[FANFIC][KHR]Task 16: Nơi lòng trung thành của chúng ta hướng tới
“Thu mẫu đơn-san… anh có ủng hộ chế độ đa thê không?” Tsuna hỏi, nhâm nhi hương vị trà sữa. Thu mẫu đơn-san mỉm cười nghịch ngợm và rót trà vào chiếc cốc thủy tinh trước mặt. Cả hai người họ đều ngồi trên chiếc ghế đặt ở giữa cánh đồng thu mẫu đơn.”
“Tất cả mọi người đều có quyền yêu và được yêu.” Thu mẫu đơn-san đáp, “Nếu họ bằng lòng với việc đó, chúng ta có quyền gì mà phủ nhận quyền tự do của họ?”
“Nhưng… ý tôi là…” Tsuna nhìn xuống tách trà của mình, “Anh… phải có quan điểm riêng chứ…”
Thu mẫu đơn-san nhấp ngụm trà và thở dài mãn nguyện, “Còn cậu, Tsunayoshi? Cậu có đồng ý với chế độ đa thê không?”
Tsuna nhăn mày, suy nghĩ hồi lâu trước khi mỉm cười, “Ừ thì, tôi không ghét nó…”
“Chỉ là cậu không thể chấp nhận nó?”
“Tôi có thể chấp nhận. Ý tôi là… tôi không kì thị những người làm việc đó.” Tsuna giải thích, “Tôi chỉ… không thể nào giống như họ được.”
“Cậu có muốn được như họ không?”
Tsuna lắc đầu, “Không… tôi không muốn. Tôi luôn tin rằng sẽ chỉ có một người duy nhất.”
Thu mẫu đơn-san cười khúc khích làm cậu đỏ mặt. Tsuna quay đi chỗ khác và hỏi, “Tôi lại nói nghe như một đứa con gái vậy, có phải không?”
Thu mẫu đơn-san gật đầu, “Đấy không phải điều xấu, Tsunayosshi. Chung thủy như vậy là một điều đáng tự hào.”
Tsuna khẽ mỉm cười và gật đầu, “Cảm ơn, Thu mẫu đơn-san.”
Thu mẫu đơn-san lại nhấp thêm một ngụm trà nữa, “Nào, Tsunayoshi… Nếu ta đoán đúng, cậu còn một tháng nữa là tốt nghiệp, chuẩn chứ?”
Tsuna gật đầu và thở dài, “Trường học thật buồn tẻ. Chúng tôi chẳng làm gì ngoại trừ chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Và trước đó, kì thi tốt nghiệp đúng là địa ngục.”
“Thật sao? Có lẽ cậu nên hỏi vài lời khuyên từ Người bảo vệ Sương Mù của cậu. Ta nghe nói cậu ta đến từ địa ngục mà.”
Tsuna nhìn chằm chằm Thu mẫu đơn-san một lúc trước khi hỏi, “Đó là một câu đùa phải không?”
Thu mẫu đơn-san cười tươi và gật đầu trước khi hỏi lại, “Không hài hước ư?”
Tsuna lắc đầu, “Không hề.”
Thu mẫu đơn-san thở dài, “được rồi.”
Làn gió mát dịu làm lay động những rặng thu mẫu đơn, khiến những cánh hoa nhảy múa trong không trung. Thu mẫu đơn-san đứng dậy và thở dài, “Đến lúc rồi. Ta sẽ gặp lại cậu sau, Tsunayoshi.”
Tsuna gật đầu, cuối cùng cũng quen với những cuộc đối thoại trong mộng với Thu mẫu đơn-san, “Tôi sẽ gặp lại anh tối nay, Thu mẫu đơn-san.”
Tsuna ném mình ra khỏi giường vừa kịp tránh được cuốn từ điển to đùng suýt rơi bộp thẳng vào mặt cậu. Tsuna thở dài và lườm Reborn… kẻ thả cuốn sách xuống. Reborn mỉm cười, “phản xạ của cậu ngày càng tốt lên đấy, Tsuna.”
Tsuna nhăn mày trước lời Reborn nói và ngồi dậy, “Bởi vì Thu mẫu đơn-san đánh thức tớ dậy đúng lúc.”
Reborrn nhìn cậu tò mò, “Thu mẫu đơn-san?”
Tsuna bước khỏi phòng và vào trong nhà tắm, “Tớ chưa nói với cậu về anh ta à?”
“Người đàn ông trong giấc mơ của cậu? Người cậu không thể tả lại?”
“Đúng vậy, người đó.” Tsuna đáp, bật vòi nước lên. Cậu thở dài khi dòng nước nóng bao phủ lấy cậu. Tsuna nhắm mắt và cố gắng nhớ lại hình dáng của Thu mẫu đơn-san một lần nữa. Một lần nữa… chẳng có gì đọng lại… Tsuna chớp mắt khi cậu nhận ra Reborn đã ngưng nói kể từ khi cậu đằm mình trong dòng nước. Cậu khoác một cái khăn tắm quanh hông.
"Reborn?" Tsuna thận trọng thò đầu ra khỏi phòng tắm và chẳng thấy vị gia sư của mình đâu nữa. Tsuna nhún vai và bước tới chỗ phòng cậu để mở cửa khi cậu nghe thấy tiếng của Reborn bên trong.
“Thay đổi… tác dụng phụ.. kỉ ức…”
Tsuna chớp mắt khi giọng Reborn ngưng bặt. Biết rằng có chuyện sắp sửa xảy ra, Tsuna vội nép sang bên trái và tránh cánh cửa mở toang ra. Reborn bước ra và nhếch miệng cười, “Cậu đã biết rằng tôi sẽ đá bay cánh cửa khi tôi nhận ra cậu nghe lén sao? Ấn tượng đấy, Tsuna.”
Tsuna cười mỉa mai, “Đấy là thói quen của cậu mà, Reborn.”
Nụ cười của Reborn lớn hơn, “Vậy sao?”
Tsuna nhìn Reborn và hỏi, “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Đệ Cửu.” Reborn đáp, quay trở lại phòng Tsuna. Cậu theo vào bên trong và thấy Leon trong hình dáng chiếc điện thoại đang ở trên bàn mình. Tsuna lấy đồng phục ra khỏi tủ và bắt đầu mặc vào, không để tâm rằng Reborn vẫn ở trong phòng.
“Vậy… cậu nói gì với Đệ Cửu thế?” Tsuna hỏi khi lúc cài khuy áo.
“Về chuyến bay chúng ta sẽ lên để đến Ý sau lễ tốt nghiệp của cậu.” Reborn trả lời. Tsuna nhăn mày và thở dài lặng lẽ…
‘Nói dối…’
“Chúng ta phải đi ngay sau khi tốt nghiệp sao? Ý tớ là…” Tsuna ngần ngừ, khoác áo vét lên.
“Càng sớm càng tốt.” Reborn nhắc nhở trước khi nhìn lại Tsuna. “Không phải chính cậu là người đã nói rằng cậu muốn đến Ý nhanh nhất có thể sao?”
“Không phải ý đó!”
“Ồ? Vậy sao…”
“Đừng có tự suy diễn lung tung nữa!” Tsuna la lên, túm lấy cặp sách và liếc xéo Reborn, “Ý tớ chỉ là… ừm… Cậu có thể trì hoãn nó sang ngày khác được mà, Reborn? Chúng ta vẫn nên tạm biệt mọi người…”
Reborn lắc đầu và đáp, “Nó đã được quyết định rồi, Tsuna.”
Tsuna thở dài và gật đầu, “Được rồi.”
Tsuna chớp mắt khi Reborn đưa cậu xem một quyển sách. Tsuna cau mày cố gắng phát âm tựa tiếng anh của quyển sách đó, "Ko-u-n-to Mon-te Ku-ri-su-to?"
“Close. Count of Monte Cristo." Reborn đọc tựa cho Tsuna.
Tsuna nhăn mày, “Sao lại đưa cho tớ một quyển tiểu thuyết tiếng anh?”
“Tiếng Ý của cậu còn kém cỏi lắm. Nói trắng ra, còn tệ hơn cả trẻ con nữa.” Reborn nói thẳng. Tsuna tưởng như có một ngàn mũi kim chọc vào người cậu liên tục khi Reborn nói, “Nếu cậu tới Ý trong tình trạng như bây giờ, cậu sẽ là một sự ô nhục cho Vongola.”
Tsuna bĩu môi nhưng vẫn im thin thít. Reborn tiếp tục, “Ít nhất thì luyện tiếng anh từ giờ đi.”
“Và cậu muốn tớ làm vậy bằng cách đọc tiểu thuyết á?”
Reborn gật đầu, khiến Tsuna phát ra một tiếng rên rĩ. Cậu nhìn Reborn và nài nỉ, “Chúng ta có thể bắt đầu bằng thứ khác… mỏng hơn không?”
“Một bài thơ?” Reborn hỏi. Tsuna gật đầu nhiệt tình. Reborn lôi ra một cái hộp và nhìn vào trong, lấy ra một quyển sách nhìn trông rách nát và ném về phía cậu. Tsuna giở ra và cố gắng đọc.
"M-M-Much I mar-mar-marveled t-t-this unga- gì đây?- ung-ungainly fo-fowl to h-hear d-d-d-dis-disco? ờm… Di-su-ko-ru-su?"
“Là Discourse." Reborn chỉnh lại.
Tsuna lắc đầu và đặt quyển sách vào trong cái hộp, “Tớ không làm được đâu. Khó quá!”
Reborrn thở dài và nhìn vào trong hộp, “Bước đầu thì phải tạo cảm hứng. Có câu chuyện tiếng anh nào mà cậu thích đọc không?”
Tsuna suy nghĩ về điều đó. Tất cả mọi người đều đã từng cuồng một cuốn tiểu thuyết. Nhưng Tsuna chưa bao giờ thực sự muốn đọc nó. Từ những gì cậu nghe được từ các cô gái, cốt truyện có vẻ rất phổ biến. Rồi cậu nhớ ra một cái tên nào đó, “Có một cái.”
Tsuna lẻn đến cạnh Reborn và thì thầm. Reborn nhướn mày, “Nó không phải là tiểu thuyết, Dame Tsuna."
“Hii? Tớ tưởng đó là…”
Reborn nhìn lại vào trong hộp và lấy ra một cuốn sách bìa nâu và đưa cho Tsuna, “Đó là một trong những câu chuyện trong quyển sách này, dù tôi sẽ thích hơn nếu cậu chọn ra một cuốn tiểu thuyết, một câu chuyện ngắn là khởi đầu tốt rồi.”
Tsuna cầm quyển sách từ tay Reborn và mỉm cười. Nụ cười của cậu tắt ngúm khi Reborn ném quyển từ điển bìa cứng vào cậu, trúng ngay mặt khiến cậu ngã nhoài xuống sàn. Reborn cười ranh mãnh và nói, “Nếu có từ nào không hiểu thì dùng quyển sách đó.”
Tsuna gật đầu và cầm hai quyển sách. Chẳng có cách nào để nhét vừa quyển sách vào trong cặp. Tsuna nhìn Reborn và nói, “Vậy… tớ đi học đây.”
“Đi vui vẻ nhé.”
Tsuna nghĩ vẻ giễu cợt, ‘Từ mồm Reborn… nghe thật là đểu.’
Tsuna đến chỗ phòng ăn và thở dài trước khung cảnh lộn xộn bên trong. Lambo và I-pin đang chạy loạn, Ipin đuổi theo Lambo. Fuuta và Bianchi đang ăn sáng nhưng ngay khi nhìn thấy Tsuna, cô nhóc chạy biến lên phòng cậu, chắc chắn là để tìm Reborn.
“Lambo! Trả lại cho I-pin đây!” I-pin cố để nói bằng tiếng Nhật trong lúc Lambo cười cợt.
"Bwahahahahaha! Lambo-san đây là đỉnh nhất! Lambo-san có thể làm bất cứ cái gì ta muốn!” Tsuna nghiêng đầu khi cậu để ý rằng Lambo đang cầm một món đồ chơi bằng bông trông giống y hệt với cái mà Ryohei tương lai đã đưa cho I-pin. Nhưng không thể như vậy được bởi I-pin đang giữ nó. Vậy… thứ đồ bằng bông mà Lambo đang cầm là gì vậy?
“Lambo! Trả lại cho I-pin đi!” Fuuta mắng, cũng đang cố đuổi theo Lambo. Tsuna thở dài rồi bỏ quyển sách xuống bàn. Khi Lambo chạy qua chỗ cậu, Tsuna nhấc bổng cậu bé lên và ôm lấy.
"Bwah!" Tsuna làm mặt hề khiến Lambo cười ngặt nghẽo.
“Tsuna trông kì quá Kyahahahaha!!!" Tsuna mỉm cười và nhìn vào tay Lambo.
“Em đang cầm gì vậy, Lambo?" Tsuna hỏi, nhìn vào món đồ chơi nhồi bông.
“Nhìn này, nhìn này, đầu đinh đã đến đây vào hôm qua đấy.” Lambo bảo cậu.
"'Nii-san?"
“Và rồi hắn ta đưa nó cho I-pin.” Lambo vung tay, cho Tsuna xem món đồ chơi. Lambo bịu môi, “Nhưng hắn không cho Lambo-san cái gì cả! Lambo-san cũng phải được nhận quà!!!!!”
“Lambo không xứng đáng được nhận gì cả! Lambo xấu lắm!!!” I-pin la lên. Fuuta kéo quần Tsuna.
“Lambo, chỉ có I-pin được nhận quà. Giờ trả lại cho em ấy đi.”
“Nii-san chỉ tặng quà cho I-pin?” Tsuna suy nghĩ. Thật là kì lạ…
“Lambo-san xứng đáng được nhận quà!!! Lambo-san muốn có quà cơ!!!” Lambo hét toáng lên, ôm chặt lấy Tsuna.
“Được, được rồi… Anh sẽ mua quà cho em, Lambo!" Tsuna nói.
"YEY! Tsuna, Tsuna, khi Lambo-san thống trị thế giới này, Lambo-san chắc chắn sẽ tặng cho Tsuna cả Nhật Bản!” Lambo tuyên bố, dụi dụi mái tóc bù xù vào Tsuna khiến cậu cười khúc khích.
“Cảm ơn…Xem nào…” Tsuna cầm món đồ chơi bằng bông từ Lambo và đưa cho I-pin, “Của em đây, I-pin.”
"Xie xie!" I-pin nói cảm ơn bằng tiếng Trung rồi chạy xa khỏi Lambo. Tsuna đặt Lambo xuống và nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Nghe này, Lambo. Anh sẽ mua quà cho em hôm nay-” Lambo bắt đầu hân hoan, “Nhưng! Nhưng!”
Lambo ngừng lại và nhìn cậu, “Anh muốn em làm một cậu bé ngoan. Nếu anh nghe ai đó bảo rằng Lambo hư, anh sẽ không tặng quà cho Lambo nữa.”
“Lambo-san hứa sẽ ngoan mà.” Tsuna gật đầu và vỗ đầu cậu nhóc.
“Ngoan lắm. Thôi… Anh đi đây.” Tsuna cầm sách lên và lấy một mẩu bánh mì rồi chạy khỏi phòng ăn. Cậu nhanh chóng đi giày vào và vẫy tay chào Fuuta cùng bọn nhóc.
Tsuna đi theo hướng đến trường học khi cậu nghe thấy giọng Gokudera.
“ĐỆ THẬP!: Tsuna quay lại và mỉm cười khi Gokudera và Yamamoto chạy tới chỗ cậu.
“Chào buổi sáng, Đệ thập!” Gokudera chào lớn tiếng.
“Yo! Chào buổi sáng, Tsuna." Yamamoto tươi cười chào Tsuna.
“Chào buổi sáng, Yamamoto." Tsuna mỉm cười với cả hai người và họ bắt đầu đi cùng nhau,
“Thời gian trôi nhanh thật, nhỉ?” Yamamoto nói.
“Giờ khi chúng ta sắp tốt nghiệp, giáo viên chỉ bắt chúng ta tập tành cho lễ ra trường thôi.” Tsuna nói và hỏi Yamamoto, “Cậu sẽ không tập luyện với đội bóng chày nữa sao?”
Yamamoto lắc đầu, “Tớ sắp ra trường rồi. Nên tớ không cần luyện tập với đội bóng nữa. Như họ nói là: ‘Nhường đường cho các tân binh’.”
Gokudera nheo mắt, “Tên khốn nào nói vậy?”
“Chịu.” Yamamoto cười. Gokudera quay đi.
“Tên ngốc bóng chày…”
Tsuna cười khúc khích và nhìn Yamamoto, “Vậy, Yamamoto. Cậu đã bảo với bố về việc đến Ý chưa?”
Yamamoto cười tươi và gật đầu, “Bố tớ đã ngạc nhiên khi tớ nói với ông và rồi bố bảo rằng chúng ta nên ăn mừng lễ tốt nghiệp tại nhà tớ. Tất cả mọi người có thể ăn sushi miễn phí.”
Tsuna gật đầu. “Tớ rất thích điều đó… nhưng mà…thật sao? Tất cả có thể ăn… miễn phí?”
“Ừ. Bố tớ chưa bao giờ rút lời cả.”
“Vậy tớ rất trông chờ đấy.” Tsuna mỉm cười. Yamamoto cười tươi và gật đầu. Gokudera lườm Yamamoto. Yamamoto để ý thấy và cười lại với Gokudera. Gokudera cảm thấy hai má cậu khẽ nóng lên và quay đi, thu hút ánh nhìn tò mò từ Tsuna.
Khi họ đến trường trung học Namimori, Kusakabe đang ở bên ngoài cổng kiểm tra các học sinh vào trong trường. Khi Kusakabe để ý thấy Tsuna, anh vội sai người thế chỗ mình và chạy đến chỗ cậu. Tsuna mỉm cười với anh, “Chào buổi sáng, Kusaka- Hii!"
Tsuna không thể nói hết câu khi Kusakabe kéo cậu ra khỏi Gokudera và Yamamoto. Gokudera hét lên, “BỎ TAY KHỎI NGƯỜI ĐỆ THẬP!!!”
Yamamoto túm lấy tay cậu ta và cười, "Maa, maa, Kusakabe-sempai chắc có điều gì muốn nói với Tsuna thôi mà.”
“Ta không quan tâm!!! TÊN NGỐC BÓNG CHÀY, THẢ RA!!!”
Đúng như Yamamoto nghĩ, Tsuna chớp chớp mắt khi họ ngừng lại tại hành lang dẫn tới phòng hội trưởng. Kusakabe cúi đầu trước Tsuna và nói. “LÀM ƠN CHĂM SÓC KYOU-SAN!”
Tsuna nhìn chằm chằm Kusakabe trong một phút… hai phút…ba phút…
"HHHHHHIIIIIIIIIII?!!"
“Tôi biết Kyou-san có thể là một người khó chịu, nhưng làm ơn chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Tsuna đỏ mặt và cũng cúi rạp xuống, “K-không phải đâu. Hibari-san thực ra mới là người chăm sóc cho em. Đáng ra, em mới là người nên cảm ơn anh vì đã chăm sóc tốt cho Hibari-san mới đúng!”
“Không, không… cậu cũng đang chăm sóc anh ấy rất tốt, Sawada-san…"
“K-không phải đâu. Ý em là, ít nhất cũng không bằng Kusakabe-san được…”
“Hai người đang làm gì vậy?” Cả hai nhìn lên và thấy Hibari đang quan sát họ. Kusakabe là người đầu tiên nhận thức ra và quay mặt đi chỗ khác. Mặt Tsuna đậm hơn cả màu đỏ và cậu quay mặt đi.
“Tôi sẽ-” Kusakabe hắng giọng. “Tôi sẽ để hai người một mình.”
Tsuna và Hibari nhìn Kusakabe vội vàng rời đi. Tsuna ôm chặt cuốn sách vào ngực và nhìn vào Hibari, “Ch-ch-chào buổi sáng, , Hibari-san."
“Chào buổi sáng, Tsunayoshi. Có lý do nào cho việc cậu ở đây không?”
“Ế? Ừm… à thì… Kusakabe lôi em và…” Tsuna mỉm cười lúng túng với anh, “Ý em là, em muốn nhìn thấy Hibari-san.”
“Giờ không phải lúc, Tsunayoshi."
"Hii?"
Tsuna nhìn ra sau Hibari và cằm cậu há hốc khi nhìn thấy đống hổ lốn bên trong phòng Tiếp khách. ghế bành rách tả tơi, bàn gãy làm đôi; tất cả mọi thứ, toàn bộ căn phòng đều bị phá hủy. Tsuna nhìn Hibari và hỏi, “Ch-ch-ch-chuyện gì đã xảy ra vậy, Hibari-san?”
Hibari nhìn đống lộn xộn trong phòng và đóng cửa phía sau lại. Tsuna nhìn anh tò mò. Hibari quay đi và đáp, “Tôi vừa… giải tỏa…”
“Giải… tỏa?” Tsuna nghiêng đầu dễ thương nhìn Hibari. Anh lấy một mảnh giấy khỏi túi áo và đưa cho Tsuna. Cậu đọc những dòng chữ viết trên tờ giấy.
‘Kiyo thân mến,
Mẹ cùng Dino sẽ quay trở lại Ý. Mẹ biết con tin tưởng Dino dù con cố gắng giấu điều đó nên không cần phải lo lắng đâu. Nói tạm biệt Tsu-chan giùm mẹ và mẹ mong sẽ sớm được gặp hai con tại Ý. Mẹ sẽ cố gắng gửi thật nhiều thật nhiều email khi mẹ đến nơi.
(trái tim) Mama
PS tới Tsu-chan: Hôn Kiyo giùm mẹ.’
Tsuna đọc lại nó một lần nữa. Hai lần… ba lần…được. nội dung không có gì thay đổi. Tsuna gật đầu và hôn chụt vào má Hibari trước khi nhìn anh tò mò và hắng giọng trong khi cố gắng giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, “Vậy… mama đã tới Ý cùng Dino-san?”
Tsuna nao núng khi Hibari đánh tonfa vào tường, nhìn chằm chằm vào khoảng không. “Họ đã bỏ trốn. Tên động vật ăn cỏ khốn khiếp đó đã bỏ trốn cùng với mẹ tôi.”
Tsuna nuốt khan và nhìn vào bức thư, “Em… không nghĩ anh có thể coi đó là bỏ trốn… Ý em là…”
"Tôi sẽ giết hắn ta. Tôi sẽ giết tên động vật ăn cỏ chết tiệt đó. " Hibari tuyên bố, bỏ đi. Tsuna thở dốc, bỏ sách và cặp của cậu xuống và chạy về phía anh. Tsuna ôm anh từ đằng sau.
"Không! Hibari-san! Dừng lại ! Đừng giết Dino -san!" Tsuna cầu xin. Hibari ngừng lại và nhìn cậu. Tsuna cũng nhìn lại anh, “Mama đã tự quyết định chuyện này. N-nếu đây là điều mama muốn, Hibari-san nên chấp nhận nó.”
Hibari gầm gừ giận dữ nhưng vẫn lặng im. Tsuna mỉm cười dễ thương và thả anh ra, “Dino-san là người tốt. Anh ấy sẽ không làm bất cứ điều gì mà mama không thích. "
Hibari khoanh tay, "Đó chính là điều mà tôi lo sợ. "
Tsuna chớp mắt và nhặt sách lên, "Ý anh là gì, Hibari-san?"
Hibari nhìn Tsuna và nói: "Mẹ tôi chắc đã nói với cậu về sự ra đời kì lạ của tôi rồi, đúng chứ?”
Tsuna gật đầu, “Mẹ nói rằng anh là một đứa trẻ kì diệu.”
“Bác sĩ của bà ấy là một tên ngu ngốc.” Hibari nói lại, “Bà ấy không bị vô sinh như bà ấy vốn nghĩ. Tôi đã kiểm tra rồi.”
“Anh… đã kiểm tra…”
Hibari nhăn nhó trước ánh nhìn của Tsuna, “Ý tôi là tôi nhờ một bác sĩ khác kiểm tra kết quả của bà ấy.”
“Ồ.”
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy, Tsunayoshi?" Hibari hỏi. Tsuna đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.
“K-k-không có gì…” Tsuna ngượng ngùng nhìn lại Hibari, “…Và vị bác sĩ ấy nói gì?”
“Bà có dạ con khó sinh.”
“Khó sinh… gì cơ?” Tsuna nghiêng đầu
“Dạ con khó sinh gần giống với vô sinh. Cơ hội thụ thai là rất ít khi hệ thống miễn dịch của người phụ nữ phá hủy đứa trẻ mới được hình thành. Tuy nhiên, vẫn còn một cơ hội mong manh để có thể cho ra đời một đứa bé." Hibari giảng giải. Tsuna không thể theo kịp lời giải thích của Hibari.
"Vậy là... Hibari-san thực sự mạnh mẽ mới có thể sống chín tháng trong điều kiện như vậy! " Tsuna mỉm cười dễ thương với Hibari. Hibari quay đi.
"Đó là lý do khiến tôi sợ, Tsunayoshi." Hibari rít lên. Tsuna chớp mắt.
"Ý anh là gì?
“Trước khi mẹ tôi đi, tôi bảo với bà việc này và cậu biết bà nói gì với tôi không?”
Tsuna lắc đầu.
“Bà hỏi rằng liệu tôi có muốn một đứa em gái không.” Hibari rít lên.
Phải mất một lúc trước khi Tsuna nhận ra điều Hibari lo lắng là gì, “Ý anh là… anh lo rằng… họ phải… phải làm việc ấy và bởi vì mẹ anh có tử cung khó sinh… nên họ phải làm việc ấy… nhiều… lần…”
Hibari nhăn mày, không thực sự nhìn thấy được mặt của Tsuna đỏ đến mức độ nào, “Tôi biết rõ tên ăn cỏ đó và mẹ tôi, họ chắc chắn sẽ không từ bỏ và sẽ làm liên t-”
“HIBARI-SAN NGU NGỐC!!!” Tsuna la lên và chạy đi. Hibari chớp mắt và nhìn theo hướng Tsuna chạy.
“Tôi… nói… gì sai sao?”
Trong một xó nhỏ, Hibari không cảm nhận thấy sự hiện diện của Reborn. Reborn mỉm cười và đi tìm một người bảo vệ nào đó.
18275980182759801827598018275980182759801827598018275980182759801827598018275980
Trên sân thượng, một chàng trai tóc bạc nào đó đang nhìn chằm chằm vào khoảng sân bên dưới, “Chắc chắn có điều gì không ổn…”
Yamamoto nhìn Gokudera khi cậu nhấp một ngụm sữa, “Với gì?”
“Với sự biến mất của Đệ Thập.”
Yamamoto cười khúc khích với Gokudera, “Maa, maa, cậu ấy chắc đang bận bịu với Hibari thôi.”
“Bận bịu… với… Hibari.” Gokudera lườm Yamamoto, “Ngươi nói vậy là ý gì?!!”
"Maa, maa, Ý tớ chỉ là… thì… Hibari và Tsuna đang trong một mối quan hệ và-”
“Nếu tên khốn đó mà dám chạm vào Đệ Thập-”
“Có hơi muộn một chút rồi đấy, Gokudera." Gokudera và Yamamoto nhìn vào nơi tiếng nói phát ra. Phía trước họ, Reborn đột nhiên ở đó, mỉm cười với cả hai.
“Yo, nhóc!”
"Reborn-san!"
Tôi vừa nhìn thấy Tsuna chạy khỏi Hibari.” Reborn nói với họ. Mắt Reborn lóe lên vẻ bí ẩn và cậu nhóc tiếp tục, “Tôi nghe Hibari nói rằng: “Làm tình liên tục.”
Yamamoto và Gokudera trố mắt nhìn chằm chằm Reborn. Yamaoto hỏi, “Và Tsuna chạy đi?”
Rebron gật đầu. Gokudera gầm lên, “TÊN KHỐN ĐÓ!!”
"Gokudera!" Yamamoto la lên khi Gokudera chạy khỏi mái nhà. Reborn cười ranh mãnh một lúc rồi tò mò nhìn Yamamoto.
“Cậu chắc mình không nên cùng để đi tìm Hibari chứ?” Reborn hỏi. Yamamoto cười và lắc đầu.
“Nah. Anh sẽ đi tìm Tsuna và hỏi thẳng cậu ấy xem chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ em đã nghe nhầm gì đó, nhóc con.” Yamamoto trả lời và rời khỏi sân thượng Reborn mỉm cười tinh quái nhìn cánh cửa khép chặt nơi hai chàng trai bừa bước qua.
“Một cánh tay phải nóng tính đầy nhiệt huyết với một cánh tay trái bình tĩnh, tự chủ nhưng cũng nguy hiểm không kém…” Reborn cười khểnh, “Mình tự hỏi lòng trung thành của cả hai người họ đến nhường nào.”
Yamamoto chạy khắp nơi, cố gắng tìm kiếm dù chỉ là thoáng qua vệt tóc nâu Bầu trời của cậu. Như thể lời cầu nguyện được đáp ứng, Yamamoto cười tươi rói khi cậu thấy bóng người ngồi một mình trên cành của cái cây cao nhất trường với một chú chim màu vàng đậu trên đầu. Yamamoto mỉm cười khi cậu tiến đến chỗ cái cây. "Yo, Tsuna."
Tsuna nhìn Yamamoto đầy biết ơn, “Yamamoto! Tạ ơn Chúa. Cậu giúp tớ được không? Làm ơn?”
“Được chứ. Kiểu gì?”
Tsuna đỏ mặt và vẫn im thin thít. Yamamoto chớp mắt. “Tsuna?”
“Không xuống được! không xuống được!” Hibird nói hộ, khiến mặt Tsuna đỏ bừng hơn nữa. Yamamoto cười phá lên nhìn cậu.
“Cậu không xuống khỏi cây được, hả Tsuna?” Yamamoto hỏi. Tsuna cười ngượng và gật đầu. Yamamoto hỏi thêm câu nữa, “Thế làm cách nào mà cậu lại trèo lên được ngọn cây vậy, Tsuna?”
Tsuna nhìn chú chim đang hót vui vẻ trên đầu cậu, “Tớ nghe thấy tiếng Hibird kêu rồi tìm thấy chân nó bị mắc kẹt trên cây.”
“Hibird mắc kẹt! Hibird mắc kẹt! Tsuna giúp! Tsuna giúp!” Hibird kêu lên, vỗ vỗ đôi cánh. Yamamoto cười khúc khích và gật đầu.
“Sau đó… tớ không đủ cam đảm để trèo xuống…” Tsuna thừa nhận, xấu hổ trước điều cậu vừa thú nhận với Yamamoto. Lúc đầu cậu quên mất thuốc hyper-dying will và rồi cậu chạy khỏi Hibari bởi sự phản ứng thái quá trước cuộc sống phòng the tương lai của anh trai và mẹ người yêu của cậu. Và nhất là, cậu gọi Hibari là ngu ngốc bởi anh có thể dễ dàng nói về đời sống tình dục của mẹ mình như vậy. Giờ Tsuna nghĩ rằng hôm nay thực sự là một ngày tệ hại.
“Tớ hiểu rồi, nào…” Yamamoto giang tay ra, “Nhảy đi, Tsuna.”
Tsuna trố mắt nhìn Yamamoto trước khi lắc đầu, “K-k-không! Nếu tớ làm thế, Yamamoto sẽ bị thương mất!!!”
Yamamoto cười vui vẻ và lắc đầu, “Sẽ ổn thôi, Tsuna. Tin tớ đi.”
“Nhưng-”
“Tsuna, tớ tin cậu.”
Tsuna blushed at Yamamoto's words. Yamamoto smiled softly at Tsuna and
Tsuna đỏ mặt trước lời Yamamoto nới. Yamamoto mỉm cười nhẹ nhàng và giang rộng hai tay một lần nữa. “Tớ tin tưởng cậu. Cậu là người duy nhất tớ nghe theo, Tsuna.”
“Cậu đang nói gì vậy, Yamamoto?!”
“Cậu có tin tưởng tớ không?”
Tsuna nhìn Yamamoto và trả lời chân thành, “Tất nhiên là có…”
“Vậy tin vào tớ lần này và nhảy đi.” Yamamoto tặng cho Tsuna nụ cười thương hiệu của mình và tiếp tục, “Tớ sẽ đỡ được cậu. Tớ hứa.”
Tsuna gật đầu và chuẩn bị tinh thần, “Được rồi… nhưng… nhưng cậu phải hứa với tớ sẽ không vì vậy mà bị thương, được chứ Yamamoto?”
Yamamoto nhìn cậu một lúc rồi lại mỉm cười, “Tớ sẽ cố.”
Tsuna nhắm mắt và nhảy khỏi cành cậy. Yamamoto đỡ cậu kịp lúc, vòng cánh tay quanh thân hình của cậu bé nhỏ hơn. Thế rồi cậu mất thăng bằng và cả hai ngã nhoài xuống mặt đất, Yamamoto lấy người mình đỡ cho cậu. Tsuna thở gấp và Hibird túm lấy tóc cậu để giữ lấy thăng bằng. Cậu ngã lên trên người Yamamoto, đôi mắt caramen nhìn Người bảo vệ Mưa lo lắng. Cậu trai kia mỉm cười và Tsuna giúp cậu đứng dậy. Tsuna nhìn Yamamoto, “Cậu có bị thương ở đâu không, Yamamoto?”
“Nah… tớ ổn,” Yamamoto đáp, mỉm cười với Tsuna để minh chứng cho lời mình nói. Tsuna thở dài nhẹ nhõm và gật đầu. Yamamoto nhìn quanh và hỏi Tsuna, “Này, Tsuna, chúng tớ nghe nhóc con nói rằng cậu chạy khỏi Hibari sau khi anh ta nói điều gì đó về việc làm tình quá độ?”
Tsuna đỏ mặt và gật đầu, “Tớ thực sự ngu ngốc. Ý tớ là, tớ phản ứng thực sự thái quá…”
“Cậu có đủ lý do mà, Tsuna.”
“Tớ có?”
Yamamoto gật đầu, “Hibari không nên bắt ép cậu quan hệ quá nhiều nếu cậu không muốn điều đó.”
Tsuna đỏ mặt trước lời Yamamoto nói, “Cậu nói vậy là ý gì?!”
“Ý tớ là, tớ nên tin tưởng Hibari rằng anh ta có năng lượng và sức chịu đựng cao nhưng nếu Tsuna quá mệt thì anh ta không nên bắt ép cậu.” Tsuna đỏ bừng mặt trong lúc Yamamoto tiếp tục, nhận ra ý Yamamoto muốn nói, “Có lẽ hai người nên làm thử một trong số mấy trò nhập vai, cậu biết chứ? Nó sẽ thêm tình thú và có thể sẽ làm giảm bớt năng lượng của Hibari-”
“HIBARI-SAN KHÔNG BẮT TỚ LÀM TÌNH QUÁ ĐỘ!!!” Tsuna la lên với Yamamoto. Yamamoto chớp mắt trước khi…
“Ồ.” Yamamoto cười vui vẻ, “Chúng tớ chỉ đoán ‘nguyên nhân đứa nhóc đó nói.”
“Tại sao Reborn lại nói- đợi đã… cậu vừa nói ‘chúng tớ’? ‘Chúng tớ’ là ai?” Tsuna hỏi, sợ hãi câu trả lời mà cậu dự đoán.
“Gokudera và tớ.” Yamamoto xác nhận với Tsuna.
"HIIII!!!" Tsuna chạy về phía tòa nhà. Nếu là Gokudera, chắc chắn chỉ có một điều xảy ra. Khi cậu đến chỗ hành lang dẫn tới phòng hội trường, Tsuna cúi rạp xuống và tránh được một vụ nổ từ ngọn lửa thuộc tính bão hướng thẳng đến phía cậu.
“Tên khốn chết tiệt kia! Từ khi nào ngươi biết cách sử dụng nhẫn Vongola hả?!!” Tsuna nghe Gokudera chửi thề. Gokudera tránh đôi tonfa giờ được bao bọc trong ngọn lửa thuộc tính mây. Thậm chí đến Tsuna cũng bị bất ngờ. Từ khi nào Hibari đã có thể kết hợp tonfa với ngọn lửa của mình? Nhưng Tsuna không có thời gian để xem xét ý nghĩ đó và cậu la lên, “NGỪNG LẠI! Hibari-san!! Gokudera-kun!!!"
Chẳng ai trong hai người nghe lời Tsuna. Gokudera la lên, SISTEMA C.A.I của cậu sẵn sàng, “Ta sẽ không để ngươi làm điều ngươi muốn với ĐỆ THẬP!!!”
“Ta làm gì với Tsunayoshi không liên quan tới ngươi, Gokudera Hayato." Hibari gầm gừ.
“HIII!!! Đừng nói nghe dễ hiểu lầm vậy chứ, Hibari-san!!! Tsuna nghĩ.
“Đồ khốn!! Ta sẽ không ĐỂ YÊN CHO NGƯƠI ĐÂU!!!”
“Động vật ăn cỏ thì chỉ nên nằm im dưới sàn nhà thôi.”
“HAI NGƯỜI!!! DỪNG TAY!!!”
Đằng sau bọn họ, Reborn mỉm cười tinh quái, cân nhắc sự trung thành mà hai Người bảo vệ Mưa và Bão thể hiện ngày hôm nay.
10051SnSm10051SnSm10051SnSm10051SnSm10051SnSm10051SnSm10051SnSm10051SnSm
Irie nhìn ba chàng trai mà cậu đang ở cùng. Họ bị điên. Tất cả bọn họ đều điên hết. Irie nhìn Spanner, người có lẽ là điên nhất trong số bọn họ, và hỏi, “Để tôi nói rõ nhé. Tôi phải lấy được áo ngực của đứa con gái kia bởi… sao cơ?”
“Để là một phần của chúng tôi. Nó giống như kiểu nghi thức kết nạp vậy.” Spanner đáp. Irie nhìn sang Byakuran.
“Và lý do chúng ta tới L.A là bởi vì điều này?”
Byakuran mỉm cười với cậu và gật đầu, “Yup. Giờ, chơi vui vẻ và lấy áo ngực của cô ta đi nào, Shou-chan."
Irie nhìn Samuele và để ý cậu ta nhìn vào chiếc điện thoại một cách phiền não trước khi chuyển ánh nhìn đi chỗ khác. Samuele cười với Irie, “Tôi chỉ là lái xe thôi. Cậu phải tự làm lấy, Sho.”
Irie rên rỉ và chuyển ánh nhìn sang Byakuran. Tin nhắn Dứa-san gửi cho cậu ngày hôm qua vẫn còn nguyên trong đầu. Byakuran sẽ trở thành một mối đe dọa với Sawada-san trong tương lai. Bằng cách nào và tại sao, không một ai biết. Tối đó, Irie tự hứa rằng cậu sẽ trở nên thân thiết với Byakuran và tìm ra nguyên do. Và nếu cần thiết… Irie… Irie sẽ đảm bảo rằng Byakuran sẽ không trở thành mối đe dọa.
“Cậu sẽ làm chứ, Shou-chan?" Byakuran hỏi, mỉm cười với Irie. Cậu thở dài và chỉnh lại kính.
“Tớ làm, tớ làm.” Những cậu trai khác reo hò và đưa Irie ra khỏi xe. Cậu bước thận trọng tới ngôi nhà mục tiêu của mình và đi vòng ra sau, tìm cánh cửa sau không khóa. Irie cố gắng làm nhanh và im lặng nhất có thể, lẻn nhanh lên tầng hai nơi Irie đoán là phòng ngủ. Irie bước vào phòng và bắt đầu lục lọi các ngăn kéo. Khi Irie cầm lấy cái áo ngực đầ tiên mà cậu nhìn được, cậu nhận ra có ai đó đằng sau cậu.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Từ bên ngoài, Spanner và Byakuran đang quan sát ngôi nhà, tâm trạng chán nản. Byakuran hỏi, “Cậu nghĩ Shou-chan vẫn còn sống chứ?”
“Với con quỷ sống trong căn nhà đó á?” Spanner liếc nhìn Byakuran, “Chúng ta nên gọi một chiếc xe cứu thương.”
Byakuran gật đầu và cả hai cùng nhìn lên. Họ thấy Samuele nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Byakuran mỉm cười, “Lại bị rơi à ?”
Samuele cười mỉa mai và đóng điện thoại lại, “Gia đình tớ sắp xếp xong rồi.”
Spanner nhìn Samuele tò mò, “Sắp xếp cái gì?”
“Tớ sẽ trở lại Ý trong một tháng.”
Byakuran lại mỉm cười, “Thật là một sự trùng hợp lớn. Hầu hết lễ tốt nghiệp tại Nhật Bản đều được tổ chức trong một tháng tính từ giờ.”
Samuele không dám nhìn vào Byakuran, “Vậy sao?”
“TRẢ LẠI ĐÂY!!!”
"AHHHHHHHHHHH!!!!!"
Tất cả họ đều quay đầu lại nhìn ngôi nhà mà Irie đang bán sống bán chết chạy khỏi, tay cầm một chiếc áo ngực ren màu đen, và một người phụ nữ tóc đen đuổi theo sau, cầm theo một loại dao kiếm nào đó. Byakuran nhìn Samuele, “Khi tớ nói ‘đi’ thì nhấn ga. Spanner, mở cửa ra.”
Spanner mở cửa xe và Samuele chuẩn bị sẵn sàng.
“Nhấn nhé?”
“Chưa.”
“Chạy nhanh lên, Shouichi!" Spanner hét lớn.
“Nhấn chưa?”
“Chưa.”
“Chết tiệt, Byakura-"
“ĐI!!!”
Samuele điều khiển chiếc xe, khiến nó trượt đi trên đường. Irie thở dốc khi cậu gần như bị chiếc xe đầm vào. Điều tốt là Spanner đã túm lấy cổ tay cậu và kéo cậu vào trong. Spanner đóng cửa lại và Samuele lái chiếc xe xoay 360 độ trước khi nhấn ga hết cỡ. Người phụ nữ gầm gừ khi chiếc xe lao đi. Byakuran cười tươi và vỗ lưng Samuele, “Làm tốt lắm, Sam-chan! Cậu lái giống như một tay đua xe thực thụ vậy.”
“Tớ sẽ lấy đó làm động lực, Byakuran…" Samuele nghiến răng, tập trung sự chú ý của mình trở lại trên đường. Byakuran nhìn Irie và lấy chiếc áo ngực ra khỏi tay của cậu.
“Cậu cũng làm rất tốt, Shou-chan. Ồ… là ren…”
“Cậu không nói với tớ rằng người phụ nữ chúng ta trộm đồ bị điên!!!”
“Cô ấy không điêu đâu.” Spanner nói.
“Cô ấy có một thanh kiếm!!! Cô ấy định chẻ tớ ra làm đôi đấy!!!”
“Và cậu vẫn sống để kể lại, giống như tất cả bọn tớ.” Byakuran cười tươi rói. Irie gầm gừ với Byakuran. Cậu tức giận ở một góc của chiếc xe và nhìn vào điện thoại. Vừa đúng, có một tin nhắn khác từ Dứa-san. Cậu cẩn thận nhìn qua ba người trên xe và thấy Byakuran với Spanner đang tham gia vào cuộc trò chuyện về chiếc áo mà Irie trộm được rồi so sánh nó với những chiếc áo ngực mà họ lấy được từ cùng một người phụ nữ. Samuele đang tập trung nhìn đường. Irie nhìn lại điện thoại và đọc tin nhắn của Dứa-san.
“Chúng tôi sẽ tới Ý trong vòng một tháng tới… liên lạc với tôi nếu cậu thấy bất kì sự thay đổi nào trong hành động của tên Bạch Lan.”
Irie nhìn Byakuran một lát và trả lời lại tin nhắn của Dứa-san…
“Được. Cẩn thận nhé.”
272727272727272727272727272727272727272727272727
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro