Chương 1: gặp vương gia (3)
"Tiểu Mẩn, tại sao mày lại ăn trứng bác cà chua nữa!" Hy Triệt nhìn thấy đồ ăn trong cà mèn của tôi lại giống mấy bữa trước, mặt nhăn lại.
Cũng đúng thôi, mấy tuần liền đều ăn trứng bác cà chua, đúng là làm cho ai nhìn đều thấy gớm, nhưng không có cách nào khác, mẹ tôi là pháp y, mỗi ngày đều lo đi giao tiếp với người chết, bố lại lo đi...kiếm tiền, trong nhà lại có một đứa em còn lười hơn tôi, chỉ có thể làm món vừa dễ làm vừa dinh dưỡng là trứng bác cà chua thôi.
"Mày đã nói vậy rồi thì bố thí sườn của mày cho tao đi." tôi vừa nhìn chằm chằm mấy cục thịt trong cà mèn nó vừa nói.
"Chắc chắn là mày cố ý." Nó nói, bất quá vẫn gắp sườn qua cho tôi.
Vậy mới là bạn bè chứ, tôi cảm động nghĩ thầm trong lòng, Hy Triệt, chờ tao lớn lên kiếm được tiền, tao nhất định trả lại cho mày, tội nghiệp mày, lần nào cũng mang đồ ăn cho tao, hại mày dậy thì N năm nay, chiều cao vẫn là 148cm, mày thật vĩ đại.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thịt thì tôi vẫn ăn, chỉ thiếu điều nhai luôn xương, thuận tay gắp mấy món ở cà mèn đứa khác cũng ăn xong một bữa ngon.
Trứng bác cà chua là đồ trang trí, dùng để trang trí cơm trắng.
Đang ăn, tôi liền nhìn thấy Khuê Hiền tính đi ra ngoài đá bóng với mấy tên con trai, nghe được một đứa nói, "Vương Gia, lần này mày bắt gôn."
Hắn ừ một tiếng.
Tôi đột nhiên không hiểu, tại sao gọi hắn là Vương Gia, cái này cũng tại tôi, tôi không thể nhớ được biệt danh của người khác, ngay cả tên mình đôi khi tôi còn không nhớ, bình thường tôi đều lấy tên đứa này ghép với họ đứa kia, nhất là với con trai, tất cả đều thống nhất dùng từ ''Ê'' để gọi, lời thầy giáo giới thiệu lúc hắn mới tới tôi đã quên không còn gì hết, tôi cũng kêu hắn bằng ''Ê''.
Vì vậy, tôi ngu si nói, "Thì ra họ của hắn là Vương à? Vậy tại sao gọi là Gia. A, tao hiểu rồi tên hắn là Vương Gia, đặt tên này khôn ghê, vai vế như thế nào đều cao hơn người khác, tại sao không đặt Vương Gia Gia luôn, càng cao!"
Tôi vừa nói xong, chợt nghe một tiếng phụt, cả bọn cùng bắt đầu cười sặc sụa.
Có lẽ tại tôi nói hơi to, hoặc có lẽ tai Khuê Hiền rất thính, tóm lại sau tôi nói xong, hắn liền nhìn về phía tôi, ánh mắt giống như đang nhìn yêu quái.
Tôi trừng mắt nhìn, tôi nói sai gì sao? Tôi ngơ ngác hết nhìn hắn lại nhìn đám bạn.
Sau đó, hắn đi tới chỗ tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, ách...thật là một chiều cao đầy uy hiếp.
Hắn híp mắt nhìn tôi, tôi thấy yết hầu hắn đang trượt lên trượt xuống, tiếp theo hắn nói một câu, "Lớp trưởng, trên mặt cậu dính cơm."
Tôi theo bản năng sờ soạng một chút, quả nhiên có dính cơm, tôi liền vươn lưỡi liếm quanh môi một vòng, nuốt cơm vào trong miệng, không thể lãng phí lương thực, bác nông dân rất vất vả mới làm ra.
Sau này nghĩ lại động tác này của tôi có vẻ rất giống ếch.
"Lớp trưởng..." hắn còn nói tiếp.
Sao trên mặt còn dính cơm được, tôi lại sờ soạng mấy cái nữa, nhưng mà không có nha, tim tôi đập bình bịch nhìn hắn, hắn có một ánh mắt hết sức dọa người.
"Cậu...thật ngu ngốc!" nói xong, hắn xoay người đi ra phòng học, một đứa không biết tên gì lại nói thêm vào, "Quên đi, tên của tụi tao lớp trưởng còn chưa nhớ kỹ, phải nói rằng chỉ cần là tên của con trai, nó nghe xong đều quên nói chi tới mày..."
Chờ tụi nó đi hết rồi, tôi mới phản ứng lại được, mở to hai mắt nhìn, sau đó tức giận hướng lũ bạn nói, "Hắn...hắn...nói tao thật ngu ngốc!!"
Mấy đứa nó không thèm an ủi tôi, thống nhất dùng cùng loại ánh mắt nhìn tôi - mày thật sự rất ngu ngốc.
Có ý gì đây, đây là ý gì a.
"Tiểu Mẩn, hắn chuyển tới một tuần rồi!" Hy Triệt nói.
"Mày cùng hắn ngồi cùng bàn một tuần!" Hách Tể nói.
Tôi nhíu mày, không hiểu tụi nó nói gì?
Tiểu Song và Đại Song lấy ra một quyển sách ra từ hộc bàn Khuê Hiền, trên bìa viết hai chữ thật to Ái Tân Giác La Khuê Hiền.
Tôi đơ ra một chút, "Đây là tên của hắn?"
Tụi nó gật đầu, ánh mắt đang bi ai vì chỉ số thông minh của tôi.
Tôi cười gượng, tụi nó cũng cười - nụ cười thật gượng gạo.
Vì vậy, tôi phá lệ nhớ kỹ tên của hắn, tôi nhớ kỹ tên của một đứa con trai, thậm chí tên một thằng con trai học cùng lớp tôi một năm tôi còn chưa nhớ.
Đợi tới lúc buổi chiều đi học, hắn trở về chỗ ngồi, tôi rất muốn chào hỏi hắn đàng hoàng, nhưng nghĩ đến hắn ở trước mặt tụi bạn tôi nói tôi ngu ngốc, tôi không nhịn được, vì vậy, tôi chỉ vào tên của hắn trên quyển sách, "Chữ của cậu quá xấu."
Hắn lại lấy ánh mắt dọa người kia nhìn tôi,
Bất qua tôi có loại khoái cảm sau khi trả thù nên không so đo với hắn.
Ai biết được hắn trả lại một câu, "Chữ của cậu còn xấu hơn của tôi!"
Tôi phát điên, "Khuê Hiền..." tôi gọi tên hắn, đang chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, tôi liền sửng sốt, ảo giác sao, mắt hắn sáng rọi nhìn qua trông như thực vui.
Vui cái gì mà vui, vui chữ của tôi xấu hơn chữ hắn sao?
Thầy giáo vào lớp, tôi không dám mắng ra tiếng, tôi nhìn chữ của mình.
Ách...xấu thật.
...lúc học tiểu học không chăm chỉ tập viết, biết vậy không lười, biết vậy không lười a.
Nhưng mà, sau khi kết thù với hắn, hắn đứng vị trí No2 trong danh sách những người tôi ghét nhất, No1 là những kẻ ăn thịt chó và những kẻ giết chó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro