Chap 9: Cho Kyuhyun
KWTHISISLOVE
Càng nghĩ hắn càng buồn bực, liền muốn đi đến phòng ngủ của mình thật nhanh.
Nhưng Ryeowook bỗng nhiên lại gọi hắn lại, không phải gọi tên hắn mà lại là: "Ya!"
Kyuhyun dừng lại, nhưng không nhìn cậu, hắn chỉ sợ nhìn cậu một lần, hắn lại mềm lòng một lần.
Đây dường như là tiếng gọi đầu tiên sau ngày hôm đó của hai người.
Hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh, sau đó Ryeowook đang đến gần hắn.
Lại là một túi giấy quen thuộc.
"Lần này cũng vậy, một triệu won, còn thiếu anh tám triệu won."
Nói xong, Ryeowook cũng chẳng chờ hắn quay lại nhận lấy tiền mà để dưới chân hắn, sau đó quay người chuẩn bị quay về phòng.
Đúng, những năm gần đây, hắn chưa từng nói yêu với bất cứ cô gái nào, không xác định đây có thật sự là yêu hay không, nhưng hắn biết chắc chắn một điều rằng cậu chính là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.
Cậu yêu Yesung 11 năm, hắn có thể đã để ý đến cậu còn lâu hơn thế nữa.
Trong lòng Kyuhyun có chút không cam tâm, hắn chưa bao giờ biết trong xương tủy mình lại có một nỗi nhớ nhung da diết khiến hắn mệt mỏi như vậy.
Hắn nghĩ nếu cậu không yêu hắn, thì hận hắn cũng tốt... dù sao, đó cũng là một loại tình cảm, dù sao cũng còn tốt hơn là không có bất kỳ tình cảm gì, không còn chút quan hệ gì, không phải sao?
Vậy thì cứ để cậu hận hắn đi...
"Cậu rời khỏi đây đi!"
Ryeowook dừng bước chân, có chút khó chịu đưa lưng về phía hắn, không nói gì.
"Khi nào cha mẹ tôi muốn gặp tôi sẽ liên lạc với cậu." Kyuhyun nhìn bóng lưng của Ryeowook một chút, thật sự không biết nên đối mặt với sự bình tĩnh của cậu như thế nào, dời tầm mắt, lại mở miệng nói: "Dù sao cũng đều là người trưởng thành, có chút chuyện rất khó xử, tôi cũng không muốn làm phiền cậu..."
Dừng một chút, Kyuhyun lại nói: "Giống như tối hôm qua vậy..."
Trong nhà yên tĩnh chừng một phút, Ryeowook quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh thẳng thắn nói: "Được."
Cậu thẳng thắn như vậy khiến Kyuhyun cười khẽ.
Đúng vậy, ban đầu hắn ỷ vào mười triệu của mình mà yêu cầu cậu đến đây ở.
Bản thân cậu chắc hẳn không muốn đến đây, bây giờ hắn nói câu này để cậu đi, sợ là cậu cúng heo còn không kịp nữa, đúng không?
Kyuhyun có chút không rõ ràng, hắn là không vượt qua được Ryeowook, hay là không vượt qua được tình cảm của bản thân mình, rõ ràng là cố gắng làm khó làm dễ cậu, nhưng lại giống như đang hành hạ chính bản thân mình vậy, nhưng hắn vẫn cứng rắn nói tiếp: "Được, vậy ngày mai cậu thu dọn một chút đi..."
"Không cần." Kyuhyun còn chưa nói hết, Ryeowook liền cắt ngang lời nói của hắn: "Bây giờ tôi sẽ lập tức thu dọn rồi đi."
Kyuhyun nghĩ mấy câu trong đầu liền không nói ra được, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Được, nhớ mang tất cả những đồ vật mà cậu đem tới đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu cứ chạy đi chạy lại lấy đồ."
Ryeowook không nói gì, liền cất bước đi vào phòng.
Kyuhyun vào phòng đứng dựa vào cánh cửa, nghe phòng đối diện có tiếng loạt xoạt, sau đó có một tiếng kéo phec mơ tuya rất dứt khoác.
Cậu thậm chí còn chẳng chờ nổi đến sáng mai...
Kyuhyun cười cay đắng, chua chát lan tràn khiến hắn không chịu đựng nổi mà trượt xuống cửa, ngồi ngây ngẩng nhìn ra ngoài trời tối đen như mực qua khung cửa sổ.
Ryeowook kéo hành lý ra khỏi phòng, có tiếng mở cửa ra, cũng có tiếng đóng cửa lại.
Sau đó ở tủ giày lại có một loạt những tiếng động, sau đó là cửa nhà được mở ra, sau đó lại dứt khoác đóng lại.
Trong bóng tối, mắt Kyuhyun bỗng rơi xuống một giọt nước... lặng thầm mà rơi.
Tim hắn đau quá, hắn chịu đựng không nổi nữa, giơ tay lên ôm ngực mình lại.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được, đứng lên đi về phía cửa sổ.
Kyuhyun hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở dài, nhìn thấy cậu nặng nề kéo vali rất nhiều đồ, liền không ở trong căn nhà đầy đau khổ này nổi thêm nữa, lấy chìa khóa, liền mang giày ra khỏi nhà.
Lúc hắn xuống nhà, cứ nghĩ là Ryeowook đã đi rồi nên hắn chỉ có ý định lấy xe đi một vòng cho khuây khỏa, nhưng không ngờ ở ngõ quanh quẹo ra đường lớn, lại nhìn thấy Ryeowook ngồi dưới một tán cây ven đường, bước chân của Kyuhyun liền khựng lại.
Ryeowook đang nghe điện thoại, khoảng cách không xa lắm, Kyuhyun hoàn toàn có thể nghe rõ những gì cậu đang nói.
"Cậu có thể cho mình mượn tám triệu won được không? Mình không muốn để nợ Kyuhyun quá lâu."
Hình như là Ryeowook đang nói chuyện với vợ của bạn thân của hắn, là người rất thân với cậu ấy.
"..."
"Không phải, tại vì lúc trước hai người chỉ vừa mới kết hôn, cậu lại lấy của anh ấy một số tiền lớn như vậy giúp mình, mình chỉ sợ tình cảm của hai người có vấn đề thôi..."
"..."
"Bây giờ sao? Bây giờ tất nhiên không sợ, cậu vừa nói thích ăn món do đầu bếp ở nhà hàng nào làm, anh ấy liền mời đầu bếp ở nhà hàng đó vào bếp nhà cậu, mình còn sợ gì nữa chứ!!"
"Haha, được rồi, cảm ơn nha, khi nào rảnh mình mời cậu đi ăn!"
Kyuhyun chỉ còn có thể nắm chặt hai bàn tay, quay lại nhà.
Cậu thần thông quản đại như vậy, có khó khăn gì mà không thể vượt qua chứ, không mượn tiền hắn cũng có thể mượn người khác, hắn cho rằng hắn là cái gì, là người quan trọng lắm sao? Hắn đúng là ngu ngốc, ngu ngốc!!
❤️💛💚💙💜
Kyuhyun nhận được tiền, nhưng không phải là Ryeowook đưa cho hắn mà là do người Ryeowook đã gọi điện thoại đưa cho hắn.
❤️💛💚💙💜
Đêm đó, Ryeowook vừa đi, loáng một cái đã hơn 20 ngày hai người họ không gặp lại nhau.
Đầu tháng năm Kyuhyun vì phải đi công tác nên qua Mĩ nửa tháng.
Khi trở về Seoul đã vào hạ, buổi tối thời tiết vẫn nóng đến điên người.
Trên đường trở về Seoul, có hai tai nạn xảy ra trên đường, thêm kẹt xe khiến người ta rối tinh rối mù, đợi đến khi hắn vào thành đã là mười hai giờ khuya.
Tìm đại một nhà hàng ăn cơm xong, Kyuhyun thấy chỗ đó gần công ty nên muốn đến văn phòng nghỉ ngơi, ngày mai có thể ngủ nướng thêm một chút, liền quẹo vào công ty, xử lý một chồng tài liệu của ngày mai xong, lúc này hắn mới lái xe trở về nhà.
Dừng hẳn xe xong, hắn đi thang máy lên lầu.
Trong thang máy lúc đi đến lầu 12, hắn nhận được tin nhắn WeChat của mẹ hắn gửi tới.
Lúc trả lời được phân nửa, cửa thang máy mở ra, hắn vừa bước ra vừa gõ màn hình điện thoại.
Lúc đứng trước cửa vừa mới chuẩn bị nhập password vào nhà, phía sau lại có một giọng nói quen thuộc: "Cho Kyuhyun."
Cả người Kyuhyun cứng đờ, đứng yên hai phút, mới từ từ nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Ryeowook đang ngồi trên bậc cầu thang thứ hai, đôi mắt đỏ hồng, ngẩng đầu hắn đầy đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro