻ, là bởi vì võ công cao cường sao?
Đột nhiên có chút hối hận vì lúc phụ thân còn thì cậu không chăm chỉ học võ công.
Có điều là ngẫm lại học đại khái cũng vô dụng, công phu như phụ thân còn không phải là vẫn bị người giết sao?
Đại khái chỉ có đem công phu luyện thành như Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành như vậy mới có thể bình yên vô lo?
Cậu hạ quyết tâm đi xuống lầu, quỳ xuống với Chu Tử Thư: "Chu thúc, xin nhận thu con làm đồ đệ đi! Con sau này nhất định cố gắng thật tốt, không phụ ân tình sư phụ cứu con, dạy con?"
"Đứng lên." Chu Tử Thư nhíu mày không vui: "Ngươi là di cô phái Kính Hồ, gánh vác sứ mệnh trọng chấn Kính Hồ phái, há có thể để cho ta dạy ngươi."
Trương Thành Lĩnh cúi đầu: "Công phu phái Kính Hồ, con không học được bao nhiêu."
"Vậy cũng không nên để ta dạy ngươi, muốn học công phu, ta đưa ngươi đi Ngũ Hồ Minh. Nếu không truyền ra ngoài, người trong giang hồ sẽ nói Tứ Quý sơn trang như thế nào? Nhất định sẽ cảm thấy chúng ta là vì Lưu Ly Giáp mới thu ngươi làm đồ đệ, làm tổn hại đến danh dự sư môn ta." Chu Tử Thư kéo cậu lên: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Dứt lời phất tay áo rời đi.
Chỉ muốn học một công phu mà thôi, sao còn có nhiều khó khăn đến như vậy??? Trương Thành Lĩnh sững sờ đứng đó, có chút ủy khuất.
Ôn Khách Hành lắc đầu: "A Nhứ chúng ta chính là suy nghĩ quá nhiều."
"Tiểu tử ngốc, y không dạy ngươi, cô nương ta dạy ngươi dùng độc nha?" Cố Tương sờ sờ đầu cậu: "Hoặc là để cho ca ta dạy ngươi cách bóp đứt cổ người."
"Không cần!" Thành Lĩnh vội vàng xua tay: "Ta chỉ muốn học khinh công của sư phụ, chạy cực nhanh, người lập tức liền bay lên, mũi tên cũng không đuổi kịp."
"Thành Lĩnh nhà chúng ta nhãn lực không tệ, Lưu Vân Cửu Cung Bộ này chính là tuyệt học của Tứ Quý sơn trang, là bước chân ta bắt chước cũng không bắt chước được." Ôn Khách Hành vỗ vỗ bả vai cậu: "Đừng nản lòng, A Nhứ là người miệng cứng lòng mềm nhất. Ngươi quấn lấy y, phải biết rằng 'Liệt Nữ sợ Triền Lang'."
"A?" Thành Lĩnh nghi hoặc, sư phụ tuy rằng xinh đẹp lại là Khôn Trạch, nhưng người là nam mà?
"Khụ, chính là có chí thì nên." Ôn Khách Hành lúng túng nói lại.
"À." Thành Lĩnh suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên trịnh trọng gật gật đầu: "Con hiểu, Ôn thúc, hy vọng hai chúng ta đều có thể được toại nguyện."
Ôn Khách Hành cười to, sờ sờ đầu cậu.
Có lẽ là do đánh dấu tạm thời nên Chu Tử Thư lúc này đặc biệt muốn ở bên cạnh Ôn Khách Hành.
Hương rượu mát lạnh trên người hắn, thật dễ ngửi.
Nó có mùi như rượu Phần* ủ trên ba mươi năm vậy.
* Rượu Phần (thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.)
Chén ngọc múc ra hổ phách quang. Sư phụ từng nói uống nhữ tửu phải dùng chén ngọc, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Ôn Khách Hành nếu mà không mở miệng, quả thật có chút ý tứ đoan phương quân tử.
Đáng giận nhất là đôi mắt đào hoa kia của hắn, lúc nhìn chằm chằm người khác ôn nhu lại thâm tình, làm cho y căn bản không dám cùng hắn nhìn thẳng vào mặt hắn, liếc mắt một cái phảng phất sẽ bị đôi mắt kia dẫn dắt, rơi vào đầm sâu.
Đáng ghét!
Chu Tử Thư chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, y che mặt lại.
Chính mình đang suy nghĩ cái gì vậy!
Tất cả đều là do tạm thời đánh dấu gây ra. Y an ủi chính mình, cũng không phải y đối với Ôn Khách Hành lưu luyến trầm mê như thế.
"A Nhứ."
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Ôn Khách Hành đột nhiên đẩy cửa vào dọa cho Chu Tử Thư giật nảy mình.
Phảng phất như tâm tư nhỏ bị người nhìn thấy, mặt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng.
"A Nhứ làm sao vậy?" Ôn Khách Hành thoáng cái khẩn trương lên, một tay bắt lấy cổ tay Chu Tử Thư: "Sao lại không thoải mái?"
"Không có, không có." Chu Tử Thư hất tay hắn ra, quay lưng lại, không dám nhìn hắn.
Ôn Khách Hành nhìn lỗ tai đỏ bừng của y, hiểu được tình trạng quẫn bực của y lúc này.
Hắn chỉ mỉm cười và ôm lấy y từ phía sau.
"Lão Ôn!"
Chu Tử Thư cứng đờ người, hơi giãy dụa.
Mùi rượu thanh mạt tràn ngập khắp phòng.
"Đừng sợ A Nhứ, sau khi bị đánh dấu tạm thời sẽ sinh ra sự ỷ lại nhất định vào tin hương của Càn Nguyên, đối với tất cả Khôn Trạch mà nói, đây đều là phản ứng rất bình thường. Huynh không phải là trở nên kỳ lạ, huynh rất ổn. Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "Huynh đã nói qua, ta là đại phu, tin tưởng ta, được không?"
Chu Tử Thư nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ hương thơm của Càn Nguyên.
Quả nhiên vừa rồi tất cả bất an cùng nôn nóng đều tiêu tán.
Ôn Khách Hành cảm giác được thân thể cứng ngắc trong ngực từng chút mềm mại. Loại biến hóa này từ kinh hoảng luống cuống đến mềm mại lưu luyến này làm cho trái tim hắn vui mừng đều dâng lên.
Cảm ơn ông trời đã cho huynh phân hóa thành Khôn Trạch, huynh thực sự quá tốt!
Hắn ôm y nhẹ nhàng lay động, Chu Tử Thư bỗng nhiên hiểu được một loại cảm giác gọi là cảm giác an tâm, loại cảm giác này quen thuộc lại ôn nhu lại vừa tốt đẹp, phảng phất như trước đá tam sinh thạch gặp tri kỷ, núi cao nước chảy gặp tri âm.
Tình cảm trong lòng càng thêm nóng lên, y xoay người đẩy Ôn Khách Hành ra.
Không thể tiếp tục, như vậy y đại khái thật sự muốn nhịn không được đem chính mình giao cho người này mất.
"Khá hơn rồi sao?" Ôn Khách Hành lui ra vài bước, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu.
Chu Tử Thư nhìn hắn, bỗng nhiên có chút mê hoặc.
"Lão Ôn." Y nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi đối với những người bệnh đều sẽ như vậy?"
"A?" Ôn Khách Hành bị hỏi ngây ngẩn cả người.
"Đương nhiên là không rồi."
Chu Tử Thư mím môi, nhíu mày: "Ngươi lừa ta."
"A, không phải, A Nhứ, huynh nghe ta giải thích..."
Chu Tử Thư cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy một trận ủy khuất không có lý do, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đóng cửa mà đi.
"A Nhứ, huynh chờ ta, đừng đi nhanh như vậy!"
Ôn Khách Hành vội vàng đuổi theo giữ chặt y: "Được rồi A Nhứ, huynh đừng tức giận, ta thừa nhận ta có tư tâm, ức chế tình dục quả thật chỉ dùng kim châm là được, nhưng châm cứu sau gáy rất đau, còn phải kéo dài đến bảy ngày, ta luyến tiếc huynh đau như vậy, cho nên ta mới..."
"Phi." Chu Tử Thư phỉ nhổ: "Sợ là mỗi Khôn Trạch cầu ngươi chữa thương ngươi đều luyến tiếc người ta đi."
"Nói bậy, ta nào có..." Ôn Khách Hành bỗng nhiên phản ứng lại Chu Tử Thư tức giận cái gì liền mừng rỡ: "A Nhứ! Huynh đang ghen sao?"
Chu Tử Thư đạp chân Ôn Khách Hành: "Ai ghen?! Tại sao ta lại phải ghen?"
"A Nhứ, trưa nay chúng ta ăn mì chua, được chứ?"
"Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro