21. Bối Rối.....
Khi Tưởng Y Y cùng Ngô Giai Di đi vào quán trà, Tưởng Mạc Nam đã đem sự tình giải quyết êm đẹp, toàn bộ đồ đạc đều bị đập phá, vật dụng bị ném bừa bãi.
Tưởng Y Y nhìn quán trà mà mình vất vả kinh doanh lâu như vậy bị người ta đập thành bộ dạng này, xém chút nữa cắn đứt lưỡi, tức giận đến cả người phát run.
" Thật quá quắt!!!! Ai...... Rốt cuộc là ai!" Tưởng Y Y ánh mắt hơi hơi phiếm hồng, mà Ngô Giai Di cũng không nói gì, âm thầm đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, sờ sờ đầu nàng,Tưởng Y Y rốt cuộc nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên vai Ngô Giai Di khiến áo nàng ướt đẫm.
" Trời đất ơi! Cục cưng...... cục cưng đừng khóc mà......"Thấy Tưởng Y Y khóc Tưởng Đại ca đầu óc đều hỗn loạn, vẻ mặt đau lòng vội vàng đem Tưởng Y Y đào ra từ trong lòng Ngô Giai Di, giúp nàng lau nước mắt.
" Ơ, Đại ca anh cũng đến đây?"
" Em gái, sao lại khóc như vậy?! Không khóc...... Ngoan...... Nhị ca báo thù cho em......" Tưởng Nhị ca cũng xông tới, dỗ dành Tưởng Y Y y như dỗ tiểu hài tử.
Ngô Giai Di nhịn không được nổi da gà khắp người, lặng lẽ ly bọn hắn xa vài bước, bỗng nhiên có chút bội phục Tưởng Y Y,sống trong hoàn cảnh này hơn hai mươi năm cư nhiên có thể đạm định tự nhiên, cũng không hề có Đại tiểu thư tính tình.
" Đủ rồi đủ rồi, hai anh xử sự với em như vậy không cảm thấy có chút ghê tởm nào sao." Tưởng Y Y khóc xong một trận, rốt cục phát hiện hai anh trai của nàng lại bắt đầu phạm tật xấu.
Tưởng Đại ca cùng Tưởng Nhị ca ủy khuất nhìn nhau, ngoan ngoãn đi theo Tưởng Y Y cùng Ngô Giai Di tiến quán trà.
" Mạc Nam, chuyện này là ai làm." Tưởng Đại ca đứng đắn hỏi han.
" Chính là một đám côn đồ, nói là có người trả tiền ra lệnh bọn họ lại đây đập phá, lý do cụ thể và người sai khiến thì bọn hắn không rõ." Tưởng Nhị ca nhíu mày.
" La Hào Danh?" Ngô Giai Di nhíu mày nhỏ giọng nói.
" Hẳn chính là hắn." Tưởng Nhị ca hưởng ứng.
" Cái gì? La Hào Danh là ai?" Tưởng Đại ca tựa hộ còn chưa quay về trạng huống ban đầu, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
" Lát nữa em sẽ nói với anh sau, vậy Ngô luật sư, có manh mối hắn liền trốn không lâu. Cho tôi một tháng, tôi sẽ đem hắn đào ra. Đến lúc đó......"
" Ừ, cứ giao cho tôi xử lý." Ngô Giai Di gật gật đầu.
" Cái bàn của em, cái ghế dựa của em, tường của em, biển hiệu của em, trà cụ của em, nhân viên của em!! A a a a a!!" Tưởng Y Y càng đi vào quán trà càng điên tiết hét lên...... Quán trà thành một đống hỗn độn......
" Các cô nương ở trong này!" Tưởng Y Y mới vừa la hét xong, Tiểu Vi liền mang theo Trần Mính cùng mấy cô nương trong mật thất đi tới.
" Lão bản."
" Tiểu Vi! Mọi người không sao chứ?!" Tưởng Y Y xông lên hỏi han.
" Không có việc gì không có việc gì đâu.Mình gọi điện thoại cho anh Mạc Nam, anh ấy lập tức tới đây, liền cho bọn hắn đập phá ghế dựa."
" Tiểu Vi thực thông minh." Ngô Giai Di nói.
" A, vì cái gì?" Tưởng Y Y có chút không hiểu.
"Ý Ngô luật sư là, Tiểu Vi thực thông minh biết trước tiên phải gọi cho anh." Tưởng Mạc Nam cười mị mị bổ sung.
" Ừm." Ngô Giai Di đối Tưởng Mạc Nam bổ sung tỏ vẻ đồng ý.
" Hứ, không để ý tới các người nữa, hợp lại cùng nhau ăn hiếp em." Tưởng Y Y giận dỗi nói.
" Đùa một chút thôi mà, tốt lắm, để Đại ca đưa em về nhà đi, anh cùng Ngô luật sư còn có sự tình phải thương lượng." Tưởng Mạc Nam sờ sờ đầu Tưởng Y Y.
" Không cần, em phải cùng chị Giai Di trở về." Tưởng Y Y lôi kéo tay Ngô Giai Di mãi không chịu buông.
" Nghe lời, đi về trước." Tưởng Nhị ca đứng đắn nói.
" Không cần." Tưởng Y Y không chịu.
" Đi về trước đi, không phải nói đêm nay phải làm bánh gato vị chocolate cho chị ăn sao?" Ngô Giai Di cười đối Tưởng Y Y nói
" Vâng,vậy em về trước làm bánh, chị trở về liền có ăn ngay." Tưởng Y Y gật gật đầu, buông tay, ngoan ngoãn cùng Tưởng Đại ca hướng ra phía ngoài đi.
" Tiểu Y, thuận tiện giúp chị pha một ly cà phê." Ngô Giai Di quay đầu nói với Tưởng Y Y Háo.
" Không cần, cà phê không tốt, uống trà sữa đi."
" Cũng đúng."
" Vâng, em đi rồi nga,mau sớm trở về." Tưởng Y Y hướng Ngô Giai Di cười cười.
Chờ Tưởng Y Y cùng Tưởng Đại ca lên xe, Tưởng Mạc Nam mới mở miệng.
" Ngô luật sư......"
" Gọi tôi Giai Di là được rồi." Ngô Giai Di mang theo lễ phép tươi cười.
" OK, Giai Di, tôi sẽ nói ngắn gọn, em gái còn đang ở nhà chờ cô." Tưởng Mạc Nam cười nói.
" Ân."
" Là như thế này, bởi vì em gái nhà tôi mà nói có điều,so sánh đặc thù, cho nên, chúng ta từ nhỏ đối nàng giao hữu phương diện này cũng quản đến có điều,so sánh nghiêm, sợ nàng xảy ra cái gì ngoài ý muốn......"
" Ừm, tôi biết." Ngô Giai Di gật gật đầu, tuy nhiên trong lòng cũng thấy Tưởng gia nhất là hai ca ca này có chút khoa trương.
" Sau đó chúng tôi thấy em gái ở chung với cô, hình như so với trước đây vui vẻ hơn rất nhiều, ân, chúng tôi chưa từng thấy nàng kề cận một người như vậy."
Là ghen với nàng sao, Ngô giai Di cảm thấy có chút buồn cười. Sau đó Tưởng Nhị ca hạ âm lượng hỏi.
" Giai Di, cô là người đồng tính?" Tưởng Nhị ca hỏi.
" Cậu điều tra tôi." Ngô Giai Di nhíu mày.
" Thực xin lỗi, nhưng tôi phải làm như vậy." Tưởng Nhị ca cảm thấy có lỗi.
" Cậu cứ như vậy Tiểu Y sẽ không được vui, nàng có quyền lợi kết giao bằng hữu của riêng mình, nàng đã trưởng thành, các người không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nàng." Ngô Giai Di có chút kích động.
" Vấn đề này không phải trọng điểm hôm nay. Trả lời câu hỏi của tôi trước. Được không?" Tưởng Mạc Nam nhíu mày nói.
" Đúng vậy, thì sao nào?" Ngô Giai Di trả lời rất kiên quyết.
" Sau đó, cô đối với em tôi......" Tưởng Nhị ca dừng một chút, cũng không nói tiếp.
" Thực xin lỗi, đây là đời tư của tôi, nếu như hôm nay cậu muốn bàn luận chuyện này, vậy thứ cho tôi không trả lời." Ngô Giai Di có chút tức giận, hướng hắn gật gật đầu, liền đứng dậy rời đi.
Tưởng Mạc Nam nhìn Ngô Giai Di rời đi phương hướng thở dài, thật sự là oan uổng a, hắn không phải muốn chia rẽ uyên ương, chỉ muốn hỏi nàng có thực thích em hắn hay không...... Kỳ thật hắn chỉ cần em gái thích là được.
Ngô Giai Di dĩ nhiên là không biết những suy nghĩ trong lòng tiễn Nhị ca, nghe xong những lời đó, nàng hiện tại thật sự rất buồn, cho nên cũng không có lập tức về nhà, mà tăng lớn mã lực hướng bờ biển đi, duyên hải quốc lộ nên xe chạy rất ít, Ngô Giai Di mở ra cửa sổ, gió lập tức liền thổi rối loạn tóc nàng......
Đến khi Ngô Giai Di bình tĩnh lại, đã nghĩ rất lâu rất lâu chuyện vừa rồi, Ngô Giai Di mỏi mệt về đến nhà, nhìn thấy Tưởng Y Y ôm Mặc Địch chính ngồi ở trên sô pha.
Xem TV, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười. Mặc Địch thoạt nhìn có điều khó chịu, muốn tránh thoát nàng, nhưng đã bị ôm chặt, làm thế nào cũng không thoát được.
" Đã về rồi? em đã làm xong rồi, bánh gato rất ngon, trà cũng đã pha." Tưởng Y Y mặc đồ ngủ nhảy dựng tiến nhà bếp, lúc trở ra trong tay bưng một cái bánh.
" Ngon lắm đó, đây chính là món ruột của em a, nhanh lên lại đây." Tưởng Y Y hướng Ngô Giai Di cười, cười đến xuân quang minh mị*, Ngô Giai Di cảm thấy mình có chút bối rối.
Chú thích:
*xuân quang minh mị: cảnh xuân tươi đẹp.
-------
Tôi nói nè . Chơi ngu không có thưởng đâu nãy tự nhiên tui khùng khùng bấm bậy xoá hết mấy bả thảo giờ phải làm lại nên có thể ra truyện hơi trể nha. :( :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro