Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[28-x]

(e) Jin + HSBĐ-6

Tỉnh dậy trong vòng tay người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc, cho nên dù thân thể đau nhức uể oải, Bạch Hiền vẫn cảm thấy như thế.

Người ở phía sau vẫn đang ngon giấc, tay Xán Liệt vòng qua eo cậu, Bạch Hiền cẩn thận dịch người, thắt lưng đau buốt như là đã gãy lìa, trên cổ tay đầy những vết máu đọng.

Lông mi của Xán Liệt rất dài, khẽ run run theo nhịp hô hấp, trong hơi thở vẫn là hương táo mà Bạch Hiền yêu tha thiết. Bạch Hiền ngẩng đầu lên, thận trọng kề sát vào mặt của Xán Liệt, nhẹ nhàng áp môi của mình lên mặt anh.

Cánh tay vòng qua eo đột nhiên siết chặt, khiến Bạch Hiền bất giác nằm úp sấp trên người Xán Liệt, cậu có chút lúng túng mà ngước mắt lên, đối diện với đôi con ngươi ngận ý cười của anh.

"Khốn kiếp." Bạch Hiền cong khóe miệng lên, có hơi đau, môi cậu dẩu lên thật cao.

"Chào buổi sáng." Xán Liệt hôn lên trán Bạch Hiền một cái, thật ra thì anh đã thức dậy trước cả Bạch Hiền, thay cậu chỉnh góc chăn, đo nhiệt độ cơ thể, còn hôn lên trán cậu.

"Chào buổi sáng." Bạch Hiền dụi dụi vào người anh rồi nằm yên không nhúc nhích, toàn thân cậu đều đau mỏi, hơi ấm trên người Xán Liệt khiến cậu không cách nào dứt ra được.

Xán Liệt vỗ vỗ mông của Bạch Hiền, sau đó lại nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, "Có đói không? Đã xế chiều rồi."

"Cũng hơi đói," Bạch Hiền giơ ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, "Anh có biết nấu không?"

"Biết, nhưng cũng chẳng ngon lành gì." Xán Liệt bắt lấy tay cậu nắm trong lòng bàn tay, từ năm 16 tuổi anh đã dọn khỏi nhà sống một mình, những món cơ bản thì cũng biết nấu, chỉ là hình thức và hương vị đều không được tốt lắm.

"Cháo bí đỏ," Bạch Hiền mở to hai mắt, "Em muốn ăn món đó." Cậu thích không khí giữa hai người như thế này, bọn họ rúc vào nhau, cùng thảo luận nội dung bữa cơm.

"Ừm." Xán Liệt ôm Bạch Hiền, cẩn thận thả cậu xuống giường, sau đó hôn lên chóp mũi cậu một cái, "Vậy chúng ta ăn cháo bí đỏ."

Trong lúc Xán Liệt nấu cơm, Bạch Hiền lại ngủ thêm một lúc nữa, cả người cậu đều đau, như xương cốt toàn thân bị tháo rời rồi ghép trở lại, lại còn mệt mỏi uể oải.

"Bảo bối," Xán Liệt ngồi ở bên giường nhìn Bạch Hiền ngủ một lúc lâu, sau đó mới vỗ nhẹ vào cái mông bị chăn che phủ, "Ăn cơm thôi."

"... Ưm..." Bạch Hiền dụi dụi mắt, nhìn thấy đôi mắt tuyệt đẹp của Xán Liệt, trong lúc mơ mơ màng màng, sau đó cong khóe miệng cười với anh.

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền ngơ ngơ ngác ngác toét miệng cười cười với mình, nụ cười này trông hơi ngốc, lại ngây thơ thuần khiết như một đứa trẻ.

Bạch Hiền tựa ở đầu giường, đệm hai cái gối nằm ở phía sau, khiến cậu thoạt nhìn như người bị bệnh nặng trong bệnh viện, Xán Liệt vẫn bưng bát, múc một muỗng thổi nguội rồi đút vào miệng cậu.

"Không đủ ngọt nha." Muỗng cháo ấm thơm ngát mùi bí đỏ, Bạch Hiền cười giả vờ chê anh.

"Thật á?" Xán Liệt cọ cọ vào chóp mũi cậu, rồi tự mình ăn một muỗng, sau đó cong khóe miệng, nâng cằm Bạch Hiền lên, hôn vào môi cậu.

"Ngọt lắm mà." Đẩy cháo ngậm trong miệng sang, sau Xán Liệt vươn đầu lưỡi đánh một vòng trong cổ họng Bạch Hiền rồi mới buông cậu ra, bật cười nhìn gương mặt chẳng mấy chốc đã trở nên đỏ bừng của ai kia.

"... Để tự em ăn..." Bạch Hiền quay mặt sang hướng khác, đưa tay nhận bát cháo, vùi đầu ăn, không nhìn tới tên đang cười toe kia.

Tác dụng lớn nhất của điện thoại di động chính là dùng để phá hỏng bầu không khí ấm áp như thế này, trước khi nghe điện thoại Xán Liệt còn oán thầm một phen.

"Phác Xán Liệt." Thanh âm của Lộc Hàm nghe có chút cô đơn.

"Làm sao vậy?" Xán Liệt tựa vào cái tủ trong phòng khách, từ nơi này có thể nhìn thấy Bạch Hiền trong phòng ngủ, sau đó hỏi.

"Chừng nào cậu mới về nhà của cậu vậy?" Lộc Hàm hỏi.

"Sao cơ?" Anh vốn đang ở nhà của mình mà, không cần phải nói, Xán Liệt dễ dàng đoán được nguyên nhân mà Lộc Hàm gọi điện cho anh, sau đó anh lại nở nụ cười.

"Bạch Hiền và tôi, đang ở nhà." Xán Liệt nói tiếp, sau đó nhìn Bạch Hiền ngồi ở trên giường vét cháo ở đáy bát.

"Nhà ai? Nhà Bạch Hiền đó hả?" Lộc Hàm lặng đi một lát, anh chưa từng nghe thấy Phác Xán Liệt dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, bình thản đạm nhiên lại rất đỗi dịu dàng.

"Không," Xán Liệt lắc đầu, cất bước đi vào phòng ngủ, "Nhà của tôi và Bạch Hiền." Nói xong, liền cúp điện thoại, bởi vì Bạch Hiền đang giơ bát cười với anh, Bạch Hiền nói, chưa có no, thêm một bát nữa đi.

.

.

.

Lộc Hàm nghe tiếng dập máy tút tút trong điện thoại, ngồi bất động cả buổi, anh không buồn bực chuyện Phác Xán Liệt cúp điện thoại, thật ra thì lúc gọi đi anh cũng không chờ mong cuộc điện thoại này có thể thay đổi bất cứ điều gì.

Mặc dù cách điện thoại, Lộc Hàm vẫn có thể cảm nhận được sự hạnh phúc từ giọng nói của Xán Liệt truyền tới, anh có chút ước ao.

Gọi cho Phác Xán Liệt bởi vì Ngô Thế Huân. Ngày hôm qua, khi Lộc Hàm tan ca về nhà thì đã thấy Ngô Thế Huân chờ sẵn, anh đã để chìa khóa lại, thế nên nhìn thấy Ngô Thế Huân cũng không có gì là bất ngờ, anh không muốn thừa nhận, thật ra thì anh có chút vui mừng.

Trên bàn bày những món ăn vẫn đang khói bốc nghi ngút, bốn món một canh, cậu thiếu niên trắng nõn kia ngồi ở phía sau bàn ăn, nói cho anh biết mấy món này mua ở bên ngoài, hy vọng anh không chê.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, Thế Huân kể vài chuyện thú vị xảy ra ở trường học, Lộc Hàm kể vài chuyện trong sở, tình hình như vậy khiến Lộc Hàm có chút ngây người.

"Không thích ăn sao?" Thế Huân hỏi, Lộc Hàm nhìn đĩa thức ăn ngẩn người, trước mặt là món đậu hũ Điêu Thuyền của một nhà hàng nổi tiếng, không có khả năng không hợp khẩu vị của Lộc Hàm.

"Không có." Lộc Hàm định thần lại, sau đó ánh mắt dừng ở miếng cá chạch trong món đậu hũ, anh đột nhiên nhớ đến câu chuyện nấu ếch bằng nước lạnh.

Còn có thể nhảy ra không? Không biết. Muốn nhảy ra không? Không biết.

Thế Huân cau mày, đứng dậy bưng đĩa đậu hũ Điêu Thuyền kia đến phòng bếp, trực tiếp đổ vào thùng rác.

Lộc Hàm không lên tiếng, món đó rất thơm nhưng anh lại không muốn ăn.

Thật bất ngờ, buổi tối Lộc Hàm không bị mất ngủ, anh còn tưởng sẽ nằm mơ thấy ếch, mơ thấy mình biến thành một con ếch mắt lồi miệng rộng, sau đó chết từ từ trong nồi nước đang được đun sôi, mãi cho đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại.

Âm thanh từ phòng khách khiến anh tỉnh giấc, là tiếng quần áo ma sát vào nhau, cậu biết đây là tiếng Thế Huân đang mặc quần áo, tiếp theo tiếng bước chân thật nhẹ, cửa phòng ngủ bị mở ra làm Lộc Hàm cuống quýt nhắm hai mắt lại.

Tiếng bước chân dừng lại bên giường, hơi thở ấm áp dừng ở trên mặt anh, khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.

Một nụ hôn rơi lên trán Lộc Hàm, Thế Huân khẽ thở dài một hơi, cậu rất muốn hôn lên môi Lộc Hàm khi anh tỉnh lại, cẩn thận rời khỏi phòng ngủ, sau đó khép cửa lại.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, đến khi tiếng khóa cửa vang lên cũng chưa từng mở ra, chỉ là dùng tay vuốt lên trán, nóng muốn chết luôn.

Cả một ngày Lộc Hàm đều mất hồn mất vía, anh cảm thấy hơi sợ, anh sợ khi về đến nhà sẽ nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi ở sau bàn ăn cười với mình, nhưng bản thân anh lại chờ mong điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek