77.Mâu Thuẫn Trong Thế Giới Hai Người...
" Rời giường, Tiểu Y, rời giường......" Ngô Giai Di tâm tình tốt kêu Tưởng Y Y đang ngủ say trên giường.
" Ưm......" Tưởng Y Y ngay cả mắt còn chưa mở, trả lời Ngô Giai Di một tiếng vô nghĩa.
Ngô Giai Di biết nàng trả lời như vậy tức vẫn chưa tỉnh, chỉ là đáp lời ứng phó rồi tiếp tục ngủ thêm mà thôi, sau khi thức dậy khẳng định nàng sẽ quên sạch những gì mình đã từng nói qua.
Nói thật Ngô Giai Di một chút cũng không muốn kêu Tưởng Y Y, cả nhà mọi người biết công việc thống khổ nhất chính là gọi Tưởng Y Y rời giường, hơn nữa là khi nàng đang ngủ say. Nếu không bức bất đắc dĩ, Ngô Giai Di thà bị đánh chết cũng không nguyện ý làm việc này, nhưng Tưởng Y Y đã nói đến Phượng Hoàng cổ trấn nhất định phải dậy sớm, lúc người dân còn thưa thớt nắm tay nàng đi dạo quanh trấn, nếu không gọi nàng, người bị mắng sẽ là mình.
" Rời giường nhanh, không phải em nói đi cổ trấn sớm một chút sao?" Ngô Giai Di nhéo nhéo gương mặt của nàng, cũng không ngoài dự đoán tay nàng bị Tưởng Y Y chụp giống như chụp ruồi bọ phủi xuống dưới.
" Không đi." Tưởng Y Y bực mình nói.
" Đây là tự em nói nha. Đừng đổ thừa chị à." Ngô Giai Di nói.
" Ờ." Tưởng Y Y tùy tiện lên tiếng, lại bắt đầu nhập mộng.
" Vậy ngủ thêm một lát nữa đi, hôm trước hưng phấn không thể ngủ được, tối hôm qua lại đi chơi khuya như vầy." Ngô Giai Di nghĩ nghĩ, cũng nằm xuống, chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Cho đến khi bị Tưởng Y Y đánh thức.
" A a a a a a a a......" Âm lượng siêu cao từ Tưởng Y Y khiến Ngô Giai Di tỉnh giấc.
" Chuyện gì vậy?" Ngô Giai Di hỏi.
" Sắp 11 giờ rồi!" Tưởng Y Y chỉ vào di động.
" Ờ." Ngô Giai Di lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại.
" Chị còn ngủ được hả?! Gần trưa rồi, ngày hôm qua em dặn chị gọi em dậy mà?" Tưởng Y Y bày ra vẻ mặt bị thương.
" Chị gọi em rồi." Ngô Giai Di trả lời.
" Chị không có." Tưởng Y Y hơi tức giận.
" Em không chịu dậy, 5 giờ chị đã kêu em." Ngô Giai Di có chút bất đắc dĩ.
" Sao chị không kêu em thêm vài lần nữa." Vẻ mặt Tưởng Y Y ủy khuất.
" Chị sợ em mệt, cho em ngủ thêm tí, ngủ đủ giấc mới có sức lực đi chơi." Ngô Giai Di giải thích.
" Á, cũng tốt, dù sao mình còn ba ngày để vui chơi." Tưởng Y Y ngã vào trên giường, ôm lấy Ngô Giai Di, chui vào trong ngực nàng.
" Ngứa muốn chết, em làm gì thế này." Ngô Giai Di cười hỏi, nhưng không né tránh.
" Thoải mái, ấm áp." Tưởng Y Y tìm vị trí thoải mái nhất, chôn ở thân mình mềm mại của Ngô Giai Di.
" Còn muốn ngủ hả? Đừng ngủ, ngủ nữa sẽ bị đau đầu." Ngô Giai Di đẩy đẩy Tưởng Y Y đang ở trong lòng mình.
" Không ngủ, ở trong lòng chị thực ấm áp." Tưởng Y Y buồn buồn nói.
" Ừ, ngoan." Ngô Giai Di vuốt ve tấm lưng của Tưởng Y Y, nàng nằm yên không dám động đậy. Sợ Tưởng Y Y không thoải mái.
" Đi ăn cơm nha?" Hơn mười phút sau, Ngô Giai Di hỏi Tưởng Y Y.
" Ừ." Tưởng Y Y từ trong lòng Ngô Giai Di ngẩng đầu dậy, tóc tai rối bời.
" Rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài kiếm gì đó ăn." Ngô Giai Di cười nói với Tưởng Y Y.
" Ừm."
Tưởng Y Y bần thần rời giường, ngơ ngác mặc quần áo, kì kèo rửa mặt xong, lôi kéo Ngô Giai Di một thân ăn mặc chỉnh tề gọn gàng ra cửa.
" Lạnh quá." Mới ra khỏi phòng, Tưởng Y Y bắt đầu run run.
" Vừa rồi đã kêu em mặc nhiều hơn rồi, em lại không chịu." Ngô Giai Di bất đắc dĩ nói.
" Mặc nhiều quá khó đi đứng, em lại không có gầy như chị." Tưởng Y Y bĩu môi, không phải nàng không muốn mặc đồ ấm nhưng mặc nhiều quá trông rất mập mạp cồng kềnh. Mình vốn không gầy rồi.
" Sao như vậy được." Ngô Giai Di không tán thành.
" Dù sao thì nhìn cũng rất béo, không mặc đâu." Tưởng Y Y giận dỗi nói.
" Bị cảm lạnh vẫn là chị chăm sóc em." Ngô Giai Di bất đắc dĩ.
" Em không cần chị chăm sóc." Tưởng Y Y trừng mắt nhìn Ngô Giai Di.
" Được rồi, mùa hè cùng em chạy bộ còn không được nữa là, hiện tại nên mang thêm khăn quàng này, may mắn chị có mang theo." Ngô Giai Di đứng ở cửa phòng khoác khăn quàng lên cổ Tưởng Y Y.
Ngay lúc này, ở phòng bên cạnh một người ngoại quốc dễ nhìn đi đến, tóc vàng, mắt xanh, làn da trắng nõn, cao lớn suất khí, trên lưng mang balo du lịch, nhìn về hướng các nàng nở nụ cười, Tưởng Y Y xem đến mắt choáng váng.
" Lau nước miếng đi." Ngô Giai Di mặt không chút thay đổi nói.
" Ai nha, đừng vậy mà, em chỉ nhìn có tí thôi mà." Tưởng Y Y kéo kéo cánh tay Ngô Giai Di làm nũng.
" Hai vị mỹ nữ, hai vị tự mình đến đây du ngoạn sao?" Anh chàng ngoại quốc dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi.
" Ừm. Đưa vợ đến đây du ngoạn." Ngô Giai Di dùng tiếng Anh nói.
" Oh? Hai người là les?" Anh chàng kinh ngạc dùng tiếng Anh trả lời.
" Tui chỉ là yêu nàng......" Tưởng Y Y nghe hiểu câu này, khó khăn dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình trả lời.
Ngô Giai Di nhìn Tưởng Y Y mỉm cười, vươn tay sờ sờ mặt nàng.
Anh chàng ngoại quốc vươn ngón cái làm động tác Like về phía các nàng, sau đó mời các nàng du ngoạng cùng hắn.
" Được nha, cùng nhau đi ăn cơm." Tưởng Y Y cười hì hì đáp ứng, dễ nhìn, đẹp mắt, nhưng nàng đã hoàn toàn quên Ngô Giai Di sẽ vì chuyện này mà ăn dấm chua.
" Khụ khụ." Ngô Giai Di nhăn mặt ho khan vài tiếng, nhắc nhở Tưởng Y Y, đây chính là thế giới riêng của hai nàng.
" Chị sao vậy? Bị bệnh hả? Còn dám dặn em mặc nhiều hơn, chị xem chị đi mặc ít như vậy." Tưởng Y Y bất mãn nói, thuận tiện nâng tay sờ sờ trán Ngô Giai Di.
" Không nóng a, không phát sốt, có thể do thời tiết quá lạnh, đi thôi đi thôi, ăn cơm nào." Tưởng Y Y bước cẩu thả đi về phía trước. Anh chàng ngoại quốc đi bên cạnh Tưởng Y Y, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tưởng Y Y nói tiếng Anh khá tệ, từ nhỏ trình độ tiếng Anh của nàng đã không được tốt. Đại học cố gắng lắm mới qua được 6 cấp, vì thế khi giao tiếp với anh chàng ngoại quốc này cũng là lắp bắp hồi lâu mới nói được câu hoàn chỉnh, bất quá tốt xấu gì đối phương cũng có thể nghe hiểu được.
" Anh tên gì a?" Tưởng Y Y hỏi.
" Tony, còn cô?" Tony mỉm cười hỏi.
" Tôi tên là Tưởng Y Y, nàng là Ngô Giai Di." Tưởng Y Y cười chỉ chỉ Ngô Giai Di.
" Người yêu của cô đây à? Hai người thật ân ái." Tony bùi ngùi nói.
" Đúng a, cùng một chỗ rất lâu rồi, tôi nói tôi muốn đến đây ngắm tuyết rơi cùng nàng, cho nên nàng liền hoãn công tác đến giúp tôi vui vài ngày." Trong lời nói của Tưởng Y Y vô tình nghe ra có hơi khoe khoang.
" Nha, các cô đến ngắm tuyết rơi?."Tony kinh ngạc hỏi.
" Ừ ừ."
" Nhưng, nhưng tuyết lại không rơi a."
" Chị Giai Di nói nàng đã tra dự báo thời tiết, ngày mai sẽ có tuyết." Tưởng Y Y cười nói.
" Rất chu đáo."
" Đúng a, nàng rất chu đáo."
" Đúng là chân tình."
Ngô Giai Di đi đằng sau tuy nghe không rõ hai người nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy hai người họ anh một lời em một ngữ,nội tâm nàng bỗng nhiên dậy sóng.
Tiểu Y thủy chung vẫn là thẳng nữ, nhìn thấy trai đẹp phản ứng của nàng không hề giống mình, có phải nàng cho rằng hắn rất tốt đâu, dù sao mình chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm. Ngô Giai Di càng nghĩ càng cảm thấy bất an, mặt mày đều nhăn lại.
" Chị Giai Di, sao còn đứng đó, đến đây." Tưởng Y Y lay lay Ngô Giai Di đang xuất thần.
" Á, đến a, kia đi vào thôi." Vẫn là quán cơm ngày hôm qua hai nàng đã tới, Ngô Giai Di và Tưởng Y Y đều cảm thấy nơi này không tồi nên dẫn Tony tới ăn.
" Ngày hôm qua chúng tôi đã ăn ở đây, có mấy món đặc sản địa phương, thực không tồi, gợi ý cho anh ăn." Tưởng Y Y nói với Tony.
" Tốt quá! Tôi luôn tìm những này a nhưng tìm mãi không ra, tiếng Trung của tôi quả thật không tốt." Tony cười nhún vai.
" Anh không biết tiếng Trung? Ban nãy ở ngoài cửa phòng anh nói thật lưu loát a." Tưởng Y Y không cẩn thận xổ ra một tràng tiếng Trung.
" Cái gì?"Tony nghi hoặc hỏi.
" Nàng nói, ban nãy anh nói tiếng Trung rất tốt." Ngô Giai Di phụng phịu giúp Tưởng Y Y phiên dịch.
" Oh oh, tôi chỉ biết một chút."Tony ngượng ngùng gãi gãi đầu.
" Kỳ thật tôi rất có hứng thú với tiếng Trung, nhưng học nó khó quá."
" Tôi dạy cho anh a." Tưởng Y Y rộng rãi nói.
" Đề nghị này thật không tồi."Tony cao hứng nói.
Hai người nói là làm, Tưởng Y Y thừa dịp đồ ăn chưa bưng lên, một mực dạy cho Tony, Tony cũng rất thông minh học theo, hai người không hề chú ý tới Ngô Giai Di đang im lặng nãy giờ.
" Không tệ nha, ngộ tính rất cao." Tưởng Y Y vỗ vỗ bả vai Tony, nàng hoàn toàn coi hắn như anh trai mình, Ngô Giai Di nhìn chằm chằm tay Tưởng Y Y, nhíu nhíu mày.
Đây là bữa cơm rất ấm áp đối với Tưởng Y Y và Tony, nhưng đối với Ngô Giai Di chẳng khác nào tra tấn.
" No quá, quán này thật sự không tệ." Tưởng Y Y khen ngợi.
" Đúng, đúng." Tony vội vàng ứng theo.
Lão bản nương đứng ở bên cạnh nhìn các nàng đã lâu, vừa nghe Tưởng Y Y và Tony khen, ánh mắt đều cười mị, anh chàng ngoại quốc đẹp trai này quả thật làm cho nàng vui vẻ thoái mái.
" Đúng đúng, ánh mắt cô nương thật sự rất tốt a, quán của tôi đã mở nhiều năm nay, ở tại cổ trấn này quán nổi tiếng bán đặc sản chính tông. Ai, cô nương, lần sau cô ghé nữa, tôi sẽ giảm giá cho cô." Lão bản nương cười tủm tỉm nói.
" Thật sao? Giảm giá a!" Tưởng Y Y trừng mắt nhìn.
" Oh~~" Tony nghe không hiểu lắm, nhưng thấy bộ dáng Tưởng Y Y vui vẻ, vẫn là đi theo đùa giỡn với nàng.
Cứ như vậy, Tưởng Y Y trò chuyện rất lâu với lão bản nương, ít lâu sau nàng miễn cưỡng ngắt lời, Tưởng Y Y mới có thể rời khỏi quán.
" Bây giờ định đi đâu? Đi dạo quanh cổ trấn không?" Tony hỏi.
" Phải ha, nếu không còn có thể đi đâu nữa." Tưởng Y Y theo lý thường thản nhiên nói.
" Hai người đi đi, tôi về trước." Ngô Giai Di xoay người bước đi.
Tưởng Y Y nhíu nhíu mày, tựa hồ nhìn ra Ngô Giai Di không mấy vui vẻ, vì thế nhắn nhủ Tony vài câu, vội vàng đuổi theo Ngô Giai Di.
" Chị Giai Di......Chị Giai Di...... Từ từ thôi a." Tưởng Y Y ở phía sau vừa chạy vừa kêu.
Nghe được Tưởng Y Y gọi mình, Ngô Giai Di chẳng những không dừng lại cước bộ, ngược lại càng đi càng nhanh, Tưởng Y Y đuổi theo rất vất vả.
Thật vất vả mới đuổi kịp Ngô Giai Di, Tưởng Y Y chặn nàng lại, ôm eo nàng không để cho nàng đi. Miệng thở hổn hển, không ngừng thở ra khói trắng.
" Đừng đi mà."
" Em tiếp hắn đi."
" Đừng vậy mà, chị Giai Di......" Giọng Tưởng Y Y dịu dàng xuống, làm nũng gọi một tiếng, Ngô Giai Di thường không chịu được bộ dạng này của nàng.
" Em tiếp hắn đi, chị tự mình trở về được rồi." Lần này, Ngô Giai Di không giống như ngày xưa – quay lại mỉm cười với nàng, sau đó ôn nhu dỗ dành nàng. Tưởng Y Y có chút hoảng sợ.
" Đừng mà, chị Giai Di, chị làm sao vậy......" Tưởng Y Y lay lay nàng.
" Chị không có sao hết."
" Chị Giai Di, em không có thích hắn......Em chỉ là......" Tưởng Y Y muốn giải thích.
" Không cần giải thích." Ngô Giai Di tuyệt nhiên không muốn nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro