Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

80. Chiến Tranh Lạnh Vô Hình...


Ngô Giai Di ngoan ngoãn đưa tay ra, cho Tưởng Y Y đeo chuỗi hồng đậu giống hạt san hô xinh đẹp kia vào tay mình, sau đó Ngô Giai Đi cũng mỉm cười tiếp nhận một chuỗi khác trong tay Tưởng Y Y, thật cẩn thận giúp nàng đeo vào.

" Thấy được không?" Tưởng Y Y cười hỏi.

" Đẹp lắm." Ngô Giai Di nắm tay của nàng lắc lắc.

" Đẹp thật, tương tư đậu á......."

" Bất luận chị ở nơi nào, làm gì, trong lòng đều nghĩ đến em." Ngô Giai Di nói.

" Thật sao?" Tưởng Y Y cố ý bĩu môi hỏi.

" Giả."

" Đáng ghét!" Tưởng Y Y bị ghẹo đến phát hỏa, đuổi theo đánh Ngô Giai Di, Ngô Giai Di cười tránh né Tưởng Y Y đuổi đánh. Tiếng cười truyền ra rất xa rất xa.

Khi trở lại khách điếm, vừa lúc đụng phải Tony đang ra cửa.

" Hi, Tony." Tưởng Y Y cao hứng cùng hắn chào hỏi.

" Hi, hai người về rồi? Sao sớm vậy?" Tony há hốc mồm kinh ngạc nhìn các nàng.

" Đúng a, buổi sáng tuyết rơi nga." Tưởng Y Y chạy tung tăng đến trước mặt Tony khoa tay múa chân. Dường như Tưởng Y Y rất thích người bạn mới quen này.

" Oh, tuyết rơi? Thật sao?" Hiển nhiên Tony cũng có chút kích động.

" Ừm ừm, nhưng bây giờ tan hết rồi." Tưởng Y Y bĩu môi nói, nàng vẫn chưa chơi đùa đủ a, đôi người tuyết còn chưa xây xong thì tuyết đã tan mất, tuy vậy chị Giai Di nói tuyết còn có thể rơi nữa, lần sau nhất định cùng nàng xây người tuyết đôi.

" Kỳ thật mùa đông ở nước chúng tôi cũng thường xuyên có tuyết rơi, có điều tôi lại muốn xem tuyết rơi ở cổ thành." Tony cảm thấy có chút tiếc nuối.

" Ai bảo anh ngủ trễ như vậy."

" Ngày hôm qua mệt mỏi quá."

" Vậy lần sau có tuyết tôi sẽ gọi anh đi." Tưởng Y Y nhiệt tình nói.

" Hì, được a."

" Hai người trò chuyện đi, tôi vào phòng trước." Ngô Giai Di cười cười, rồi tiến phòng.

" Nàng không vui?" Nhìn Ngô Giai Di đóng cửa, Tony mới nhỏ giọng hỏi Tưởng Y Y.

" A? Vậy á? Không phải vừa rồi còn cười vui vẻ sao?" Tưởng Y Y trì độn nói.

" Cô thực trì độn, mau vào phòng đi." Tony làm mặt quỷ với nàng, sau đó phất phất tay.

" Được rồi, anh đi chơi vui vẻ nha." Tưởng Y Y nhíu mày, cùng Tony phất phất tay.

Tưởng Y Y ngây ngơ ở ngoài cửa suy nghĩ một chút, rốt cuộc nàng đã làm gì đắc tội với Ngô Giai Di, kết quả phát hiện trước khi trở về nàng còn rất tốt mà, chẳng lẽ chỉ vì nàng mấy câu với Tony sao? Chị Giai Di không phải người keo kiệt như vậy a, Tưởng Y Y nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lý do làm Ngô Giai Di giận dỗi a. Vì thế nàng cắn chặt răng, rõ ràng thẳng thắn mở cửa đi vào hỏi cho ra lẽ.

" Chị Giai Di!"

" A?" Trong phòng, Ngô Giai Di đang ngẩn người, nghe được tiếng Tưởng Y Y gọi mình, mới sững sờ ngẩng đầu lên tiếng.

" Không sao chứ?" Tưởng Y Y thấy bộ dáng Ngô Giai Di không giống như đang giận, lúc này nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắc là Tony đã nhìn lầm.

" Á, mệt không, em ngủ chút đi." Ngô Giai Di nói với Tưởng Y Y.

" Còn chị? Ngủ cùng em nha." Tưởng Y Y ôm cánh tay Ngô Giai Di làm nũng.

" Ừm, nằm ngoan nào, đắp chăn lại." Lúc Tưởng Y Y nằm xuống, nàng tựa hồ cũng nhìn ra Ngô Giai Di không ổn.

" Chị sao vậy?"

" Không có gì a, chị ổn mà, đừng nghĩ linh tinh, mau ngủ đi." Ngô Giai Di vỗ vỗ chăn, cũng nhanh chóng chui vào.

Mấy ngày kế tiếp, Tưởng Y Y đều lôi kéo Ngô Giai Di đi khắp nơi, y như hai ngày trước, không hiểu tại sao, dường như Ngô Giai Di lúc nào cũng ở trạng thái hoảng hoảng hốt hốt, khiến cho Tưởng Y Y thấy bực bội vô cùng, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn biết rằng mình chính là nguyên nhân làm cho Ngô Giai Di như vậy.

Vì thế Tưởng Y Y nghĩ mình không xuất hiện trước mặt nàng vài ngày chắc sẽ tốt hơn, cho nên nàng thường xuyên đi thưởng ngoạn cùng Tony.

Nhắc tới Tony, Tưởng Y Y cảm thấy hắn là một người hòa đồng, dễ chịu, có khiếu hài hước, nhã nhặn khiêm tốn, thường hay chọc Tưởng Y Y cười đến đau cả bụng.

" Alo." Tưởng Y Y mới vừa rời giường liền tiếp điện thoại, nàng còn đang mơ mơ màng màng. Ngô Giai Di bị tiếng chuông di động đánh thức, cũng dụi mắt ngồi dậy.

" Nghiêm Nghiêm?!" Nghe được tiếng Ngô Gia Nghiêm, Tưởng Y Y lập tức tỉnh táo. Thanh âm vô cùng hưng phấn.

" Sao con lại gọi điện thoại?."

" Oh oh, như vậy à, mẹ lớn đang ở bên cạnh mẹ, muốn trò chuyện với nàng không?" Tưởng Y Y hưng phấn hỏi.

" Ừm ừm, mẹ cũng nhớ các con, Thước Thước thế nào?"

" A, luôn khóc sao? Mọi người dỗ không được? Ừm, hai mẹ sẽ trở về sớm."

Nói xong, Tiễn Tiểu Háo đem di động đưa Ngô Giai Di.

" Nghiêm Nghiêm nói Thước Thước muốn nói chuyện với chị." Tưởng Y Y bĩu môi đem di động đưa Ngô Giai Di, vừa rồi Nghiêm Nghiêm cho Thước Thước trò chuyện với nàng, Thước Thước thà chết cũng không chịu kêu mẹ, một mực gọi mẹ lớn.

" Alo." Ngô Giai Di tiếp nhận điện thoại, ôn nhu "Alo" Một tiếng, Tưởng Y Y có chút cay đắng, những ngày qua Ngô Giai Di chưa hề nói một câu ôn nhu như vậy với nàng.

" Thước Thước ngoan, mẹ lớn ở đây, đừng khóc." Ngô Giai Di nhíu mày an ủi, bên kia đầu dây Thước Thước khóc vì vui mừng, Ngô Giai Di rất đau lòng, tiểu công chúa khóc cả nhà các nàng không ai được yên lòng.

" Khóc?" Tưởng Y Y hỏi.

" Ừm, khóc rất lớn." Ngô Giai Di gật gật đầu, nhíu mày đem di động đưa đến bên tai Tưởng Y Y.

" Trời ơi, hình như Nghiêm Nghiêm cũng khóc theo." Tưởng Y Y càng nghe càng khó chịu.

Cuối cùng vẫn là Tưởng mẹ mẹ chạy lại cầm lấy điện thoại, luống cuống tay chân nói tạm biệt hai nàng, sau đó vội vàng cúp điện thoại đi dỗ hai đứa cháu bảo bối của bà.

" Chị Giai Di, chúng ta trở về đi." Tưởng Y Y sầu mi khổ mặt (mặt ủ mày ê) nói.

" Em nhớ chúng quá." Tưởng Y Y ánh mắt hồng hồng.

" Ừm, được rồi, thu dọn hành lý hôm nay trở về." Ngô Giai Di gật gật đầu đồng ý nói, trong lòng cũng rất khó chịu, vươn tay sờ sờ đầu Tưởng Y Y.

Vì thế sau khi rửa mặt xong, Tưởng Y Y liền bắt đầu thu dọn hành lý, Ngô Giai Di gọi điện thoại đặt vé. Trong chốc lát Tưởng Y Y đã thu thập xong, ngoại trừ đồ dùng, quần áo từ nhà mang đến thì còn vài thùng đồ lặt vặt và đặc sản.

" Em đi cáo biệt Tony." Tưởng Y Y nói với Ngô Giai Di.

" Ừ." Ngô Giai Di không hề ngẩng đầu, khoát tay áo về phía nàng.

Tưởng Y Y hồng ánh mắt gõ cửa phòng Tony, nàng luyến tiếc không muốn đi.

" Oh baby, cô làm sao vậy?"Tony mở cửa, thấy đôi mắt hồng hồng của Tưởng Y Y, vội vàng kéo nàng vào trong, lấy khăn tay lau cho nàng.

" Hôm nay chúng tôi phải về." Tưởng Y Y nói.

" Nhanh như vậy sao?" Vẻ mặt Tony như có gì đó luyến tiếc không nói nên lời.

" Đúng a, vừa rồi bọn nhỏ gọi điện thoại tới, khóc rất thảm, tôi và chị Giai Di đau lòng muốn chết, hận không thể lập tức bay trở về." Tưởng Y Y giải thích thêm.

" Oh, vậy à, thế các cô mau trở về xem bọn nhỏ đi, tôi ở lại đây vài ngày." Tony vỗ vỗ vai Tưởng Y Y.

" Ừm ừm, lần sau có dịp anh hãy đi du lịch ở chỗ chúng tôi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho anh." Tưởng Y Y đối Tony nói.

" OK, nhất định tôi sẽ đến." Tony nghiêm túc gật đầu.

" Khấu khấu." Có tiếng đập cửa.

" Ai? "Tony hô.

" Tony, Tiểu Y có ở trong đó không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngô Giai Di.

" Em ở trong này." Tưởng Y Y vội vàng đáp.

" Ừm. Đã đến giờ, chúng ta nên đi thôi." Ngô Giai Di nhàn nhạt nói.

" OK, đến ngay đây."

Tưởng Y Y đứng lên, cho Tony một cái ôm. Sau đó chúc Tony bảo trọng sức khỏe, lúc này mới tiếc nuối đi ra ngoài. Tony cũng đi theo ra phòng, giúp đỡ các nàng mang hành lý tới cửa khách sạn, nhìn thấy các nàng đi rồi, mới lên lầu trở về phòng.

Trên đường trở về, Ngô Giai Di không hề nói một câu với Tưởng Y Y, nàng một mình yên lặng xách hành lý đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại coi Tưởng Y Y có theo kịp hay không.

Tưởng Y Y bĩu môi cũng không nói gì, chỉ đi theo sau, nàng hoàn toàn không biết tại sao Ngô Giai Di lãnh lạc với mình mấy ngày nay.

Trở lại S thị, ngay cả hành lý còn chưa thả xuống các nàng đã chạy thẳng đến Tưởng gia.

" Khấu khấu"

" Mẹ, chúng con đã về."

" Nghiêm Nghiêm, Thước Thước."

Tưởng mẹ mẹ nghe tiếng các nàng, lập tức đi xuống lầu mở cửa. Trong tay còn ôm Thước Thước, Nghiêm Nghiêm đi theo phía sau.

Vừa mở cửa ra, Nghiêm Nghiêm liền nhào tới, Tưởng Y Y buông hành lý ôm hôn Nghiêm Nghiêm, Thước Thước thấy Ngô Giai Di liền không bình tĩnh, giang hai tay cho Ngô Giai Di ôm nàng, miệng luôn gọi ma ma, Tưởng mẹ mẹ thật sự không làm gì được nàng, vội vàng bế nàng qua Ngô Giai Di.

Ngô Giai Di tiếp nhận Thước Thước, Thước Thước ôm cổ Ngô Giai Di mãi không chịu buông, ôm được vài phút nàng bắt đầu khóc, oa oa khóc lớn, khiến Ngô Giai Di luống cuống tay chân.

" Đứa nhỏ này......" Tưởng mẹ mẹ hít một hơi, nghĩ muốn đem Thước Thước ôm lại đây dỗ nhưng Thước Thước ôm cổ Ngô Giai Di vô cùng chặt.

" Để con để con." Ngô Giai Di nói với Tưởng mẹ mẹ.

Sau đó, nàng xoa xoa lưng Thước Thước, Ngô Giai Di nhẹ nhàng vỗ, Thước Thước từ khóc lớn thành hít hít vài cái. Ngô Giai Di và Tưởng Y Y lúc này mới yên lòng.

" Đồ mít ướt!" Nghiêm Nghiêm làm mặt quỷ hướng về phía Thước Thước.

" Nàng a, ngày nào cũng khóc!" Nghiêm Nghiêm tố cáo Thước Thước.

" Thật không có lương tâm, nhìn thấy mẹ lớn thì khóc lớn như vậy, còn thấy em một chút phản ứng cũng không có." Tưởng Y Y ăn dấm chua, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Thước Thước.

Thước Thước bình tĩnh lại, nhìn Tưởng Y Y, mới cười mị mị vươn cánh tay đòi Tưởng Y Y ôm.

" Mẹ mẹ."

" Oh." Tưởng Y Y vui vẻ, đem Thước Thước ôm ở trong lòng, Thước Thước vừa nằm ở trong lòng Tưởng Y Y thì nàng liền lộn xộn, đôi tay nhỏ bé còn nghịch tóc Tưởng Y Y.

" Đau." Tưởng Y Y bị kéo tóc đến phát đau, nước mắt bắt đầu nổi quanh vành mắt. Ngô Giai Di yêu thương, đau lòng thay Tưởng Y Y. Vội vàng đem tay Thước Thước lấy xuống.

" Các con trở về cũng rất nhanh a." Tưởng mẹ mẹ cười nói, thấy cảm tình của các nàng và bọn nhỏ tốt như vậy, bà rất yên lòng.

" Đúng a, tụi con rất nhớ hai tiểu bảo bối." Tưởng Y Y nói.

" Sớm trở về cũng tốt."

" Mau đến, ăn cơm trưa rồi về." Tưởng mẹ mẹ nói với các nàng.

" Dạ, ba đâu?" Tưởng Y Y hỏi.

" Đi đánh cờ rồi, cùng một đống chiến hữu, à, lão Ngô cũng đi." Tưởng mẹ mẹ bĩu môi.

" Ừm, đợi ba về rồi ăn luôn vậy." Ngô Giai Di nói.

" Không cần chờ hắn, hắn mới vừa gọi điện thoại về nói ăn cơm ở nhà lão Ngô. Ôi, các con đã về, ngày mai nhớ về nhà Giai Di nhìn xem." Tưởng mẹ mẹ nhắc nhở.

" Dạ, tụi con cũng có ý định đó." Ngô Giai Di trả lời.

" Mẹ, nơi này có chút đặc sản a, mẹ ăn không hết cũng có thể chia cho hàng xóm cạnh nhà." Tưởng Y Y đem đặc sản đặt trên bàn trà.

" Được rồi."

" Các con ngồi đợi mẹ một lát, mẹ đi nấu cơm." Tưởng mẹ mẹ vào nhà bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro