Chap 36
Chiếc xe hơi thể thao màu trắng dừng kịch trước cửa căn nhà đã bỏ hoang. Nhà chỉ có mỗi một lầu, và trông bề ngoài có lẽ đã không có ai lui tới đây cũng chừng hơn năm năm rồi. Từng cánh cửa sổ mục nát chỉ chực rơi xuống nếu có một cơn bão đi qua. Không khí trong ngôi nhà ảm đạm và ẩm mốc đến phát tởm. Chanyeol khịt mũi khi bước vào.
Anh không dám gây tiếng động mạnh. Kẻ bắt cóc Baekhyun không đơn thuần là chỉ bắt cóc, cậu ta còn là tên giết người.
” AHHH… ĐAU QUÁ…. LÀM ƠN… TAO…. DỪNG LẠI…” – tiếng hét thất thanh phát ra từ trên lầu khiến Chanyeol giật bắn mình, và rồi anh ngay lập tức nhận ra giọng nói đó. Anh vội vã chạy lên lầu, nhào tới cánh cửa đó, đập điên cuồng.
” Yah! Mở cửa! ”
Tao dừng bàn tay đang chu du nơi hạ thể Baekhyun, nhíu mày nhìn về hướng cửa, rồi bỗng nhếch mép cười đểu cáng với Baekhyun. Nỗi vui mừng khi nghĩ cuối cùng anh cũng tới của cậu khi nãy bỗng chốc tan thành bọt biển. Cậu run rẩy nhìn Tao, nấc lên từng cơn, trong lòng không khỏi cầu mong anh sẽ phá cửa xông vào.
Và đúng như cậu mong muốn. “Rầm” một phát, cánh cửa cũ nát đổ ầm xuống đất. Chanyeol giận dữ xông vào, trừng đôi mắt tóe lửa nhìn hai người trên giường.
Chanyeol sấn tới, muốn nắm cổ Tao lôi ra khỏi người cậu nhưng anh bỗng khựng lại khi thấy Tao chợt ngồi phắt dậy, vòng cánh tay rắn chắc qua cổ Baekhyun rồi hung hăng siết chặt.
” Mày còn tiến thêm một bước nữa là tao bẻ gãy cổ thằng oắt này! “
” Dừng…. dừng tay lại! ” – Chanyeol hốt hoảng nói. Gương mặt Baekhyun đỏ gay gắt, cậu ngọ nguậy liên tục. Cậu không tài nào hít thở được, đầu óc dần trở nên trống rỗng.
” Rời khỏi đây! Ngay lập tức! ” – Tao ra lệnh.
” Không đời nào! ” – Chanyeol lớn giọng quát.
” Haha. Mày ngon đấy. ” – Tao cười lớn đồng thời tăng thêm lực siết nơi cổ Baekhyun. Baekhyun há miệng thở mạnh. Không gian xung quanh đặc quánh, chỉ còn tiếng hô hấp yếu ớt cùng tiếng rên rỉ của Baekhyun càng lúc càng nhỏ dần.
Mọi thứ trước mắt Baekhyun mờ dần, mờ dần. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cậu nghĩ rằng mình sẽ chết, bàn tay đang bị trói ngoặt ra sau lưng của Baekhyun vô tình chạm vào dục vọng của Tao. Baekhyun bừng tỉnh, thô bạo dùng những ngón tay của mình cấu mạnh lấy nó.
Tao hét lên một tiếng, lập tức buông Baekhyun ra. Cậu loạng choạng ngã nhào xuống dưới đất, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, đôi mắt ánh lên sự bàng hoàng bên trong nó. Nếu cậu không nhanh trí, có lẽ giờ này cậu phải chầu Diêm Vương rồi.
Tao tức giận đá vào mặt Baekhyun, quỳ xuống định xách cậu lên nhưng liền bị Chanyeol ngăn lại, thô bạo nắm lấy bả vai Tao kéo dậy.
” Mẹ kiếp! Chết đi! Thằng khốn! ” – Chanyeol đấm liên tiếp vào mặt Tao. Một chất lỏng màu đỏ tanh tưởi chảy ra từ khóe miệng và mũi Tao. Gò má cậu ta chẳng bao lâu sau trở nên thâm tím, hàng chân mày chau lại cam chịu những cơn đau. Chanyeol vẫn nắm khư khư lấy tóc Tao, thở hổn hển, dùng chân thụi liên tiếp vào bụng cậu ta.
Baekhyun vùng vẫy tay chân, cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt cậu. Baekhyun nhăn nhó nhìn cuộc ẩu đả giữa hai người kia, hay đúng hơn là chỉ có Chanyeol tấn công và Tao không hề phản kháng. Đó là điều làm cậu cảm thấy lo lắng, Baekhyun thật sự không hiểu Tao đang có âm mưu gì?
” Đủ chưa? ” – Tao hỏi, nghe trong giọng điệu có thể biết cậu ta đang đau cỡ nào. Nắm đấm định vung xuống ngay giữa khuôn mặt Tao của Chanyeol dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Thừa lúc Chanyeol lơ đễnh, Tao bắt lấy ngay thời cơ. Cậu ta bật dậy, va vào người Chanyeol làm anh ngã ra phía sau, đầu đập vào cạnh tủ đau điếng.
” Oái! ” – Chanyeol kêu lên.
” Chó chết! Đừng xen vào chuyện của tao! ” – Tao rít lên, nắm đầu Chanyeol đập liên tiếp vào cạnh tủ. Chanyeol bấu chặt, cào cấu lấy tay Tao mong cậu ta thả tay ra nhưng chỉ làm Tao điên tiết, ra tay mạnh hơn.
” Yah! Dừng lại. Làm ơn dừng lại đi! “
Baekhyun khóc nức nở. Dòng máu tanh tưởi chảy ra từ trán anh thật sự dọa cậu phát sợ. Cậu kêu gào, trái tim như bị ai đó siết chặt.
Và rồi Baekhyun bỗng thấy Tao ngừng tay. Cậu ta vươn người về phía trước, kéo hộc tủ trên cùng,
lấy ra thứ đó.
Vật kim loại sắc nhọn phản chiếu sáng loáng dưới bóng đèn.
Con dao từ từ giơ lên cao, nhắm ngay vùng cổ anh mà đâm xuống.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh… Nhanh đến nỗi cậu không ý thức được mình đang làm việc gì.
PHẬP!
Tiếng động lạnh lùng, khô khốc vang lên. Không gian xung quanh dường như ngưng đọng.
Tao trợn mắt nhìn. Con dao rơi xuống, chạm đất tạo thành những tiếng kêu xé tan bầu không khí.
” Baekhyun !!!! ” – Chanyeol nâng người cậu dậy, không ngừng lắc lắc bờ vai cậu. Baekhyun nhắm nghiền mắt, im lìm nằm trong vòng tay của Chanyeol.
Mình đã làm gì thế này?! Mình không hề muốn giết ai cả. Tao hóa đá nhìn cả một bên áo Baekhyun bị nhuộm đỏ. Đôi chân Tao thốt nhiên run rẩy, tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cậu ta ngã khụy.
Chanyeol chụp lấy con dao dưới đất, nhào tới chỗ Tao. Anh ấn cậu ta vào tường, giơ con dao lên ngang cổ cậu ta. Tao giữ chặt lấy cánh tay Chanyeol, ra sức đẩy anh ra. Mắt Chanyeol tóe lửa, miệng không ngừng rủa xả. Gân xanh nổi lên trên mặt hai người. Chanyeol cố gắng nhấn con dao về phía Tao nhưng đều bị cậu ta ngăn lại.
” Chan…chan…yeol ” – giọng nói yếu ớt vang lên, kéo anh ra khỏi cuộc giằng co giữa anh và Tao.
Tao xô mạnh Chanyeol, quơ lấy quần áo của mình, trong nháy mắt đã chạy nhanh ra ngoài, biến mất.
Chanyeol quỳ xuống, nhẹ nhàng đỡ người Baekhyun. Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Chanyeol. Nhìn cậu như vậy, anh đau vô cùng.
” Baekhyun… Anh xin lỗi… Em không sao chứ?…. Xin em…. Cố gắng lên một chút… Đừng bỏ anh….”
Baekhyun mỉm cười. Cậu đặt bàn tay mình lên gò má Chanyeol, ôn nhu lau đi nước mắt của anh.
” Đừng khóc.. Em ổn mà… ” – Baekhyun mệt nhọc nói.
” Baekhyun…”
” Em…..ổn….. mà…..”
Bàn tay Baekhyun rơi phịch xuống đất.
” BAEK! ” – Chanyeol hét lên, vỡ òa. Anh gắt gao ôm chặt lấy thân hình mỏng manh của cậu. Đầu cậu gục vào ngực anh.
” Baek… Đừng như vậy…”
” Anh yêu em…” – anh hôn lên mái tóc của cậu, làm rơi vài giọt nước mắt lên gò má Baekhyun.
Em cũng vậy, Chanyeol….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro