16. Tân phẩm cùng hứa hẹn.
Là tất cả nhược điểm của La Thượng với chứng cớ La Hào Danh như thế nào lạm dụng chức quyền, quan quan cùng hộ.
Ngô Gia Di cười cười, đem tư liệu đóng lại.
Ngay lúc này, di động lại vang lên đem một bên Mặc Địch nhảy dựng. Ngô Giai Di an ủi nó một chút tiện tay cầm lấy di động ấn hạ tiếp nghe.
" Alo, mẹ."
" Giai Di nha, ở nhà phải không. Thu được tư liệu chưa?" Ngô mẹ ôn nhu thanh âm theo di động truyền đến.
" Dạ, thu được." Ngô Giai Di phiết phiết miệng, cả ngày cải trang thành một cái hiền lành trưởng bối, thật đúng là nhàm chán.
" Vậy thì tốt, tùy tiện đề ra một cái hình phạt đi, cũng đừng ác quá." Ngô Giai Di có thể tưởng tượng ra gương mặt mẫu thân cười ôn nhu ở bên kia đầu dây điện thoại.
" Ách...... Biết."
" Thế nào, Tưởng gia Tiểu cô nương còn ở nhà con không?"
" Dạ, ở nhà bếp. Làm sao vậy?"
" Sao cơ, con cho nàng làm gia vụ hả, con đâu có thiếu tiền? Sao không mời giúp việt a, có cái gì thiểm thất cẩn thận ông nội con đem con nấu chín." Có thể nghe ra, Ngô mẹ cũng có chút sợ ba chồng mình.
" Dạ, nàng muốn tự mình làm." Thật ra Ngô Giai Di không sợ ông nội, chỉ là không muốn làm cho ông quan tâm nhiều việc quá, dù sao tuổi ông đã lớn thân thể cũng không còn khỏe như trước, tức giận liền dễ dàng cao huyết áp.
" Ác...... Con gái nè, giữ máy nhé."
" Ân?"
" Con đợi, mẹ cúp trước a, treo, nhớ rõ a, phải giữ máy."
Ngô Giai Di treo điện thoại, cảm thấy có điểm không hiểu nhưng bởi vì thói quen, nên cũng không nghĩ nhiều làm gì.
Ở trên bàn xao xao đánh đánh suốt hai giờ, Ngô Giai Di rốt cục nghe được thanh âm của Tưởng Y Y.
" Chị Giai Di."
" Ai. Đến đây."
Ngô Giai Di buông trong tay tài liệu, đi ra phòng, chỉ thấy Tưởng Y Y thật cẩn thận bưng cái gì đó từ nhà bếp đi tới, xa xa đã ngửi mùi.
" Cái gì vậy? Thơm quá......"
" Chị đoán thử xem." Tưởng Y Y cười hì hì nói, mười phần tính trẻ con lộ ra.
" Bánh ngọt?"
" Không phải......" Tưởng Y Y bỉu môi nhìn thoáng qua Ngô Giai Di.
" Ừm...... Đoán không được."
" Thật không có lực sáng tạo......"
" Nói đi, là cái gì?" Ngô Giai Di có chút vội vàng, nó bốc mùi lên rất thơm.
" Hắc hắc, rồi rồi, là bánh cuốn tôm" Tưởng Y Y giống như người hiến bảo vật đem thành phẩm làm trong hai giờ giao trong tay Ngô Giai Di.
" Món này ai có thể nghĩ tới a." Ngô Giai Di nhéo nhéo mặt Tưởng Y Y, cười.
" Hí hí, em nói cho chị biết. Em lần đầu tiên làm đó cũng không biết ăn có ngon không, chị thử xem, nếu ăn được em liền mang ra quán trà bán!" Tưởng Y Y trong mắt xuất hiện rất nhiều tinh tú, sợ là lại tưởng đến mao ông nội.
" Coi như chị có lời rồi......" Ngô Giai Gi cầm lấy một miếng bánh cuốn tôm, cắn nhỏ một ngụm, Tưởng Y Y đem mặt tiến đến trước mặt nàng, vẻ mặt khẩn trương.
" Ăn được chứ?"
" Ưm......" Ngô Giai Di kéo dài âm, Tưởng Y Y vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đều nhanh trừng đi ra.
" Rất ngon."
Tưởng Y Y thở hắt một hơi, dữ tợn mặt vặn vẹo, nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần lại.
" Ha ha...... Thật đáng yêu." Ngô Giai Di nhìn bộ dáng Tưởng Y Y rốt cục nhịn không được cười ha hả.
" Chị, chị xấu lắm...." Tưởng Y Y thanh âm hơi hơi mít ướt. Ngô Giai Di lúc này mới buông miếng bánh cuốn tôm thịt ra, vội vàng giúp nàng lau mặt.
" Được rồi, được rồi, lau nữa dơ mặt em." Tưởng Y Y bắt lấy tay Ngô Giai Di, vốn định buông, nhưng lại không muốn buông, tay chị Giai Di hoạt hoạt nộn nộn,lại thon dài, bắt lấy liền không muốn buông, vì thế Tưởng Y Y liền bắt đầu chỗ này cọ cọ chỗ kia cọ cọ.
" Khó chịu hả?" Ngô Giai Di buồn cười nhìn Tưởng Y Y không ngừng lộn xộn, sinh ra ý nghĩ muốn đem nàng ôm vào trong ngực chà đạp một phen.
"Không phải vậy đâu, rất thoải mái, Giai Di! Chúng ta ôm một cái đi!" Tưởng Y Y hoan hô một tiếng, hướng Ngô Giai Di nhào tới. Vừa vặn đem đầu tựa trên vai Ngô Giai Di trên vai, cọ cọ rồi lại cọ cọ
Ngô Giai Di thân mình cứng ngắc không dám động, mặc cho Tưởng Y Y cọ, nàng cảm thấy mình dường như có một chút biến hóa, không chỉ là ở thân thể, hơn thế nữa chính là ở trong lòng.
" Ngủ, ngủ đi." Ngô Giai Di định đẩy nàng ra, tính toán trở về phòng, trước ki đi còn không quên ăn hết đống bánh cuốn tôm thịt.
" Em ngủ ở đâu đây? " Tưởng Y Y trái dòm phải ngó cũng không thấy cái giường nào khác.
" Này......" Ngô Giai Di ngừng lại, còn thật sự tự hỏi vấn đề nan giải.
" Ai nha, ngủ với chị em ngủ rất ngon, giường của chị lớn thật đó, hơn nữa hai lần trước đều ngủ với chị mà." Tưởng Y Y phất phất tay tỏ ý không sao cả, đi đến phòng Ngô Giai Di.Ngô Giai Di nhớ tới hai lần buổi sáng thức dậy nhìn thấy gương mặt đáng yêu, trong lòng có chút chờ mong.
Mới vừa trở về phòng không lâu, Tưởng Y Y liền ngăn cản không được con sâu ngủ hấp dẫn nên ngủ trước, Ngô Giai Di cầm sách về xã hội học tựa vào giường xem, trong tay còn cầm bút, thỉnh thoảng câu họa, nhìn đến cảm thấy hứng thú với cô bé ngoan ngoãn ngủ ở bên cạnh mình, nhưng tướng ngủ cò duy trì không đến 30 phút, Tưởng Y Y tướng ngủ đáng sợ liền lộ đi ra. Không ngừng hướng Ngô Giai Di bên người đè, chân cũng nhích tới nhích lui.
Ngô Giai Di kiên nhẫn đem nàng sửa sang lại, nhưng chỉ trong chốc lát Tưởng Y Y lại bắt đầu lộn xộn, miệng còn lẩm bẩm nói cái gì, Ngô Giai Di bắt đầu buông sách, cũng nằm xuống đến, tắt đèn.Ngày hôm sau thức dậy, Tưởng Y Y là cuộn thành một đoàn nằm ở trong lòng ngực Ngô Giai Di, giống một con mèo nhỏ, Ngô Giai Di cảm thấy được đau lưng nhức mỏi, thiếu chút nữa bị nàng đè tắt thở.
" Hihi, tại em không quen giường thôi, ngày mai sẽ không như vậy."
" Không quen giường em còn ngủ say như vậy, được rồi, hôm nay chị phải đến sự vụ sở, em có sắp xếp gì không?" Ngô Giai Di từ trên giường bước xuống, đi vào phòng tắm.
" Đi quán trà a, còn có thể làm gì."
" Ai, đúng rồi, hôm nay chúng ta ra tân phẩm ác, chị có muốn lại đây ăn không?" Tưởng Y Y hoàn toàn không nghĩ mình là ngoại nhân, nhún nhảy lên xuống trên giường, mang vào dép lê của Ngô Giai Di nơi nơi loạn thoán.
" Vâng, mang người của sự vụ sở lại đó cho em kiếm tiền ha." Ngô Giai Di cười cười nói,cô gái này sợ là lại nhớ mao ông nội. =))
" Thật tốt! Chị Giai Di thật tốt, em làm điểm tâm cho chị." Tưởng Y Y hưng phấn chạy tới phòng bếp, bắt đầu bận rộn.
Ăn điểm tâm, Ngô Giai Di liền khai xe đi sự vụ sở, thuận tiện chở luôn Tưởng Y Y. Dù sao quán trà cũng không xa sự vụ sở lắm, Ngô Giai Di quyết định về sau thuận đường đi đón nàng, ông nội nàng cách ba, năm phút lại gọi điện thoại kiểm tra.
Tưởng Y Y chắc còn không biết Tưởng ba ba cùng lão ba nàng là chiến hữu, trước kia Tưởng ba ba là thủ hạ của Ngô ông nội huấn luyện nên, Ngô ông nội lúc ấy liền phi thường thích Tưởng ba ba, cảm thấy tiểu hỏa tử này nhất định có khí chất, từ khi Tưởng Y Y sinh hạ đến Tưởng ba ba còn mang nàng đến thăm nhà, chẳng qua khi đó còn quá nhỏ, Tưởng Y Y đại khái đã không còn nhớ rõ, thật ra Ngô ông nội không hiểu vì sao rất thích Tưởng Y Y,vì Tưởng ba ba đều mở miệng, Ngô ông nội đương nhiên là không từ chối, miệng đã đáp ứng, thế cháu gái mình ưng thuận một cái hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro