Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

79. Hạ Tuyết + Hồng Đậu...


*Hồng đậu: hạt tương tư

Chuẩn bị cho bản thân mình xong rồi lại giúp Tưởng Y Y sửa soạn, Ngô Giai Di lúc này mới yên tâm dẫn người yêu ra ngoài.

" Tí nữa đi đường nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị té, tuyết rơi rất dễ bị trượt ngã." Ngô Giai Di dặn dò.

" Biết rồi mà, chị thật dong dài, mau đi nhanh lên nhanh lên." ... Tưởng Y Y hưng phấn đến quên hết mọi thứ, nàng lôi kéo Ngô Giai Di đi về hướng cửa khách sạn.

" Đợi chị một lát, quên mang cameras rồi." Ngô Giai Di nói.

" A, chị hay quên thật đấy,mau đi lấy đi." Tưởng Y Y thúc giục.

" Ừm, em đứng ở đây chờ chị." Ngô Giai Di xoay người chạy vào phòng lấy cameras, lấy xong định ra khỏi phòng nhưng chợt nhớ gì đó nàng liền quay lại lấy một ít đồ ăn vặt, lúc này nàng mới yên tâm rời đi.

" Hoan hô!" Tưởng Y Y thấy Ngô Giai Di đi về phía mình, nàng tung tăng chạy lại túm lấy cánh tay Ngô Giai Di cùng nhau rời khỏi khách sạn.

" Tuyết, tuyết, thật sự là tuyết, đẹp quá." Vừa ra cửa, bông tuyết liền bay tới trên người Tưởng Y Y, Tưởng Y Y bước từng bước trên nền đất đầy tuyết, nàng hưng phấn đến không còn để ý đến mọi thứ xung quanh, đây chính là lần đầu tiên nàng được ngắm tuyết rơi.

" Ai, cẩn thận......" Đây không phải lần đầu tiên Ngô Giai Di thấy tuyết, nàng không có hưng phấn đến mức như vậy nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của người mình yêu, khóe miệng nàng vẫn là không tự chủ cong lên.

Miệng không ngừng hô nàng cẩn thận, sợ nàng không chú ý bị ngã.

" Chị Giai Di Chị Giai Di, chị mau lại đây, chị mau lại đây nha, chị xem......" Tưởng Y Y nhảy nhảy trên mặt tuyết, hướng về phía Ngô Giai Di kêu to.

" Chuyện gì vậy?" Ngô Giai Di nghi hoặc nhìn theo hướng ngón tay của Tưởng Y Y.

" Băng, nó đọng thành lớp trên lá cây!" Tưởng Y Y cước bộ nhanh qua tới, sau đó đứng ở dưới gốc cây nhìn lên để xem một cách tường tận hơn.

" Đẹp không?" Ngô Giai Di đi lại, ôm chặt lấy nàng.

" Thật lộng lẫy, đẹp như thủy tinh vậy......" Tưởng Y Y yên tâm tựa vào trên người Ngô Giai Di, cảm thấy thật ấm áp thật mềm mại và vô cùng thoải mái, khiến cho nàng không muốn rời đi dù chỉ là trong suy nghĩ.

" Ừm, nhưng chỉ trong chốc lát nữa thôi nó sẽ tan mất." Ngô Giai Di hôn hôn vành tai Tưởng Y Y.

" Không sợ, rồi nó sẽ kết băng lại, không thì sang năm nó sẽ tiếp tục kết băng thôi." Tưởng Y Y lạc quan nói.

" Ừm, đúng vậy." Ngô Giai Di cười cười, nàng thích sự lạc quan của Tưởng Y Y, cái gì cũng đều nghĩ về mặt tốt của nó, không giống như mình, chuyện gì đi nữa nội tâm nàng cũng không thể nào lạc quan.

" Chụp cho em một pose nha." Ngô Giai Di lấy ra cameras nói với Tưởng Y Y.

" Hai chúng ta chụp chung đi." Tưởng Y Y không muốn chụp một mình.

" Cho em làm một pose trước, rồi mình chụp chung." Ngô Giai Di sờ sờ đầu Tưởng Y Y.

" OK." Tưởng Y Y khó chịu thỏa hiệp nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tạo dáng làm một pose. Kỳ thật nàng không thích chụp hình một mình, bất luận cười vui vẻ đến cỡ nào thì cũng chỉ có một mình mà thôi, trông thật cô đơn.

" Cười trông thật miễn cưỡng." Ngô Giai Di không hài lòng.

" Chỉ là......"

" Nhìn chị đi." Ngô Giai Di hé miệng cười cười với Tưởng Y Y. Không cần Ngô Giai Di nhắc nhở, ánh mắt của nàng sẽ không tự chủ mà truy đuổi Ngô Giai Di, nhìn thấy nụ cười của Ngô Giai Di, khóe miệng Tưởng Y Y cũng tự giác cười thật ngọt ngào, đôi mắt to cong thành vầng trăng khuyết, khóe miệng má lúm đồng tiền cũng bộc lộ ra.

"Ok, perfect." Ngô Giai Di nhanh tay ấn nút chụp.

" A......" Tưởng Y Y hiển nhiên không phản ứng kịp, đôi mắt vẫn còn đang cong tựa cầu vồng. Ngô Giai Di cảm thấy người con gái trước mặt mình thật sự rất đáng yêu, bước thật nhanh về phía nàng, hôn hôn lên đôi mắt cười ấy.

" Tiểu Y, sau này không được cười với ai khác như vậy."

" Sẽ không đâu." Tưởng Y Y liếc Ngô Giai Di một cái, lập tức bật cười.

" Đi thôi đi thôi, đi cổ thành chơi."

" Ừm."

Dọc đường đi Tưởng Y Y chạy nhảy lung tung, chỉ khổ cho Ngô Giai Di, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm Tưởng Y Y, sợ nàng té ngã.

" Từ từ nào."

" Nhanh lên, không thôi tuyết tan bây giờ." Tưởng Y Y thúc giục.

" Làm gì nhanh như vậy, bây giờ tuyết còn đang rơi mà." Ngô Giai Di phản bác.

" Em nói có là có!" Tưởng Y Y ngạo kiều, chạy lại đây nhẹ nhàng nhéo Ngô Giai Di, rồi lại chạy nhanh về phía trước.

" Được rồi, em nói có thì có, y như hầu tử (con khỉ) vậy." Ngô Giai Di bất đắc dĩ thỏa hiệp, cũng chạy nhanh theo giữ chặt Tưởng Y Y.

Khi các nàng đi đến cổ thành, tuyết đã muốn ngừng rơi, Tưởng Y Y từng bước từng bước một đánh giá, phát hiện rất nhiều thứ thú vị.

" Chị Giai Di! Chị xem, mái nhà xung quanh đều màu trắng, thật đẹp." Nhà nhà đều được bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng xóa. Trắng, nhà gỗ tinh tế, tuyết trắng của mái nhà, màu xanh biếc của sông Đà Giang kết hợp trông thật hài hòa.

Bởi vì mới hơn 6 giờ sáng, nên người trong cổ thành cũng không nhiều, chỉ có mấy du khách giống Tưởng Y Y và Ngô Giai Di và một vài cô gái bản xứ đeo giỏ trúc đi làm việc.

" Chị Giai Di, chúng ta chụp chung nha."

" Ừm."

Ngô Giai Di và Tưởng Y Y đứng khoảng hai phút, mới gặp được một vị đại thúc nhìn mặt có vẻ tốt bụng, Tưởng Y Y vội vàng chạy đến xin đại thúc chụp giúp các nàng một tấm, đại thúc cũng không thẹn với gương mặt thoạt nhìn hiền lành tốt bụng của hắn, không nói hai lời liền đáp ứng.

" Ai, được thôi, không thành vấn đề."

" Đến đây, nhìn vào ống kính. Tới gần một chút."

Đại thúc thoạt nhìn thực chuyên nghiệp, còn chỉ dẫn thêm cho các nàng.

" Cheese......"

" Thêm nữa nào, vài tấm nữa." Đại thúc vẫn chưa hài lòng.

Tưởng Y Y trừng mắt nhìn, khóe miệng nổi lên nụ cười giảo hoạt, thừa dịp đại thúc ấn nút chụp trong nháy mắt, nàng kiễng mủi chân hôn một cái trên mặt Ngô Giai Di.

" Oa...... Tiểu cô nương thực thân thiết." Đại thúc đơn thuần cho rằng hai nàng cảm tình tốt, hôn một cái cũng không có gì, ngược lại cảm thấy rằng tấm hình cuối cùng này là tấm đẹp nhất.

" Cám ơn đại thúc!" Tưởng Y Y đi đến, tiếp nhận cameras.

" Không tệ, không tệ, dáng dấp hai người xinh xắn, rất ăn ảnh." Đại thúc vừa lòng đem cameras trả lại cho Tưởng Y Y kèm theo lời khen.

" Vâng vâng, nàng có rất nhiều người theo đuổi." Tưởng Y Y vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói.

" Ahahaha......Tôi thật tinh mắt, nhớ năm đó khi nói yêu nàng......"

Cứ như vậy, hai nàng nghe đại thúc nhớ lại năm phút, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di mới tạm biệt hắn, tiếp tục đi về phía trước.

" Đại thúc thật dễ mến." Tưởng Y Y che miệng cười.

" Đối với em thì dễ mến rồi." Ngô Giai Di nhéo nhéo mặt Tưởng Y Y.

" Tất nhiên rồi." Tưởng Y Y rất nhanh nhảu nhận lời ca ngợi từ Ngô Giai Di.

Ôm cameras xem ảnh vừa chụp ban nãy.

" Oa......" Tưởng Y Y nhìn gốc cây trước mặt có đến ba người ôm, trên cây trắng xóa một vùng, trông thật đẹp.

" Chị Giai Di chị Giai Di, chị chụp chung với nó một pose nha, rất có khí thế." Tưởng Y Y đẩy đẩy Ngô Giai Di.

" Hả?"

" Khí phách lộ ra ngoài, giống như chị vậy, nhanh lên!" Tưởng Y Y thúc giục.

" Được rồi." Ngô Giai Di bất đắc dĩ đứng dưới gốc cây, cho Tưởng Y Y một nét biểu cảm bất đắc dĩ

" Biểu cảm thật khổ bức, chụp lại nào, khí phách chút đi." Tưởng Y Y không hài lòng.

" Ừm." Ngô Giai Di lại quay trở về vị trí cũ, bày ra biểu tình hằng ngày ở sự vụ sở, ôm cánh tay nhìn vào ống kính.

Tưởng Y Y trừng mắt nhìn, không chút do dự ấn nút chụp.

Khí phách lộ ra ngoài, đây là trong truyền thuyết khí phách lộ ra ngoài, Tưởng Y Y vô cùng vui vẻ......

" Thật là lợi hại......" Tưởng Y Y cảm khái nói.

" Cái gì thật là lợi hại?" Ngô Giai Di tiếp nhận cameras nghi hoặc hỏi.

" Khí chất......"

" Khí chất của chị thật không ai bằng......" Tưởng Y Y ngơ ngác tiếp tục đi về phía trước, bỏ lại Ngô Giai Di với vẻ mặt hắc tuyến đi theo đằng sau, nàng đang nói cái gì vậy, sao mình lại không thể hiểu nổi.

" Chị Giai Di chị Giai Di, mặt sông không đóng băng." Tưởng Y Y lôi kéo Ngô Giai Di nói.

" Ừm, vẫn chưa đạt đến nhiệt độ để đóng băng, chỉ là rơi một ít tuyết." Ngô Giai Di lấy ra cameras chụp vài pose.

Đi tới đi lui thời gian trôi qua rất nhanh, người trong cổ thành ngày càng nhiều lên. Rất nhiều sạp nhỏ đã bắt đầu mở cửa.

Tưởng Y Y sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy hơi đói.

" Đói bụng?" Ngô Giai Di thấy Tưởng Y Y sờ bụng, nàng hỏi thử.

" Ừm." Tưởng Y Y bày ra vẻ mặt đáng thương bỉu môi nhìn Ngô Giai Di.

" Vậy chúng ta đi ăn điểm tâm." Ngô Giai Di nắm lấy tay Tưởng Y Y dẫn nàng đi đến phía trước, buổi sớm lạnh giá cũng trở nên ấm áp thân tình.

" Đi ăn gì đây?" Tưởng Y Y phiền muộn nhìn những quán ăn.

" Ăn món gì đó cho ấm bụng chứ sao."

" Vớ vẩn." Tưởng Y Y liếc Ngô Giai Di.

" Cuối cùng, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di vẫn là tìm một quán ăn chính tông, rất nhiều người đã đến sớm gọi điểm tâm trước, ăn no nê nàng đem thân thể ủ ấm.

" Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Tưởng Y Y ngửa đầu hỏi Ngô Giai Di.

Ngửa đầu? Tại sao nàng lại ngửa đầu? Bởi vì chiều cao của Ngô Giai Di làm khí phách của nàng lộ ra ngoài......

" Đi dạo phố, dù sao cũng ăn uống no đủ rồi." Ngô Giai Di nói.

" Ừm, đúng ha." Tưởng Y Y gật gật đầu, giữ chặt tay Ngô Giai Di.

Vì thế, Ngô Giai Di liền lôi kéo con heo lười Tưởng Y Y đi dạo, Tưởng Y Y dính lấy người Ngô Giai Di, không muốn nhúc nhích, tảng đá trên mặt đất còn có tuyết đọng, hơi trơn, vừa lúc giảm bớt lực cản.

" Em cứ như vậy sẽ bị trượt chân đó, chị không chắc có thể đỡ được em đâu đấy." Ngô Giai Di dừng lại cước bộ.

" Đứng thẳng."

Ngô Giai Di quát Tưởng Y Y. Chiêu này nàng học Ngô ông nội, phi thường hung ác.

" Chị quát em......" Tưởng Y Y bày ra vẻ mặt đáng thương đứng thẳng.

" Ửm, thực ngoan. Đi thôi" Ngô Giai Di cười tủm tỉm vỗ vỗ Tưởng Y Y, tiếp tục đi về phía trước. Tưởng Y Y đành phải khó chịu đi theo sau.

" Ai, mỹ nữ, mỹ nữ, đến xem, đến xem, không phải nơi nào cũng có bán a, đi ngang qua xin đừng ngó lơ." Một chàng trai bày bán ven đường gọi Sở Cố Hoài.

Ngô Giai Di vốn định mắt nhìn thẳng mà đi, nhưng tiểu hầu tử phía sau có vẻ như không chịu nổi cô đơn tịch mịch nên dừng lại.

" Đây là cái gì? Hồng hồng." Tưởng Y Y tò mò cầm lấy một chuỗi hạt không biết dùng loại đậu gì kết thành vòng tay, hồng hồng, rất đẹp.

" Đây là hồng đậu, hồng đậu thật, còn được gọi là hạt tương tư. Rất đẹp phải không, không phải chỗ nào cũng mua được đâu, tôi dùng đậu của cây trăm tuổi ở đầu thôn mà kết thành đó." Chàng trai cười nói.

" Oh, hồng đậu, đây không phải là loại đậu chúng ta thường ăn sao, nhìn không giống lắm." Tưởng Y Y kỳ quái hỏi.

" Không phải, loại cô nói là xích đậu, còn loại đậu này trong thơ của Vương Duy, hồng đậu sinh nam quốc, xuân đến phát mấy chi, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật ấy tối tương tư. Nói đến loại đậu này,đây không phải là đậu các cô hay ăn, hồng đậu không thể ăn, có độc." Chàng trai kiên nhẫn giải thích với Tưởng Y Y.

" Oh, thật vậy a......" Đôi mắt Tưởng Y Y sáng ngời, Ngô Giai Di thấy nàng rất có hứng thú, nàng cũng vội đi đến.

" Đúng a, cô nương, mua mấy chiếc về đi, khẳng định không thiệt thòi, lúc về tặng người yêu tặng bằng hữu đều được." Chàng trai khuyên nhủ.

" Chị Giai Di......" Tưởng Y Y quay đầu nhìn Ngô Giai Di.

" Em chọn đi." Ngô Giai Di tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế Tưởng Y Y cao hứng quay đầu qua chỗ khác, chọn hai chiếc vòng.

" Cho chị, một đôi á." Tưởng Y Y cười khẽ nói.

" Ai, đưa tay đây, em đeo cho chị." Tưởng Y Y khiều khiều Ngô Giai Di.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro