Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38. Thú nhận....


" Tạm được." Ngô Giai Di không thích nghe Tưởng Y Y nói người khác tốt, chua xót thốt ra hai chữ.

" Tức giận hả!" Tưởng Y Y ở trong xe hưng phấn nổi lên.

" Thôi đi, tù túng cứng nhắc muốn chết, chị từ nhỏ đã nghĩ thoát đi nơi này, cho nên lúc điền nguyện vọng toàn điền đại học ngoại tỉnh."

" Ai, vệ sĩ thúc thúc rất đẹp trai a, đúng là chị có phúc mà không biết hưởng." Tưởng Y Y bĩu môi.

" Lời này lát nữa em nói sau đi."

" Hừ hừ."

" Đừng hừ nữa, đến rồi." Ngô Giai Di dừng xe, một tay xách theo đồ ăn một tay lôi kéo Tưởng Y Y đi gõ cửa.

Tưởng Y Y ngoan ngoãn cho Ngô Giai Di lôi kéo, không ngừng đánh giá Tiểu Viện, trong viện có rất nhiều loại hoa sơn trà, hoa quỳnh, còn có cây chanh cùng với vài cây vải, cây xoài, cánh cửa được làm bằng gỗ, cửa rất cao, màu sắc cổ điển, Tưởng Y Y cảm thấy rằng nàng thoáng cái đã yêu nơi này.

" Đính đông đính đông."

" Đến đây~." Trong phòng truyền ra thanh âm Ngô mẹ mẹ.

Ngô mẹ mẹ mở cửa ra, còn chưa nói gì, ánh mắt liền đặt ở trên người Tưởng Y Y, nhìn cũng không nhìn Ngô Giai Di liếc mắt một cái, Tưởng Y Y thấy Ngô mẹ mẹ nhìn mình như vậy bèn ngượng ngùng, xấu hổ cười cười.

" Bá mẫu."

" A, a, cháu là Tưởng gia nha đầu?" Ngô mẹ mẹ hiền lành hỏi.

" Dạ, bá mẫu, cháu là Tưởng Y Y, bác gọi cháu Tiểu Y là được." Tưởng Y Y nhếch miệng cười, có vẻ hơi ngốc ngốc, lại không biết rằng động tác nhỏ đó đã đâm trúng điểm yêu của Ngô mẹ mẹ.

" Trời ơi!!! Dễ thương quá!!! Ngô Giai Di, con thật quá đáng nha cư nhiên đem đứa nhỏ đáng yêu như vậy giấu không cho mẹ xem!" Ngô mẹ mẹ khoa trương đưa tay kéo qua Tưởng Y Y, nựng nựng mặt mũm mĩm của nàng hơn hai phút.

" Bà gào thét cái quái gì vậy?" Ngô ba ba nghe được động tĩnh, từ trong phòng đi ra.

" Ông xã~~ ông xem kìa, Tưởng gia nha đầu đó, thật đáng yêu,chả trách hai tên tiểu tử kia cưng như vậy. Nhất Chi cũng thiệt là, con bé dễ thương thế mà không dẫn lại đây cho tui thưởng thức." Ngô mẹ mẹ ôm oán giận nói với Ngô ba ba.

" Bà đó nha, bà xem bà đem con gái người ta dọa thành cái gì rồi, mau buông tay." Ngô ba ba đối với hành vi của vợ mình thực hết nói, vội vàng đem Tưởng Y Y giải cứu, kéo vào phòng ở.

" Bá phụ."

" A, thực ngoan."

" Ba."

" Ờ." Ngô ba ba miễn cưỡng " Ờ" Một tiếng, rồi xoay đầu qua cười xem Tưởng Y Y.

Tưởng Y Y bị bầu không khí quỷ dị này làm cho nàng sợ tới mức chen vào trong người Ngô Giai Di.

" Có chuyện gì? Tưởng gia tiểu nha đầu đến?" Tưởng Y Y quay đầu, liền nhìn thấy một ông cụ ở trên lầu uy nghiêm nói chuyện,đi theo phía sau còn có một người vừa nhìn trông rất quyền thế mặc trang phục khá đẹp, Tưởng Y Y đoán người này có lẽ là ông nội Ngô Giai Di, vì thế Tưởng Y Y nở một nụ cười thật to với ông cụ, má lúm đồng tiền hiện ra đến, đáng yêu cực kỳ.

" Ông nội!" Tưởng Y Y lớn tiếng gọi, lễ phép cúi mình chào ông cụ.

" Ô, đây là Tưởng gia nha đầu sao, không tệ, không tệ, ha ha...... tiểu tử Đổng Vi kia thật giỏi." Ngô ông nội" Ha ha" cười vài tiếng, gấp rút đi xuống, lôi kéo Tưởng Y Y ngồi xuống, vẻ mặt yêu thích nhìn Tưởng Y Y, nha đầu kia rất hợp nhãn hắn, mộc mạc đáng yêu lại còn lễ phép.

" Ông nội." Ngô Giai Di gọi một tiếng.

" Ờ." Tưởng Y Y nhìn thấy mặt Sở ông nội biến sắc, cảm thấy hiếu kỳ, nàng thương cho Ngô Giai Di. Làm sao mà cha không đau mẹ không thương thế này.

" Chị Giai Di...... Đây là......"

" Ác, cảnh vệ viên của ông nội Tiểu Trương." Ngô Giai Di hướng Tiểu Trương gật gật đầu. Sau đó giới thiệu với Tiễn Tiểu Háo.

" Ác......Chào Trương ca!" Tưởng Y Y vừa thấy ca ca ban nãy liền không rời mắt, kích động gọi một tiếng.

" Ừm, chào tiểu thư." Tiểu Trương bản nghiêm mặt đứng ở đằng sau, hướng Tưởng Y Y gật gật đầu.

" Đến đến đến, ngồi xuống uống trà, thứ kia......Cho thím Trương nấu cơm, đêm nay làm phong phú một chút." Ngô mẹ mẹ cười mị mị nói.

" Ai, Giai Di, sao trong tay con còn cầm đồ ăn." Ngô mẹ mẹ nhìn đồ ăn trong tay Ngô Giai Di, có chút kinh ngạc.

" Vừa rồi Tiểu Y đang mua đồ ăn, con mang nàng thẳng tới đây luôn."

" Ừm Ừm, đúng rồi, chị Giai Di, chị tiếp bá phụ bá mẫu cùng ông nội nói chuyện phiếm, em đi nấu cơm." Tưởng Y Y đón đồ ăn trong tay Ngô Giai Di, liền hướng nhà bếp đi.

" Ai, sao có thể để khách nấu cơm được." Ngô ông nội không đồng ý, vội vàng tiến lên ngăn đón.

" Không có việc gì đâu, ông nội, xin ông đừng coi cháu là khách, sau này cháu thường xuyên đến nấu cơm cho ông ăn được không?" Tưởng Y Y nhu thuận nói.

" Ôi chao, đứa nhỏ này......" Ngô ông nội càng thêm thích Tưởng Y Y, cười thần tình điệp tử*, trong lòng phẫn phẫn bất bình, tại sao hắn không có đứa cháu gái đáng yêu như vậy, để cho tên tiểu tử Tưởng Đổng Vi lấy đi.

" Để nàng nấu đi, con quen ăn đồ nàng làm rồi." Ngô Giai Di nói.

" Con! Bình thường có phải hay bắt nạt Tiểu Y không hả! Gác chân chờ ăn cơm chứ gì!" Ngô mẹ mẹ giáo huấn.

" Không phải, bá mẫu,chị Giai Di có giúp cháu rửa chén." Tưởng Y Y nói giúp Ngô Giai Di.

" Thực ngoan...... Đến đây, bá mẫu lì xì cho." Ngô mẹ mẹ cười lấy một cái bao lì xì thật dày nhét vào trong tay Tưởng Y Y.

" Bá mẫu...... Không cần, cháu......"

" Thu đi, thu đi." Ngô ông nội cũng cười nói.

Tưởng Y Y nhìn nhìn Ngô Giai Di, thấy nàng gật gật đầu, lúc này mới cảm ơn Ngô mẹ mẹ sau đó thu hạ.

Tưởng Y Y đem theo đồ ăn đi vào nhà bếp, quen thuộc một chút hoàn cảnh sau liền bắt đầu làm đồ ăn. Tưởng Y Y cảm thấy hôm nay rất vui vẻ, nàng thật sự không nghĩ tới mọi người Ngô gia đều thích mình, rất có cảm giác được chấp nhận, tuy không chân thật nhưng rất có cảm giác đạt được......

Khi Tưởng Y Y làm xong, nhìn đồ ăn trên bàn đắc ý, chợt nghe phòng khách có tiếng cãi nhau ồn ào. Tưởng Y Y cảm thấy bất thường, vội vàng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn.

Lúc Tưởng Y Y thấy Ngô Giai Di quỳ trên mặt đất, trái tim như bị đâm một nhát, tuyệt nhiên ngay cả thời gian nghĩ cũng không có, bản năng chạy ra bổ nhào trên người Ngô Giai Di.

" Sao em lại ra đây?" Ngô Giai Di nhíu mày hỏi Tưởng Y Y.

" Chị Giai Di......Chị, chị quỳ làm gì?" Tưởng Y Y thanh âm có chút phát run, cẩn thận giương mắt xem Ngô ông nội đang thở hồng hộc cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của Ngô ba Ngô mẹ.

" Nghiệt chướng!" Ngô ông nội hét lớn một tiếng, cầm lên quải trượng liền phải hướng Ngô Giai Di đập xuống.

" Ông nội!" Tưởng Y Y kinh hô, bắt lấy quải trượng.

" Nha đầu cháu lại đây." Ngô ông nội nén giận đối Tưởng Y Y nói.

" Không, không muốn......" Tưởng Y Y bắt đầu rớt nước mắt, nắm chặt tay Ngô Giai Di.

" Nghe lời, qua đi." Ngô Giai Di ôn nhu đối Tưởng Y Y nói, cũng đem nàng đẩy về phía Sở ông nội.

" Lại đây." Ngô ông nội lại gọi một lần.

Tưởng Y U nước mắt đầm đìa, từng bước từng bước di chuyển đến bên người Sở ông nội, lau nước mắt.

" Nghiệt chướng! Mày nói! Sai chỗ nào hả?" Ngô ông nội dùng quải trượng gõ xuống sàn nhà, gõ một cái Tưởng Y Y liền run rẩy một chút.

" Không sai." Ngô Giai Di cúi đầu, thanh âm lại vô cùng kiên định.

" Mày nghĩ rằng tao không biết mày thích nữ?! Bình thường càn quấy một chút cũng đều từ mày, mày tới tuổi rồi tao tìm Trương thúc thúc thương lượng một chút, mày gả cho Tiểu Trương, sinh cho tao đứa cháu nội. Thế nhưng mày hiện tại là đang làm cái gì!!!" Ngô ông nội càng nói càng tức giận.

" Quân trưởng! Tôi......" Tiểu Trương nhíu mày mở miệng, định nói gì đó, lại bị Ngô mẹ mẹ đánh gảy.

" Ba! Ba...... Ba biết Giai Di thích nữ?" Ngô mẹ mẹ kinh ngạc hỏi.

" Tụi bây nghĩ rằng tao là lão hồ đồ sao!!" Ngô ông nội đối với chuyện Ngô ba Ngô mẹ gạt hắn thực bất mãn, bởi vậy càng tức giận thêm.

Chú thích:

*thần tình điệp tử: gương mặt nhăn nheo, có nếp nhăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro