Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#6.

Người bạn đối diện bất giác mỉm cười nhìn cậu, rồi huých tay một cái: "Nè nhe! Cậu thật có phúc."

"Thế nào? Gato hả?" Thiên Tỉ dù đang rất tức giận nhưng vẫn nói khích tướng vài câu.

"Ừ! Phải gato chứ? Không biết lúc trước cậu giẫm phải vận cứt chó nào nữa?" Bạn đối diện cậu, biểu tình có chút ngưỡng mộ nói, sau đó cười một cái về chỗ.

Cậu biết rằng cậu ta là trốn tránh nhưng vẫn không truy cứu. Cái cậu cần hiện tại là tại sao nam chính vẫn quấn lấy cậu? Nữ chính chả phải là về Tây Phương nhầm về nơi xa lắc xa lơ rồi sao? Thế còn bảo cậu làm bia đỡ đạn nữa sao?

Hay là ghét cậu nên tìm cách dìm chết xuống đáy biển? Dùng mọi cách giết chết cậu trong nhục nhã?

Thiên Tỉ càng nghĩ mày càng nhíu, tên này ác quá thể đi. Cậu đang muốn tức giận lần hai thì chuông vào học reo lên và sau đó là giáo viên đi vào.

Học hành, nhắc tới là chán. Đã học rồi, đã qua cực hình từ mấy năm trước, đã là người của xã hội rồi, nay là thằng nhóc chưa học xong Cấp 3. Giờ phải lo lắng chuyện tốt nghiệp rồi thi Đại Học.

Tóm lại, là phiền phức.

Đột nhiên cảm giác có chút buồn ngủ, cậu ngáp một chút sau đó lơ đãng nhìn ra ngoài, đột nhiên có người bước vào, mỉm cười: "Thưa thầy! Em đến trễ."

"Sao lại đến trễ? Em coi bây giờ là mấy giờ rồi? Trễ cả tiết mới có mặt? Nội quy vụt đi đâu rồi hả?"

Lại nhớ, em gái cậu vai nữ chính là học cùng lớp với cậu, còn có hôm nay nó xui tận mạng rồi, trúng ngay cái ông thầy thích dạy đời.

Em gái cậu, chuẩn!

Cậu khẽ đưa ngón cái lên, miệng cười nụ cười trào phúng. Nữ chính liếc xéo cậu, bước xuống bàn ngồi, lúc đi qua cậu liền nhịn không được nói: "Đợi đi! Giành đàn ông với tôi, cậu không có cửa đâu."

Đợi em gái đi khuất, cậu vẫn chưa tiêu hóa câu nói kia. Cái gì là giành đàn ông? Mặt cậu giống đi giành giống đực vào tai mình sao?

Cậu, thẳng! Nhắc lần nữa, cậu là thẳng, thẳng đó biết chưa hả em gái?

Cậu đỏ mặt vì tức giận chẳng biết trút đi đâu, chỉ biết mạnh tay mà phát tiết gạch mạnh vào mấy tờ giấy trắng tinh kia, tức tới mức giấy muốn rách ra.

Đến giờ trưa, cậu vẫn ở lì trên lớp. Hiện tại bây giờ, ai mà kiếm chuyện với cậu, cậu khẳng định thiến tên đó luôn.

Bực mình ráng để đầu óc tập trung vào sách, lúc trước cậu thuộc loại ăn không giờ giấc, muốn ăn lúc nào là ăn lúc đó, cho nên bản thân cậu cũng chẳng lo mình đói.

Còn Tuấn Khải không biết có phải là đói bụng hay không, cũng có thể là khá kiên nhẫn mà ngồi chờ cậu ở nhà ăn. Đợi hết năm phút mà không thấy cậu đâu, anh đầu xuất hiện vài hắc tuyến.

Thật ra, anh hẹn cậu thế này đều có nguyên nhân của nó, chính là Lam Nhã phiền phức sau khi bị Vương Nguyên bắt đi, chẳng biết phát khùng cái gì mà chạy lại nói với anh, trưa cô ta có làm bento gì đó muốn anh ăn. Ừ thì anh có thể từ chối nay và luôn nhưng nếu làm thế, hy vọng của con nhỏ đó vẫn không giảm đi thì có chết, cho nên anh mới không ái nái mà hẹn cậu lần nữa.

Ai ngờ! Cậu cho anh leo cây!

Được... Thiên Tỉ này! Chơi anh mà! Thế cũng ráng mà trốn chứ để anh bắt được, không hành hạ thì quá uổng.

Đang suy nghĩ lung tung, Vương Nguyên tươi cười đi tới mà ở phía xa Lam Nhã cũng đang bước qua, anh khẽ lạnh nhạt liếc mắt.

Phiền phức này, chắc cũng không tự đi rồi.

Vương Nguyên kéo hai khây đồ ăn qua: "Chờ ai hả? Cứ ngó ra ngoài làm gì?"

"Người." Tuấn Khải vẫn liếc mắt nhìn ra, nhưng vẫn không thấy.

"Anh Khải." Lam Nhã xà vào chỗ kế bên anh ngồi, niềm nở hẳn ra. Không còn biểu tình tức giận như lúc trước.

Anh chỉ thoáng nghĩ, cô uống nhằm thuốc?

"Anh đừng nhìn em như thế, em đã thông suốt, muốn theo đuổi anh không nên dùng mấy chiêu thức rẻ mạt kia. Thành thật một chút sẽ tốt hơn." Lam Nhã mỉm cười, thuận tiện mà nắm lấy tay anh, anh không suy nghĩ liền hắc ra.

Anh không nghĩ cái cô Lam Nhã này vừa vô liêm sĩ vừa ngu ngốc. Cách theo đuổi cũng nói thẳng ra thì mặt đã dày đến trình độ nào đây?

Anh ghét loại con gái này nhất!

Vương Nguyên thì chời đến không thể nói được nữa. Lúc hắn kéo cô đi, chính là thông não cho cô, ai ngờ phản tác dụng, cô chuyển sang phương thức khác để quấn lấy Tuấn Khải. Bởi mới nói, trình độ dày mặt của cô gái này là vô địch.

Cả đám nháo nhào đang gây chú ý thì Thiên Tỉ đã xuống nhà ăn bởi cậu cũng hơi đói. Vừa mới ngồi xuống bàn, Lam Nhã gì đó nhìn thấy cậu, la lớn một tiếng: "Thiên Tỉ!"

Đầu cậu nổi gân, hẳn là nóng nảy. Ánh mắt âm trầm nhìn em gái mình: "Cô gái nhỏ! Tôi tâm trạng không tốt. Đừng có hét hét trước mặt tôi, tôi đánh cô đó."

Mẹ nó! Cậu đã làm gì sai? Tại sao con bé đó coi cậu là tình địch?

Hiện tại, cậu rất muốn đánh người. Rất rất muốn.

"Qua đây." Tuấn Khải lên tiếng, mỉm cười.

Đột nhiên cái ghế kế bên anh bị đá ầm rớt xuống sàn, cậu mỉm cười ma mị đạp lên ghế: "Vương Tuấn Khải! Là anh ép tôi."

Cậu, rất, rất, rất, nóng, nảy!

[Hết #6]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro