[29-x]
Bạch Hiền đã hai ngày không về K, cũng không về chỗ của cậu và Thế Huân, mà rúc trong nhà Xán Liệt suốt.
Lúc cậu đi khỏi K trên người không mang theo thứ gì cả, không có dao phẫu thuật phòng thân, không có điện thoại di động, không có ví tiền, cậu cứ mặc cho Xán Liệt dẫn mình ra ngoài, giờ nhớ lại thấy thật đáng sợ.
Bạch Hiền thở dài một tiếng, kênh điện ảnh và truyền hình trong TV đang chiếu một bộ phim xưa, tên là "Roman Holiday", hai người họ sau khi ăn cơm trưa xong liền làm ổ trên ghế salon trong phòng khách, đầu của Xán Liệt gối lên đùi cậu, một tay nắm lấy tay cậu, ngủ thật say.
Cậu dựa gáy vào lưng ghế salon, bàn tay rảnh rỗi luồn vào trong tóc Xán Liệt vuốt nhẹ, Bạch Hiền nhìn chằm chằm vào màn hình TV ngây người, cảnh tượng thế này ngay cả trong mơ cậu cũng chưa từng mơ thấy.
"I have to leave you now..." Nhân vật Ann trong phim nói, Bạch Hiền nhíu mày, sau đó cầm lấy điều khiển tắt TV đi.
Cậu biết bản thân mình đang kháng cự, cậu vô cùng tham luyến trạng thái ngày hôm nay, nhưng mà hiện tại cậu cũng giống như nhân vật kia, sắp phải đi rồi.
"Sao vậy?" Có lẽ là động tác lấy điều khiển của Bạch Hiền có hơi mạnh nên đã đánh thức Xán Liệt, anh đặt tay của cậu lên mắt mình dụi dụi, sau thấy rõ cậu đang nhíu mày.
"Xán Liệt," Bạch Hiền sờ mặt Xán Liệt, sau đó cúi người xuống hôn lên trán anh, "Em phải trở về K." Cậu phải trở về, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa kết thúc.
"Tối nay anh đến đón em," Xán Liệt gật đầu, đứng lên xoa tóc của Bạch Hiền, đưa điện thoại di động của mình cho cậu, "Bảo bối," Xán Liệt nhướng mi, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "K có thẻ hội viên không? Hay cái gì dùng để giảm giá ấy." Nếu như mỗi lần đều mua giờ của 'Đạo Miêu', sợ là anh lại phải đi Florida một chuyến rồi.
"K làm gì có thứ đó." Bạch Hiền nói mà không hề ngẩng đầu lên, cậu trước hết là lưu số điện thoại của mình vào, sau đó nhá máy sang rồi nhấn nút ngắt cuộc gọi, "Nhóc Đạo Miêu kia về nhà rồi," cậu nói tiếp, "Sau chuyện lần trước."
Đạo Miêu là cậu nhóc mà cậu 'nhặt' được, nói chung cũng là một đứa bé số khổ, lúc Bạch Hiền gặp được cậu ta thì cậu ta gần như bị người khác chà đạp đến mức sắp chịu không nổi, cậu nhóc đó mặt mũi có vài nét tương tự như cậu, cũng do động lòng trắc ẩn, Bạch Hiền đã dẫn người về K, xem như là chuẩn bị một thân phận khác cho mình.
Lần trước, sau khi Tao đưa thẻ mở cửa phòng [MAY] cho Phác Xán Liệt, Bạch Hiền đã để Đạo Miêu đi, lúc đó là sợ cậu nhóc ở lại sẽ bị liên lụy, hiện tại xem ra cũng vừa lúc mượn thân phận của cậu ta.
"Ừm." Xán Liệt lên tiếng, chỉ có điều lúc này anh đang vùi đầu vào tủ quần áo trong phòng ngủ để tìm xem có quần áo mà Bạch Hiền mặc được không, tiếng trả lời này phỏng chừng Bạch Hiền cũng không nghe rõ.
Đắt thì đắt chứ, có thể đón người về nhà là được rồi, ai bảo lúc đó anh tìm được cái cửa ngầm kia làm chi, còn cố ý để lại dấu vết cho Bạch Hiền phát hiện.
.
.
.
"Xin chào." Lúc nhận cuộc gọi từ số lạ, Thế Huân luôn rất lễ phép.
"Cậu đang ở nhà à?" Bạch Hiền từ trên ghế salon đứng lên, kéo kéo chiếc áo sơ mi lớn hơn 2 size ở trên người, là áo của Xán Liệt.
"Anh?" Thế Huân lặng đi một lúc, "Không có ở nhà, em đang ở phố thương mại." Thật ra thì Thế Huân đang rất buồn bực, cậu vốn là muốn đến ngồi bên vệ đường đối diện sở cảnh sát, lại bị Chung Nhân gọi ra phố thương mại bán hoa hồng dạo.
Trong 2 ngày Bạch Hiền không đến, mỗi ngày gã họ Chu đều gửi hoa đến 5 lần, toàn là hoa hồng đỏ rực. Tử Thao lại bị dị ứng phấn hoa, Chung Nhân liền quyết định tách những bó hoa này ra thành từng đóa riêng đem đi bán, bọn họ không thiếu tiền, chỉ là rảnh quá không có chuyện gì làm.
"Đúng lúc lắm, cậu mau mua một bộ quần áo cho anh, cả giày nữa," Bạch Hiền vui vẻ hẳn lên, phố thương mại cũng ở gần đây thôi, "Sau đó đưa đến..." Cậu nghiêng đầu nhìn Xán Liệt, cậu không biết địa chỉ nơi này.
Xán Liệt cầm một chiếc áo thun đứng ở cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng cậu, liền đọc địa chỉ ra.
Sau khi đưa địa chỉ cho Thế Huân, Bạch Hiền cúp điện thoại, cậu có thể mặc quần áo của Xán Liệt, thế nhưng giày thì không được.
Bạch Hiền nhận lấy áo thun trong tay Xán Liệt, ướm lên người mình, so với áo sơ mi đang mặc còn rộng hơn, rất giống những chiếc áo cậu thường dùng để mặc ngủ, "Thú vị ghê ha." Cậu cười ôm cổ của Xán Liệt.
"Được rồi, anh thừa nhận." Siết cánh tay ôm chặt người kia trước ngực, Xán Liệt nhướng mày bật cười, anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Bạch Hiền đi chân trần mặc áo sơ mi của mình, thế nên ngay từ đầu anh mới không lấy cái áo thun này ra.
.
.
.
Tốc độ của Thế Huân rất nhanh, cậu ta tìm được địa chỉ Bạch Hiền nói chỉ trong một tiếng sau khi cúp điện thoại, người mở cửa là chàng trai lần trước gặp ở nhà.
"Bạch Hiền đâu?" Thế Huân liếc mắt, bởi vì trên cổ người kia vẫn còn những vết đỏ do bị móng tay cào.
"Quần áo đâu?" Xán Liệt ôm cánh tay ngăn ở cửa, Bạch Hiền đã bị anh nhét vào chăn. Nực cười, chuyện ngày trước anh không xen vào, nhưng về sau anh rất không thích chuyện Bạch Hiền chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đi tới đi lui trước mặt một thằng đàn ông khác, mà đối phương lại còn là gay.
"Phác Xán Liệt!" Bạch Hiền ở trong phòng ngủ gọi anh, hành vi hờn mát này của anh chọc cậu cười suốt cả buổi, nhưng Bạch Hiền biết rõ, đó là ham muốn chiếm hữu của một thằng đàn ông, nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng sẽ như vậy.
Xán Liệt đưa quần áo vào phòng ngủ rồi bước ra ngoài, Ngô Thế Huân ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhìn anh với ánh mắt dò xét.
Đây xem như là lần đầu tiên Thế Huân chính thức quan sát Phác Xán Liệt, dù cho đây mới là lần thứ ba hai người gặp nhau, nhưng cậu đã mau chóng đưa ra kết luận, người kia không phải gay.
Loại cảm giác này rất quái lạ, thế nhưng nếu không phải đồng loại thì Ngô Thế Huân chỉ cần liếc nhìn đã có thể nhận ra, vậy thì Phác Xán Liệt ở bên Bạch Hiền, chỉ có hai khả năng, hoặc là vô cùng đơn giản, hoặc là vô cùng phức tạp, bởi vì Bạch Hiền cũng không phải gay.
"Xin chào, Ngô Thế Huân." Thế Huân xem như là tự giới thiệu, mặc dù cậu cảm thấy có lẽ người kia biết mình.
"Ừm." Xán Liệt cười cười, "Lộc Hàm thường nhắc tới cậu." Sau đó hài lòng nhìn thấy nét mặt hơi giật mình của Thế Huân.
Bạn bè để làm gì? Để bán chứ còn làm gì nữa.
Lúc Bạch Hiền từ trong phòng ngủ đi ra, Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đã nói từ Lộc Hàm thích ăn món gì tới Lộc Hàm thích ăn khoai tây chiên hiệu gì.
"Đi thôi." Bạch Hiền bên đi tới bên cửa gọi Thế Huân, cậu đã từng nghĩ đến rất nhiều lần, khi đó nhặt Ngô Thế Huân là chuyện sai lầm biết nhường nào, một nửa nguyên nhân Xán Liệt có thể tìm ra cậu chính là Ngô Thế Huân, bởi vì Thế Huân đã nói với cậu, người cậu ta nhất kiến chung tình tên là Lộc Hàm, còn là một cảnh sát.
"Vâng." Thế Huân đáp lời đứng lên, thật ra thì cậu vẫn muốn trò chuyện với Phác Xán Liệt thêm một lúc nữa.
"Bữa khuya muốn ăn món gì?" Xán Liệt lại ngồi xổm người xuống, vừa buộc giày cho Bạch Hiền vừa hỏi.
"Hot dog của Lisa Fast." Bạch Hiền suy nghĩ một chút.
"Được thôi." Xán Liệt đứng lên mở cửa, lại vươn tay vén tóc mái thay Bạch Hiền, sau đó nâng cằm cậu lên, hôn vào môi cậu một cái.
.
.
.
Trên đường đi khỏi khu nhà trọ, Thế Huân vẫn một mực im lặng, cậu có chút phiền muộn, trước khi ra cửa, hình ảnh Phác Xán Liệt đứng ở cửa hôn môi Bạch Hiền rất đẹp, cậu thật sự rất ngưỡng mộ, trời biết lúc nào thì cậu và Lộc Hàm mới có thể đạt đến trạng thái đó.
Đều là đàn ông như nhau, người ta đã qua hết các gôn rồi, vậy mà mình mới qua được một gôn.
———————————
Câu cuối của Thế Huân đề cập đến quy luật khi đánh bóng chày, đại khái là mình chậm chân hơn người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro