CHAP 6 - 1: TÌNH YÊU ĐÃ CHẾT NƠI TỚ - TẠM BIỆT CẬU
@[Yulsic]-ĐểuGia: Ôkê tớ không bỏ fic Khi nào còn người com thỳ khi đó tớ còn theo fic. Hyhy. Cảm ơn cậu đã ủng hộ tớ
_____________________________________
CHAP 6 - 1: TÌNH YÊU ĐÃ CHẾT NƠI TỚ - TẠM BIỆT CẬU
Flashback...
Seoul, 2012, cô nhi viện...
- Yesung, Jonghyun, xông vào đánh nó cho tao! - Thằng đầu gấu của cô nhi viện - Leeteuk hét lớn, ra lệnh cho hai thằng đệ tử của mình xông vào đánh một cô bé.
Ngay phía trước chúng, một cô bé tóc vàng. Người gầy guộc, có vẻ như nó đã nhịn đói suốt nhiều ngày liền.
Tay nó ôm một con gấu bông rách rưới, bẩn thỉu.
Nhìn nó thấy mà tội!
Phải! Nó ở đây - viện mồ côi... Nó cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi...không cha không mẹ...
Đã mấy năm rồi nhỉ? 10 năm... 10 năm nó sống trong cảnh thiếu tình thương...
Người ta gọi nó là Soo yeon, nó không có họ... Đơn giản, bởi cha mẹ đã không để lại cái tên cho nó trước lúc ra đi.
...
- Yah! Mấy người ỷ mạnh ăn hiếp yếu à? Tránh xa cậu ấy ra trước khi tôi mét với các xơ đấy!
Bỗng một cô bé khác chạy lại ôm chầm lấy Sooyeon, dùng tấm lưng nhỏ bé của mình để che chở cho người bạn tội nghiệp kia.
- Này Taeyeon, nếu cậu không muốn bị ăn đòn giống nó thì tốt nhất nên tránh xa chỗ này ra đi đấy. Nếu không thì... - Đầu gấu Leeteuk giở giọng hầm hè hai con người trước mặt mình.
- Không thì sao nào? Các người làm gì tôi? Đánh tôi à? Giỏi thì đánh đi! Cha tôi sẽ không để yên cho các người đâu. - Taeyeon cũng đâu phải tay vừa, nó mạnh dạnh đốp chát lại 3 thằng oắt con trước mặt mình.
Bực tức, Leeteuk ra hiệu cho 2 thằng bạn mình bỏ đi. Không quên dùng viên đá nhỏ ném vào đầu Tae, nhưng ngờ đâu Sooyeon từ phía sau lưng Tae chồm lên đỡ lấy cho bạn mình.
- Má ơi đau quá! - Sooyeon ngồi gục xuống, dùng tay ôm lấy chỗ vừa bị viên đá bay vào.
Tae từ từ hé mắt ra sau khi còn đang sợ đến run cầm cập vì viên đá đó, bất giác cô quay lại và thấy bạn mình đang ôm đầu ngồi gục dưới đất.
Như chợt hiểu ra điều gì, cô hốt hoảng vội mắng Sooyeon:
- Yah! Sao cậu ngốc quá vậy hả? Tớ có mướn cậu đỡ giùm đâu mà... Trời ơi chảy máu rồi này! Ngồi yên đó để tớ lau cho . - Nói rồi cô dùng áo mình lau đi vệt máu trên trán bạn mình... những vệt máu pha lẫn nước mắt...
- Tae ơi... híc híc... sao tớ khổ quá. Sao cuộc đời tớ chưa bao giờ có được hạnh phúc hết vậy. Cậu bảo tớ phải làm sao đây? Bây giờ tớ chỉ muốn chết... tớ...tớ... - Nước mắt trên gương mặt thiên thần của Sooyeon rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
Như thấu hiểu được nỗi đau của bạn mình, Tae ôm Sooyeon vào lòng. Nước mắt Tae rơi hòa quyện lên mái tóc mang màu vàng của đau thương...
- Ngốc ạ! Đừng nghĩ tiêu cực như thế chứ. Cậu phải sống! Cậu nhất định phải sống để tớ chăm sóc cậu, cậu không được phép chết. Cho dù tất cả mọi người trên thế gian này có xa lánh cậu, có vứt bỏ cậu thì tớ vẫn sẽ kéo cậu đứng lên... sẽ ở bên cậu mãi mãi...
Ngạc nhiên, Sooyeon thôi khóc, ngước mắt lên nhìn người bạn lùn lùn của mình. Chợt nhiên cô hỏi:
- Sao... sao cậu lại tốt với tớ quá vậy Tae? Nhà cậu giàu, sao cậu không kết thân với những đứa có gia thế như cậu. Hà cớ gì lại chấp nhận ở bên cạnh một con nhỏ vừa xấu xí, vừa mồ coi như tớ cơ chứ. Tae ơi... Híc híc... vì sao vậy? - Nó lại khóc, nhìn nó thật mảnh khảnh, yếu đuối.
Tae nghẹn ngào vỗ về nó, rồi bất giác trong vô thức Tae bật ra câu nói mà mình đã cất giấu suốt 4 năm qua...
- Vì...tớ yêu cậu...
- ... - Sooyeon như không tin vào tai mình. Cô ngỡ ngàng đến không cất thành lời, chỉ biết trố mắt ra nhìn Tae.
- Tớ yêu cậu Sooyeon à. Tớ thật sự không biết cảm giác của mình suốt 4 năm qua là gì, nhưng thật sự tớ không thể ngăn bản thân mình nhớ về cậu. Và tớ nghĩ đó là yêu... Cậu... có yêu tớ không Sooyeon? - Tae lại nói trong vô thức, trong đầu nó lúc này chỉ có hình ảnh của cô bé tóc vàng tội nghiệp kia, thậm chí nó còn không biết mình đang nói gì nữa.
- Ơ tớ... tớ... Tae à... thật sự tớ không biết yêu là gì cả. Nên cậu... xin cậu đừng hỏi tớ những điều đó. - Sooyeon cố gắng né tránh ánh mắt chứa chan yêu thương của người kia. Nó không muốn Tae phải yêu một đứa bị mang tiếng mồ côi như mình.
Thoáng chốc Tae cảm thấy hụt hẫng vì câu trả lời đó, nhưng Tae đã tự nhủ rằng chắc Sooyeon chỉ nói dối mình thôi... Để rồi lại cố gắng lần nữa:
- Có cần thiết phải đánh lừa bản thân mình thế không? Hãy nói thật với trái tim mình đi, đã có trái tim con người thì ai mà chẳng biết yêu thương? Nói cho tớ biết, nơi cậu có dành một chút tình cảm gì cho tớ không Sooyeon?
- ...
Thoáng im lặng một lúc, bất giác Sooyeon chồm tới hôn vào môi Tae... nụ hôn đầu của cả hai... lần đầu tiên...
1 giây...
2 giây...
3 giây...
4 giây...
5 giây...
Sooyeon buông bờ môi kia ra, khẽ nở một nụ cười lạnh lùng, đầy đau đớn...
Tae lúc này đây hững hờ đến không nói được. Đứng hình một lúc, Tae nhìn Sooyeon đang đứng dậy và nói bập bẹ như em bé:
- Cậu... cậu... đây là nụ hôn đầu tiên của tớ... vậy là... - Đôi mắt Tae bắt đầu chứa chan biết bao hy vọng cùng những niềm hạnh phúc vỡ òa.
Cô bé tóc vàng khẽ cuối xuống đỡ người bạn đang khá sốc của mình lên, chậm rãi nói với gương mặt không - thể - nào - lạnh - hơn:
- Và đây cũng là nụ hôn đầu của tớ. Nhưng hãy nghe cho kĩ đây Kim Tae Yeon ạ, tớ không hề yêu cậu. Trái tim tớ chưa từng dành một chút cảm giác nào cho cậu! Xin cậu hãy tránh xa tớ ra, niềm yêu thương trong tớ đã chết rồi... Nó đã ra đi vào cái ngày mà cha mẹ tớ đã bỏ tớ lại trước cổng cô nhi viện. Tớ không hề biết yêu, và cả cuộc đời của Sooyeon này sẽ mãi mãi không yêu ai cả!
- ... - Tae như chết lịm trước những lời nói của Sooyeon, nước mắt cô bắt đầu rơi...
- Nụ hôn đó tớ tặng cậu trước khi tớ ra đi khỏi nơi này, một ngày nào đó tớ sẽ trở lại đây! Mang theo những nỗi hận thù mà tớ thề là cả cuộc đời tớ sẽ không thể nào quên. Còn cậu, hãy vứt bỏ tớ ra khỏi tâm trí của cậu đi, cứ xem như tớ chưa từng tồn tại trên thế gian này là được rồi. - Dường như cũng không thể che giấu nổi cảm xúc trong mình, cô quay đi che giấu một giọt lệ đang nhòe dần trên mi.
- Sooyeon... cậu... cậu đã thay đổi! Tớ chưa từng thấy cậu lạnh lùng và vô cảm như thế này... Nếu cậu không thích, thì chúng ta có thể làm bạn bình thường, nhưng cậu đừng nói ngốc nghếch thế chứ. - Nước mắt Tae rơi nhiều hơn, cô không thể kiềm nén được...
- Phải, tớ đã thay đổi. Tớ sẽ là một con người khác, tạm biệt Kim Tae Yeon. Cảm ơn cậu đã dạy cho tớ biết mở cửa trái tim một lần, cảm ơn cậu đã ở bên chăm sóc tớ, lắng nghe tớ mỗi khi tớ cần... Hẹn một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau nhưng không phải trong tình cảnh như thế này.
- SOOYEON... Cậu đi đâuuuuuuuuuuuuuuu. - Taeyeon gào lên trong vô vọng và cố đuổi theo Sooyeon khi thấy cô bạn mình đang bước lên một chiếc xe mui trần bóng bảy, chiếc xephóng vọt đi, để lại một hình bóng bé nhỏ đang ôm trong lòng biết bao là cảm xúc...
...
Sooyeon đã từng yêu Kim Tae Yeon...
Đó là sự thật...
Một sự thật đã bị chôn vùi mãi mãi...
End flashback...
END CHAP 6 - 1.
Happy New Year ^^!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro