Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Soo Ah dẫn Jo Yi Seo vào một quán cà phê với phong cách vintage có tên Kaffeearoma, nó là một từ tiếng đức, nghĩa là mùi hương cà phê.
Kaffeearoma có diện tích không lớn, nội thất bên trong sử dụng những gam màu ấm cúng xen kẽ với màu xanh của cây cảnh.
Không cần quá nhiều, chỉ cần vừa đủ. Cô chấm điểm cao hiệu ứng thị giác và khứu giác. Không khí bên trong quán mang theo hương thơm cà phê nhàn nhạt khiến cho những người yêu cà phê lập tức cảm thấy thích thú với nơi này.
Jo Yi Seo có thể tạm thời đưa ra nhận định Oh Soo Ah là một người phẩm vị cổ điển.
Cổ điển trong từ điển của cô thường đồng nghĩa với cứng nhắc và nghiêm khắc.
Jo Yi Seo gọi một cốc Expresso, còn Oh Soo Ah gọi một cốc cà phê đen.
Chính xác, là cà phê đen.
Rất hiếm người uống được cà phê đen vì rất đắng. Một người phải có cuộc sống như thế nào mới cảm thấy vị đắng đến tận óc của cà phê đen là ngon miệng?
Hai người ngồi đối diện nhau, Jo Yi Seo ôm tay mang theo hứng thú quan sát đối phương.
" Soo Ah ssi là công việc cuồng nhỉ? Tan làm rồi vẫn không quên trách nghiệm của mình."
" Chị sẽ coi đó là một lời khen."
Sự châm chọc không nhận được sự đáp trả.
Mỗi câu chữ, cử chỉ và ánh mắt đều là để thăm dò.
Jo Yi Seo thừa nhận bản thân có chút tò mò bản chất thật Oh Soo Ah.
" Em học truyền thông phải không? Nghe nói em rất nổi tiếng trên SNS."
Jo Yi Seo làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:
" Vậy sao...? Chị nghe ai nói vậy?"
" Chị từng thấy tên của em xuất hiện trên danh sách kinh doanh mạng của Jagga."
Đôi mắt đen tinh nghịch của đối phương tràn ngập ý cười.
" Chị thấy SNS của tôi thế nào? Không đến nỗi đi?"
Oh Soo Ah không trả lời chỉ gật đầu coi như tán thành.
" Cà phê của quý khách."
Jo Yi Seo nhận lấy cốc Expresso của mình từ tay người phục vụ, nói:
" Cảm ơn."
" Chúc quý khách ngon miệng."
Cô dùng thìa khuấy cốc cà phê lên, thích ý nhìn màu nâu quyến rũ do cà phê quyện với sữa tạo thành, tùy ý hỏi:
" Vậy chị tìm tôi để bàn chuyện kinh doanh đó hả?"
Cà phê đen trong cốc chuyển động theo những vòng tròn theo tiết tấu đôi tay của Oh Soo Ah.
" Không phải, kinh doanh còn có nhiều cơ hội. Chỉ là vô tình nhìn thấy em thôi."
Jo Yi Seo cầm cốc cà phê trong tay, híp mắt nhìn cô, cô ấy nhìn một lúc lâu như muốn xuyên thấu khuôn mặt đẹp đẽ và bề ngoài chỉn chu phong cách kia, chạm đến ý nghĩ thật bên trong.
" Tôi còn nghĩ Soo Ah ssi qua lần đó nhớ mãi không quên nên muốn hẹn với tôi đi ra ngoài uống cà phê đâu."
Nụ cười của Oh Soo Ah thoáng đọng lại vì kinh ngạc.
Jo Yi Seo nói mò mà cũng không sai, cô thực sự có ấn tượng sâu sắc với cô ấy, thỉnh thoảng cô lại nhớ đến thái độ bỡn cợt của đối phương.
Một người đàn ông làm vậy sẽ khiến cô phản cảm và muốn gọi cảnh sát, nhưng vì người đó là một cô bé xinh xắn đáng yêu nên cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Nói thật thì cô giữ cô ấy lại có lẽ còn có một chút ý tứ muốn trả thù cô bé không biết trên dưới, chẳng hiểu tốt xấu này. Lưu manh a, đều đáng bị đánh bằng cách này hay cách khác.
Chỉ là cô ấy so với suy nghĩ của cô càng kiêu ngạo và bất cần.
"Em còn nhỏ, những nơi như quán bar, em...đừng nên đến nhiều."
" Học sinh bây giờ có mấy người sẽ không đi bar chơi? Không đi chơi cùng họ, chẳng nhẽ lại đi tìm chị sao, Soo Ah ssi?"
Cô ấy nhìn cô với ánh mắt và nụ cười trêu ghẹo. Cô ấy dường như đang buông ra lời thách thức vì cô ấy biết cô sẽ không đồng ý...
Những lời khuyên của người lớn thường là trò đùa trong mắt trẻ con vì người lớn chẳng bao giờ thực hiện đúng những lời họ nói, và họ không đưa cho những đứa trẻ bất cứ biện pháp thay thế nào. Không được chơi cái này thì ta nên chơi cái nào?
Oh Soo Ah cười bất đắc dĩ.
Cô bé này nhớ thù dai thật, chỉ cần khiến cô ấy không vui, cô ấy nhất định sẽ nhớ kĩ rồi đáp trả lại một lần.
" Nếu em muốn gặp chị, chỉ cần chị rảnh, chị sẽ chơi với em."
Jo Yi Seo thưởng thức cà phê tan trong miệng mình, mọi giác quan được phép màu của cà phê làm cho thả lỏng.
Cô đặt cốc cà phê sang một bên, chắp tay, ngươi vươn về phía đối phương. Cô luôn không e ngại chút nào nhìn thẳng vào mắt của Oh Soo Ah. Nụ cười sâu xa nở rộ lên trên đôi môi của cô.
" Unnie nói rồi liền không được phép hối hận nha."
Cô ấy nghiêng đầu chớp mắt, ra vẻ đáng thương.
" Unnie nói mà không giữ lời sẽ làm em đau lòng lắm đó."
Cô bé này...là diễn tinh a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro