45. Cái gì! Em bé?...
" Sao em biết." Ngô Giai Di buồn cười nhìn thoáng qua Tưởng Y Y.
" Ách...... Bởi vì buổi sáng Tần Tây gọi điện thoại lại đây." Tưởng Y Y mặt không đỏ tâm không thẹn nói.
" Phốc ha ha ha, chị còn tưởng rằng em đoán." Ngô Giai Di bị Tưởng Y Y chọc đến độ ha ha cười to, nàng còn đang nghĩ làm sao Tưởng Y Y có thể khẳng định Chung Giai sẽ đến như vậy, thì ra là đã sớm có người báo tin.
" Hì hì."
" Đừng ngây ngô cười, lát nữa ly Chung Giai xa một chút." Ngô Giai Di nói.
" Ghen sao ?" Tưởng Y Y cười mị mị hỏi, trong lòng có chút ngọ ngào lan tràn, Giai Di thực quan tâm thực để ý nàng, tựa như nàng nhìn thấy Giai Di tới gần người khác cũng sẽ rất khó chịu y như vậy.
" Chị sợ Nhị ca em thương tâm thôi." Ngô Giai Di mỉm cười nói.
" Cái gì nha, em còn tưởng chị lo lắng hắn ăn đậu hủ em, không ngờ là chị lo lắng Nhị ca em." Tưởng Y Y bĩu môi.
" Bĩu môi suốt cũng không tốt đâu nhe." Thừa dịp đèn đỏ, Ngô Giai Di quay đầu, đưa tay ngắt ngắt mặt mũm mĩm của nàng.
" Hừ."
" Đùa em thôi, chị quan tâm Nhị ca em làm gì chứ." Ngô Giai Di cười nói, độ kiên cường của Tưởng Mạc Nam hơn hẳn các nàng tưởng tượng, người trong lòng thích em gái của mình, hắn còn không thương tâm đến mức đi nhảy lầu. Nói sau, Chung Giai không phải đối thủ của Tưởng Nhị ca, Ngô Gia Di cảm thấy cũng chỉ có trước mắt ngốc nghếch tiểu nha đầu này mới có thể khiến mình rung động, người khác yêu đương thế nào, cùng nàng Ngô Giai Di không có quan hệ.
" Cả ngày chọc ghẹo em hoài, bộ vui lắm hả?" Tưởng Y Y hỏi.
" Ờ, rất có cảm giác thành tựu, mỗi khi em bùng nổ lên đặc biệt giống Mặc Địch."
Bình tĩnh, bình tĩnh ! Tưởng Y Y trong lòng mặc niệm, ngăn chặn xúc động bùng nổ.
" Bất quá chị nói thật sự có đạo lý, ưm, Nhị ca khẳng định thương tâm đến chết, mấy ngày nay cũng chưa gọi điện thoại lại đây, trước kia hận không thể mỗi ngày tìm đến em." Tưởng Y Y có chút buồn bực nói.
" Vậy là tốt rồi, mỗi ngày gọi cho em sẽ ảnh hưởng thế giới hai người chúng ta." Ngô Giai Di không cho là đúng.
" Nhưng mà......"
" Ở nhà không cần nói chuyện linh tinh, để cho ba mẹ em nghe được còn không đem Nhị ca em làm thịt."
" Nhưng mà cả nhà đều biết Nhị ca thích nam nha......" Tưởng Y Y nhỏ giọng phản bác.
" Cái gì ? Đều biết ?" Ngô Giai Di có chút kinh ngạc quay đầu.
" Đúng vậy, hắn trung học đã nói, ngô...... Hắn không may mắn như chúng ta, cùng ba mẹ cương đã hơn một năm đâu."
" Đã hơn một năm, cũng khá lâu đó, bá phụ bá mẫu làm sao dễ dàng tha thứ cho hắn vậy?" Ngô Giai Di có chút kinh ngạc, nghĩ tới năm đó nàng nói cho ba mẹ biết khoảng hai ba năm không dám bước chân về nhà.
" Hí hí, Nhị ca em bảo thủ lắm, bất luận muốn làm nam nam quan hệ, lão ba lão mẹ theo dõi hắn đã hơn một năm, xem hắn không quậy phá nên tha thứ hắn......" Tưởng Y Y quay đầu đắc ý nói, các nàng lão Tưởng gia không có gì đáng khoe ra, chỉ riêng có chuyện tình cảm, đại khái là từ nhỏ chịu ảnh hưởng lớn từ gia đình, sâu trong tiềm thức cảm thấy vợ chồng nên giống ba mẹ một lòng ân ái, bởi vậy bốn đứa nhỏ đều khá tự trọng.
" Ừm, nhưng thật ra bá phụ bá mẫu có tư tưởng rất tiến bộ."
" Ba mẹ cảm thấy phương diện này so với giới tính không trọng yếu lắm, dù sao nhà của em nhiều người, không sợ không có tiểu hài tử, Hàm Lạc cùng Tần Tây rất nhanh sẽ kết hôn, đến lúc đó em có thể lên chức cô cô." Tưởng Y Y vui vẻ nói, nàng thực thích tiểu hài tử, bình thường ở trên đường nhìn thấy tiểu hài tử nhà người khác đáng yêu phấn nộn đều đứng lại xem.
" Thực xin lỗi." Ngô Giai Di vẻ mặt áy náy nói.
" Hử?" Tưởng Y Y có chút không rõ rang lắm tình huống hiện giờ, quay đầu nhìn Ngô Giai Di.
" Ở chung với chị, sẽ không thể có tiểu hài tử của riêng mình, em thích trẻ con như vậy......" Ngô Giai Di nhíu mày, Tưởng Y Y thích tiểu hài tử đến mức nào nàng biết rất rõ, trong lòng áy náy làm cách nào cũng đều che dấu không được.
" Không có chị, dù nhiều tiểu hài tử cỡ nào em cũng không vui vẻ." Tưởng Y Y có chút khó chịu, chị Giai Di sao còn chưa chịu hiểu, nàng không cần những thứ này, thật sự không cần, tuy sẽ có tiếc nuối, nhưng nàng không hề hối hận chút nào.
" Chị cũng vậy......" Ngô Giai Di ôn nhu nói.
" Được ở cùng một chỗ với em, chị mới có thể vui vẻ." Ngô Giai Di bổ sung đạo.
" Ừm, hí hí......"
" Đến, đừng ngây ngô cười......" Ngô Giai Di tắt động cơ, đi xuống xe, lôi kéo tay mềm mềm của Tưởng Y Y tiến sân.
" Ba mẹ, chúng con đã về rồi!" Tưởng Y Y là điển hình cho việc không cần thấy người trước là đã la lên, còn chưa có vào nhà trước mà đã ồn ào ngoài sân.
Tưởng mẹ mẹ ở trong phòng nghe được Tưởng Y Y gọi,vội vàng đến mở cửa.
" Kêu kêu kêu, mỗi lần trở về động tĩnh đều lớn như vậy, không thục nữ chút nào." Tưởng mẹ mẹ vừa mở cửa vừa nhắc nhở.
" Hí hí, thục nữ cho ai xem." Tưởng mẹ mẹ ra mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt cười hì hì của con gái cùng lôi kéo nữ nhân Ngô Giai Di.
" Hai đứa về trễ quá nhé, tất cả mọi người đều đến."
" Chúng con đi xem phim a."
Các nàng cởi giày rồi vào nhà, quả nhiên trong phòng tràn đầy người, các trưởng bối ngồi ở sô pha uống trà nói chuyện phiếm, Tưởng Đại ca cùng vợ chồng Tần Tây không biết đang nói cái gì, Tưởng Nhị ca thì cùng Chung Giai ngồi ở một bên trầm mặc. Chung Giai cúi đầu. Nhìn thấy Ngô Giai Di và Tưởng Y Y tiến vào, mới hơi hơi nâng lên đầu.
" Chào mọi người " Tưởng Y Y tràn trề sinh lực tiếp đón cả nhà.
Ngô Giai Di thì trầm hơn, kín đáo hướng mọi người gật gật đầu, xem như chào hỏi.
" Giai Di đến rồi à, lại đây lại đây, uống trà......" Tưởng ba ba nhiệt tình mở miệng.
" A, ba, ba thực thiên vị, sao không gọi con uống."
" Con đó nha, uống trà y như trâu uống nước vậy, cho con uống chính là phung phí của trời, Giai Di tốt hơn cái gì cũng biết." Tưởng ba ba thẳng thắn nói.
" Ba, coi chừng cánh tay của ba đó, em con làm sao không tốt." Tưởng Đại ca kiên quyết đứng cùng một phương với Tưởng Y Y, nói giúp nàng.
" Đại ca! Cũng là anh tốt nhất." Tưởng Y Y vui vẻ hướng Tưởng Đại ca nhào đi lên, đọng ở hắn trên người không chịu đứng lên.
" Coi nó kìa, càng lớn càng thích làm nũng." Tưởng mẹ mẹ buồn cười nhìn Tưởng Y Y cùng Tưởng Đại ca ồn ào.
" Giai Di nha, không thể cưng quá, nó sẽ mau hư hỏng." Tưởng ba ba tận tình khuyên bảo.
" Hứ, mới không để ý tới mấy người nữa, Đại ca...... Chúng ta nấu cơm đi." Tưởng Y Y lôi kéo Tưởng Đại ca vào nhà bếp.
" Em à, em kêu Đại ca make up còn được chứ đi nấu cơm thì thật tàn phá môi trường a, tìm Nhị ca em đi, nấu cơm là nghề của hắn." Tưởng Đại ca khổ hề hề cầu xin tha thứ.
" Nhị ca" Tưởng Y Y quay đầu kêu một tiếng.
" Ai ai, tới liền." Tưởng Nhị ca vừa nghe Tưởng Y Y kêu mình, liền mềm lòng, cúi đầu ở bên tai Chung Giai nói gì đó, lúc này mới đứng dậy đi theo Tưởng Y Y vào nhà bếp, tiến phòng bếp Tưởng Y Y liền đưa mắt ra hiệu cho Ngô Giai Di, Ngô Giai Di tự nhiên là nghe vợ yêu chỉ thị.
" A. Không có sữa......" Tưởng Y Y nói.
" Uống sữa gì chứ, con thật nhiều chuyện mà." Tưởng ba ba nói.
" Chỉ muốn uống thôi." Tưởng Y Y chu chu miệng.
" Ai nha, nha đầu muốn uống sữa kìa, Giai Di, con đi mua." Ngô ông nội giúp đỡ Tưởng Y Y.
" Cháu đi mua cho." Chung Giai mở đầu.
" Hai người cùng đi, cùng đi." Tưởng Y Y phất tay.
" Nhanh đi nha, em muốn uống sữa hiệu Vương Lão Cát."
" OK." Chung Giai hướng tới Tưởng Y Y mỉm cười hạ, trong nụ cười mang theo mỏi mệt cùng cưng chiều, Tưởng Y Y ngốc ngốc, thẳng đến bọn họ rời đi mới phản ứng lại đây.
Tưởng Y Y đi vào nhà bếp, nhìn thấy Tưởng Nhị ca chăm chú rửa sườn, có chút ngây người.
" Em thấy em ngu chưa?" Tưởng Nhị ca lấy tay quơ quơ trước mắt Tưởng Y Y.
" Anh mới ngốc á, Nhị ca, thật không nghĩ tới lúc anh chuyên tâm vào công việc anh thật đẹp trai." Tưởng Y Y rất xúc động nói.
" Ai, em tới giờ mới phát hiện hả, Nhị ca em chính là Kim Cương Vương Lão Ngũ, rất nhiều nam nữ đều muốn chui vào trong ngực anh. Chỉ có nha đầu em không cảm kích, thương em em còn chê anh......" Tưởng Nhị ca ôm oán giận nói.
" Còn có A Giai."
" A ?" Tưởng Nhị ca dừng động tác tẩy rửa.
" Hắn cũng không cảm kích đó thôi, Nhị ca, tỏ tình chưa vậy?" Tưởng Y Y tiếp cận đến cười hì hì hỏi.
" Không, tiểu tử kia cả tâm đều ở trên người em, nào có thời gian để ý đến anh." Tưởng Nhị ca cười chua sót khiến cho Tưởng Y Y hoàn toàn đau lòng, sinh ra quyết tâm nhất định phải giúp Nhị ca đem Chung Giai đuổi tới tay.
" Nhị ca, đừng nhụt chí, em xem hắn vừa rồi rất tốt với anh." Tưởng Y Y vỗ vỗ bả vai Nhị ca.
" Từ từ sẽ đến, anh ngàn vạn lần cầu xin em đừng nói với Quách Mỹ Mỹ, bằng không anh không để yên cho em." Tưởng Nhị ca cảnh cáo.
" Biết rồi mà, em đâu có ngu, nói cho nàng coi như là kết thúc luôn còn gì." Tưởng Y Y tỏ vẻ hiểu được.
" Vậy tốt. Ai...... Hâm mộ ghen tị nha......" Tưởng Nhị ca kêu rên.
" Hâm mộ ai?" Tưởng Y Y hỏi.
" Lão bà em chứ ai, Ngô đại luật sư, ăn sung mặc sướng, việc đơn giản không cần làm. Dáng vẻ không giống như Nhị ca em, còn đang tự mình kiếm tiền dưỡng già."
" Hí hí, hâm mộ lắm hen." Tưởng Y Y đắc ý nói.
" Ai, vừa mới bắt đầu còn lo lắng nàng sẽ uy hiếp đến em, dù sao bối cảnh không đơn giản. Hôm nay mới hoàn toàn kiến thức đến bối cảnh của nàng."
" Cái gì bối cảnh?" Tưởng Y Y hỏi.
" Ông nội nàng, Quân trưởng...... Về phần ba mẹ nàng anh vẫn còn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà đoán chừng cũng không bình thường."
" Chị Giai Di cũng rất lợi hại a......" Tưởng Y Y không quên khen Ngô Giai Di.
" Rồi rồi rồi." Tưởng Nhị ca bấm mặt Tưởng Y Y. một chút
" Sao ai cũng nựng mặt em......"
" Thịt nhiều."
" Đi chết đi!" Tưởng Y Y đạp Tưởng Nhị ca một cước, xoay người sang chỗ khác gọt khoai tây.
" Ai, giận rồi hả?" Tưởng Nhị ca nhẹ nhàng lắc lắc Tưởng Y Y.
" Không."
" Ừm, vẫn còn giận dỗi, ngoan, cười một cái cho anh xem, anh nói cho em một bí mật." Tưởng Nhị ca ghẹo nói.
" Bí mật gì?" Tưởng Y Y vẫn là ngăn cản không được bà tám lực lượng, quay đầu hỏi.
Tưởng Nhị ca chỉ chỉ mặt mình.
" Moa." Tưởng Y Y không cam lòng không muốn hôn một cái.
" Ha ha, thực ngoan......"
" Nói mau nói mau......"
" Vừa rồi nha, tất cả người nhà Giai Di vừa tới đây, đã bị ba mẹ kéo đi thư phòng, anh trốn ngoài cửa mới nghe được. Hình như là mấy ngày hôm trước ba mẹ chạy đến phúc lợi viện, chọn em bé cho các em." Tưởng Nhị ca nhỏ giọng nói.
" Cái gì!!!" Tưởng Y Y thét chói tai.
" Hai đứa la hét gì vậy." Nghe được Tưởng Y Y thét chói tai, Tưởng mẹ mẹ ở phòng khách nói.
" Không, không tụi con đang giỡn." Tưởng Nhị ca nói.
" Mấy tuổi rồi hả, nấu có bữa cơm cũng giỡn cho được." Tưởng mẹ mẹ bên ngoài bắt đầu than thở.
Trong phòng bếp, Tưởng Y Y hai mắt đỏ bừng.
" Chọn em bé ra sao rồi !" Tưởng Y Y nghẹn khí hỏi.
" Nhận nuôi một đứa, tiểu cô nhi, cho em cùng với nữ nhân kia nuôi." Tưởng Nhị ca tiếp tục lặt rau.
-----
Ai muốn cá độ không ??? Cá xem Chung Giai với Tưởng nhị ca ai cong ai thụ ?? 🤔🤔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro