14. Là Tiểu Thư (小舒) không phải Tiểu Thù (小殊)
Lạc Anh Lưu Hoa, trong chốc chốc, cảnh này thơm như tranh vẽ.
Sâu trong rừng mai, là ai tán oanh thiên tố, dừng chân ở gốc tán loạn hoa.
Chu Tử Thư ngẩng đầu lên, rừng mai của Lang Nha Sơn và rừng mai của Tứ Quý sơn trang tựa hồ không khác nhau nhiều lắm.
Không hiểu sao y lại nhớ tới khi còn bé, Cửu Tiêu nho nhỏ kéo tay áo y mềm nhũn cầu y: "Sư huynh, giúp ta bẻ một cành mai đi!"
Y có giúp đệ ấy bẻ không?
Sự vật trước mắt bỗng nhiên càng mơ hồ lên.
Y nhíu mày, vươn tay ra che mắt.
Ký ức đã quá lâu không còn nhớ rõ nữa.
Hình như không có, y bảo sư đệ luyện cả buổi chiều Lưu Vân Cửu Cung Bộ, cành mai hoa kia, cuối cùng vẫn là sư phụ hái cho Cửu Tiêu.
Y bây giờ đã nhìn không rõ cánh hoa mai rơi xuống nữa rồi, cánh hoa màu hồng nhạt kia đánh xoáy rơi ở giữa tóc y.
"A Nhứ..." Ôn Khách Hành từ phía sau khoác áo choàng cho y, sau đó cầm tay y, tay của Ôn Khách Hành tuy khô ráp nhưng lạo ấm áp.
Chu Tử Thư cười cười, phất tay dùng nội lực đánh hạ một cành mai sau đó đưa tới trước mặt Ôn Khách Hành.
"Cho đệ."
Ôn Khách Hành lại không cười, càng gần đến ngày rút đinh, trong lòng hắn càng nôn nóng.
"Vì sao anh hùng cuối cùng cũng sẽ có kết thúc, vì sao hồng nhan cuối cùng cũng sẽ già, dựa vào cái gì mà sinh ra làm người lại phải chịu tạo hóa bày bố?!!"
Chu Tử Thư kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy lòng ẩn đau.
"Đó là người Đại Khánh các ngươi nghĩ không ra, người Đại Lương chúng ta cho tới bây giờ đều là nghịch thiên cải mệnh, khó khăn như thế nào thì cứ tiếp nhận." Thanh âm trêu ghẹo từ phía sau truyền đến.
"Lận thiếu các chủ." Chu Tử Thư xoay người hành lễ.
"Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ xuống núi, các ngươi có muốn cùng nhau đi Kim Lăng chơi mấy ngày không? Dù sao còn một thời gian nữa là đến lúc rút đinh rồi."
"Xuống núi làm gì?" Ôn Khách hành khó hiểu, sắp phải rút đinh rồi mà Lận Thần lúc này còn muốn chạy loạn.
"Nghịch thiên cải mệnh đi." Lận Thần xắn tay áo đi vào trong phòng.
Chu Tử Thư cười cười, cũng đi theo trở về, bầu trời nổi lên bông tuyết.
Y dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bông tuyết trên không trung nhao nhao tung bay, xinh đẹp ngoài ý muốn. Y vươn tay ra, một chút lạnh lẽo hòa tan ở đầu ngón tay và lòng bàn tay của y.
"Tuyết rơi rồi lão Ôn..." Chu Tử Thư lẩm bẩm.
Ôn Khách Hành kéo bàn tay lạnh lẽo của y rồi ôm vào trong lòng mình.
Hai người bọn họ đứng ở bên ngoài hồi lâu, tuyết rơi đầy đầu.
Thiên địa một mảnh tiêu điều.
Nhìn cảnh trí chậm rãi chuyển sang màu trắng, Chu Tử Thư bỗng nhiên hiểu được cảm thụ của Ôn Khách Hành lúc này, đây là một loại tịch mịch, cũng là một loại sợ hãi đối với tương lai.
Giờ này khắc này Chu Tử Thư bỗng nhiên mãnh liệt muốn sống sót.
Y muốn sống với Ôn Khách Hành.
Một loại cảm xúc mãnh liệt chưa từng xuất hiện trong ngực Chu Tử Thư bốc lên, là huynh trưởng đối với Ôn Khách Hành yêu thương, là tri kỷ thưởng thức hắn, là bạn thân cho hắn dựa vào, cũng là tình nhân đối với hắn nhớ nhung.
Cảm xúc này quá phức tạp hoặc có thể còn gọi nó đơn giản là "tình yêu".
Yêu nhau tất biết, biết nhau nhưng không nhất thiết phải có duyên yêu nhau.
May mắn thay, may mắn thay...
Chu Tử Thư nở nụ cười vừa đắng chát lại vừa ngọt ngào.
"Lão Ôn, chúng ta như vậy, có tính là cùng bạc đầu không?"
Ôn Khách Hành đưa tay giúp y gạt tuyết trên tóc ra: "Không tính, một trăm năm sau mới tính."
Chu Tử Thư khẽ cười ra tiếng, sau đó đưa tay ôm lấy hắn.
Hai người trở lại trong phòng, lại không thấy Lận Thần mà chỉ có một mình Mai Trường Tô ngồi trước chậu than, trên tay tùy ý lật một quyển sách.
Hắn giương mắt nhìn hai người một thân tuyết: "Hai vị hảo nhã hứng nha, nếu mấy vị đại phu kia nhìn thấy, lại muốn nói ngươi không yêu thương thân thể."
Chu Tử Thư cười cười phủi tuyết trên áo choàng: "Ta ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm rồi, nào có kiều quý như vậy. Ngược lại Mai tông chủ nên mặc thêm một bộ quần áo mới đúng."
Mai Trường Tô cười nhạt một tiếng, có chút xuất thần nhìn tay mình: "Hai tay này của ta... Cũng là kéo đại cung, giáng qua liệt mã."
Chu Tử Thư ngẩn ra, hiểu được mình nói sai, thấp giọng nói một câu xin lỗi.
"Không có gì." Mai Trường Tô khoát tay áo.
Ôn Khách Hành nhìn Mai Trường Tô trong lòng càng thêm bất an. Nếu như sau này Chu Tử Thư bị thương cũng giống như hắn... Với tính cách của Chu Tử Thư nhất định y sẽ không thể tiếp nhận, đến lúc đó lại muốn nói ra những lời khiến người ta kinh hồn bạt vía như hoặc là sống thật tốt, hoặc là chết thật tốt mất.
"Được rồi, cũng đừng như vậy nữa." Lận Thần bưng hai chén thuốc đi tới.
Mùi thuốc đắng chát trong nháy mắt tràn đầy phòng.
"Ta vốn không tán thành ngươi đi Kim Lăng, nhưng mà hiện tại đại phu tốt nhất thiên hạ đều ở đây, chờ cho Tử Thư rút đinh ra, để cho bọn họ chữa trị cho ngươi. Nói không chừng tiểu độc vật đầu đầy bím tóc ở Nam Cương sẽ có biện pháp tốt hơn đối với độc của ngươi." Lận Thần thoạt nhìn rất lạc quan, có lẽ là mấy vị hạnh lâm thánh thủ này cho hắn ba phần nắm chắc.
Mai Trường Tô cười cười không nói gì nữa.
Lận Thần đặt một chén thuốc lên bàn thấp trước mặt hắn, một chén khác đưa cho Chu Tử Thư cười tủm tỉm nói: "Một chén cho Tiểu Thù, một chén cho Tiểu Thư."
Chu Tử Thư ngửa đầu uống xong thuốc trong chén, Ôn Khách Hành từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng y.
Chu Tử Thư nở nụ cười, tuy rằng không nếm được hương vị, nhưng vẫn có thể cảm giác được một tia ngọt ngào.
Đôi mắt y cong cong: "Ta không thích ăn ngọt."
Lận Thần dùng quạt chỉ trỏ: "Giả tạo!"
"Y không nếm được bị, kẹo ngọt của Ôn công tử nên cho ta một chút mới đúng." Mai Trường Tô nhìn bọn họ trêu ghẹo nói.
"Ta chỉ có một viên này." Ôn Khách Hành khoát tay.
"Người Đại Khánh bọn họ chính là nhỏ nhặt." Lận Thần bang khoang.
"Vì một viên kẹo công kích nhau cũng không nên nha!" Chu Tử Thư cười to.
Mai Trường Tô cũng cười buông sách xuống rồi bưng chén uống thuốc, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, hắn vẻ mặt đau khổ: "Người Đại Khánh các ngươi chính là ấu trĩ."
"Lại nói tiếp tiểu hoàng đế Đại Khánh các ngươi cũng duỗi tay đủ dài nha, ở Giang Tả Minh này đã phát hiện mấy thám thính của hắn rồi." Lận Thần thu chén thuốc.
Chu Tử Thư trong nháy mắt khẩn trương lên.
Ôn Khách Hành khoát tay áo: "Cặp mẹ con không biết xấu hổ kia, chẳng qua chỉ là mượn chút binh liền muốn đuổi tận giết tuyệt ta. Cùng lắm thì sau này ta cùng A Nhứ lưu lạc thiên nhai không trở về, cứ để cho bọn họ tìm đi."
Mai Trường Tô lại cầm lấy sách như có điều suy nghĩ: "Chỉ là thám thính, không phải tử sĩ, nói vậy hoặc là bọn họ còn có việc cầu xin ngươi đi."
"Cầu xin ta cái gì, Lưu Ly Giáp sao?" Ôn Khách Hành nghĩ không ra: "Tiểu tử kia đã làm hoàng đế còn muốn cái gì nữa, chẳng lẽ hắn còn muốn thống nhất giang hồ sao?"
"Người làm hoàng đế thường muốn cầu trường sinh, trong bảo khố của các ngươi không phải có lục hợp tâm pháp gì sao? Làm không tốt tiểu hoàng đế muốn thiên thu vạn đại." Lận Thần chống cằm.
Chu Tử Thư nhướng mày: "Lận thiếu các chủ ngay cả cái này cũng biết, Lang Nha Các quả nhiên danh bất hư truyền."
"Thôi nào Chu thiếu trang chủ, Lang Nha Các và Tứ Quý Trang làm ăn không phải đều giống nhau sao? Ta thích mỹ nhân, thích làm việc với mỹ nhân hơn." Lận Thần rót cho Chu Tử Thư một chén trà.
Hương trà thơm ngát, hơi nước bốc lên làm mờ đi ý cười của Lận Thần.
Chu Tử Thư bưng chén trà chờ hắn tiếp tục nói tiếp.
"Không bằng hai chúng ta liên thủ, thế nào?" Lận Thần cũng bưng chén trà lên, làm bộ muốn cùng y đụng chén.
Chu Tử Thư giơ tay tránh đi: "Ta không làm chủ được."
"Lão Tần lớn tuổi rồi, Tứ Quý sơn trang sớm muộn gì cũng là của huynh, chúng ta hiện tại lập một khế ước, chờ lão Tần truyền vị cho huynh liền có hiệu lực, như thế nào?" Lận Thần cười tủm tỉm nhìn y.
Chu Tử Thư nhếch khóe miệng lên, y dùng chén trà nhẹ nhàng chạm vào Lận Thần, ánh mắt Lận Thần thoáng cái liền sáng lên.
"Được, có điều là nếu tương lai ta cùng lão Ôn đi lưu lạc thiên nhai, phiền Lận thiếu các chủ cùng sư đệ ta một lần nữa thương thảo một chút việc liên quan."
Lận Thần ngẩn người, lập tức trợn trắng mắt: "Tiểu hồ ly cũng không thuận tay như ngươi."
Ôn Khách Hành lại thoáng cái cao hứng: "Được! Ta đã lên kế hoạch cho tất cả các chuyến đi của chúng ta rồi! Chúng ta xuất phát từ Tứ Quý sơn trang, huynh thích ăn cay chúng ta trước tiên đi Thục Trung, bắt mấy con thú cho huynh chơi đùa."
"Thục đạo khó, khó lên trời xanh." Lận Thần phe phẩy quạt chậm trãi nói.
Ôn Khách Hành không để ý tới hắn: "Sau đó chúng ta lại đi hồ tiên nữ nhìn nơi tiên tử kia giáng lâm."
"Hai vị các ngươi ai là tiên nữ nha?"
"Ai ta nói ngươi có phiền hay không?" Ôn Khách Hành chụp án.
"Thiếu cốc chủ chớ tức giận, tức giận thì mỹ nhân không ai có thể dựa vào đâu." Lận Thần cười tủm tỉm.
"Nói như ngươi giống như có lộ tuyến tốt hơn vậy!"
"Ta thật sự có, chúng ta có thể đi Hồ Phủ Tiên Hoắc Châu thưởng thức trà tiên lộ trước, sau đó đi dọc theo sông Đà, du tiểu linh hạp, trên ngọn núi kia có phật quang, sau đó chúng ta đi Phượng Khê Câu, mang theo phi lưu đi xem hầu tử, đậu phộng cay của bà bà đỉnh thiên hạ nhất tuyệt."
"Hừ." Ôn Khách Hành khinh thường: "Ta muốn dẫn A Nhứ đi Nam Hải bái Quan Âm, đi Tây Vực cưỡi lạc đà, đi Đại Tần xem Đấu Thú Trường..."
"Ôn công tử dường như đã đi du ngoạn qua rất nhiều địa phương?" Mai Trường Tô buông sách trong tay xuống.
"Từ Nam Hải đến Đại Tần, mười năm nay ta đều đi qua một lần rồi." Ôn Khách Hành đắc ý kể cho Mai Trường Tô nghe chuyện dật sự khắp nơi.
Chu Tử Thư chỉ lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
Lận Thần bỗng nhiên hỏi Mai Trường Tô: "Ngươi có biết mỹ nhân đẹp nhất là ở đâu không?"
Mai Trường Tô nhìn Chu Tử Thư: "Ngươi nói xem."
"Lúc nhìn người trong lòng." Lận Thần nhìn Chu Tử Thư cười.
Chu Tử Thư trợn tròn mắt, đỏ lỗ tai duỗi thắt lưng: "Ta đi ngủ."
Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
"Thẹn thùng nha." Mai Trường Tô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khách Hành cười nói.
Đến Kim Lăng, Mai Trường Tô bận rộn chuyện triều đình, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách nhàn rỗi vô sự ở trong thành Kim Lăng mỗi ngày xem phong tục nhân tình, ăn đồ ăn đặc sắc, ngược lại cũng là nhàn nhã khoái hoạt.
"Ta muốn ăn vịt nước mặn." Một buổi chiều, Chu Tử Thư dựa nghiêng xuống hành lang Tô Trạch, xem Phi Lưu dạy ba đứa nhỏ tập võ.
"Được rồi, Chu đại gia ngài nghỉ ngơi đi ta đi mua ngay." Ôn Khách Hành quay đầu trộm một nén nhang rồi đi ra ngoài.
"Thế nào, đáng yêu chứ?" Chu Tử Thư đắc ý nhìn Mai Trường Tô.
"Đáng yêu như Tiểu Phi Lưu." Mai Trường Tô phỏng tay cười nói.
Phi Lưu nghe vậy quay đầu lại cười ngây ngô với hai người: "Đáng yêu!"
Chu Tử Thư cười to, nghĩ thầm người nọ nếu mua chút rượu trở về, vậy thì lại càng đáng yêu.
"Lại nói đi xem xem những hài tử này luyện kiếm trận thế nào?"
"Cửu cung số thuật ta là thập khiếu thông cửu khiếu -- một khiếu không biết. Bước chân ngược lại tốt hơn một chút, so với đồ đệ tiện nghi của ta mạnh hơn."
Mai Trường Tô tựa hồ là dạy dỗ mấy đứa nhỏ này luận võ với một người rất lợi hại, bọn họ không phải người Đại Lương, không tiện tham dự vào chuyện trong triều đình Đại Lương, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ là rảnh rỗi chỉ điểm những đứa nhỏ kia một ít công phu khinh thân.
Những đứa trẻ đó cũng cố gắng, mấy ngày công phu liền học được rất mẫu mực.
"Có sự trợ giúp của ngươi, phần thắng của ta lớn hơn một chút."
"Muốn ta nói." Sắc Thần lắc lắc quạt lắc lư đi tới: "Để Tiểu Tử Thư dịch dung cho Ôn Khách Hành thay Tiêu Cảnh Duệ đi đánh một hồi, tuyệt đối sẽ có phần thắng."
"Nói cái gì chứ, Ôn công tử ở Đại Lương còn nợ nần. Đừng kéo họ vào nước đục nữa." Mai Trường Tô lắc đầu.
Lúc này, hạ nhân bước nhanh tới báo: "Tô tiên sinh, Tĩnh vương điện hạ đến thăm."
Mai Trường Tô nói với Phi Lưu: "Đưa họ xuống chơi đi."
Phi Lưu gật gật đầu, mang theo mấy thiếu niên rời khỏi đình viện.
Tĩnh vương đã quen với sa trường, đi đường tựa hồ đều mang theo gió sương trăng.
Mai Trường Tô khom người chắp tay.
Nhưng mà lại chỉ thấy Tĩnh vương sải bước đi về phía hắn.
"Tiểu Thù???!!!"
Khóe mắt Mai Trường Tô giật giật, sau đó chỉ thấy Tĩnh vương từ bên cạnh hắn đi qua như một trận gió, đi thẳng tới Chu Tử Thư.
Lại nữa?!!
Chu Tử Thư đầu như to ra, mặt này của ta ở Đại Lương là mặt đại chúng đại trà thường gặp hay sao?
Nhưng mà lúc y ngẩng đầu nhìn về phía Tĩnh vương lại cái gì cũng nói không nên lời.
Người nam nhân anh vũ như thần nhìn Chu Tử Thư.
Từ trong mắt hắn Chu Tử Thư lại thấy được một loại thê lương cùng yếu ớt khó có thể tin được.
Tình cảm gần gũi càng sợ hãi, không dám hỏi người tới -- loại tình cảm này, đại khái chỉ có người từng mất đi mới có thể cảm nhận được sâu sắc.
Trái tim Chu Tử Thư vì ánh mắt này mà cảm thấy đau xót, bỗng nhiên có cảm giác chịu tội. Y ngượng ngùng cười cười, mềm giọng nói: "Xin lỗi... Ta..."
Tiêu Cảnh Diễm chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc của Chu Tử Thư, giống như chạm vào ảo cảnh hoa phi hoa.
"Ngươi đã trở lại?" Thanh âm nhẹ như sợ từ trong mộng bừng tỉnh.
Y khóc...
Chu Tử Thư từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy người ta khóc, nhất là người có bộ dạng đẹp trai khóc.
Huống chi người này còn là bởi vì y mà khóc.
Chu Tử Thư cảm thấy hỗn loạn, lại nhất thời cũng không biết nên nói "Ta không phải người đó" hay là "Đừng khóc".
Sau đó y bị ôm chặt vào lòng, y phảng phất có thể cảm nhận được nhịp tim của người kia, phảng phất như đã xa cách mấy vòng luân hồi.
"Được rồi, được rồi, là Tiểu Thư, không phải Tiểu Thù. Tĩnh vương điện hạ, ngài nhận sai người rồi." Lận Thần mỉm cười kéo Chu Tử Thư ra ngoài.
Không đợi y thở phào nhẹ nhõm, đã thấy một bóng đen bay thẳng về phía Tĩnh vương, Tĩnh vương giơ tay ngăn cản. Chu Tử Thư thuận tay bắt lấy, là vịt nước mặn của y.
Xong đời rồi, Chu Tử Thư dùng vịt che mặt, đại phiền toái nhà y trở về rồi.
"Ngươi mặc kệ không quản?" Lận Thần cười hỏi.
"Cho nháo đi, ta mệt mỏi." Chu Tử Thư khoát tay áo.
Ôn Khách Hành năm ngón tay thành móng vuốt, bức thẳng cổ họng Tĩnh vương.
Tĩnh vương hơi sụp thắt lưng, di chuyển ngang ba thước, né tránh sát khí bắn ra.
Ôn Khách Hành biến trảo thành chưởng, bổ về phía cổ họng Tĩnh vương, Tĩnh vương cũng không sợ, tay trái đỡ lấy bàn tay hắn công tới, tay phải thừa cơ một cái khuỷu tay, đụng vào sống mũi Ôn Khách Hành.
Tĩnh vương là công phu đẫm máu liều mạng trên chiến trường, Ôn Khách Hành cũng là trải qua chiêu thức lịch lãm Bách Quỷ Dạ Hành. Loại công phu của hai người ngược lại có chút tương tự.
Đều là sát chiêu không chết không thôi, trong lúc ra tay đều mơ hồ mang theo phong lôi khí.
Chiêu thức của bọn họ trong nháy mắt tiếp lẫn nhau, rồi lại đồng thời dừng tay.
Thời gian phảng phất như bị xé rách một khe hở, giữa hai người có một người đứng chen ngang.
Lận Thần dùng tay bắt lấy tay hai người tách bọn họ ra.
"Các người cũng đừng phá hủy viện tử của ta chứ."
"Ở đâu ra đăng đồ tử này vậy!!" Ôn Khách Hành nổi giận.
"Ngươi là ai?" Tĩnh vương phủi tro trên quần áo, không giận tự uy.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Vị mỹ nhân này là Đại Lương hoàng tử Tĩnh vương điện hạ, mà hai vị mỹ nhân này là bằng hữu của Lang Nha Các ta mời tới từ Đại Khánh." Lận Thần cười tủm tỉm kẹp ở giữa hai người nói.
"Đại Khánh?" Tĩnh vương giương mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt đề phòng.
Chu Tử Thư bất đắc dĩ, bộ dáng quỷ quái của mỹ nhân Lận Thần ngay từ đầu đi theo Ôn Khách Hành.
Hắn để ý quần áo, ôm quyền nói: "Tại hạ là Chu Tử Thư của Tứ Quý sơn trang."
"Chu Tử Thư?" Tĩnh vương kinh ngạc nhìn hắn:, "Ngươi... Không phải y sao?"
Chu Tử Thư cười cười: "Lận thiếu các chủ cũng từng nói qua Tử Thư giống một người bạn cũ của hắn, là hiểu lầm, cũng là duyên phận."
"A, cái gì duyên phận!" Ôn Khách Hành hung tợn nói.
"Lão Ôn!" Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói với Tĩnh Vương: "Vị này là thiếu cốc chủ của Thần Y Cốc Ôn Khách Hành, cũng là vị hôn phu của tại hạ."
Tĩnh vương nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng dò xét trên người hai người, một lúc lâu chắp tay: "Là ta đường đột."
"Mỹ nhân hiểu lầm, cũng không tính là hiểu lầm. Tĩnh vương điện hạ, Tô tiên sinh còn chờ ngài." Lận Thần xoay quạt trong tay, làm ra thủ thế mời với Tĩnh vương.
Tĩnh vương theo tay hắn nhìn lại, Mai Trường Tô không biết từ khi nào đã ngồi trong phòng uống trà.
Hắn lại nhìn Chu Tử Thư, khẽ thở dài, xoay người đi vào phòng.
"Cái gì Tấn vương, Tĩnh vương, đều không phải là thứ tốt!" Ôn Khách Hành bực mình.
"Được rồi." Chu Tử Thư kéo tay hắn lên: "Đi, đi ăn vịt đi, không phiền bọn họ nữa."
Về sau Tĩnh vương này không biết cùng Mai Trường Tô đạt thành hiệp định gì, giữa hai nhà thế nhưng đào một mật đạo lui tới. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành tỏ vẻ thán phục.
Nhưng điều khiến Chu Tử Thư bất đắc dĩ chính là vị Tĩnh vương điện hạ này cách năm ba ngày cũng phải đưa cho y vài thứ.
Nhiều nhất là điểm tâm mẹ phi hắn làm, khoa trương nhất một lần hắn thế nhưng cầm một viên trân châu to bằng trứng bồ câu đến.
Chu Tử Thư thở dài, đẩy Trân Châu trở về: "Điện hạ không cần như thế."
Tĩnh vương lắc đầu, lại đẩy Trân Châu qua: "Dù sao cố nhân đã không còn, không bằng đưa cho người có duyên."
Mai Trường Tô ở phía sau liên tục xoa xoa góc áo, Ôn Khách Hành ở bên cạnh thì nghiến răng.
Chu Tử Thư bất đắc dĩ, y biết Tiêu Cảnh Diễm là nhìn y nhớ đến cố nhân kia. Y bỗng nhiên cảm thấy tuy rằng nhìn qua xa cách vạn dặm, kỳ thật bọn họ vốn là người giống nhau, ít nhất phần cố chấp kia, trên đời này rất ít người có thể lý giải.
"Đây không phải là thứ thuộc về ta, ta không có tư cách nhận. Ta hy vọng điện hạ nhìn thấy viên trân châu này nghĩ đến cố nhân Lâm Thù của mình, mà không phải là Chu Tử Thư có vài phần tương tự Lâm Thù." Y cầm trân châu nhét về trong tay Tiêu Cảnh Diễm: "Hy vọng điện hạ cuối cùng có một ngày có thể tự tay giao nó cho người chân chính nên có nó."
Hắn nhìn Mai Trường Tô, người nọ chỉ cúi đầu, không thấy rõ thần sắc trong mắt.
Tiêu Cảnh Diễm cầm trân châu, trầm mặc một hồi, đứng dậy nhẹ nhàng hành lễ Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư cũng trịnh trọng đứng lên, khom người hành lễ.
Y biết rằng hắn đã nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.
Sau khi Tĩnh vương rời đi, Ôn Khách Hành vừa ăn Trăn Tử Tô vừa ghét bỏ Tĩnh vương vô sự ân cần, không tức đạo.
"Được rồi, ăn điểm tâm của người ta mà còn mắng người ta." Chu Tử Thư bưng cho hắn một tách trà.
"Nếu huynh thích trân châu, sau này ta đi Lưu Cầu Hải vớt cho huynh, trân châu kia so với Tĩnh vương đẹp hơn gấp một ngàn lần!" Ôn Khách Hành nhận lấy chén trà.
"Người tự cho là đúng, bình thường đều sống tương đối hạnh phúc." Lận Thần bĩu môi.
"Ngươi!"
"Được rồi, được rồi, đã trễ như vậy không cần gây nhau nữa có được không?" Chu Tử Thư đầu đều đau.
"Lại nói tiếp, Tiểu Thù ở chỗ này cũng coi như đứng vững gót chân. Chúng ta cũng nên trở về Lang Tú Sơn, nếu không trở về mấy vị kia chỉ sợ phải lột da của ta." Lận Thần uống một ngụm trà.
Ôn Khách Hành thay đổi sắc mặt.
Xử thế như đại mộng, hồ vi lao kỳ sinh -- nên đến thì chắc chắn là tránh không thoát, nên đối mặt dù có trốn tránh thế nào cũng phải đối mặt.
Trở lại trong phòng, hắn ngồi trên mặt sập nhìn Chu Tử Thư, ánh nến mờ nhạt trong phòng cho y một tầng màu vàng mơ hồ, tinh khiết phảng phất như một giấc mộng xa xôi không thể đạt được. Y rốt cục cũng nên rút cái đinh chết tiệt kia, hắn hẳn là cao hứng vui cho y mới đúng. Nhưng trong lòng hắn luôn giống như treo hơn mười thùng dầu, thất thượng bát hạ rơi xuống khó chịu.
Chu Tử Thư nhìn thấy hắn rối rắm bèn thở dài đi tới ngồi bên cạnh hắn, môi khẽ mở dường như muốn nói cái gì đó.
Ôn Khách Hành cắn răng, bỗng nhiên lấn trên người dùng môi phong bế môi mỏng của y, đem những lời y không có cửa ra miệng tất cả đều nuốt vào trong miệng mình.
Hắn cố ý xem nhẹ đôi mắt bỗng nhiên mở to kia. Đó là một nụ hôn đầy ham muốn, phá vỡ tất cả sự cân bằng giữa hai người.
Ôn Khách Hành cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, giờ phút này nụ hôn này rõ ràng là không hợp thời như thế.
Một nụ hôn không hợp thời, hai người gặp nhau hận tuy muộn. Hắn nghĩ rằng y đã từ bỏ chính mình.
A Nhứ, để cho ta ích kỷ một hồi đi, chỉ một lần này...
Ôn Khách Hành đã nói không rõ tình cảm gì phát ra trong lồng ngực, hoặc là không nỡ, hoặc là sợ hãi, hoặc là yêu, hoặc là cái gì cũng không phải.
Hắn ôm người trong ngực, xoay người đem y đè ở dưới thân.
Người trong ngực nhu thuận ngoài dự liệu.
Chu Tử Thư ngay từ đầu sững sờ ở đó, đôi môi ấm áp của Ôn Khách Hành mềm mại không chân thật.
Chu Tử Thư cảm thấy một chỗ nào đó trong cơ thể mình, chậm rãi sụp đổ, phảng phất có thể nghe được thanh âm hàn băng vỡ vụn.
Sau đó cười khổ: "Nếu ta chết, đệ không thiệt thòi?"
"Thiệt thòi!" Ôn Khách Hành hung tợn nói: "Ta chưa từng thua thiệt như vậy. Vì vậy, làm ơn, huynh không thể chết, được chứ?"
Chu Tử Thư nhẹ nhàng thở dài, vươn tay ôm cổ hắn, sau đó dùng ngón tay thon dài theo cổ hắn một đường hướng lên trên, mang theo sự run rẩy rất nhỏ của Ôn Khách Hành.
"Được."
Ngón tay của y đi qua chân tóc và âm thanh đi qua linh hồn.
"Đừng sợ, ta sẽ không chết."
Y đã hứa với hắn là y sẽ không chết.
Sau đó ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của hắn, tay y ôm lấy cổ hắn khát cầu càng nhiều.
Nhưng sâu trong lòng Ôn Khách Hành có một chỗ đặc biệt thâm đi, từng cơn đau, giống như sợi dây diều bức bách hắn tỉnh táo lại.
Không thể làm bậy!
Sau đó, hắn cười khổ đột nhiên buông y ra: "Phải kiêng hành phòng!"
Hắn muốn trốn thoát.
Chu Tử Thư cũng không chịu buông tha dán lên.
Y mỉm cười nhìn hắn, giọng nói khàn khàn và quyến rũ: "Đó là một ước định."
Ôn Khách Hành không hiểu Chu Tử Thư giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ nghe được từ ngữ ước định này khó có thể khống chế trong lồng ngực bốc lên một loại tình cảm chua xót.
Tư duy một mảnh trống rỗng, trước mặt và phía sau giống như bóng tối vô tận, ôm thân thể đích thật là ôn nhu ấm áp, cảm giác mờ mịt lại ấm áp làm cho hắn cơ hồ muốn rơi nước mắt.
Chu Tử Thư cười thở dài, đôi mắt của y sáng ngời phảng phất như bầu trời đêm sau mưa.
Lúc này đây hương hoa trộn lẫn với hương rượu, ánh trăng sáng trong đôi mắt của nhau khắc sâu bóng dáng đối phương.
Ôn Khách Hành cúi đầu, con ngươi mê ly đầy nước mắt của hắn nhu nhu nhìn chăm chú vào y.
Vì thế Chu Tử Thư nhịn không được đi hôn nước mắt của hắn, một khắc kia y cảm thấy bọn họ tựa hồ thật sự có thể sống đến đầu bạc, giơ án tề mi.
Trong nháy mắt khuynh tình đủ để thiên hoang địa lão.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần dần lui đi nhường chỗ cho ánh mặt trời của một ngày mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro