Chương 5: Người được gọi là Phúc Tấn(*)chính là ME (1)
Chương 5: Người được gọi là Phúc Tấn(*)chính là ME
(*): chỉ thê tử của Vương Gia
Tuần cuối cùng của tháng 11 lớp chúng tôi phải trực trường, chủ yếu là chúng tôi phải đến trường sớm hơn các lớp khác, đeo băng đỏ trên tay áo, đứng trước cổng trường chào đón các học sinh khác tới trường, ngoài ra chúng tôi còn phải làm lao công, làm nghĩa vụ lao động miễn phí cho trường, thuận tiện cáo mượn oai hùm sửa lại những học sinh tác phong không đúng quy định của trường, điều tốt duy nhất là không phải đi học.
Theo thường lệ, tôi cũng đeo băng đỏ trên tay, trước đây còn cảm thấy rất oách, đợi sau này lớn lên mới phát hiện cái đó không phải là mấy bà khóm trưởng hay đeo sao, kí ức tốt đẹp nháy mắt trở nên nhạt nhòa.
Đợi tới 7 giờ 45 phút đóng cổng trường, lớp tôi chia làm mấy tổ để bắt đầu đi dọn vệ sinh trường, tôi điểm danh mới phát hiện kẻ thù của tôi lại không có mặt.
"Khuê Hiền đâu?" tôi hỏi.
Một đứa con trai cợt nhả trả lời, "Bẩm Phúc Tấn, Vương Gia đi tới sân thể dục nhỏ rồi ạ."
Nói xong, mọi người đều cười ha hả, nhìn tôi vô cùng thân ái.
Tôi và Khuê Hiền tựa hồ đã nghiễm nhiên được xem là một đôi, nghiễm nhiên thì nghiễm nhiên, ở trước mặt giáo viên mấy đứa nó khép miệng còn nhanh hơn gió thổi, có nói cũng chỉ nói trước mặt nhau.
Lúc đó đều như vậy, học sinh gặp giáo viên giống như chuột thấy mèo vậy, cũng chỉ dám điên điên một chút, chơi đùa giỡn giỡn, lúc giáo viên có mặt chúng tôi đều tự giác ngoan ngoãn lại.
Rất có tinh thần tập thể, đều cho rằng yêu sớm là bí mật chung của tổ chức, phải bảo vệ thật tốt, tuyệt đối sẽ không đâm thọc.
"Đi chết đi, Phúc Tấn cái đầu cậu!! Đã nói là không được gọi tôi là Phúc Tấn!!" tôi bước nhanh tới chỗ tên con trai kia, nhe răng trợn mắt gào lên.
Lúc học sơ trung, mọi người đều thích đặt biệt danh cho bạn bè, ví dụ như Hy Triệt gọi là Lọ Lem, phác chính thù gọi là thiên thần không cánh, Úc Văn Tĩnh gọi là Đại Song, Lý Văn Di gọi là Tiểu Song, về phần tại sao có mấy cái tên đó đã không ai nhớ nữa, dù sao đều là cậu kêu tôi kêu, mọi người đều kêu.
Tôi thật ra lại không có tên hiệu gì, nhưng từ khi tin vịt về chuyện xấu của tôi và Khuê Hiền được tung ra, tất cả đều thay đổi.
Phim truyền hình ác độc hại người nha, nhất là phim truyền hình của dì Quỳnh Dao, mới đầu là Uyển Quân, sau đó là Cỏ xanh bên bờ sông, cố gắng xem thêm Hoa mai rơi, thời kì phim truyền hình bần cùng, phim sến rất thịnh hành, vốn dĩ chúng tôi không xem loại phim này, đều là người lớn xem, chúng tôi đều đợi xem phim hoạt hình lúc 6 giờ rưỡi thôi, nhưng mà người lớn xem hăng say, khóc càng hăng say, chúng tôi tò mò nên cũng xem luôn.
Đúng là không xem không biết, vừa xem liền biết hết, thì ra vợ của Vương Gia kêu là Phúc Tấn, vợ nhỏ gọi là Trắc Phúc Tấn.
Mấy đứa đầu tiên gọi tôi là Phúc Tấn là mấy đứa con trai chơi thân với Khuê Hiền nhất, lúc đó chỉ là giỡn chơi thôi, kêu lên nghe hay hay, nhưng mấy đứa nó cứ thấy tôi là gọi Phúc Tấn Phúc Tấn, cả lớp đều dũng cảm kêu cùng nhau, qua vài ngày, ai cũng kêu tôi là Phúc Tấn, cái biệt danh này liền như vậy đặt trên trán của tôi, ngay cả cơ hội bác bỏ tôi cũng không có.
Tức nhất chính là Khuê Hiền, mỗi ngày tôi đều làm sáng tỏ quan hệ giữa tôi và hắn cho cả lớp, lại không có ai tin tôi, tôi chỉ phải ra tay từ hắn, bắt hắn đứng ra giải thích.
Nhưng mà hắn lại hỏi tôi "Cậu nói lâu như vậy, có tác dụng gì sao?"
Tôi lắc đầu tự nhiên "Nói đến tróc da mép cũng chưa ai tin."
Hắn nói với tôi "Thấy chưa, có một số việc càng bôi càng đen, không bằng cứ để cho người ta nói."
Cái gì mà càng bôi càng đen, bây giờ không bôi còn đen hơn.
Tới lúc tôi muốn thuyết phục hắn, hắn lại khoát tay, khoái trá đi ra ngoài đá bóng.
Vì thế, tôi lại nhịn không được, chạy theo, đá hắn một cước nữa.
Mặt hắn tối sầm, lại đuổi theo tôi.
Không ngờ, chuyện xấu lại tiến lên thêm một nấc lớn nữa.
Không còn ở giai đoạn mắt đi mày lại nữa, trực tiếp thăng hoa lên liếc mắt đưa tình luôn.
Đây...đây là cái thế giới gì vậy, không tới mức giỡn mặt con người ta như vậy đi.
Tôi rớt nước mắt.
Nhưng qua một đoạn thời gian, tôi phát hiện tôi không phải là người duy nhất có chuyện xấu.
Một cặp anh em sinh đôi khác của lớp chúng tôi, đứa anh đang theo đuổi Đại Song, đứa em thì thích Tiểu Song, nhưng Tiểu Song lại đang mắt đi mày lại với bạn Mạnh Hiểu Đông lớp bên cạnh, Hy Triệt và tên con trai ngồi cùng bàn Hàn Canh và bạn nữ Vương Giai Vĩ ngồi phía sau hình như đang tiến hành tình yêu tay ba, rốt cuộc ai thích ai, đến lúc tốt nghiệp tôi cũng không biết rõ, Phác Chính Thù thì đang có mờ ám cùng với một bạn nam có bộ dạng đặc biệt, còn có, còn có hơn một nửa tụi con trai lớp tôi đang theo đuổi Hách Tể, còn đi lớp khác điều tra xem có tình địch hay không.
Tính đi tính lại nửa ngày, cả lớp tôi đều tham gia những chuyện nữ hát nam múa phụ họa (ui cha, xem cái kiểu dùng thành ngữ này này) chỉ là tôi không phát hiện mà thôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy viên mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro