
18. Theo Nhị Ca Em Về Nhà Đi..
" Tiểu Y~~"
" Em yêu!~~"
" Y Y."
" Tiểu Y."
Tưởng Y Y vừa xuất hiện tại quán trà,đám người vốn đang tụm năm tụm bảy tất cả đều đứng dậy, Ngô Giai Di khóe miệng mỉm cười.
" Ai, mọi người đến đây a, Tiểu Vi, mở cái gian phòng. Kêu các cô nương đến." Tưởng Y Y giơ lên khuôn mặt tươi cười, nghênh đón từ xa.
" Cũng...... Có cô nương!" Đinh Hiểu hưng phấn nói.
" Ách...... Đinh Hiểu ca, quán trà đây đều là thuần khiết cô nương, biểu diễn trà nghệ." Tưởng Y Y tựa hồ vì ngày hôm qua chuyện tình nên có chút khúc mắc.
" Ha ha ha ha...... Đinh Hiểu cậu bị Tiểu Y nghĩ thành sắc lang." An An không chút khách khí cười ha hả.
" Khụ khụ......" Đinh Hiểu có chút ngượng ngùng.
" Được rồi, đi thôi đi thôi." Tề Tiểu Mi thúc giục đạo.
Một hàng người hướng gian phòng đi đến, cổ hương thơm bao trùm gian phòng,trà hương làm cho nhóm luật sư sự vụ sở hút hấp cái mũi.
" Xin chào mọi người,tôi là Trần Mính giảng viên trà nghệ ở quán trà, đầu tiên hoan nghênh mọi người đến quán của chúng tôi, tiếp theo tôi sẽ dẫn dắt mọi người đi vào thế giới trà. Loại trà thứ nhất, chúng ta sẽ uống chính là......" Trần Mính một bên giảng giải một bên nhàn thục động tác, rót từng chung trà, mỗi một động tác đều thuần thục và chuyên nghiệp, trong mắt mang theo tự tin.
Tưởng Y Y nhìn thấy nhóm luật sư tần tần gật đầu, lặng lẽ gật đầu chào hỏi Ngô Giai Di liền tay cầm chân bước mở cửa đi ra ngoài.
Chưa tới nửa tiếng, Tưởng Y Y liền mang theo một mâm lớn trở lại, mặt trên có mấy món nàng lâm thời* làm cùng mấy món ngọt ngày hôm trước mới vừa học được.
Mở cửa ra, Tưởng Y Y phát hiện nhiều cảnh tượng đặc sắc hiếm thấy a, Đinh Hiểu không biết bị cái gì, mới có nửa giờ liền bị khủng hoảng không ngừng cười dù Trần Mính dỗ cách mấy hắn vẫn cười không ngừng, mặt khác mọi người đang cầm chén trà vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
Ngô Giai Di dựa vào tường tựa hồ đang chờ nàng.
" Em đã về rồi, đến đến đến, ăn tiểu điểm tâm em nghiên cứu đã lâu mới làm ra được." Tưởng Y Y đem điểm tâm đặt ở trên bàn, mọi người nhìn thấy điểm tâm quả nhiên ánh mắt tỏa ánh sáng, tự động tự giác đứng lên, riêng Tưởng Y Y tiến đến trước mặt Trần Mính.
" Mính Mính, mình có chừa phần cho cậu, ở phòng bếp á, tự mình đi lấy, còn có a, ngày hôm qua tên kia, thu phục rồi."
" Thật sự a!" Trần Mính hưng phấn đứng lên, không biết là bởi vì điểm tâm hay là bởi vì Tưởng Y Y giúp nàng trút giận.
" Ừm."
" Mình đi trước nha, bằng hữu của cậu tự mình tiếp đãi." Trần Mính đứng dậy, chào mọi người rồi ra ngoài.
" Ai, anh còn chưa xin được số điện thoại!" Đinh Hiểu thất vọng nói.
" Nàng đi một lát sẽ quay lại ngay, anh muốn theo đuổi nàng thì em sẽ chỉ, bất quá ác, Mính Mính khó đổ lắm a." Tưởng Y Y cười hì hì nói.
" Được a được a, Tiểu Y, chỉ anh mấy chiêu với......" Đinh Hiểu nịnh nịnh nói.
Thời gian chơi đùa rất nhanh qua đi, Ngô Giai Di thanh toán xong, trong khi mọi người còn đang ghé mắt liền lôi kéo Tưởng Y Y lên xe,lúc tính tiền Tưởng Y Y cười hì hì nhận tiền boa.
" Chị Giai Di~~ lát nữa đi chợ mua đồ ăn về nhà đi."
" Ừ."
Đi vào cửa chợ, Ngô Giai Di dừng xe, Tưởng Y Y không cho nàng xuống xe đi theo.
" Chị đi xuống xe làm chi, bẩn lắm,ngồi trong xe chờ em là được, trong chốc lát em sẽ trở lại."
" Ở trong xe nhàm chán lắm."
" Vậy chị xem tạp chí đi a."
" Không, muốn xem."
Ngô Giai Di là người cố chấp, rất ít người có thể lay chuyển nàng.
" Được rồi, quần áo bị bẩn đừng nói em không nhắc nhở chị nha."
Tưởng Y Y rời xe, mang theo Ngô Giai Di tiến chợ, xung quanh rao bán thanh âm, mùi cá, mùi thịt, còn có khay hải sản trên bùn đất, thực phẩm nhiễu nước được đặt trong lá cây đều làm cho Ngô Giai Di không khỏi nhíu mày, nàng cho tới bây giờ chưa từng ra chợ, dựa theo trình độ giàu có của nhà cùng với sự yêu thương cưng chiều Tưởng Y Y, nàng không cần phải vào đây, Ngô Giai Di thấy nàng nói chuyện phiếm với những tiểu thương ở đây liền biết nàng thường xuyên ghé đến.
" Tôi mua con này, giúp tôi đánh vảy cá, cám ơn."
" Được thôi."
Một lúc sau, trong tay Tưởng Y Y cầm rất nhiều gói to, Ngô Giai Di lại xách phụ, Tưởng Y Y không cự tuyệt, chính là quay đầu tặng nàng một cái khuôn mặt tươi cười.
Rốt cục mua xong những đồ cần thiết, hai người từ từ chạy xe trở về nhà.
" Em thường xuyên đến?"
" Vâng, phải làm đồ ăn a, không đến khu chợ thì sao có nguyên liệu làm chứ, đồ ăn siêu thị không mới mẻ, chợ cái gì cũng có."
" Ừm. Lần sau đi chợ kêu chị đi với,cầm nhiều đồ như vậy rất nặng."
" Vâng."
Về đến nhà, cũng giống như mọi ngày, Tưởng Y Y tiến nhà bếp, Ngô Giai Di tiến phòng ngủ, Mặc Địch bất an chạy lên chạy xuống, lúc thì chui vào cái ống, lúc thì chui ra.
Ngô Giai Di bình tĩnh ngồi trước máy tính xử lý tài liệu chưa hoàn tất chiều nay, thỉnh thoảng hơi phân tâm, đầu óc lâu lâu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tưởng Y Y, lắc lắc đầu, Ngô Giai Di có chút không hiểu bản thân mình.
Những suy nghĩ vẩn vơ trong phút chốc bị thanh âm điện thoại quấy rầy.
" Alo,chào ngài, xin hỏi tìm ai?" Ngô Giai Di tiếp điện thoại, lễ phép hỏi han.
" Ngô Giai Di, mày lợi hại, mày giỏi lắm, nếu mày dám làm La Hào Danh tao có bề gì, cho dù tao chết tao cũng lôi mày theo."
" A, La Kỉ Ủy a, sao lại tức giận như vậy, ai chọc ngài?" Ngô Giai Di cười lạnh, nếu hắn có thể đụng nàng, vậy nàng cũng không khách khí làm gì.
" A a, mày chờ đó." La Hào Danh ngữ khí hâm dọa.
" Nga? Cứ chờ xem."
Treo điện thoại, Ngô Giai Di cảm nhận trái tim mình đập mạnh, hắn không động mình, có thể hay không......
Nghĩ đến đây, Ngô Giai Di lại cầm lấy điện thoại.
" Alo, mẹ, con là Giai Di, ân...... Cái kia La Hào Danh vừa rồi gọi điện thoại tới đây, mẹ cùng ba chú ý một chút, còn có ông nội, tuy có cảnh vệ viên nhưng dù sao ông đã lớn tuổi như vậy...... Ân."
" Ôi trời, sợ cái gì, ông nội con trải qua lắm phong ba bão táp, loại tiểu nhân vật này làm sao động đến ông được. Con lo con kìa, phải cẩn thận một chút." Ngô mẹ mẹ không lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện, chỉ là lo lắng con gái,nàng còn trẻ, loại chuyện này quả thật là khó lòng phòng bị.
" Dạ."
" A, đúng rồi, còn con bé kia, Tưởng gia nha đầu đang ở chỗ con, con phải xem trọng." Ngô mẹ mẹ nhắc nhở thêm.
" Dạ, con biết."
Ngô mẹ mẹ đối với Tưởng Y Y lo lắng Ngô Giai Di đã sớm nghĩ tới. Phương pháp nàng cũng nghĩ tới, nhưng không biết có được hay không.
Ngô Giai Di hít thở, gọi Tưởng Nhị ca điện thoại.
" Tưởng tổng. Tôi là Ngô Giai Di."
" Sở luật sư?! Có phải em gái tôi xảy ra chuyện gì không!?" Tưởng Nhị ca khẩn trương hỏi han.
" Ân, Tiểu Y không có việc gì, nhưng là......" Ngô Giai Di đem tình huống giải thích một lần.
" Cho nên tôi hy vọng ngài có thể đón nàng trở về trước, nơi này dù sao cũng không còn an toàn. Thực xin lỗi, bởi vì tôi sơ ý, đối Tiểu Y tạo thành uy hiếp."
" Không sao, Ngô luật sư cô cũng đừng tự trách, có việc gì cứ nói, nếu tôi có thể giúp tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình." Tưởng Nhị ca đáp ứng sảng khoái, trong lòng mừng thầm. Rốt cục mỗi ngày đều có thể thấy em gái.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, thống nhất quyết định không nói cho Tưởng Y Y biết.Treo điện thoại, từ nhà bếp truyền đến thanh âm giục nàng ăn cơm của Tưởng Y Y. Ngô Giai Di đi ra ngoài, tiếp nhận chén đĩa trong tay nàng.
" Đừng vội, ngồi xuống ăn cơm."
" Ai."
" Hôm nay cá không tồi a." Tưởng Y Y gắp một khối cá vào bát Ngô Giai Di.
" Tiểu Y, lát nữa Nhị ca em sẽ tới đón em, em cùng hắn về nhà đi." Ngô Giai Di ngồi yên không nhúc nhích, trên mặt cũng không có cười, bình tĩnh nói.
" Chị nói cái gì?" Tưởng Y Y tươi cười còn tại trên mặt, tựa hồ không tin vào lỗ tai của mình.
Chú thích:
*lâm thời: Tạm trong một thời gian, chưa chính thức
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro