Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 8: VÂNG! TÔI HỌ JUNG!

CHAP 8: VÂNG! TÔI HỌ JUNG!

900 năm trước… Kaito…

“Mẹ ơi… cha ơi… hãy đưa con về… Yoon, chị ở đâu?...”

- Hộc…hộc… - Yoong giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm.

Hôm nay cô lại nằm mơ.

Nhưng là một giấc mơ khác, không phải về mẹ cô, cũng không phải về cánh cổng thời gian…

Mà cô đã mơ thấy một người con gái… gọi cô là chị… và cũng đang tìm cha mẹ như cô…

Mồ hôi túa ra trên gương mặt, ướt đẫm cả vai áo. Lòng cô thầm tự hỏi rốt cuộc cái kẻ xuất hiện trong giấc mơ của mình là ai vậy?

Cô không nhìn rõ mặt kẻ ấy! Cũng chẳng biết người đó tên gì… chỉ biết rằng… người đó gọi cô là chị. Vậy thôi!

Hàng loạt câu hỏi cứ lần lượt xuất hiện trong đầu Yoong, nhưng tất cả đều không có giải đáp…

- Chủ nhân, người sao vậy? - Một giọng nói vang lên nơi góc phòng.

Đó là quả cầu tiên tri!

- Cũng vậy! Vẫn là ác mộng, nhưng… - Bỗng dưng Yoong trở nên ngập ngừng.

- Nhưng là một giấc mơ khác! - Như hiểu được ánh mắt của chủ nhân, cái thứ tròn trịa kia lạnh lùng trả lời như đang thực hiện nhiệm vụ tiên tri của mình vậy.

- Sao… sao ngươi biết? - Yoong trố mắt ra nhìn quả cầu, cô như không thể tin được rằng nó lại biết những giấc mơ của cô.

- Chủ nhân quên rồi sao? Ta là nhà tiên tri…

- Ờ… ừm… vậy ngươi có thể nói cho ta biết khi nào mẹ sẽ đưa ta về trời không? - Như chợt nhớ lại điều gì, Yoong cầu khẩn nhìn quả cầu với một chút tia hi vọng mong manh.

- … - Quả cầu lặng thinh không nói. Mặc dù nó biết tất cả đấy, nhưng chuyện tương lai mãi mãi thuộc về tương lai. Và nó không được quyền nói cho Yoong biết trừ khi Yoong là chúa trời…

- Sao ngươi không trả lời ta hả cái thứ vô dụng kia! - Yoong nổi quạu trừng mắt nhìn quả cầu.

- Thưa… đây là điều bí mật… chỉ có mẹ người mới được biết những chuyện xảy ra ở tương lai… Ôi thôi được rồi! Xem như ta phá lệ lần này vậy… chúa… sẽ không đến cứu người… Nhưng sẽ có một kẻ khác đến cứu chủ nhân…

- Ai vậy? - Yoong chồm tới cầm quả cầu lên, bởi khi nghe được điều đó thì ngọn lửa hi vọng mong manh trong lòng cô như đang trào dâng lên vậy.

- …

- Urr… ngươi không trả lời thì thôi vậy. Nhưng chỉ cần có kẻ đến cứu ta khỏi cái chốn tệ hại này là được rồi! Giờ thì ngủ đi đồ khốn ạ!

Yoong giở giọng đe dọa với quả cầu, nhẹ nhàng đặt quả cầu xuống. Cô khẽ kéo chăn đắp kím người, nhắm mắt lại và bắt đầu với những giấc mơ quái đảng của mình…

Yoon ơi chị ở đâu? Và… chị là ai…?

******************************************

Hôm nay là một ngày trọng đại đối với thần dân Kaito.

Bởi theo tập tục của người xưa, những nữ hoàng chỉ thật có sự đủ sức mạnh để thống trị trời đất là khi tròn 18 tuổi.

Và hôm nay cũng là ngày Yoong bước sang tuổi 18… ngày cô chính thức lên ngôi nữ hoàng thật sự.

- Nữ hoàng, người đã chuẩn bị xong hết chưa? Mọi người đang chờ chúng ta ở ngoài đấy ạ! - Thừa tướng Soo vội vã chạy vào hối thúc vị nữ hoàng khó tính của mình.

- Ngươi ra xe trước đi, ta lấy vài thứ đồ rồi ra ngay. À nhớ kêu con lùn đi theo với ta đấy! - Mặc dù là nói vậy, nhưng hiện giờ vị nữ hoàng của Kaito vẫn còn ngái ngủ, và vẫn còn diện trên người bộ đồ cũ chưa thay. *ở dơ hết sức* ><”

- Thưa vâng! Nhưng người phải nhanh lên đấy. Hôm nay lễ trọng, đúng 12 giờ là bắt đầu rồi ạ! - Nói hết câu Soo lật đật chạy ra xe ngựa đang chờ sẵn bên ngoài, không quên gọi con hầu Sun Kyu theo.

Khi trong phòng không còn một bóng người, Yoong mới mệt mõi nằm lăn ra giường lần nữa. Thiệt cô không biết cái lễ quái đảng này để làm gì nữa, nào là phải tới điện thờ, diện đồ đẹp, tắm sông,…

Ôi thôi đi, kể nữa chắc cô khùng quá!

- Chủ nhân! Người mau nhanh lên đi, nếu không sẽ trễ giờ linh mất!... - Lúc này đây quả cầu tiên tri mới lên tiếng.

- Hưm… ngươi mà cũng quan tâm đến mấy cái trò nhảm nhỉ này hả cái thứ ngu ngốc kia? Ta thấy làm nữ hoàng thì chỉ cần đeo vương miệng vào rồi leo lên ngôi ngồi thôi chứ cần gì phải thề với trời đất rồi còn trầm mình xuống sông thiêng,… Tóm lại là nhảm nhí quá! - Yoong bực tức thay đồ, không quên ném cái lườm khó chịu về phía quả cầu kia.

- Người không muốn gặp lại mẹ của người sao? - Cái thứ tròn trịa ấy nói với chất giọng lạnh lùng như phán xét người ta vậy.

*mắt sáng rực, miệng hả ra*

Yoong lập tức dừng ngay công việc của mình lại, cô chồm tới cầm lấy quả cầu:

- Ngươi… ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem! Mẹ sẽ đến đón ta trong hôm nay thật ư?

- Không! Chúa sẽ không đến đón chủ nhân đâu! Người đừng quá hi vọng nữa, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Sẽ có một người khác đến cứu người, nhưng bây giờ chưa phải lúc! Vì người đó vẫn chưa tìm được đủ sức mạnh của mình…

- Aish ngươi lằng nhằng quá, tóm lại cái người sẽ đến cứu ta mà ngươi nói là ai? - Yoong khó chịu nói.

- Có cần phải nóng thế không chủ nhân. Nghe ta nói này, dưới lòng sông thiêng kia có một phần kí ức của chúa. Ta nghĩ rằng nó sẽ giải đáp được câu hỏi của người đấy, và cả giấc mơ đêm qua nữa…

*hớn hở, mắt sáng rực tập 2*

Nghe đến đây thôi, Yoong lập tức mặc ngay quần áo vào, cầm quả cầu trên tay và phóng ra xe mà không để chậm trễ một giây phút.

- Soo! Cái dòng sông chúng ta sắp đến là sông gì? Khi nào ta mới được sống chỗ đó tắm hả? - Vừa mới lên xe Yoong đã nôn nóng đứng ngồi không yên.

- Nữ hoàng người bình tĩnh đã nào! Thần biết là người đang rất nôn nóng muốn được chính thức lên ngôi, nhưng chúng ta không thể làm lễ sai giờ được… - Soo trấn an Yoong.

*liếc…nóng…bực mình…*

- Yah! Ta hỏi gì thì ngươi trả lời đó đi, sao cằn nhằn quá vậy! Con lùn Sun của ta đâu? - Yoong nổi nóng đứng lên mắng vào mặt Soo.

- … - *im lặng*

- Nó đâu? Sao không trả lời ta hả? - Lúc này sự nóng giận trong người Yoong đã lên tới đỉnh điểm, dù rằng đã 18 tuổi rồi đấy, nhưng ai nhìn vào chắc cũng nghĩ cô gái này vừa thổi cây nến thứ 5 trên chiếc bánh sinh nhật...

- Dạ… dạ... nó… - Soo ấp úng trả lời.

Yoong trừng mắt nhìn vị thừa tướng cao ngều của mình.

1 giây…

2 giây…

3 giây…

- Dạ dạ dạ dạ có em ạạạạạạạạạ………… - Bỗng nhiên từ đâu dưới gầm ghế xe ngựa chui lên một đống thù lù làm cả Yoong lẫn Soo đều giật mình.

*chớp chớp mắt ngạc nhiên.*

- Này Sun, cậu làm cái gì dưới đó vậy hả? Bộ hết trò chơi rồi hay sao vậy? - Yoong lườm Soo rồi quay qua mắng con hầu lùn của mình.

- Trời ơi chơi đâu mà chơi! Bà Soo bả làm rớt 5 xen, bả bảo bỏ đi mà tớ thấy tiếc quá nên chui xuống lụm lại. Hề hề… - Chớp chớp mắt, cười giả lả.

- Hề hề. Vui hen! 5 xen, vĩ đại quá. Để tớ làm rớt thêm vài đồng nữa xuống cầu tiêu của hoàng cung, đến lúc đó cậu tha hồ mà… - Yoong nhìn Sun bằng ánh mắt kì thì rồi giở giọng mỉa mai. Giờ cô mới biết trong cung mình mới có thêm một con hề nữa.

Sun bực tức quay sang liếc Yoong, biết mình bật lại không được nên chị lùn đành im lặng nhẫn nhịn.

***************************

Yoong ngủ gục sau một tiếng ròng rã ngồi trên xe, đang mơ màng trong những giấc mơ chợt có tiếng nói làm Yoong tỉnh giấc:

- Nữ hoàng, đã tới điện thờ thần mặt trời rồi ạ… - Soo lên tiếng phá vỡ giấc ngủ cao cả của Yoong

Aish… sao không phải là tắm sông trước chứ. Bực chết đi được!

Yoong bực dọc ngồi phắt dậy rồi bước xuống xe.

- Chúng ta tới đây để làm gì vậy Soo? - Trước mặt Yoong lúc này là một điện thờ nguy nga tráng lệ, con người cổ đại mà cũng có thể làm ra được những kiến trúc như vậy ư? Thật không thể tin được!

- À vâng, trước tiên nữ hoàng phải vào điện để làm lễ tạ thần thánh, sau đó là nghi thức thề với thần mặt trời, trầm mình nơi sông thiêng Hamkan và cuối cùng là… đánh thức rồng trong quyền trượng ạ.

Oh my god. Con còn cái xác này mấy người lấy luôn đi, mẹ ơi làm gì mà nhiều thế ><”. Vậy là còn lâu mới được tắm sông…

- Ơ ưm… sao rắc rốii dữ vậy. - Yoong gãi gãi đầu tỏ ý khó chịu. - Mà cái việc cuối cùng… chẳng phải lần trước ta không làm được rồi sao? Giờ sao còn bắt làm nữa?

- Cái cậu này! Làm là làm thế thôi chứ có ai bắt cậu phải làm cho mấy con rồng đó bay được đâu. Phiền phức! - Chị lùn lên tiếng nói đỡ cho Soo.

Gật gù hiểu chuyện, Yoong lật đật theo Soo và Sun tiến vào điện thờ…

.

.

.

Tko baro hae neon jeomal bad boy

Sarang bodan hogi simpun…

Tiếng chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia vội bắt máy.

- Có chuyện gì không umma? Sao gọi con sớm vậy chỉ mới 11 giờ thôi mà! - Giọng một cô gái trẻ léo lắt vang lên.

- Dậy đi công chúa! Rồi rồi giờ này sớm được chưa cô nương. Hôm nay mẹ đã đăng kí chuyển trường cho con rồi đấy. - Đầu giây bên kia trả lời.

- Oáp… sao thế umma? Con vẫn đang học tốt mà? Bộ có chuyện gì à? - Cô gái trẻ đáp lại.

- À ừ, vì trường Hamstan nằm ngay sát khu đất ba con dự định cất nhà nên ổng quyết định bỏ tiền ra mua luôn cái trường ấy. Mai con và em sẽ chuyển sang trường mới, lo mà chuẩn bị sách vở đi chứ ở đó mà ngủ hoài công chúa ạ. - Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên.

- Ba làm gì mà xây nhà lắm thế! Cả cái lâu đài như vầy ở chưa đủ hay sao ấy trời, ủa mà mai con với em sẽ chuyển qua trường nào vậy umma?

- Umma cũng chẳng nhớ nữa. Để lát có gì quản gia Goo sẽ thông báo cho con cụ thể hơn. Thôi giờ dậy lo ăn trưa luôn đi, khỏi sáng siết gì hết! - Người phụ nữ nói rồi cúp máy cái rụp.

Aish lại đi học. Sao mình ghét đi học thế nhỉ?...

*********************************

Sau 1 tiếng vĩ đại để nàng công chúa đánh răng, rửa mặt, thay đồ. Cuối cùng cô cũng lết được cái thân tàn ma dại của mình vào bàn ăn.

*nhìn chăm chú*…

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng công chúa…

*ngơ ngác*…

- Nhìn gì? Mặt con dính kem đánh răng hay sao vậy? - Cô gái trẻ bực dọc lên tiếng sau một hồi “được” đem ra làm vật trưng bày cho apma và nhỏ em.

*thôi nhìn…lật đật gắp thức ăn cho nhau…ánh mắt hướng về chỗ khác…*

- Mặt unnie chẳng dính gì cả, chỉ là hôm nay unnie dậy sớm quá nên mọi người ngạc nhiên ý mà. - Một cô bé có mái tóc màu nâu vàng lém lỉnh lên tiếng.

- Vậy sao? *liếc* Thế giờ em thích được ăn cơm trong hòa bình hay ăn đạn ở i rắc vậy Krystal? - Cô gái trẻ ném cái nhìn lạnh lùng về phía đứa em “bé bỏng” của mình.

Nói không được, cô bé tên Krystal đành cúi gầm mặt xuống bàn mà ăn cơm trong hòa bình. Không quên khều khều chân qua bên appa của mình để cầu cứu.

- E e hèm… *tằng hắng giọng*. Hề hề đại tiểu thư của chúng ta hôm nay giỏi quá, tự dậy sớm luôn ta *cười lấy lòng*. À umma đã nói cho con biết chuyện chuyển trường chưa? - Một người đàn ông trung niên đang dùng tất cả nhuệ khí của mình để gắp miệng thịt gà bỏ vào chén cho con gái cưng.

- *lườm* Vâng umma nói rồi ạ. Chính nhờ cuộc gọi cao cả của umma mà hôm nay con mới dậy rất sớm đấy ạ. Mà con sẽ chuyển vào trường nào thế appa? - Cô gái trẻ dịu giọng, gắp miếng thịt gà lên xem xét coi có độc không.

- À ta vừa mới nói chuyện với hiệu trưởng của trường mới xong, bắt đầu từ ngày mai con và bé Krys sẽ nhập học ở trường Kirin. Trường quốc gia đấy ạ tiểu thư. - Cười giả lả.

- … - Không khí bắt đầu trở nên im lặng, suốt bữa cơm không ai nói câu nào, chốc chốc chỉ là gắp thức ăn cho nhau rồi cắm cúi vào chén cơm của mình.

À giới thiệu đôi chút về cái gia đình “lập dị” này nhé:

Chúng ta cùng bắt đầu từ…

Jung Siwon.

40 tuổi.

Đẹp “chai” cao “dáo”.

Nhà giàu.

Thông minh.

Giám đốc “chẻ” của một tập đoàn “nhỏ” xuyên quốc gia.

Ông là niềm mơ ước của biết bao nhiêu………………….quý bà!!!

Nhưng trái tim ông lại đổ gục trước một người con gái tên Jang Nara.

“Gia đình nghèo” của “ông (anh) chàng đẹp trai” Siwon có hai đứa con gái.

Dạ thưa, lớn tên Jessica Jung, nhỏ tên Krystal Jung ạ.

Lớn năm nay 15 tuổi, nhỏ năm nay 13.

Lớn lập dị, nhỏ quái đảng.

Lớn chanh chua, nhỏ hòa đồng.

Lớn lạnh lùng, nhỏ dễ gần.

Lớn tưng tửng, nhỏ tưng tưng.

Tóm lại một câu chung quy là gia đình nhà họ Jung có cái gì đó rất rất rất rất chi là “special”, muốn tìm hiểu thêm thì cứ từ từ mà khám phá nhé. Hehe…

END CHAP 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro