Chương 2
Con phố này luôn thật sầm uất và náo nhiệt, nhất là vào buổi đêm. Khi ánh mặt trời vừa tắt, toàn bộ con phố khoác lên mình bộ áo khoác ánh sáng phù hoa, thu hút rất nhiều người trẻ tuổi.
Quán ăn, quán bar đều vô cùng nhộn nhịp.
Jo Yi Seo đi cùng mấy người bạn của mình đi bar. Họ đang ở cửa làm kiểm tra trước khi đi vào.
" Yi Seo, em làm gì ở đây vậy?"
Những tạp âm hỗn loạn không ngừng vang lên bên tai, nhưng Jo Yi Seo vẫn nhận ra được âm thanh có người đang gọi mình. Cô quay đầu lại. Ánh mắt nhạt nhẽo vô vị nhìn về phía đối phương. Tây trang gọn gàng, cảm giác thành thục và tự tin thuộc về một người trưởng thành thành công.
Lại là người này.
Trên đời cái gọi là oan gia ngõ hẹp cũng chỉ như thế.
Cô ấy đi rất nhanh về phía cô rồi đột ngột nắm lấy tay cô muốn kéo cô đi.
" Cô đang làm cái gì vậy hả?" Kang Seo Min, một người cô không quen lắm lên tiếng.
Oh Soo Ah quay lại nhìn đối phương, nhàn nhạt nói:
" Yi Seo là em tôi, con bé chưa đủ tuổi để vào bar đâu. Nếu cậu còn định dây dưa, chúng ta có thể cùng lên đồn cảnh sát."
Người trẻ tuổi e ngại nhất chính là đồn cảnh sát. Chẳng ai muốn vì một chuyện không thuộc về mình mà mạo hiểm. Họ nhìn Jo Yi Seo, muốn xin ý kiến nhưng chẳng được một ánh nhìn.
Oh Soo Ah am hiểu nhìn mặt đoán ý, cô giành được phần thắng liền rời đi.
" Đi thôi."
Jo Yi Seo bật cười.
Cái người này, nói dối không chớp mắt luôn.
Đường phố ở Iteawon toàn người là người. Bàn tay của cô ấy vẫn nắm chắc lấy tay cô không rời.
Đi đủ xa, Jo Yi Seo dừng chân không đi nữa.
" Chúng ta thực sự có duyên a." Cô cảm thán nói, nghe không rõ ý vị bên trong.
" Có thể coi là như vậy."
" Sao cô thích quản chuyện của người khác vậy, Soo Ah-ssi? Kế hoạch đêm nay của tôi đều bị cô phá hỏng rồi."
Oh Soo Ah mỉm cười, thể hiện một thái độ vô cùng nhẫn nại trước sự bất thiện của cô.
" Có lẽ em không biết. Quán bar đó cũng thuộc Jangga...Tức là chị có thể từ chối khách hàng chưa đủ tuổi như em."
Nữ nhân này, có bệnh a...
Jo Yi Seo bật cười. Cô bước lại một bước đến gần đối phương. Rồi một bước nhỏ, cho đến khi khuôn mặt cô chỉ cách khuôn mặt của cô ấy một bàn tay.
Jo Yi Seo không chút e ngại nhìn thẳng vào mắt đối phương, chẳng hề cảm thấy rằng hành động của mình không hợp với quy phạm của xã hội khi họ chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi.
" Soo Ah unnie, chị không biết là, phá hỏng chuyện tốt của người là phảI đền bù sao?"
Biểu cảm trên mặt Oh Soo Ah có chú thay đổi, khó lòng mà giữ nguyên thái độ của mình khi cô bé mới quen dường như muốn dán lên mà đòi cô bồi thường.
Oh Soo Ah cũng người háo thắng, cô sẽ chịu thua một đứa trẻ chưa tốt nghiệp cấp ba sao? Sự mãi giũa từ trong thương trường khiến cô có thể dễ dàng giành lại vị thế ở trên.
" Chị mời em đi uống cà phê, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro