Chương 3: Phạt Đứng (2)
Tôi nghĩ, cứ nằm như người chết như vầy luôn đi...
Nhưng mà tôi lại không chống cự được cái đói, vừa nghe mẹ ở dưới lầu gọi xuống ăn cơm, tôi là người chạy xuống nhanh nhất.
Một nhà bốn người, ăn canh nóng đồ ăn nóng, tôi lại không thấy ngon, trong đầu luôn nghĩ xem có cách nào để ngày mai không phải đi học không.
Tôi cúi đầu nhìn cơm trong chén, thỉnh thoáng lén nhìn ba với mẹ, động tác giống ăn trộm này của tôi làm cho em trai tôi phát hiện, nó đá tôi một cái, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Tôi nói "Tao muốn trốn học."
"Thần kinh!!" nó gắp một miếng thịt, bỏ vào trong chén của tôi, "Bớt điên đi, ăn nhiều cơm vào."
Học sinh trung học muốn trốn học, muốn chết!!
Ba già cũng phát hiện ra sự quái dị của tôi, quan tâm hỏi, "Sao vậy, nhóc!"
nhóc là cách gọi thân mật thống nhất của dân Thượng Hải với con trai yêu.
Tôi lắc đầu, không dám nói.
"Có phải hết tiền xài rồi không?" về tiền tiêu vặt của tôi và em trai ba tôi cũng không keo kiệt.
Tuy rằng căn bản không phải chuyện này, nhưng mà tôi vẫn vô sỉ gật đầu.
Không có cách nào khác, lúc làm học sinh ai không muốn có nhiều tiền tiêu vặt hơn.
Ba tôi tỏ vẻ hiểu được, gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi, "Ăn cơm xong, ba sẽ cho con, muốn bao nhiêu thì con nói, ăn cơm cái đã, ăn nhiều vào." Sau đó cũng nói với em trai tôi như vậy.
Dù sao một đứa có, thì đứa còn lại cũng có, ba tôi luôn công bằng như vậy.
Ăn cơm xong, tôi cầm tiền ba vừa cho, trong lòng vừa vui vừa buồn, quay về phòng, cảm giác sờ tiền cũng không thể làm biến mất sự sợ hãi với việc đi học ngày mai.
Tiền cũng không phải vạn năng.
Tôi nhớ ra là mình còn chưa làm bài tập, liền cảm thấy đau đầu hơn, nhưng tôi rất có sự tự giác của học sinh, nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, nằm bẹp trên bàn học bắt đầu làm bài tập.
Tôi múa bút thành văn, giống như đem đầy bụng sầu khổ trút vào mớ bài tập vậy.
Bài tập sơ nhị không khó lắm, tôi coi như là một học sinh tốt, không cần tốn nhiều sức liền làm xong bài tập.
Làm xong bài tập tôi tính xem TV, nhưng mở ra TV tôi lại xem không vào, lại tắt TV, chạy tới giá sách tìm truyện tranh đọc, tôi là một đứa ham đọc truyện tranh số một, hơn nữa vô cùng thích truyện tranh Nhật Bản, lúc tôi học sơ trung, đúng là lúc truyện tranh Nhật bắt đầu nổi lên ở Thượng Hải, vì vậy tôi mua không ít truyện tranh, Nữ hoàng ai cập, Áo giáp vàng, Bảy viên ngọc rồng, Ranma đều có, truyện tranh lúc đó đều do nhà xuất bản Hải Nam phát hành, không dày như bây giờ, quyển nào cũng mỏng lét, lại còn tái bản, phần lớn một tập 5 bản, chia rất nhiều tập, nên bỏ kín cả giá sách.
Tôi xem truyện tranh rất dễ bị mê mẩn, có thể nói chỉ cần vừa thấy truyện tranh, tôi sẽ chăm chú tới mức quên hết mọi việc, cho dù tôi có đọc rồi hay chưa.
Theo thường lệ, tôi lại mê mẩn, đọc đọc một hồi tôi liền ngủ.
Đợi tới lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức, đã là sáng ngày hôm sau.
6 giờ, cái giờ thúc giục cỡ nào a.
Tôi ai oán rời giường, đánh răng, ăn sáng, sau đó lấy cặp sách, bước ra khỏi cửa.
Trên đường đi tôi vắt hết óc suy nghĩ xem hôm nay nhìn thấy Khuê Hiền nên nói cái gì?
Hắn sẽ nói gì với tôi?
Nguyên một màn hắn nhìn thấy ngày hôm qua, không biết có nói gì không? Đoạn trí nhớ kia giống như tự nhiên bị xóa sạch, tôi không tài nào nghĩ ra.
Vừa đi vừa nghĩ nguyên đoạn đường, rất nhanh liền tới cổng trường.
Tôi cảm thấy hơi run, đứng trước cổng trường, như thế nào cũng không dám đi vào.
Mấy học sinh đi ngang qua tôi, ai cũng nhìn tôi kì quái, tôi chỉ phải giả vờ mình đang đứng đợi người.
Lúc này, 7 giờ 10 phút phải vào cổng, nếu không sẽ trễ học.
Tôi kéo dài tới giây cuối cùng mới đi vào, sau đó lại thong thả, giống như người máy bị khô dầu đi vào khu phòng học, tới trước cửa, tôi tránh ở cạnh cửa, nhìn lén vào trong lớp, mọi người đều đã tới, đang bắt đầu tự học buổi sáng.
Tự nhiên tôi cũng thấy Khuê Hiền, hắn đang lấy tay chống đầu, đầu nhìn về phía cửa sổ không biết đang nhìn gì?
Tôi lập tức rụt đầu lại, tiến hành công tác tư tưởng với chính mình.
Tôi nói cho chính mình, không phải bị nhìn thấy đi xi xi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu, ai không phải đi xi xi, ở toilet tôi còn hay bị người khác nhìn còn gì.
Ừ! Không có việc gì, lý Thịnh Mẩn, tất cả những người vĩ đại đều đã từng làm chuyện ngu xuẩn, nói cách khác chỉ có người làm chuyện ngu xuẩn mới có thể trở thành người vĩ đại.
Tôi cất bước vào lớp, còn chưa bước vào lại rụt chân về.
Tôi mắng chính mình, thật sự là đồ vô dụng, lại đặt chân vào, kết quả lại rụt chân về.
Ngay tại cửa duỗi ra, co lại.
Một đứa ngồi gần cửa phát hiện, lập tức la lên "Lớp trưởng, bạn đang làm gì vậy?"
Trong cơn giận dữ, tôi gào lên, "Ai cần cậu lo!!"
Gào quá to kết quả chính là lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, Khuê Hiền cũng nhìn lại đây.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ phải kiên trì đi vào.
Đi tới cạnh chỗ ngồi, tôi thả cặp sách xuống, cũng chưa dám nhìn hắn, lại nghe hắn nói, "Chào!!"
Chào cái đầu, tôi mắng thầm trong lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra trên mặt, chỉ dám nở một nụ cười cứng ngắc, nói "Chào...cậu cũng sớm...ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro