Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

73. Thước Thước Nghe Hiểu Được...


" Ông nội, ba mẹ......Tụi con đến rồi đây." Sáng sớm Tưởng Y Y và Ngô Giai Di liền ôm Thước Thước đến Ngô gia, Thước Thước còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng dựa vào vai Tưởng Y Y.

" Ai, Tiểu Y đến đây a." Ngô mẹ mẹ ra mở cửa, nhìn thấy Thước Thước trong vòng tay Tưởng Y Y thì càng vui vẻ.

" Ôi, Thước Thước cũng đến đây." Ngô mẹ mẹ ôm lấy Thước Thước, lôi kéo Tưởng Y Y vào phòng, Ngô Giai Di đi theo sau.

" Mẹ, Luân cục cưng đâu?" Tưởng Y Y hỏi.

" Á, đang ở trong bếp, A Văn theo mẹ học nấu ăn, hắn ở bên cạnh xem." Ngô mẹ mẹ nói.

" Được rồi, nơi nào có Viên Văn thì nơi đó đều có bản mặt hắn." Tưởng Y Y bất đắc dĩ quơ quơ tay.

" Đúng rồi, mẹ, con nói nè, Thước Thước đã biết nói rồi." Tưởng Y Y hưng phấn nói với Ngô mẹ mẹ.

" Thật sao? Con bé nói cái gì?" Ngô mẹ mẹ cũng rất vui vẻ.

" Bé gọi ma ma." Tưởng Y Y cười nói.

" Không tệ không tệ, biết gọi ba mẹ sớm như như vậy, Thước Thước của chúng ta thông minh quá." Ngô mẹ mẹ hôn Thước Thước một hơi.

" Ai, nhưng nàng không gọi ca ca. Nghiêm Nghiêm tức giận đến cả cơm chiều cũng không ăn."

" Bình thường thôi, rất nhanh sẽ gọi mà, em bé học cái gì cũng nhanh, từ bây giờ con phải chơi đùa với nàng nhiều hơn. Mua đồ chơi trẻ em, dành nhiều thời gian ở bên nàng, kể chuyện ngày xưa, nàng không nhất định có thể nghe hiểu, nhưng sẽ rất vui vẻ. Với việc bồi dưỡng cảm tình rất có lợi ích."

" Vâng vâng, con biết rồi." Tưởng Y Y nhéo nhéo mặt Thước Thước.

" Con sắp phải ra tòa rồi, mẹ, mẹ kêu Luân bảo bối và Viên Văn ra đây, chúng con cùng đi."

" Á, được rồi, muốn cha mẹ đi cổ vũ con không?" Ngô mẹ mẹ hỏi.

" Không cần đâu. Nhiều người sẽ khiến con khẩn trương." Tưởng Y Y lắc lắc đầu.

" Ừm, thôi được, vậy con phải chú ý một chút, Giai Di, con phải vào cổ vũ Tiểu Y cố lên." Ngô mẹ mẹ dặn dò Ngô Giai Di.

" Nàng không cho con vào." Ngô Giai Di bất đắc dĩ nhún nhún vai.

" Con sẽ khẩn trương a." Tưởng Y Y bỉu môi, nàng thật sự không hy vọng Ngô Giai Di nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình.

" Vậy em tự vào một mình nhé, chị không đi theo." Ngô Giai Di sờ sờ đầu Tưởng Y Y.

" Ừm."

Bởi vì thời gian gấp gáp, Tưởng Y Y, Ngô Giai Di, Ngô Kiệt Luân và Viên Văn không ở lại bao lâu thì đã lái xe đi rồi, tới cửa pháp viện, Tưởng Y Y và Viên Văn đi vào, hai chị em Ngô gia đứng ngoài cửa đợi người yêu mình đi ra.

" Chị, cám ơn hai người." Ngô Kiệt Luân cúi đầu, nói với Ngô Giai Di.

" Em có phải em trai chị không?" Ngô Giai Di thản nhiên nói.

" Đương nhiên là phải rồi!" Ngô Kiệt Luân ngẩng mạnh đầu lên.

" Thế còn nói ơn nghĩa gì ở đây." Ngô Giai Di vỗ nhẹ đầu Ngô Kiệt Luân.

" Chị, cho em hôn một cái." Ngô Kiệt Luân mặt mày hớn hở ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ Ngô Giai Di, hôn một cái ở trên mặt nàng.

" Em thật ghê tởm, để Tiểu Y biết coi như em xong đời." Ngô Giai Di lấy ra khăn tay xoa xoa mặt, mắt thì liếc Ngô Kiệt Luân.

" Nàng cứ như vậy chiếm lấy chị của em......" Ngô Kiệt Luân yên lặng ngắm Ngô Giai Di, có chút thất vọng.

" Chị cam tâm tình nguyện."

" Hơ......"

Ngô Kiệt Luân nhíu mi cười cười với Ngô Giai Di, sau đó nhét một viên kẹo vào miệng nàng.

" Có phải rất quen thuộc hay không, em phải tìm rất lâu mới tìm được tiệm này, lúc trường học xây dựng lại thì nó đã dọn đi chỗ khác." Ngô Kiệt Luân cười tủm tỉm.

" Ai!" Ngô Giai Di bị vị chua của viên kẹo trong miệng khiến cho nàng không thể nói thành lời.

" Chị vẫn như trước đây, mỗi lần ăn kẹo này đều không nói được." Ngô Kiệt Luân che miệng cười, hắn thích nhất là khi nhìn bộ dáng không bình tĩnh như vầy của Ngô Giai Di.

" Ông nội còn nhắc tới chị lúc ấy, cư nhiên còn nhớ rõ hai chúng ta." Ngô Kiệt Luân xúc động nói, hắn nhớ lại khi còn học trung học, mỗi ngày lôi kéo chị mình đến cái tiệm trước cửa trường mua kẹo chua Đài Loan này, sau đó thừa dịp chị mình không chú ý nhét vào miệng nàng, chủ yếu chỉ muốn xem bộ dáng nàng nhăn mặt nhăn mày.

" Thằng ôn con chết tiệt!" Ngô Giai Di trở lại bình thường, lấy bàn tay đập vào lưng Ngô Kiệt Luân.

" Ha ha ha ha......Chị vẫn bạo lực như xưa." Ngô Kiệt Luân nhớ tới trước đây chị cũng đối xử với hắn như vậy.

" Quen rồi, không dễ dàng sửa được." Ngô Giai Di cười nói.

" Chị, em yêu chị......" Ngô Kiệt Luân ôm Ngô Giai Di không buông.

" Lớn già đầu mà còn làm nũng." Tuy miệng thì nói như vậy nhưng Ngô Giai Di vẫn là để yên cho hắn ôm, hơn nữa còn ôn nhu ôm lại đứa em trai duy nhất này.

Ngồi ở ghế dài bên ngoài tòa án, Ngô Giai Di và Ngô Kiệt Luân tán gẫu thật lâu, quá khứ, hiện tại, tương lai...... Ngô Kiệt Luân đã lâu không tâm sự với chị mình, hận không thể nói hết mọi phiền muộn của mình cho Ngô Giai Di nghe.

Vì thế, khi Tiễn Tiểu Háo và Viên Văn đi ra liền nhìn thấy cảnh Ngô Kiệt Luân dựa vào vai Ngô Giai Di.

" Ê! Ngô Kiệt Luân! Ai cho cưng dựa vào vợ chị, bạch mã hoàng tử của cưng ở đây này." Tưởng Y Y túm Ngô Kiệt Luân đứng lên, ném tới trong ngực Viên Văn, còn mình thì quang minh chính đại ngồi trên đùi Ngô Giai Di.

" Xem đi, chị đã nói rồi mà." Ngô Giai Di bất đắc dĩ nói với Ngô Kiệt Luân.

" Chị, nàng ghê gớm thật."

" Ờ, thỉnh thoảng thôi." Ngô Giai Di gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

" Thế nào? Thắng không?" Ngô Giai Di lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng hỏi người trong lòng mình.

" Vớ vẩn, em đã ra tay, có thể thua sao." Tưởng Y Y đắc ý khoe khoang.

" Thắng rồi? Thật lợi hại." Ngô Giai Di tán dương nàng, sờ sờ đầu Tưởng Y Y.

" Quả thật thắng rất đẹp, cám ơn cô, Y Y." Viên Văn cười nói.

" Hí hí, mời tui ăn cơm đi." Tưởng Y Y cười ha ha nói.

" Không thành vấn đề, đi thôi, phải ăn mừng một chút mới được." Ngô Kiệt Luân lôi kéo Tưởng Y Y chạy về phía trước

" Đúng là hai kẻ tràn trề sinh lực, đúng không." Viên Văn nhìn hai người sống lực vô hạn phía trước, cười hỏi Ngô Giai Di.

" Ừ, vĩnh viễn đều tinh lực vô hạn như vậy." Ngô Giai Di gật đầu, cười với Tưởng Y Y đang ở đằng xa phất phất tay về phía mình.

Buổi tối Sở Cố Ngôn thực hiện lời hứa của mình, theo ý Tưởng Y Y, bốn người đi vào quán lẩu.

" Đừng có lấy thịt của tui!" Tưởng Y Y bỉu môi nói với Ngô Kiệt Luân.

" Nhiều như vậy làm gì!" Ngô Kiệt Luân đoạt lấy thịt dê Tưởng Y Y mới vừa làm xong nhét vào miệng mình.

" Cậu!"

" A a a a a......" Tưởng Y Y phát điên, trực tiếp lấy đũa gắp thịt trong bát hắn ra.

" Bình thường chị để em đói sao?" Ngô Giai Di bất đắc dĩ nhìn Tưởng Y Y.

" Ôi trời, chị ơi, ăn lẩu mà không tranh dành như thế này thì ăn không ngon đâu." Ngô Kiệt Luân nói đỡ cho Tưởng Y Y.

" Chính xác, một chút tình thú cũng không có." Tưởng Y Y liếc Ngô Giai Di.

" Rồi rồi, hai người có tình thú, tiếp tục tranh dành đi ha......" Ngô Giai Di hết chỗ nói rồi, ngoan ngoãn ăn phần của mình.

" Hai người ở chung với nhau là gây gổ, ăn nhanh lên." Viên Văn nhíu mày nói.

" Hừ......"

" Em muốn uống nước." Tưởng Y Y bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Sở Cố Hoài.

" Chị không phải chủ xị."  Ngô Giai Di liếc Tưởng Y Y.

" Ngôn cục cưng, tui muốn uống nước." Tưởng Y Y quay qua nói với Ngô Kiệt Luân.

" Kêu một tiếng anh thì tui cho nước uống." Ngô Kiệt Luân trêu chọc Tưởng Y Y.

" Tiểu thư, lấy một lon Vương Lão Cát (王老吉)*." Viên Văn nói với nhân viên phục vụ.

" Ai! Viên Văn, anh phá vỡ kế hoạch của em hả." Ngô Kiệt Luân trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.

" Ờ, đúng vậy, phá em đó." Viên Văn tiếp nhận nước uống, giúp Tưởng Y Y cắm ống hút vào rồi đưa cho nàng.

" Cám ơn A Văn." Tưởng Y Y cười ngọt ngào với Viên Văn.

" Ai, mau uống đi." Viên Văn cũng cười lại với Tưởng Y Y.

" Hai người ăn hiếp tui." Ngô Kiệt Luân mặc kệ, hung hăng trừng mắt nhìn Viên Văn.

" Chậc chậc, một chút cũng không làm cho người ta thích a." Tưởng Y Y đắc ý nói.

Một nồi lẩu ăn như đánh giặc đã được giải quyết xong, ăn đến miếng cuối cùng Tưởng Y Y và Ngô Kiệt Luân vẫn không ngừng tranh đoạt, hai người cứ gắp gắp thịt trong bát đối phương.

Ngô Giai Di và Tưởng Y Y về đến nhà, Thước Thước đang nổi giận, Ngô Gia Nghiêm ôm dỗ nàng còn bị nàng đánh vài cái.

" Có chuyện gì vậy?" Ngô Giai Di chưa kịp cởi giày, vội vàng đi qua tới.

Thước Thước vừa nghe tiếng Ngô Giai Di thì bắt đầu khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, âm thanh vô cùng lớn, Tưởng Y Y nháy mắt mấy cái, đi qua nhìn.

" Buổi tối, khoảng 8 giờ hơn,khi ông bà nội đi rồi thì nàng bắt đầu quậy phá." Ngô Gia Nghiêm bất đắc dĩ nói.

" Có phải là đói không? Hay là bị lạnh?" Ngô Giai Di sờ sờ tả lót của Thước Thước, cũng không ẩm ướt, hẳn là không phải tiểu ra quần.

" Không phải, con đều xem qua, mọi thứ đều tốt nhưng lại quậy phá. Chắc là nhớ ba mẹ, xem kìa, ba mẹ trở về thì nàng không quậy phá nữa." Ngô Gia Nghiêm vỗ nhẹ nhẹ lưng Thước Thước.

Thước Thước chơi đùa với tóc Ngô Giai Di, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết quậy phá vừa rồi.

" Mẹ......" Thước Thước kêu lên.

" Ai......" Tưởng Y Y cười tủm tỉm lên tiếng, lại phát hiện Thước Thước không phải kêu nàng.

" Mẹ......"

" Hơ, Lão bà, nàng gọi chị á." Tưởng Y Y trừng lớn đôi mắt thần kỳ nhìn Thước Thước.

" Hửm?"

" Mẹ!" Thước Thước túm tóc Ngô Giai Di.

" A......" Ngô Giai Di bị nàng túm đau, kêu một tiếng.

" Trời đất, buông tay, con thật xấu xa, tóc mẹ lớn con đều bị con túm sắp đứt rồi kìa." Tưởng Y Y đau lòng lấy tay Thước Thước ra.

Thước Thước không vui, bỉu môi vỗ mặt Tưởng Y Y một phát.

" Ôi trời......Con đánh mẹ đau lắm biết không hả." Tưởng Y Y bày ra bộ dáng đau lòng nói với Thước Thước.

Thước Thước quay đầu nhìn nhìn Tưởng Y Y, hôn một cái lên mặt nàng.

" Ha ha......đây mới là mẹ của con, người đang ôm con là mama. Biết không?" Tưởng Y Y cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Thước.

" Nàng nghe hiểu được sao?" Ngô Giai Di hỏi.

" Hiểu chứ. Gần hơn một tuổi rồi còn gì, Thước Thước của chúng ta đã biết nói rồi mà. Đúng không con." Tưởng Y Y hỏi Thước Thước.

Thước Thước gật gật đầu......

" A, mẹ, nàng thật sự hiểu......" Ngô Gia Nghiêm ngạc nhiên nói.

" Đương nhiên, đến đây, mẹ ôm con đi ngủ, hôm nay mẹ ngủ với con. Nghiêm Nghiêm, đêm nay con tự mình ngủ nha, ngoan ngoãn a." Tưởng Y Y ôm lấy Thước Thước đi vào phòng.

" Vâng, mẹ coi chừng buổi tối bị Thước Thước đánh nha." Ngô Gia Nghiêm cười nói.

" Tiểu Y !" Ngô Giai Di kêu Tưởng Y Y.

" Hử?" Tưởng Y Y quay lại đây, Thước Thước cũng kỳ quái nhìn Ngô Giai Di.

" Không có việc gì, em dỗ Thước Thước ngủ đi." Ngô Giai Di hít một hơi, bình tĩnh đi về phòng.

Chú thích:

*Vương Lão Cát: nhãn hiệu của một loại thức uống bên Trung Quốc, như Dr. Thanh. Lên google search tiếng Trung 王老吉rồi vào mục hình ảnh là sẽ thấy hình dạng của lon nước này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro