Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Cảm xúc dần thay đổi

Chu Tử Thư trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười.

"Những chuyện phá sự của ta đại khái trên giang hồ đã được mọi người biết rồi đi."

"Toàn giang hồ chỉ định duy nhất nương tử là Chu Tử Thư mà!"

"Lăn!"

"Điều đó chứng tỏ thiếu trang chủ có sức hấp dẫn lớn nha." Ôn Khách Hành đưa qua bầu rượu, muốn rót cho y một ly nữa, nhưng Chu Tử Thư bỗng nhiên lấy tay che chén.

"Rượu này đúng là có chút nặng."

Ước chừng là do hầu nhi tửu và rượu nho trộn lẫn rồi uống, Ôn Khách Hành bỗng nhiên phát hiện giờ phút này hai gò má y lại có chút ửng đỏ, thật sự diễm như đào lý, nhìn thấy liền miệng đắng lưỡi khô.

"Lão Ôn." Ánh mắt của y có chút mê ly: "Ngươi cho rằng bọn họ thật sự là muốn thú Chu Tử Thư ta sao?"

"Nếu không thì sao?" Ôn Khách Hành nuốt nước miếng, không muốn thú huynh thì còn muốn cái gì???

"Đương nhiên là vì Tứ Quý sơn trang, trên triều đình, trong giang hồ, ai mà không muốn mượn sức Tứ Quý sơn trang?" Chu Tử Thư lắc đầu cười khổ: "Tứ quý hoa thường tại, Cửu Châu sự biết rõ. Ta thân là thiếu trang chủ của Tứ Quý sơn trang, biết hết Cửu Châu sự, lại từ tận mắt nhìn thấy Cửu Châu danh sơn đại xuyên, phong cảnh địa mạo. Nói đến buồn cười, mới vừa rồi nghe ngươi nói một câu kia, ta lại không hiểu sao cảm thấy, có chút đố kỵ."

Thật tốt mà, Ôn Khách Hành thoạt nhìn tựa như gió thổi khắp Cửu Châu, tùy ý tiêu sái, phong lưu không kiềm chế được.

Ánh mắt Ôn Khách Hành nhìn về phía y nhuộm màu thương xót ôn nhu: "Kỳ thật huynh cũng không cần phải ép mình đến như vậy, Tần bá bá không phải là để cho huynh ra ngoài chơi sao?"

Chu Tử Thư lắc đầu: "Cửu Tiêu còn nhỏ, thay sư phụ phân ưu là trách nhiệm của ta, ta không có khả năng đem cục diện rối rắm này ném cho sư phụ rồi tự mình đi chơi."

Ôn Khách Hành cảm thấy người này thật sự là nghiêm túc làm cho người ta đau lòng: "Nhưng huynh cũng phải vì mình mà sống, chẳng lẽ cả đời này huynh chỉ vì sư môn mà sống sao? Trước khi huynh trở thành đại sư huynh của Tứ Quý sơn trang, huynh chính là Chu Tử Thư."

Chu Tử Thư ngây ngẩn cả người, y nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lời của Ôn Khách Hành.

Đầu tiên là Chu Tử Thư sao? Cho tới bây giờ y chưa từng suy nghĩ qua.

Sau đó lại lắc đầu thở dài: "Ta mất đi cha nương từ nhỏ, toàn bộ đều dựa vào sư phụ sư nương nuôi dưỡng đến lớn, bọn họ truyền võ công cho ta còn muốn đem Tứ Quý sơn trang phó thác cho ta, ta lần này chạy xuống núi, là đã rất tùy hứng rồi."

Những người nghiêm túc thường dễ khiến người ta cảm phục nhưng lại rất khó để giao tiếp. Ôn Khách Hành vỗ vỗ bả vai y: "Đừng thở dài nữa, thở dài sẽ xua đi vận khí tốt."

Chu Tử Thư cười lắc đầu: "Cả đời này của ta, chiếm hết phong lưu thế gian, vận khí như vậy đã đủ tốt rồi."

Y vuốt ve chén rượu, từng chút một nhìn Ôn Khách Hành tâm viên ý mã.

"Tấn vương là biểu ca của ta, hắn có dã tâm ta biết, chúng ta cũng từng thức với nhau thâu đêm nói chuyện, ta nhìn ra được hắn muốn làm một minh quân. Nhưng nếu như ta để cho Tứ Quý sơn trang lâm vào trốn tranh đoạt quyền lợi thì chuyện này tuyệt đối là không thể."

Nghe được mấy chữ thâu đêm nói chuyện, Ôn Khách Hành không khỏi cảm thấy trong lòng một trận chua xót, thầm nghĩ khi còn bé chúng ta cũng từng ngủ bên nhau, huynh cũng không nhớ rõ sao.

"Tấn vương biểu đệ là quận chúa! Nhỡ may hắn muốn dùng cường với huynh thì huynh cứ đến Quỷ Cốc chúng ta!" Ngược lại Cố Tương căm phẫn mở miệng: "Ta xem Tấn vương kia có dám đến Quỷ Cốc chúng ta giương oai hay không, mười vạn chúng quỷ chúng ta bảo đảm hắn có vào mà không có ra."

"Cái gì quận chúa, nói hươu nói vượn!" Chu Tử Thư cười khổ: "Vậy đa tạ hai vị rồi."

"Ca ta đối với Quỷ Cốc chúng ta đã xây dựng một chí hướng mới, ca nói thật ra Quỷ Cốc rất tốt, ca muốn mang theo đám quỷ kia xây dựng Quỷ Cốc thành một nơi phong cảnh độc đáo." Cố Tương nói đến Quỷ Cốc có chút dương dương đắc ý.

"So với Trường Minh Sơn còn tốt hơn?" Chu Tử Thư nhìn tiểu cô nương đang đắc ý cảm thấy thập phần đáng yêu.

"So với Thần Y Cốc còn tốt hơn!" Cố Tương kiên định cười.

"Đó thật đúng là tham vọng lớn." Chu Tử Thư kinh ngạc nhìn Ôn Khách Hành, tên gia hỏa vẻ mặt đăng đồ tử này lại có chí hướng như vậy, quả nhiên là người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà.

"A Nhứ, huynh có nguyện cùng ta biến Quỷ Cốc thành đào nguyên tuyệt mỹ không?" Ôn Khách Hành lại dùng vẻ mặt lãng tiếu tiến lại gần.

Chu Tử Thư nắm chặt chén rượu, nhịn xuống xúc động muốn một quyền đánh vào mặt hắn.

"Một Tứ Quý sơn trang cũng đủ cho ta bận rộn rồi. Cốc chủ vẫn nên tự mình cố gắng đi."

"Được A Nhứ, ta cũng có thể làm con rể tới cửa của Tứ Quý sơn trang nha. Cân nhắc ta đi, không thiệt thòi đâu." Ôn Khách Hành lại muốn đi qua.

Đã thấy bạch y kiếm bỗng nhiên xuất vỏ, Chu Tử Thư lạnh lùng nói: "Ôn cốc chủ vượt qua giới hạn rồi."

Ôn Khách Hành đẩy trường kiếm đặt trên cổ mình ra nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, Chu thiếu trang chủ, là tiểu mỗ vượt quá rồi."

Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng thu kiếm: "Vô luận như thế nào, cảm ơn rượu của ngươi."

Sau đó tựa vào bên cạnh Thành Lĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi không để ý tới hắn nữa.

Ôn Khách Hành và Cố Tương nhìn nhau mà cười, còn làm mặt quỷ với nhau.

-- Tẩu tử thật hung dữ!

-- A Nhứ thật đáng yêu!

Ôn Khách Hành lấy tiêu ngọc ra, vận chuyển nội lực bắt đầu thổi lên Bồ Đề Thanh Tâm Khúc.

Chu Tử Thư mở mắt ra thầm nghĩ: Đây là Bồ Đề Thanh Tâm Khúc, từ khúc này đối với tu tập nội công rất có ích, tiếng nhạc này nghe thanh chính cứng cỏi, trăm chuyển không hối hận, người có tâm tính vô tà không thể thổi được nó. Ôn Khách Hành này tuy rằng làm việc ăn nói điên loạn nhưng cũng không hổ là đệ tử của Trường Minh kiếm tiên mà.

Trong tiếng tiêu, Ôn Khách Hành ẩn chứa một loại khinh linh cùng không minh, phảng phất đến từ một địa phương Liêu Viễn mà quen thuộc, tựa như một chuyện cũ, đã bị quên nhiều năm nhưng vẫn lưu lại một tia nhân duyên muốn ngừng không được. Một lúc nào đó, một tia nắng mặt trời, một làn gió nhẹ, sẽ gọi nó trở lại.

Vừa vào hồng trần, liền sinh nhân quả.

Trong tiếng tiêu linh này, y dĩ nhiên đã được ngủ say.

Một đêm ngủ không có giấc mơ.

Khi Chu Tử Thư tỉnh lại thì trời đã sáng.

Khi y mở mắt ra tiêu thanh mới dừng lại.

Ôn Khách Hành ấy thế mà thổi cả đêm?

Y nhìn hắn một cái, Ôn Khách Hành vẫn là vẻ mặt ôn nhã lại chọc hắn chán ghét ý cười.

"Ai nha--" Hắn làm bộ duỗi thắt lưng. "Thổi một đêm, nội tức vận chuyển lại có chút trì trệ, chê cười, chê cười rồi."

"Ai bảo ngươi thổi cả đêm." Chu Tử Thư trợn trắng mắt.

"Hôm qua đường đột đến giai nhân hại huynh bị nội thương, trải qua đêm qua hẳn là đã tốt hơn rồi, cũng coi như là đem công chuộc tội đi." Ôn Khách Hành cười hì hì tiến lên, nắm lấy cổ tay y: "Nào, để cho ta bắt mạch cho huynh xem."

Chu Tử Thư dùng sức rút tay về trừng mắt nhìn hắn: "Ôn công tử, không biết nói chuyện có thể không nói!"

"Được được, coi như ta sai rồi, được không? Ai, ai, A Nhứ huynh đừng đi! Trương gia tiểu công tử huynh không cần nữa sao?"

Chu Tử Thư đã đi tới cửa lúc này mới nhớ tới Trương Thành Lĩnh, y cũng không để ý Ôn Khách Hành liền quay về vỗ vỗ Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh, đứng lên, chúng ta nên đi rồi."

Sau đó hướng về phía Ôn Khách Hành ôm một quyền: "Ôn Cốc chủ, chúng ta..."

"Có duyên giang hồ gặp lại." Ôn Khách Hành khom người chắp tay, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhuận.

Đừng bao giờ gặp lại ngươi mới là tốt nhất!

Chu Tử Thư kéo Trương Thành Lĩnh rời đi.

Thành Lĩnh ôm bụng khập khiễng đi theo phía sau.

"Nhưng mà A Nhứ, Trương tiểu công tử trọng thương chưa lành, tiểu mỗ vừa vặn có một chiếc xe ngựa, các người có muốn đi xe không?" Ôn Khách Hành ở phía sau kêu lên.

"Không cần, lát nữa ta đi tới trấn tự sẽ thuê cho Thành Lĩnh một chiếc xe ngựa." Chu Tử Thư một mực cự tuyệt.

"Không thể tưởng được thiếu trang chủ của Tứ Quý sơn trang lại là người nói mà không giữ tín." Ôn Khách Hành vẫn cười như cũ.

Chu Tử Thư xoay người, lúc đầu có chút mơ hồ nhưng sau đó đột nhiên nhớ tới hai người vỗ tay thề, chỉ cần Ôn Khách Hành lấy rượu đến đúng hạn là hắn có thể đi theo y.

Nào biết Ôn Khách Hành chẳng những mang được rượu về, thậm chí còn mang về cả ly dạ quang.

Chu Tử Thư sờ sờ cái ly trong ngực, lại nhìn Trương Thành Lĩnh vẻ mặt trắng bệch liền thở dài: "Vậy thì quấy rầy rồi."

"Ta biết, A Nhứ chúng ta miệng cứng lòng mềm nhất mà." Ôn Khách Hành giống như sợ y đổi ý liền ôm Trương Thành Lĩnh rời đi: "Tiểu công tử có muốn tiếp tục nghe chuyện xưa hay không? Hôm qua đang đến đoạn hay liền ngủ thiếp đi rồi."

"Được, được, Ôn thúc, người cứ kêu con là Thành Lĩnh là được rồi."

"Ngày hôm qua nói đến Tiểu Long Nữ bị Âu Dương Phong phong huyệt đạo, sau đó lại không ngờ bị Doãn Chí Bình kia bịt mắt, kết khế."

"Hả?! Sao chuyện đó lại có thể xảy ra được?"

Chu Tử Thư nhìn bóng lưng hai người thì bỗng nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.

"Đi thôi tẩu tẩu." Cố Tương từ phía sau kéo cánh tay Chu Tử Thư đi về phía xe ngựa.

"Ngươi gọi ta là gì?" Chu Tử Thư giật mình rút tay lại, giữa hai hàng lông mày cũng cau lại một quyền.

"Ai nha, được rồi, ta sai rồi, vậy ta gọi huynh là gì? Quận chúa điện hạ? Chu sư huynh? Chu đại bá? Tử Thư ca?" Cố Tương chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội nhìn y.

Chu Tử Thư bất đắc dĩ, mình cùng một tiểu cô nương so đo cái gì chứ!

"Quên đi, tùy ngươi."

"Được, tẩu tẩu!" Cố Tương vui vẻ.

"Ngoại trừ cái này!!"

"Được, tẩu tẩu!"

"..." Chu Tử Thư cảm thấy mình đi theo huynh đệ ngốc này một đường chỉ sợ là một sai lầm lớn.

Trong xe ngựa Ôn Khách Hành vẫn đang tiếp tục kể cho Thành Lĩnh nghe chuyện xưa. Chu Tử Thư bỗng nhiên ngắt lời hắn: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Ôn Khách Hành đem ra Lưu Ly Giáp lấy ra từ trong bụng Trương Thành Lĩnh ngày hôm qua: "Ta muốn đi đại hội võ lâm."

"Ta cũng muốn đi!" Cố Tương giơ tay lên: "Đại hội võ lâm xem đám cẩu sủa loạn! Ta muốn xem náo nhiệt!"

"Cô nương gia!" Chu Tử Thư lườm mắt Ôn Khách Hành, tiểu cô nương đều bị hắn làm hỏng: "Nói chuyện như thế nào đây, thánh nhân vân..."

"Sư phụ ta nói, đại thánh nhân đều là đám chó má!"

Cố Tương đắc ý.

Chu Tử Thư không nói gì, cũng không dám hỏi sư phụ nàng rốt cuộc là ai.

Ôn Khách Hành cười ra tiếng: "Sư phụ nàng là Độc Vương Phục Phong, từ trước đến nay kiệt ngạo bất tuân, không tuân thủ quy củ."

Chu Tử Thư gật gật đầu, thầm nghĩ thì ra là như thế.

Xem ra vợ chồng Dung Huyền cùng Thần Y Cốc vẫn thường xuyên lui tới.

Y quay đầu nhìn Thành Lĩnh hỏi: "Thành Lĩnh, con muốn đi đâu? Đi đại hội võ lâm hay là theo ta trở về Tứ Quý sơn trang?"

Ôn Khách Hành hỏi: "Huynh trở về như vậy bị biểu ca bức hôn thì làm sao bây giờ?"

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, sau đó rũ con ngươi xuống: "Chuyện của Thành Lĩnh quan trọng hơn, cùng lắm thì đến lúc đó lại chạy trốn."

"Huynh cứ ủy khuất chính mình." Ôn Khách Hành lắc đầu: "Ai, A Nhứ ta có biện pháp! Chúng ta có thể giả thành thân, đến lúc đó nói Quỷ Cốc cùng Tứ Quý sơn trang kết thành gia, xem ai dám động đến huynh."

"Hôn nhân đại sự há có thể đùa giỡn." Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ôn Khách Hành cười khổ: "Huynh thật đúng là một tên ngoan cố lại cổ hủ."

"Ôn cốc chủ mặc dù là Địa Tạng Vương Bồ Tát trấn áp mười vạn quỷ chúng kia, nhưng nếu ta đem Tứ Quý sơn trang cùng Quỷ Cốc liên hệ cùng một chỗ, vậy chỉ sợ sẽ tổn hại uy danh gia sư một đời."

"Nhưng huynh lo lắng cho Thành Lĩnh, lo lắng sư phụ huynh, lo lắng Tứ Quý sơn trang, vì sao không lo lắng cho chính mình?" Cố Tương không thể lý giải: "Nếu như huynh bị ép gả cho biểu ca mình thì cả đời sẽ bị hãm lại trong nội viện hoàng cung không được tự do nữa."

Chu Tử Thư cười khổ: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, Chu mỗ cũng phải gánh vác trách nhiệm, coi như là một tử can chi thần, tận lực làm cho biểu ca trở thành một minh quân thánh chủ đi."

Cố Tương trong nháy mắt não bổ ra một câu chuyện bi thảm về cái chết của Hoàng hậu bị đầy vào lãnh cung, nước mắt liền rơi xuống: "Ta không muốn huynh chết, huynh rất đẹp, lại còn tốt như vậy, huynh là quang, huynh nên được tự do, huynh không nên thuộc về bất cứ ai. Huhu, Tử Thư ca, huynh phải đi về phía trước, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại."

Chu Tử Thư bị cô nhóc khóc đến không hiểu sao.

"Được rồi!" Ôn Khách Hành dùng quạt gõ vào đầu nàng: "Chớ bổ não quá nhiều, giả tạo! Nhức đầu, khóc cái gì, không phải còn có ta sao? A Nhứ, ngươi yên tâm, ta sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."

"Chúng ta có quan hệ gì chứ, hơn nữa liên quan gì đến ngươi?" Chu Tử Thư rũ con ngươi xuống, lặng lẽ đỏ lỗ tai.

"Thiếu trang chủ không nhìn ra sao? Tiểu mỗ đây là đang theo đuổi huynh nha. Thiếu trang chủ có nguyện ý cho tiểu mỗ một cơ hội không?" Ôn Khách Hành phe phẩy quạt giấy cười tủm tỉm nói: "Tương cầm đại ngữ hề, á liêu tả trung tràng, á nguyện ngôn phối đức hề, á huề thủ tương tương."

*Đặng: Tôi không biết dịch thơ nên để âm Hán Việt nhé.

"Câm miệng lại! Nghe ngươi đọc thơ ta liền đau đầu." Chu Tử Thư rốt cục không thể nhịn được nữa: "Lại nói bậy cẩn thận ta ra chiêu với ngươi."

Ôn Khách Hành dùng quạt che mặt nhỏ giọng nói với Cố Tương: "Thẹn thùng."

Cố Tương sâu sắc đồng ý gật đầu: "Có chút đáng yêu!"

Chu Tử Thư nghe vậy một cước đá vào bắp chân Ôn Khách Hành, đá đến mức Ôn Khách Hành kêu la oai oái.

Thành Lĩnh ôm bụng, chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ, chỉ có mình cậu là kiên cường.

"Mọi người nói đi đâu thì đi, dù sao con cũng đã không có nhà, nếu có thể tra ra cừu nhân* là ai, cũng không tệ."

*Kẻ thù

Mấy người ngồi xe, đi dạo rồi dừng lại, một đường đi liền đi mất hơn ba tháng, khi đến Nhạc Dương đã là đầu hạ.

Thương thế của Trương Thành Lĩnh cũng đã khỏi, bốn người một đường chơi đùa náo loạn, ngược lại đem cừu hận sâu nặng kia phai nhạt đi một chút.

Sau khi đến Nhạc Dương nghe nói Đan Dương phái cùng Thái Sơn phái đều bị Quỷ Cốc nhắm chúng.

Chu Tử Thư nhìn về phía Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành khinh thường cười nói: "Ta một đường đều ngủ cùng một chỗ với huynh, ta làm hay không huynh không rõ ràng hơn người khác sao?"

"Vô sỉ." Một đường đi xuống, Chu Tử Thư đối với Ôn Khách Hành nói bậy đã có chút quen, lỗ tai tự động trích xuất ý tứ chân thật trong những lời nói lung tung của hắn.

"Độc Hạt là một tổ chức sát thủ, muốn Lưu Ly Giáp làm cái gì?" Ôn Khách Hành rầm rầm ngồi xuống giường.

"Đơn giản là thu tiền tài của người khác, thay người bán mạng." Chu Tử Thư suy nghĩ nói: "Sau lưng Độc Hạt nhất định có người sai khiến."

"Nói không chừng chính là nội bộ của Ngũ Hồ Minh trộm hô bắt trộm, trước kia có thể vì Lưu Ly Giáp mà xé rách da mặt, hiện tại cũng không biết nghe được tiếng gió gì lại bắt đầu làm yêu." Ôn Khách Hành nói xong, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Chu Tử Thư nhìn hắn, cho rằng hắn nhớ tới chuyện của phụ thân, nhịn không được mở miệng an ủi nói: "Cũng may có Trường Minh Kiếm Tiên ra tay mang Dung bá bá đi, bằng không còn không biết sẽ biến thành bi kịch như thế nào đây."

Ôn Khách Hành cũng không biết đang suy nghĩ cái gì nên không có tiếp lời.

"Cho dù bọn họ muốn lên Trường Minh Sơn, cũng không phải dễ dàng như vậy." Chu Tử Thư đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn.

"Hả? Trường Minh Sơn nào?" Ôn Khách Hành giật mình hoàn hồn.

Chu Tử Thư cho rằng hắn không muốn nói về chuyện gia đình nên cũng không nói nữa.

"A Nhứ, huynh nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài mua chút đồ." Ôn Khách Hành đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Tử Thư không có ngăn trở, y biết Ôn Khách Hành khẳng định làm chuyện gì đó không muốn cho mình biết.

Cảm thấy thực nhàm chán nên Chu Tử Thư cũng dứt khoát ngủ một giấc ở trong phòng.

Khi sắc trời dần tối thì bị Ôn Khách Hành lay dậy.

Hắn một phen hất tung chăn của Chu Tử Thư ra: "A Nhứ A Nhứ, sao ban ngày huynh lại ngủ được chứ! Mau xem ta mua rất nhiều thứ tốt, đến lúc đó chúng ta đi tham gia võ lâm đại hội sẽ mang theo."

Chu Tử Thư bị quấy rầy thanh mộng nên đã đá một cước vào bụng hắn, y đá hắn, đá đến quen chân rồi.

"Ngươi thật phiền." Y đoạt lấy chăn xoay người lại muốn tiếp tục ngủ. Y cũng không biết từ khi nào, ý thức luôn luôn cảnh tỉnh của mình đối với Ôn Khách Hành đã hoàn toàn không còn đề phòng nữa rồi.

Y tỉnh lại thanh âm kia lại làm cho Ôn Khách Hành vui mừng giống như móng vuốt của miêu nhi ở trên tim nắm lấy.

"A Nhứ." Hắn khom lưng kề sát lỗ tai y, hương hoa chi tử nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi: "Nếu không đứng lên, ta sẽ hôn huynh."

Một tiếng khàn khàn thâm trầm hơi từ tính, Chu Tử Thư nghe được lông tơ dựng đứng trong nháy mắt thanh tỉnh, đưa tay nắm lấy bạch y kiếm ở đầu giường.

Ôn Khách Hành vừa nhìn y đi bắt kiếm lập tức lui về phía sau nhưng vẫn bị kiếm quang sắc bén quét rơi mấy sợi tóc.

Thật nguy hiểm, may mà có Tần bá bá nhắc nhở sư huynh vẫn luôn duy trì cảnh giác, bằng không hôm nay sẽ bị phá tướng mất.

"Chu Tử Thư! Đánh người không đánh vào mặt!"

Chu Tử Thư không hề hổ thẹn: "Để cho ngươi một miệng đê tiện, lần sau cẩn thận ta băm mệnh căn của ngươi."

"Bao nhiêu lớn rồi, vừa kén ăn vừa thức đêm lại nằm mãi ở giường, cũng không biết làm gương cho hai đứa nhóc kia." Ôn Khách Hành lắc đầu cười.

"Muốn làm gương ngươi đi mà làm." Chu Tử Thư mang giày đi đến bên cạnh bàn rót một chén trà rồi lười biếng ngồi xuống.

Y giống như một tiểu miêu vậy, Ôn Khách Hành nghĩ, tính tình ôn nhu lại nghiêm túc này của y ở Tứ Quý sơn trang chắc cũng thập phần được sủng ái đi.

Thỉnh thoảng tính tình tiểu thiếu gia lại phi thường khiến người ta yêu thích.

"Được, thiếu gia, người là hoàng thân quốc thích, người trong nhà sủng ái có thừa. Nào giống như ta sớm bị đá ra khỏi cửa, trời sinh là mệnh nô tài." Ôn Khách Hành lấy ra túi lớn túi nhỏ hắn vừa mới mua: "Huynh không thích các loại hạt nhà Ốc Long, hôm nay ta đi mua vị Bách Thảo, huynh nếm thử có phải là hợp khẩu vị hay không?"

Chu Tử Thư ở bên trong chọn nửa ngày, lấy ra bao hạt dưa ra dập đầu: "Bên ngoài có tin tức thú vị gì?"

"Cao Sùng muốn bàn luận thảo phạt Quỷ Cốc trong đại hội anh hùng." Ôn Khách Hành cầm mấy hạt dưa từ trong tay y, nhưng hắn tựa hồ không biết, dùng răng cắn nửa ngày vẫn phải dùng tay bóc.

"Vậy ngươi không cần trở về Quỷ Cốc đi chủ trì đại cục?" Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành, vẻ mặt hắn vẫn thoải mái giống như là một người ngoài cuộc.

"Bọn họ muốn đi chịu chết ta có biện pháp gì, ác quỷ đông đảo bọn họ muốn liều mạng khẳng định lưỡng bại câu thương." Ôn Khách Hành bóc hạt dưa, vẻ mặt không sao cả: "Chờ đánh xong ta lại trở về thu thập mớ hỗn độn, thuận tiện lại chỉ trích bọn họ một chút."

"Phản công?" Chu Tử Thư nhịn không được nở nụ cười.

"A Nhứ, huynh lời này nói không đúng, là bọn họ động thủ trước, ta chỉ cần điều tra rõ ràng làm rõ ràng những chuyện này là Độc Hạt mà không phải Quỷ Cốc là được." Ôn Khách Hành ném vỏ hạt dưa lên bàn lại muốn lấy từ tay Chu Tử Thư, Chu Tử Thư né tránh khiến hắn bị nắm lấy khoảng trống. "Dù sao trong cốc đều là ác quỷ, trong Ngũ Hồ Minh cũng không nhất định đều là người tốt. Ta ngược lại vui vẻ muốn xem bọn chó cắn chó đó."

"Ngươi không sợ những ác quỷ kia phản ngươi?" Chu Tử Thư có chút tò mò.

"Bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều muốn giết ta, uống máu của ta ăn thịt ta." Ôn Khách Hành không thèm để ý chút nào cười: "Nhưng bọn họ đánh không lại ta, ta nói không cho bọn họ đi ra, nếu ta mà ở trên giang hồ gặp phải ai thì sẽ giết người đó. Cho nên ta cũng không cần trở về trấn áp, bọn họ tự khắc cũng không dám đi ra."

"Quỷ chủ ngươi thật sự là tiêu sái." Chu Tử Thư lắc đầu thở dài.

"Ta tiêu sái là có bản lĩnh tiêu sái, đặt người bình thường bọn họ tiêu sái sao?" Ôn Khách Hành đắc ý nhướng mày. "Chờ ta biến Quỷ Cốc thành thế ngoại đào nguyên, càng tiêu sái."

"Dã tâm này của ngươi, là muốn kiến quốc hay sao?" Chu Tử Thư cười nhạo.

"Nếu ta có tâm tư này, tiểu biểu ca của huynh sợ là sẽ phái đại quân đến trấn áp ta mất." Ôn Khách Hành cười to: "Bắt cóc phu nhân hắn, lại uy hiếp địa vị của hắn, vậy ta thật sự là cái đinh trong mắt tiểu biểu ca của huynh nha. Nếu mà có ngày đó, huynh sẽ giúp ai?"

"Lăn! Ta không giúp ai cả! Cả ngày chỉ biết nói bậy." Chu Tử Thư cầm lấy một nắm vỏ hạt dưa ném lên người hắn.

"Ai ai, A Nhứ!" Ôn Khách Hành nhảy dựng lên né tránh, sau đó lại từ trong túi lớn túi nhỏ lấy ra hai vò rượu: " Hồ Châu Bạch Ngọc Tuyền thượng hạng, coi như tiểu khả bồi thường cho Chu tướng công vậy đi."

"Hừ." Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng đi nhận rượu, lại không ngờ Ôn Khách Hành tay lên nâng lên khiến y không lấy được.

Thấy y lại sắp phát tác, Ôn Khách Hành vội vàng nói: "A Nhứ, theo ta lên nóc nhà ngắm trăng đi, đêm nay ánh trăng rất đẹp nha."

Chu Tử Thư chỉ nhìn hắn mà không nói gì.

Ôn Khách Hành đưa rượu vào tay y: "Thật không có tình thú, lúc này huynh hẳn là nói 'Gió cũng ôn nhu' chứ."

"Vì sao?" Chu Tử Thư kỳ lạ nói.

"Đây là một câu chuyện tình lưu truyền ở Lưu Cầu, lúc ta đi Lưu Cầu chơi đọc được, ý tứ là -- Tâm duyệt ngươi."

"Lăn!" Chu Tử Thư lại lấy vỏ hạt dưa ném về phía hắn, Ôn Khách Hành cười to chạy ra ngoài.

Từ xa phía xa nói vọng lại một câu: "Ta chờ huynh."

Chu Tử Thư nhịn không được nở nụ cười: "Tên ngốc kia."

Y cúi đầu nhìn Bạch Ngọc Tuyền trong tay, nể tình rượu ngon này, liền miễn cưỡng đi bồi hắn đi.

Lúc Chu Tử Thư đi tới nóc nhà, trăng đã treo ở giữa trời rồi.

"Trăng ra ngoài. Người giỏi nhất. Thư y rối rắm. Lao tâm lặng lẽ."

Ôn Khách Hành giơ bầu rượu lên, tươi tỉnh mà không mất đi ý cười ôn nhu, anh khí tiêu sái cùng sách quyển nho nhã rối rắm lẫn nhau, một sáng một ám huy phản chiếu một loại quang huy như tiên.

Chu Tử Thư nghĩ, nếu không phải hắn xinh đẹp, chỉ bằng cái miệng này của hắn, chính mình đã sớm cho hắn một khuôn mặt hoa đào nở rộ rồi.

Y ngồi xuống bên cạnh Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành giơ bầu rượu lên với y, y cũng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hắn.

Đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng bóng, gió nhẹ thổi vào mặt đều làm cho người ta sinh ra mơ tưởng vô tận.

Xa xa tiếng cười nhẹ nhàng của vũ nữ ca hát trong đêm tĩnh lặng gợn sóng, lại lẳng lặng dừng lại ở một góc nào đó, bình ổn.

Chu Tử Thư bỗng nhiên nghĩ, mình gần ba mươi tuổi, ngày thường phải trợ giúp sư phụ xử lý các loại chuyện ở sơn trang, còn phải giám sát chỉ đạo các sư đệ sư muội luyện công, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều là xem lại những chuyện nhất định phải làm vào ngày hôm sau. Ngày này qua ngày khác thực bận rộn.

Nhưng trong cuộc sống gần ba mươi năm của mình chưa bao giờ có một đêm thoải mái và bình đạm như vậy, đêm tinh nguyệt khiết không có việc gì để làm, có chi kỷ và rượu làm bạn, cuộc sống như vậy, dường như cũng không tệ.

Ôn Khách Hành quay đầu, chỉ thấy Chu Tử Thư mỉm cười với ánh sao đầy trời.

"A Nhứ, huynh đang cười cái gì vậy?"

"Không có gì."

"Nói cho ta biết đi, làm cho ta cũng muốn cao hứng cùng."

"Suỵt!" Chu Tử Thư nhíu mày, giơ ngón tay lên bên môi. Ánh đêm đẹp như vậy, miễn là Ôn Khách Hành không mở miệng, hết thảy đều là hoàn mỹ. "Lão Ôn, không phải ngươi nói, tối nay ánh đêm rất đẹp sao?"

Y ngửa đầu đối diện lên trời, ý bảo hắn chỉ ngắm trăng, chớ lên tiếng.

Ôn Khách Hành nở nụ cười, ôn nhu nói: "Gió cũng ôn nhu."

Chu Tử Thư sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến truyền thuyết mà hắn vừa nói về Lưu Cầu liền không khỏi ấm lòng, đỏ tai rồi lắc đầu.

Nhìn thấy Chu Tử Thư chỉ cười, không mắng hắn như thường ngày, Ôn Khách Hành trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Sau đó hắn lại ngửi được một trận hương hoa chi tử nhàn nhạt, hắn nuốt nước miếng. Chu sư huynh của hắn phân hóa muộn, sợ là chưa từng trải qua kỳ mưa sương tra tấn, không thể khống chế tin hương của mình. Trong lòng một chút động tình. Tin hương cũng liền che dấu không được.

Thật đáng yêu!

Ôn Khách Hành a Ôn Khách Hành, nếu ngươi tiếp tục cố gắng, mỹ nhân chính là của ngươi! Tay hắn âm thầm nắm thành quyền mà tự nhủ trong lòng.

_____

“风也温柔/ 我心悦你”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro