
12. Xuân mộng liễu vô ngân
Nụ hôn của quỷ chủ tùy ý phóng đãng.
Chu Tử Thư tựa vào trên cây không ngừng thở dốc. Ngày thường hai đồng tử đen nhánh sắc bén nhưng lúc này như thấm vào trong nước nhuộm ra một mảnh phong hoa mê ly.
"Đây là làm gì?" Y có chút khó hiểu nhíu mày nhìn Ôn Khách Hành.
"Trừng phạt." Ôn Khách Hành cười y đang không biết làm sao.
Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, y cũng không biết. Chỉ là cảm thấy tim đập quá nhanh, một loại tình cảm muốn nhảy ra, điều này làm cho y cảm thấy rất bất an.
Y muốn chạy trốn nhưng lại bị Quỷ Cốc cốc chủ dùng dây trói tiên kéo trở về, hồng y trải xuống đất có chút chói mắt.
"Đừng rời đi, Tử Thư. Đừng đi!" Hắn đặt mình ở trên người y, vuốt ve qua lại bên má y, thì thào từng câu từng chữ, trong mắt hắn hàm chứa quá nhiều thứ mà Chu Tử Thư không hiểu.
Y là tiên, còn hắn là quỷ, bọn họ vốn là hai con đường khác nhau, cho dù hắn trói y vào quỷ giới nhưng chung quy cũng phải có lúc tách ra.
Lúc hắn đè lên Chu Tử Thư nhẹ nhàng run lên không tự chủ được mà cuộn mình lại, lần nữa giương mắt nhìn người đang ở trên mình, tên đầu lứa ác quỷ kia chỉ cho y một nụ cười trấn an, sau đó lần thứ hai cướp đoạt hô hấp của y.
Dục hỏa dần dần nổi lên, Thanh Liên tiên tử bỗng nhiên hiểu được đại khái đây chính là cái gọi là ái tình.
Dục niệm chưa bao giờ cảm nhận được phảng phất như lửa nóng, Ôn Khách Hành chỉ cười cúi người xuống, dùng môi ma sát y thắp lên một loại cảm xúc xao động: "Hướng người lộ ra một hạt đinh hương, một khúc thanh ca, tạm dẫn anh đào phá."
Quỷ chủ nghiến anh đào, thẳng đến khi tiên tử dưới thân run rẩy không thôi cắn môi, đè nén thanh âm cơ hồ muốn tràn ra.
Sau đó lại cười xấu xa: "Xây mai rơi như tuyết loạn, phất một thân còn đầy."
Môi lưỡi làm bút, vẽ cho Thanh Liên tiên tử một thân hồng mai, hôn đi nước mắt y lộ ra ở khóe mắt. Tiên tử chỉ cảm thấy khí tức bên tai cũng trở nên nóng rực.
Sau đó ngón tay lạnh như băng của quỷ chủ như gảy dây đàn một đường hướng xuống phía dưới, tấu một khúc lương tiêu dẫn. Vòng quanh chính là tình nhiệt ngàn năm của tiên tử trần phong, chọc hắn uyển chuyển hát một điệu phượng cầu hoàng.
"Phượng sương thổi đoạn thủy vân nhàn..."
Tiên tử không thể để ý tới những lời trêu chọc trong miệng hắn nữa, hiện tại tất cả lực chú ý của y đều tập trung vào cái bàn tay làm loạn trên người mình, cảm giác chưa từng trải qua từ thân thể bốc lên trượt vào trong máu truyền vào sâu bên trong, theo động tác của hắn mà biến hóa biểu tình. Ôn Khách Hành có chút mê hoặc nhìn y nhắm chặt hai mắt, cau mày, cắn chặt bộ dáng mê người của môi, hắn nhịn không được hôn lên môi dưới bị hàm răng tra tấn, đồng thời tăng nhanh tần suất trong tay.
"Đừng đè nén chính mình." Ôn Khách Hành cười hôn y, trên tay không ngừng khiêu khích tịch mịch chôn vùi ngàn năm: "Để cho ta nghe thanh âm của huynh, Tử Thư."
Chu Tử Thư mở mắt ra, con ngươi đen nhánh đã phảng phất thấm nước lấp lánh xuất hiện một mảnh hấp dẫn mơ hồ, trong mắt như vậy, bóng dáng ai lắc lư, dục vọng rạng rỡ phong hoa, rõ ràng.
Ôn Khách Hành nheo mắt lại, không cách nào ức chế mình khi bị y mê hoặc mà động tình đáp ứng kiếp nạn.
Cảm giác hơi thở nóng hổi của anh đánh lên môi mình, một loại xúc cảm kiều diễm kỳ dị, nhếch khóe miệng: "Ấn lại nghê thường..."
Móng tay xấu xa trên người hắn sớm đã khó nhịn nhẹ nhàng vạch một đường.
Chu Tử Thư mãnh liệt bừng tỉnh ngồi dậy, quần áo bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Y che mặt lại, ước chừng là kỳ vũ lộ sắp tới đi, thế nhưng lại đem chuyện tình trong quyển sách chết tiệt kia mà mơ ra.
Chu Tử Thư cắn răng, Nhạc Dương xui xẻo này, kỳ vũ lộ thường xuyên xảy ra.
Y đứng dậy thay quần áo, ăn hai viên Ẩn Tức Đan.
Nằm lăn lộn trên giường không ngủ được.
"Ôn Khách Hành, con mẹ nhà ngươi!"
"Ai, A Nhứ. Ta ở đây, sao huynh gọi tên ta lại gọi hay đến như vậy!" Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có người lên tiếng.
Chu Tử Thư mở cửa sổ ra, trăng nhạt sáng rực, Ôn Khách Hành lười biếng ngồi trên lưng ngựa cười nhiễm phong nguyệt vô biên.
"Hơn nửa đêm đệ không ngủ, canh giữ dưới cửa sổ phòng ta làm gì?" Chu Tử Thư cảm thấy buồn cười, ghé vào cửa sổ, chống cằm nhìn Ôn Khách Hành.
"Ngủ không được cưỡi ngựa đi ra ngoài đi dạo một vòng, sợ huynh nửa đêm có cái đinh trên người ngủ không ngon, muốn thổi bồ đề thanh tâm khúc cho ngươi." Ôn Khách Hành giơ ngọc tiêu trong tay lên. "Mạc phụ hậu viên tối nay hẹn, nguyệt di đầu tiên lên đầu liễu. Chu tướng công, nếu đã ngủ không được, không bằng cùng Tiểu Khả du ngoạn ánh trăng, có được không?"
"Được!" Chu Tử Thư cười, từ cửa sổ tung người nhảy xuống, hai người cùng cưỡi trên lưng một con ngựa, tiếng vó ngựa vang lên trong bóng đêm vô biên.
Chu Tử Thư híp mắt tựa vào trong ngực Ôn Khách Hành, thân hình Ôn Khách Hành lớn hơn y một vòng, vừa vặn có thể vòng y lại. Giờ phút này y có thể cảm giác được một loại ấm áp đại dương, rất quen thuộc thuộc về sự ấm áp của hắn.
Ở cùng một chỗ với hắn luôn có một loại cảm giác an tâm thoải mái, giống như ở cùng một chỗ với hắn có thể buông xuống tất cả trách nhiệm cùng áp lực trên người, cho dù hai người tương đối trầm mặc, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.
"Lão Ôn."
"Hửm, A Nhứ, có chuyện gì vậy? Huynh có phải là cảm thấy không khỏe không?" Ôn Khách Hành vội vàng cúi đầu nhìn y.
"Đừng khẩn trương, lão tử mới không có yếu đuối như vậy đâu." Chu Tử Thư lắc đầu, ngẩng mặt cười như một con hồ ly: "Ta muốn uống rượu."
"Không được." Ôn Khách Hành theo bản năng cự tuyệt.
Chu Tử Thư thở dài: "Lần trước ở Nhạc Dương, ta và đệ thưởng nguyệt nếm rượu ngon bị đám bọ cạp thối kia quấy rầy."
"Chờ huynh khỏe rồi..."
"Ai, lão Ôn, tối nay bóng đêm rất đẹp." Chu Tử Thư ngửa đầu về phía sau, tựa vào vai Ôn Khách Hành.
Nhiệt độ trong lòng vai sát gần khiến Ôn Khách Hành nuốt nước miếng.
Sau đó hắn cảm thấy tay Chu Tử Thư phủ lên tay hắn kéo dây cương, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Sao đệ không nói, gió cũng ôn nhu?"
Lần này vuốt ve như có như không làm cho cả người hắn đều dựng thẳng lên.
"A, A Nhứ..."
Nhìn hắn nói chuyện đều nói ấp úng, Chu Tử Thư nhếch khóe miệng, để cho mình thả lỏng cả người rồi nằm trong lòng Ôn Khách Hành, cọ cọ trên vai hắn.
Lần này làm cho mùi rượu trên người Ôn Khách Hành nổ tung ra.
Chu Tử Thư cười ra tiếng: "Lão Ôn, phải kiêng phòng the."
"Chu Tử Thư!" Ôn Khách Hành cắn răng.
"Làm sao vậy?" Chu Tử Thư quay đầu, cười nhìn hắn.
"...... Huynh thắng rồi!" Ôn Khách Hành bất đắc dĩ cười khổ.
Chu Tử Thư cười to: "Ngày lành cảnh đẹp làm sao trời, thưởng tâm vui sự nhà ai. Ôn nương tử, đi uống rượu thôi!"
Bầu trời đầy sao rực rỡ.
Ánh vàng, rượu xanh một mảnh phong lưu oanh oanh yến yến ở cửa, Chu Tử Thư mặt đen nhìn Ôn Khách Hành.
"Trễ như vậy huynh lại muốn uống rượu, vậy chỉ có nơi này thôi." Ôn Khách Hành nhún nhún vai. "Rượu này huynh uống hay không uống?"
Chu Tử Thư cắn răng: "Uống!"
Ôn Khách Hành giơ ngón tay cái lên với y: "Huynh thật đúng là sâu rượu thành tinh."
"A, Ôn công tử! Làm ơn... Trong đó!" Một đôi tay phủ lên bàn tay màu đỏ thối đỏ thiếp đan trèo lên vai Ôn Khách Hành. Thoạt nhìn, nữ tử này cũng không phải mỹ nhân khiến người ta vừa nhìn thấy đã yêu. Xương gò má của nàng quá cao, môi quá mỏng, khuôn mặt hơi khắc nghiệt, nhưng phối hợp với đôi mắt hạnh của cố phán sinh huy kia lại là vui mắt nói không nên lời.
Sắc mặt Chu Tử Thư trầm xuống, cước bộ khẽ động, thân ảnh chợt lóe liền kéo Ôn Khách Hành lùi ra phía sau.
Tú bà kia hoảng sợ, sau đó cẩn thận đánh giá bọn họ một chút rồi dùng khăn che miệng cười khanh khách.
"Mang theo tình lang đến uống rượu hoa, ngài thật sự là có nhã hứng!"
"Đây không phải là trời khuya không có chỗ tìm rượu uống sao, phiền ngài, địa phương cũ, phải thanh tịnh." Ôn Khách Hành chỉ trên lầu, cười lấy ra một nắm bạc nhét cho tú bà. Nhất thời trên khuôn mặt đậm chất diễm lệ kia nở nụ cười tươi hơn.
"Yên tâm đi, ngài xem thường chỗ ta rồi."
"Đúng rồi." Ôn Khách Hành bỗng nhiên gọi tú bà xoay người muốn đi: "Lục Yêu đã trở lại chưa?"
"Liễu cô nương mấy ngày trước đi ra ngoài, còn chưa quay trở về."
"Ừm." Ôn Khách Hành như có điều suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Chu Tử Thư một đường không nói gì đi theo Ôn Khách Hành đến nhã tọa lầu hai.
"Ôn công tử, khách quen à?" Chu Tử Thư bỗng nhiên nở nụ cười, mà ý cười càng đậm của y chính là ý gì?
Ẩn giấu cơn thịnh nộ đằng sau sao?
Ôn Khách Hành lại nghênh đón con ngươi của Chu Tử Thư nhìn trở về: "Là khách quen, nhưng chỉ là đến uống rượu."
"Quỷ chủ không gọi bốn năm cô nương đi cùng sao?" Chu Tử Thư cười lạnh.
"Khụ..." Ôn Khách Hành ngữ khí tắc nghẽn.
Chu Tử Thư nâng chén phỉ thúy lên nhấp một ngụm rượu, nhạt nhẽo như nước.
Rượu nên là rượu tốt, là hoa lê tốt.
Y nhíu mày, thở dài.
"Ta nói đệ là Địa Tạng Bồ Tát, lại không nghĩ tới đệ thật sự là Thập Điện Diêm La."
Ôn Khách Hành ngửa đầu uống hết rượu trong chén.
Hắn không nói gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo miệng cốc.
Chu Tử Thư nhìn chằm chằm hắn hồi lâu bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Ta nếm không ra, mùi rượu."
Ôn Khách Hành ngẩng đầu, cổ họng nghẹn lại: "A Nhứ..."
Chu Tử Thư khẽ nở nụ cười: "Ta tưởng giữa đệ và ta là không có gì không thể nói."
"Nếu ta muốn giấu diếm thì sẽ không mang huynh tới nơi này." Ôn Khách Hành lại cầm lấy bầu rượu rót đầy một chén rồi ngửa đầu uống khô.
Chu Tử Thư vẫn cảm thấy lúc Ôn Khách Hành uống rượu rất đáng yêu, xưa nay nho nhã đoan phương khiêm tốn quân tử, chỉ có lúc uống rượu nuốt chén là có một loại ngây thơ trẻ con.
Sự đáng yêu này cần phải được đánh giá cao lặng lẽ, như y đã làm bây giờ.
Ôn Khách Hành thấy y không nói tiếp, dứt khoát cắn răng nói: "Ta không muốn đi Đại Lương "
Chu Tử Thư gật đầu cười, hắn rốt cục đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
"Đệ muốn đi tìm Lưu Ly Giáp phải không?"
"Trên tay ta có một khối, Tấn vương kia hẳn là đã ở trong tay Thái tử, Ngũ Hồ Minh còn có ba khối, ta..."
"Quỷ cốc, thật đáng tiếc..." Chu Tử Thư ngắt lời hắn.
"Cái gì?" Ôn Khách Hành nghi hoặc nghiêng đầu.
Chu Tử Thư khẽ cười, nhấp một ngụm rượu: "Đệ làm lại nơi đó lâu như vậy, giờ lại bị ta liên lụy."
"A Nhứ! Đừng nói thế! Vì huynh, đừng nói bồi Quỷ Cốc, cho dù là bồi cả mạng của ta cũng đáng giá." Ôn Khách Hành vội vàng cầm tay y.
"Ta đã nói rồi, huynh không cần xin lỗi, không còn thì không còn, dù sao người trong Quỷ Cốc phần lớn không thể khống chế, nói không chừng tương lai sẽ trở thành đao đâm ta. Họa hề phúc chi dựa vào, ai biết được." Ôn Khách Hành khoát tay áo.
"Đệ đối với y thuật của cha mẹ sư thúc mình không có lòng tin như vậy sao?" Chu Tử Thư cười than: "Đã gọi cho Đại Vu đến đây rồi mà đệ còn nhớ thương âm dương sách?"
Ôn Khách Hành không cười nhìn thẳng vào mắt y: "Ta muốn huynh được sống."
Đa tình lại giống như luôn vô tình, chỉ cảm thấy trước mặt đều cười không được.
Chu Tử Thư giật mình sau đó đứng lên ôm lấy Ôn Khách Hành rồi nhẹ nhàng vỗ đầu hắn: "Không chết, lão Ôn, ta sẽ không chết."
Ôn Khách Hành ôm chặt eo y, dán mặt lên bụng y.
Hương thơm của hoa chi tử làm cho hắn cảm thấy có một chút say.
Quả nhiên mềm lòng so với thắt lưng mềm càng khiến người ta yêu thích mà!
"Có điều là..."
"Sao vậy?" Ôn Khách Hành ngửa đầu nhìn y.
"Ta muốn đệ bồi ta đi Đại Lương." Chu Tử Thư cười cúi người cắn cắn môi hắn, lại đẩy hắn ra khi hắn muốn làm nụ hôn này sâu hơn.
"Uống rượu thôi!"
Ôn Khách Hành có chút bất đắc dĩ cười khổ: "Ẩn Tức Đan ăn chưa?"
"Không ăn mà dám đi ra ngoài với đệ sao?" Chu Tử Thư nhướng mày.
"Ta đường đường là Ôn Đại Thiện Nhân, Thần Y Cốc Thiếu Cốc Chủ, huynh chính là ở trước mặt ta..."
"Khụ, khụ..." Chu Tử Thư bỗng nhiên che ngực, hương hoa tỏa ra bốn phía.
Ôn Khách Hành trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "A Nhứ?! Xảy ra chuyện gì vậy??? Đừng làm ta sợ!"
Muốn đỡ y lên nhưng lại nhớ tới cái gì, từ trong ngực lấy ngân châm muốn đâm vào người mình.
Hương hoa đột nhiên thu liễm lại, Chu Tử Thư cười to giữ chặt tay hắn: "Lừa đệ đấy, xem bộ dạng ngốc nghếch của đệ kìa!"
"Chu Tử Thư!!" Ôn Khách tức giận, nhìn y dở khóc dở cười.
Chu Tử Thư chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, nâng ly rượu trong tay lên với hắn.
Một hơi uống cạn sạch.
Tiếng vó ngựa gợn sóng trong ánh nắng ban mai lẳng lặng.
Chu Tử Thư tựa vào vai Ôn Khách Hành buồn ngủ, hai người một ngựa chậm rãi đi về phía trước.
"A Nhứ..."
"Ừm."
"Ta nghĩ kỹ rồi, ta sẽ cùng huynh đi Đại Lương. Nếu bọn họ chữa khỏi cho huynh, ta sẽ ném Lưu Ly Giáp đi mặc kệ chuyện trong giang hồ. Đến lúc đó sẽ dẫn huynh đi du ngoạn khắp danh sơn đại xuyên, chúng ta đi Nghi Châu, Lưu Cầu, Đại Tần! Người Đại Tần tóc vàng mắt xanh rất quái dị, hơn nữa nơi đó tắm rửa càng thú vị."
"Lão Ôn." Chu Tử Thư mệt mỏi đến không mở mắt ra được: "Lưu Ly Giáp không cần đưa cho tân hoàng, tránh cho hắn lại tìm đệ gây phiền toái."
Ôn Khách Hành khinh thường: "Chỉ có tiểu tử Hàn Diệp kia, ta đây là lo thương tích của huynh nên mớ không tìm hắn gây phiền toái, bằng không huynh cho rằng ta không nắm được điểm yếu của hắn sao?"
Chu Tử Thư nhắm mắt lại khẽ cười: "Hay cho Ôn đại thiện nhân của ta, sao lại trở thành tổ tông phiền toái rồi?"
"Vậy phiền đệ đưa ta trở lại giường ngủ đi." Chu Tử Thư lười biếng vươn tay.
Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư tung người nhảy vào phòng y rồi đặt y lên giường, xoay người trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Tần Hoài Chương và Chân Như Ngọc cùng Cốc Diệu Diệu trầm mặt nhìn hắn, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Khụ, khụ... Bọn con buổi tối... Không ngủ được..." Hắn luống cuống tay chân giải thích.
"Hơn nửa đêm các ngươi diễn cho ta một cái ngựa đầu tường." Tần Hoài Chương lắc đầu cười.
"Đã uống rượu đúng không??" Chân Như Ngọc thở dài.
"!!!! Bát nháo!" Cốc Diệu Diệu giận dữ.
Ôn Khách Hành rầm một tiếng lập tức quỳ xuống bảo vệ lỗ tai mình: "Cha, nương, Tần bá bá. Con biết sai rồi không dám buổi tối dẫn A Nhứ ra ngoài chơi chậm trễ giờ giấc huynh ấy nghỉ ngơi! Tha cho con lần này đi, lần sau con sẽ trông chừng huynh ấy không cho huynh ấy uống rượu!"
"Còn có lần sau?" Cốc Diệu Diệu giơ tay ra muốn tới vặn lỗ tai nhi tử nhà mình.
"Khụ, khụ..." Chu Tử Thư trên giường lăn xuống sau đó quỳ cùng Ôn Khách Hành.
"Đều là lỗi của Tử Thư, là Tử Thư không ngủ được nên đã cứng rắn lôi kéo Diễn Nhi đi uống rượu, Diễn Nhi cũng là bị con quấn lấy không có biện pháp nên mới dẫn con đi. Muốn phạt, khụ khụ... Vậy thì cũng phạt cả con đi... Khụ khụ."
Y ôm ngực ho đến mức yếu ớt.
Tần Hoài Chương hắng giọng, Chu Tử Thư không dám ngẩng đầu.
Cốc Diệu Diệu nâng y lên, điểm trán y một chút: "Con nha, có thể hay không bảo vệ thân thể của mình một chút, đừng để cho người ta lo lắng."
"Thực xin lỗi mẫu thân, là Tử Thư sai rồi." Chu Tử Thư cúi đầu cúi đầu, bộ dáng nhu thuận.
"Đi nghỉ ngơi đi." Cốc Diệu Diệu trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái.
"Vâng!" Ôn Khách Hành nhảy dựng lên bỏ chạy.
Chân Như Ngọc cười khổ: "Đứa nhỏ lớn đến đâu cũng là đứa nhỏ. Ai, Diệu Diệu, Tử Thư sao lại gọi nàng là mẫu thân rồi, chuyện này từ khi nào vậy?"
"Ở nơi huynh không biết, ta đã dùng chút thủ đoạn nho nhỏ." Cốc Diệu Diệu đắc ý đi ra ngoài.
"Thủ đoạn gì, nàng cũng dạy ta với!" Chân Như Ngọc đuổi theo.
"Không nói, đó là bí mật của ta và Tử Thư."
Chờ bọn họ đi rồi, Tần Hoài Chương vỗ vỗ bả vai Chu Tử Thư, cười nói.
"Được nha Tiểu Tử Thư, vì Diễn Nhi mà lại giả bộ đáng thương gạt người."
"Sư phụ!" Chu Tử Thư ngượng ngùng đỏ tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro