Chương 6: ô phối ngẫu (2)
Tôi càng không rõ, tại sao hắn lại không ngừng kêu tôi là Phúc Tấn, tôi trừng mắt nhìn hắn, hi vọng hắn có thể sửa miệng.
Hắn lại một chút cũng không hiểu được, đại khái nghĩ rằng tôi ngại ngồi chỗ hắn đã ngồi qua, liền lấy tay áo xoa xoa ghế ngồi, còn nói thêm "Phúc Tấn, ngồi a."
Ngồi cái đầu cậu. Tôi càng trừng hắn.
Sửa miệng đi, cậu là người duy nhất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nha, tiếp tục phát huy đi chứ.
Nhưng hắn một chút cũng không phản ứng, dọn dẹp sách giáo khoa, vuốt vuốt gáy, bỏ đi giống như không có việc gì.
Lông mày của tôi đều dồn thành một cục, rối rắm.
Đây là ý gì, ý gì a.
Tôi nhìn về phía Khuê Hiền, cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Khuê Hiền đang nhàn nhã thu dọn hộp bút, không biết có phải tại ảo giác của tôi hay không, hắn giống như thật sung sướng, cùng vẻ mặt khó chịu trước đó khác nhau một trời một vực, lộ ra một cỗ sảng khoái.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt của tôi, hắn quay đầu "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy!? Tôi còn muốn biết làm sao vậy a?" tôi chỉ hướng Kế Kiệt Hạnh "Cậu làm gì với hắn?"
Khuê Hiền vẻ mặt giống như rất vô tội, chớp chớp mắt nhìn tôi "Chỉ bài cho hắn nha."
"Không phải cái này, vì sao hắn gọi tôi là Phúc Tấn."
Hắn càng vô tội nhìn tôi "Ai cũng gọi cậu là Phúc Tấn nha."
"Không phải...ý tôi không phải vậy, ý tôi là vừa rồi hắn còn gọi tôi là lớp trưởng, tại sao đột nhiên lại sửa miêng." Trước sau chỉ kém nhau có mấy phút, mà mấy phút này Kế Kiệt Hạnh chỉ đứng ở chỗ hắn.
Khuê Hiền thực sự không hiểu gì hết nhìn tôi, sau đó nói "Làm sao tôi biết được, tôi cũng không phải hắn, nếu không cậu đi hỏi hắn đi."
Đó là một ý hay.
Tôi còn thật tính đi hỏi .
Nhưng là Kế Kiệt Hạnh vừa nhìn thấy tôi, không đợi tôi hỏi, tựa như con vẹt kêu tôi Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn.
Phúc Tấn tới nỗi tôi hỏi không nổi nữa.
Xám xịt quay về chỗ ngồi.
Chuông vào lớp vang lên, tôi nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, trong lòng rối rắm , lại muốn hỏi Khuê Hiền, nhưng hắn lại bày ra vẻ mặt em bé ngoan, mắt đen lúng liếng to tròn trong suốt hết cỡ, giống như đang nói, bé là bé ngoan, bé vô cùng ngoan, chuyện xấu gì bé cũng không có làm.
Tôi bị ánh mắt thuần khiết dơ bẩn này hoàn toàn cản lại.
Tôi tiếp tục rối rắm, lại cứ rối rắm mãi mà lại tìm không ra đáp án gì.
Tiếp theo, chúng tôi đối mặt với kì thi cuối kỳ, tôi cũng không có cơ hội rối rắm nữa, tất cả suy nghĩ đều đặt ở cuộc thi.
Thi xong, tâm trạng lại sung sướng, hơn nữa tôi thi cũng không tệ lắm, chuyện gì cũng quăng ra sau đầu.
Nhưng tới trước nghỉ đông, tôi lại bắt đầu rối rắm.
Chúng tôi vào thời đó, hơn 99 phần trăm học sinh đều sợ cùng một thứ.
Đó là - sổ liên lạc.
Đừng nhìn cái quyển sổ màu đỏ (có đôi khi là màu xanh) chỉ nhỏ bằng bàn tay này mà xem thường, lực ảnh hưởng của nó rất kinh người .
Trong sổ có điểm số của chúng tôi, còn có lời nhận xét của giáo viên, liên quan tới chuyện chúng tôi có thể có những ngày nghỉ yên bình hay không, tết nguyên đán có thể nhận được tiền lì xì hay không, sâu hơn nữa liên quan tới da thịt của chúng tôi, quyết định xem ba mẹ chúng tôi có thể lấy chổi lông gà, dép lê hoặc đồ dùng hằng ngày làm hung khí để hầu hạ chúng tôi hay không.
Vậy còn chưa tính, ít ra mỗi lớp cũng sẽ có một hai đứa ngon lành.
Bời vì cô chủ nhiệm bị bệnh, cô liền giao cho tôi làm một chuyện vô cùng vô sỉ.
Lời nhận xét trong phiểu liên lạc, giao cho tôi viết.
Còn nói gì mà, em là lớp trưởng, rất hiểu các bạn, em viết thích hợp nhất, bất quá cũng không thể vì tình cảm bạn bè mà làm rối kỉ cương, phải viết đúng với thực tế.
Không được làm rối kỉ cương thì cô cũng đừng kêu em viết nha.
Sau khi tan học, trong phòng chỉ có tôi và Khuê Hiền, hắn là Ủy viên học tập mới, đương nhiên phải ở lại giúp tôi, thật ra ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà nhìn cuốn sổ liên lạc đang nằm trên tay tôi này...
Lòng tôi lại không còn không tự nhiên nữa.
Tất cả đều là màu đỏ, điểm số đều từ 5 tới 15, không xem tên cũng biết là ai.
Đại vương lớp chúng tôi, bạn Chu Dũng Cường.
Hắn có tiếng là học sinh cá biệt, suốt ngày ở trường đánh nhau, đánh trận nào to trận nấy, mẹ hắn vì việc hắn đánh nhau, thường bị gọi tới trường, tuần trước còn đến một lần đâu? Nhưng mẹ hắn cưng chiều hắn, thật nhiều chuyện cũng không nói cho bố hắn, hằng năm không có ở nhà, làm huấn luyện viên quyền anh, cho nên việc này của hắn, bố hắn cũng không biết, đợi tới lúc biết, năm trước đánh tới nỗi mặt hắn sưng lên, còn kéo lỗ tai hắn đến trường, tìm mấy đứa bị hắn đánh để xin lỗi.
Bố hắn lúc đó nói cứng "Thành tích học tập không tốt, là do mày không thông minh, tao không trách, nhưng để cho tao biết mày đánh người khác, tao đánh gãy chân mày."
Do mẹ hắn cưng chiều, điện thoại cố định lúc đó còn chưa thông dụng, không thể thường xuyên liên hệ, bố hắn yêu cầu thầy giáo cuối kì mỗi năm liền gửi sổ liên lạc trực tiếp tới chỗ ông.
Thành tích học tập của hắn không tốt, bố hắn biết cũng không sao, nhưng mà lời nhận xét...đến lúc đó chắc bố hắn đánh gãy chân hắn luôn.
Đến lúc đó, tôi chỉ phải làm đồng phạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro