39.Xử Theo Gia Pháp..
" Ba, chuyện đó, bớt giận bớt giận đi ba." Ngô mẹ mẹ lấy lòng.
" Bớt cái gì mà bớt! Sớm muộn gì cũng bị nó làm cho tức chết! Coi tụi bây dạy dỗ con gái mình tốt ghê chưa!" Ngô ông nội vuốt râu trừng mắt nói.
" Quân trưởng, tôi......" Tiểu Trương lại nhíu mày mở miệng.
" Không muốn cưới nàng?" Ngô ông nội quay đầu hỏi.
Tiểu Trương gật gật đầu, Ngô ông nội còn nói:" Điểm nào không tốt tôi bắt nó sửa!"
Ở một bên Tưởng Y Y nóng nảy, chạy đến Ngô Giai Di nơi đó ôm nàng không muốn buông tay.
" Không phải, Quân trưởng, tôi và Ngô tiểu thư không có cảm tình, tôi cũng không thích nàng." Tiểu Trương liếc mắt một cái trả lời đâu ra đấy đàng hoàng.
" Cảm tình là điều quan trọng nhất."
" Ông nội, cháu yêu Tiểu Y, cháu sẽ không lập gia đình." Ngô Giai Di ôm Tưởng Y Y vẫn đang khóc, nhíu mày đối Ngô ông nội nói, một bên Ngô mẹ mẹ vẫn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng đừng chống đối Ngô ông nội.
" Nghiệt chướng! Mày làm loạn chưa đủ hả! Vậy mà mày còn đem Tưởng nha đầu kéo vào!!" Ngô ông nội càng tức giận thêm. Đối với Ngô Giai Di một trận hồ ngôn loạn ngữ.
" Ông nội...... Cháu, cháu thích chị Giai Di, chúng cháu không phải muốn làm loạn đâu." Tưởng Y Y thút tha thút thít nói.
" Tưởng nha đầu a, cháu thật là...... cháu nói xem làm sao ông có thể đối mặt với ba cháu đây." Ngô ông nội đối với Tưởng Y Y phát không dậy nổi hỏa, bèn thở dài.
" Ông nội, cháu......" Tưởng Y Y nắm chặt góc áo, khó chịu thật sự.
" Tiểu Y, lại đây với ông nội." Ngô ông nội hướng Tưởng Y Y ngoắc ngoắc.
Tưởng Y Y cắn răng lắc lắc đầu, quỳ gối bên người, Ngô Giai Di gắt gao nắm tay nàng không chịu buông.
" Gọi điện thoại cho Đổng Vi và Nhất Chi, kêu bọn họ lại đây." Ngô ông nội đối Ngô ba ba nói.
" Ba, này......" Ngô ba ba lưỡng lự kêu một tiếng.
" Mày đi hay không đi?"
" Ba...... Như vậy không tốt đi."
" Mày không đi tao đi!" Ngô ông nội cầm quải trượng gõ sàn nhà, run rẩy cầm lấy điện thoại từ từ bấm số.
" Alo, Đổng Vi, là tôi."
" Quân trưởng?" Tưởng ba ba kích động hỏi.
" Ừ."
" Cậu dẫn theo Nhất Chi lại đây một chút, con gái cậu cũng ở đây."
" Vâng? Bây giờ sao?" Tưởng ba ba có chút nghi hoặc, nhưng thói quen tính nghe mệnh lệnh.
" Đúng, ngay bây giờ."
" Vâng, lập tức qua liền."
Treo điện thoại, Ngô ông nội hít một hơi, cũng không nói chuyện, chính là nhìn chằm chằm Ngô Giai Di và Tưởng Y Y, nhìn Tưởng Y Y khóc thút thít, nhìn Ngô Giai Di nhỏ giọng dịu dàng an ủi, Ngô ông nội cảm nhận được có cái gì đó nghẹn lại đến mức không thể nói bằng lời, ông chưa từng thấy qua cháu gái mình dỗ dành một người như vậy, xem ra các nàng thật sự rất nghiêm túc.
Còn không đến một khắc đồng hồ, Tưởng ba ba liền dẫn theo Tưởng mẹ mẹ mệt nhọc chạy tới Ngô gia,mở cửa, liền dùng sức ôm Ngô ba ba, mạnh mẽ vỗ vỗ, sau đó cầm tay Ngô ông nội.
" Quân trưởng...... Ngài, ngài không có gì chứ......" Tưởng ba ba có chút kích động.
" Vốn tốt lắm, nhưng là hôm nay, thật tức chết tôi! Này nghiệt chướng!" Ngô ông nội vừa nghĩ tới chuyện hoang đường ban nãy, liền giơ lên quải trượng gõ mạnh xuống.
" Làm sao vậy?" Tưởng ba ba nhíu mày hỏi đến.
" Cậu xem xem, cậu tự mình xem đi!" Ngô ông nội dùng quải trượng chỉ chỉ hai người đang quỳ, Tưởng ba ba lúc này mới phát hiện con gái mình cư nhiên quỳ trên mặt đất.
" Tiểu Y ? Này...... Sao lại như vậy?" Tưởng ba ba nghi hoặc hỏi.
" Là tôi dạy dỗ không tốt, thật sự rất xin lỗi cậu a Đổng Vi." Ngô ông nội áy náy nói.
" Cái gì? Tôi nghe không hiểu lắm......" Tưởng ba ba vẫn đang một đầu mờ mịt.
" Ba, con và Giai Di cùng một chỗ." Tưởng Y Y nức nở nói.
" Cái gì ? Cái gì cùng một chỗ?"
" Chính là như thế này." Ngô Giai Di dìu Tưởng Y Y hôn hôn môi của nàng.
" Cái gì!! Hai đứa!!! Tại sao có thể như vậy!!!" Tưởng ba ba khiếp sợ đứng lên, ánh mắt trừng lớn, hiển nhiên chịu rất lớn kinh hách, Tưởng mẹ mẹ nghe xong về sau lại ngay cả miệng cũng không đóng lại được.
" Tưởng Y Y ! Mày lại đây cho tao!" Tưởng ba ba nổi giận lôi đình, hét lớn.
" Không, không muốn." Tưởng Y Y sợ, tránh sau lưng Ngô Giai Di chết cũng không chịu ra, Ngô Giai Di thấy thế bèn đem Tưởng Y Y hướng phía sau mình xê dịch.
" Đổng Vi, ai, đều tại nghiệt chướng của nhà chúng ta mang phá hư con gái nhà cậu, cậu đừng giận con bé nữa." Ngô ông nội vỗ vỗ Tưởng ba ba kiên.
" Không phải, là con thích chị Giai Di trước, cháu xin ông nội đừng nói chị Giai Di như thế." Tưởng Y Y từ sau lưng Ngô Giai Di xuất đầu mà nói.
" Tưởng Y Y !!" Tưởng ba ba càng thêm tức giận.
" Nha đầu, con đừng nói đỡ cho nó,đứa nhỏ của ông nên ông hiểu nó mà. Đổng Vi, hôm nay tôi sẽ cho cậu một cái công đạo." Ngô ông nội nghiêm túc nói.
Tiện đà chuyển hướng Tiểu Trương, đối hắn phân phó nói:" Tiểu Trương, giúp tôi đem gia pháp tới đây."
" Vâng." Tiểu Trương nhíu nhíu mày, do dự đáp ứng một tiếng.
" Quân trưởng, ngài đây là muốn......" Tưởng ba ba nhíu mày, đoán ra Ngô ông nội muốn làm cái gì.
" Đừng cầu xin cho nó, hôm nay ai cầu xin cũng vô dụng." Ngô ông nội uy nghiêm nói.
" Ông nội, ông nội, đừng...... Đừng mà." Tưởng Y Y trừng to đôi mắt dùng sức lắc đầu. Ngô ông nội nhíu nhíu mày lại không nói chuyện.
" Tiểu Y, em vào phòng trước đi, đi thôi." Ngô Giai Di ôn nhu đẩy đẩy Tưởng Y Y.
" Không muốn." Tưởng Y Y nhanh ôm lấy Ngô Giai Di, lại bắt đầu dính chặt không buông.
" Ba." Ngô mẹ mẹ nóng nảy, vội vàng đoạt roi trong tay Tiểu Trương.
" Lấy lại đây." Ngô ông nội bực mình, đối Ngô mẹ mẹ nói.
" Lão gia tử, ngài muốn làm gì a, Giai Di là đứa nhỏ tốt, nói sau chúng ta cũng chưa có nói cái gì a, này......" Tưởng mẹ mẹ cũng đau lòng Ngô Giai Di, ra tiếng ngăn trở.
" Nhất Chi, cháu mềm lòng ta biết, nhưng này sự tình quả thật là Ngô gia chúng tôi rất xin lỗi hai người." Ngô ông nội cứng mềm đều không theo. Vẫn cứ lấy roi trong tay Ngô mẹ mẹ trở về.
" Mày tự mình lại đây." Ngô ông nội đối Ngô Giai Di nói.
Ngô Giai Di yên lặng di động đầu gối,đến trước mặt Ngô ông nội.
" Roi thứ nhất, đánh mày về tội làm trái luân thường đạo lý." Ngô ông nội vung roi, dùng sức quất lên người Ngô Giai Di, roi phát ra thanh âm vang dội.
" Ngô....." Ngô Giai Di cắn răng.
" Chị Giai Di!!! Ông nội đừng đánh nữa, ông nội!" Tưởng Y Y quát đến tê tâm liệt phế, chạy đến bên cạnh Ngô ông nội kéo hắn.
" Mẹ. Kéo nàng vào phòng." Ngô Giai Di nhìn thoáng qua Tưởng Y Y, quay đầu nhỏ giọng đối Ngô mẹ mẹ nói, Ngô mẹ mẹ nhìn thoáng qua Sở ông nội, thấy hắn cũng nhẹ nhàng gật gật đầu, lúc này mới tiến lên lôi Tưởng Y Y đi.
" Nha đầu, ngoan, chúng ta đi." Ngô mẹ mẹ tiến lên kéo Tưởng Y Y đi. Nhưng dù kéo cỡ nào nàng cũng bất động, Tưởng Y Y giữ chặt lấy sô pha dùng sức khóc, các bậc trưởng bối đều rất đau lòng.
" Tiểu Trương."
" Ai."
" Đem con bé vào phòng nghỉ."
Tiểu Trương cũng tiến lên lôi Tưởng Y Y, Tiểu Trương khí lực so với Ngô mẹ mẹ lớn hơn nên không mất nhiều sức liền đem Tưởng Y Y kéo đi, mặc sức cho Tưởng Y Y phát điên đạp, cắn, khóc cũng không hề buông tay, cuối cùng vẫn là đem nàng kéo đến cách vách phòng ở khóa lên.
" Chị Giai Di !Chị Giai Di ! Mở cửa...... Các người mở cửa, ô......" Tưởng Y Y dùng sức đập cửa nhưng không ai để ý tới nàng. Ngoài phòng truyền đến thanh âm Ngô ông nội, Tưởng Y Y nghe được tâm đều thu thành một đoàn, trái tim đau muốn chết đi, hận không thể lập tức moi ra ném xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro