Chap 2: Niềm đau khổ của em
Dù bên nhau , dù xa nhau
Anh vẫn sẽ trong tim em
-----------------------------∆---------------------------
Sáng hôm sau , Nhiệt Ba thu dọn hành lí , rồi đi đến quán cà phê nơi cô làm
Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi - cô nhăn mặt, nghẹn ngào nói
Kể từ hôm nay tôi không còn được gặp mọi người nữa rồi - lời nói đầy hối tiếc của cô
Bỗng nhiên một chiếc siêu xe dừng lại trước quán - Beep ... beep ... - còi xe vang lên
Vợ yêu , mau lên xe đi - Tiếng một người con trai gọi , cô quay lại nhìn ra cửa . Đó không ai khác chính là tổng tài Lộc Hàm
Chào tạm biệt mọi người - cô quay lại nói rồi bước vội ra ngoài
Bước lên xe cô cứ nghĩ ngợi - không biết chuyện gì xảy ra đây
Chợt trong đầu cô nghĩ đến cô nhi viện , nơi cô được nuôi dưỡng
Trở tôi đến cô nhi viện A trước được không - cô cười gượng nói
Được thôi , nếu cô muốn - Lộc Hàm nhìn cô bằng ánh mắt tò mò
Từ đây đến cô nhi viện A rất xa nên anh đã chủ động nói chuyện trước
Cô thấy chiếc xe này của tôi mới mua như thế nào ? - Lộc Hàm nghĩ cô gái nào chả thích chiếc siêu xe tốt như vậy chứ
Những vật này đối với tôi chả có ý nghĩa gì cả - cô lắc đầu rồi nói
Lộc Hàm ngạc nhiên nhưng rồi anh lại nói tiếp - cô tên Địch Lệ Nhiệt Ba đúng không - anh cười
Đúng vậy , anh điều tra nhanh đấy - mặt cô không một biểu cảm
Vì cô là người đầu tiên chở trên chiếc xe này nên tôi sẽ đặt tên cho nó là Tiểu Địch , cô nghĩ sao ? - nói xong , anh cười lớn đủ để cho cả phòng nhạc opera nghe được
Cô quay qua nhìn Lộc Hàm với vẻ ngơ ngác nhưng lúc sau cô bảo - anh thích ghẹo người quá nhể - khuôn mặt cô đỏ ửng
Thời gian trôi thật nhanh mới đây mà đã đến nơi . Cô bước xuống bao nhiều hồi ức ùa về . Cô bước đến phòng học , Lộc Hàm bước theo sau
Anh có biết không ? Nơi đây là nơi chúng tôi được dạy bảo tận tình nhất - nói xong Nhiệt Ba bước tiếp đến phòng ngủ
Đây là nơi chúng tôi chơi đùa - cô cố cười gượng rồi bước tiếp đến phòng ăn
Hồi nhỏ tôi ngồi ở đó ( chỉ về phía giữa bàn ) . Vì tôi ăn quá nhiều nên ai cũng gọi tôi là Địch Béo - Lộc Hàm cố nhịn cười rồi cùng Nhiệt Ba bước đến phòng viện trưởng
Thưa thầy , em là Địch Béo đây ạ
Là em sao ? - viện trưởng mừng rỡ
Em muốn cung cấp tiền cho trại được không ạ ? - Hàm nhìn Ba thích thú
Được , cảm ơn con
Vậy con đi đây
Lộc Hàm thắc mắc tại sao không thấy cô giáo dạy của Nhiệt Ba nên hỏi - Cô giáo dạy em đâu ?
Nhiệt Ba bước nhanh vào xe mà không trả lời , Lộc Hàm không biết làm gì nên cũng vội vã bước vào rồi phóng xe đi
Anh muốn biết cô ấy à . Thật ra thì cô ấy ... đã ... mất rồi - cô muốn khóc nhưng lại cô gắng mạnh mẽ để che đi sự yếu đuối
Xin lỗi vì đã hỏi - anh buồn bã quay sang Nhiệt Ba thì thấy cô ấy lấy tay che mặt , những giọt nước vẫn rơi xuống . Cô dần dần rơi vào giấc ngủ nhưng hàng mi vẫn còn ướt đẫm
Nguồn : snlko_ilu
P/s : vẫn là câu nói đó không được sao chép copy dưới mọi hình thứ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro