Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30.Ngày Gặp Cha Mẹ....


" Tiểu Y." Ngô Giai Di đi vào quán trà Tưởng Y Y, ngó thấy nàng tán gẫu với khách, vị khách thoạt nhìn rất thích nàng thì phải, trên bàn bày rất nhiều bánh ngọt mới của quán.

" Ai, đến đây." Tưởng Y Y thấy Ngô Giai Di, ngẩng đầu tặng nàng khuôn mặt tươi cười, sau đó cùng người khách nói vài câu liền hướng nàng chạy qua đây.

" Chị Giai Di chị Giai Di......" Tưởng Y Y dính nàng làm nũng.

" Thu dọn đồ đạc rồi mình đi." Ngô Giai Di đối nàng nói.

" A?" Tưởng Y Y một đầu mờ mịt.

" Chẳng phải em nói hôm nay phải về nhà em ăn cơm sao?" Ngô Giai Di nhíu mày hỏi.

" A, mém xíu quên mất tiêu." Tưởng Y Y vỗ đầu, chạy qua chạy lại thu dọn đồ dùng linh tinh.

Ngô Giai Di bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không biết thói quen thờ ơ lơ là của nàng chừng nào mới cải thiện được.

" Hôm nay hẳn là Nhị ca em xuống bếp, bất quá mẹ em nấu cơm cũng ngon lắm." Tưởng Y Y uốn éo thân mình, cười hì hì nói.

" Thức ăn của Nhị ca em làm không phải ai cũng nếm được." Ngô Giai Di khóe miệng mang theo nụ cười nói thêm.

" Chị thích? Em kêu ảnh mỗi ngày đều làm cho chị!"

" Không, chị thích em làm hơn." Ngô Giai Di hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tồi.

" Hí hí hí." Tưởng Y Y ngây ngô cười không nói chuyện, trong lòng ngọt ngào, Giai Di thích nàng nấu ăn a, vậy nàng sẽ học thêm nhiều món ăn a.

" Đừng ngây ngô cười nữa, đến rồi." Ngô Giai Di dừng xe, đẩy đẩy Tưởng Y Y.

" Oh oh, sao nhanh quá vậy." Tưởng Y Y ngốc hồ hồ xuống xe, lôi kéo Ngô Giai Di đi vào sân, Ngô Giai Di có chút trợn tròn mắt, viện này quả thực là một vườn rau a, trồng không ít cây ăn trái.

" Lúc ở nhà em đã trồng chúng, ừm, vừa bảo vệ môi trường vừa lợi ích." Hiển nhiên Tưởng Y Y đối với hành động của mình thực tự hào.

" Đính đông đính đông."

Chỉ chốc lát sau, Tưởng mẹ mẹ đã đi xuống mở cửa.

" Mẹ~~" Tưởng Y Y ngọt ngào kêu một tiếng, Tưởng mẫu thấy nhu thuận nữ nhân không khỏi mặt mày hớn hở.

" Ai."

" Tưởng bá mẫu."

" Đây là Giai Di đi, ôi chao, đều lớn như vậy, thực xinh đẹp, đến đến đến, mau vào." Tưởng mẫu thân thiết lôi kéo Ngô Giai Di vào phòng, đứa nhỏ này nàng càng nhìn càng thích.

" Lão công, ông mau nhìn xem ai đến đây." Tưởng mẫu hướng lầu hai phòng ngủ hô.

Tưởng ba ba nghe Tưởng mẫu quát to, buông trong tay báo chí đi ra phòng.

" Tưởng bá bá hảo."

" Đây là...... Giai Di?"

" Đúng a, ngươi xem, trước kia thời điểm thấy nàng còn nho nhỏ, hiện tại lập tức liền cao lớn như vậy rồi, ngươi xem, bộ dạng thật đẹp quá."

" Đúng a, chậc chậc, chúng ta già rồi, đến đến, Giai Di mau ngồi xuống." Tưởng ba ba tựa hồ cũng thực thích Giai Di, xuất ra chính mình trân quý lá trà đến.

Ngô Giai Di nhẹ nhàng đem lễ vật đặt ở sô pha.

" Ôi chao, đứa nhỏ này, lại đây còn mang cái gì vậy." Tưởng mẫu nhãn tiêm, thấy được động tác của Ngô Giai Di.

" Chút quà mọn, bá phụ, cháu ngâm nước cho." Ngô Giai Di tiếp nhận lá trà trong tay Tưởng phụ, Tưởng phụ cười mị nhãn, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này quả thật là có lễ phép có giáo dục, xem ra lão quân dạy dỗ đứa nhỏ này trên người cũng hạ không ít bản lĩnh, hèn gì có triển vọng như vậy, trái lại nhìn con gái của mình, tuy rằng hắn không hy vọng nàng có bao nhiêu tiến bộ, nhưng dù sao cũng không như ý, đều tại hai tên ca ca của nó.

" A, ba mẹ, hai người biết Giai Di?" Tưởng Y Y kinh ngạc hỏi.

" Làm sao không biết chứ, khi còn bé ta còn ôm nàng đâu, mới đây đã lớn như thế này rồi a." Tưởng mẫu vừa cười vừa khua tay múa chân.

" Ừ, vẫn là tiểu oa nhi. Khi cháu lớn thêm một chút nhà ta cũng có đến chơi, Y Y còn chơi với cháu nữa, bộ quên rồi sao?" Tưởng ba ba hỏi.

" A...... Sao con không nhớ gì hết vậy."

" Khi đó con còn không có trí nhớ đi, dù sao hai đứa cũng từng chơi chung." Tưởng mẹ mẹ nói thêm.

Tưởng Y Y ngây ngẩn cả người, đã từng gặp nhau hơn hai mươi năm về trước, nàng không biết nên vui hay nên buồn.

" Giai Di, thân thể ông nội cháu có khỏe không?" Tưởng ba ba hỏi đến.

" Dạ, vẫn khỏe, ông nội thân thể vẫn còn cường tráng lắm, hiện tại mỗi ngày buổi sáng đều chạy bộ ở công viên" Giai Di cười trả lời.

" Quân Trường thân thể vẫn tốt, còn ba cháu thì sao? Còn hút thuốc uống rượu không?"

" Dạ còn, bất quá hiện tại ít hơn, mẹ cháu không cho hút nhiều." Ngô Giai Di chi tiết nói.

" Ha ha, cũng chỉ có mẹ cháu quản được hắn, ai, đã lâu không thấy. Lần sau đi ra họp mặt." Tưởng mẫu bùi ngùi nói, người già rồi hay nhớ bạn cũ.

" Đúng a, ha ha, lần sau đi ra họp mặt, thật vất vả bọn nhỏ đều lớn cả rồi."

" Ý, Đại ca Nhị ca và Tần Tây đâu?" Tưởng Y Y không nhìn thấy bọn hắn, mở miệng hỏi.

" Ai biết chúng nó đi cái xó xỉnh nào, một hồi trở về trừng phạt tụi nó." Tưởng phụ đối với đám con trai quyết không lưu tình.

" Hì hì." Tưởng Y Y che miệng cười trộm, không che dấu nổi vui sướng khi người gặp họa.

Ngô Giai Di bất đắc dĩ nhìn nàng liếc mắt một cái, đem nàng kéo đến bên người ngồi xuống.

" Ai, Giai Di, không cần khách khí, coi như nhà mình đi, bác đi nấu cơm." Tưởng mẹ mẹ đứng lên định đi nấu cơm, bởi vì Ngô Giai Di tự biết trù nghệ có hạn, cho nên cũng không có đề ra ý muốn giúp một tay, chỉ gật đầu cười cười.

" Chị Giai Di...... Chúng ta đã sớm quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi a." Tưởng Y Y bắt lấy tay thon dài của Ngô Giai Di đem nó chơi đùa.

" Ờ, chị đã sớm biết." Ngô Giai Di cười mị mị nói.

" A, chị đã sớm biết? Tại sao không nói cho em! Ba em sao lại biết chị a, mau nói cho em nghe." Tưởng Y Y vội hỏi.

" Trở về chị kể cho nghe." Ngô Giai Di cố ý thừa nước đục thả câu.

" Được rồi, buổi tối em muốn ngủ với chị." Tưởng Y Y tiếp tục nói.

" Không phải nói chỉ có tối hôm qua thôi mà." Ngô Giai Di liếc Tưởng Y Y.

" Đêm nay nữa đi."

" Không được."

" Chị Giai Di~~"

" Không được."

Ngô Giai Di biết rõ Tưởng Y Y tính tình, nếu đáp ứng nàng về sau mỗi ngày đều như vậy, đây gọi là được voi đòi tiên, câu này ở trên người Tưởng Y Y là ví dụ tốt đẹp nhất để giải thích.

" Đính đông đính đông." Chuông cửa reo, Tưởng Y Y đô khởi miệng, chạy tới mở cửa.

" Tần Tây...... A, Hàm Lạc!" Tưởng Y Y nhìn Tưởng Tần Tây nắm tay Hạ Hàm Lạc đi vào, đã biết bọn họ quả nhiên thành, hôm nay là đến gặp cha mẹ đi.

" Ba mẹ! nàng dâu của hai người tới rồi!" Tưởng Y Y hô to.

" Háo Tử!" Hạ Hàm Lạc mặt đỏ bừng che miệng Tưởng Y Y.

" Ư ư......" Tưởng Y Y cầu cứu bàn nhìn về phía Ngô Giai Di.

" Ngô luật sư."

" Ừm."

Ngô Giai Di hướng Tưởng Tần Tây gật gật đầu.

" Ôi, Hàm Lạc đến đây?" Tưởng mẫu từ nhà bếp đi tới, cười tủm tỉm nói.

" Ah......" Tưởng Y Y có chút ngạc nhiên nhìn Tưởng mẫu.

" Nhìn cái gì mà nhìn, Tần Tây so với con nhanh hơn nhiều, đã sớm đem Hàm Lạc mang về." Tưởng mẫu giận dữ trừng mắt nhìn con gái mình.

" Áh...... Mau gọi chị chồng." Tưởng Y Y đối Hạ Hàm Lạc nói.

" Tới địa ngục đi!" Hạ Hàm Lạc vỗ Tưởng Y Y một chút.

" Đừng so đo với nàng." Tưởng Tần Tây bạch liếc mắt một cái tự gia tỷ tỷ, lôi kéo Hạ Hàm Lạc xuống dưới.

" Chào ngài, tôi là Hạ Hàm Lạc." Hạ Hàm Lạc cười mị mị cùng Ngô Giai Di chào hỏi, hơn nữa quyết định tạo mối quan hệ tốt với nàng, thì ra đây là người Y Y thích, quả thật có mị lực.

" Ngô Giai Di." Ngô Giai Di cũng rất thích cô gái này, hữu hảo cùng nàng nắm tay.

" Em gái Hạ Tường?" Ngô Giai Di cười hỏi.

" Đúng a, ngài còn nhớ rõ anh tôi?"

" Đương nhiên, hắn dạo này không tệ lắm đi?"

" Đúng a, đang hạnh phúc cùng chị dâu." Hạ Hàm Lạc nói.

" Đính đông đính đông." Chuông cửa lại reo.

" Em đoán, nhất định là Nhị ca." Tưởng Y Y vừa đi vừa quay đầu lại nói với các nàng.

" Khà khà, đoán đúng rồi! A...... A Giai!?" Mở cửa, Tưởng Y Y miệng mở thành chữ "O", có chút kinh ngạc, mắc giống gì mà hôm nay ai cũng đem một người về nhà a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro