Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2.

Đợi đến lúc cậu tìm thấy phòng học thì chuyện đã là 5 phút sau. Cậu cảm thấy mạch truyện đang theo con đường cẩu huyết máu chó không có gì thay đổi, có thay đổi thì chính là có cậu. Tại sao cậu phải xuyên vào đây? Bây giờ cậu làm sao thoát ra?

Càng nghĩ cậu càng tức toái tới mức muốn đánh người, cậu tự nhiên bây giờ sống trong một thế giới xa lạ quá mức, bạn thân thành anh trai, bạn anh họ lại thành nam chính, con em ruột lại thành nữ chính, quá mức kinh người, chỉnh cậu chắc vui lắm hả, ông trời kia?

Máu đã dồn hết lên não, cậu không vui vào chỗ ngồi, mạch truyện gì đó, cậu không thèm quan tâm nữa, chỗ nào có nam chính, nữ chính sẽ không có cậu, cậu bây giờ phải nghĩ cách quay về, dù hi vọng nhỏ cỡ nào cũng phải quay trở về.

Bất lực trong lòng cậu bi tiêu biến, cậu như sống lại mà ngồi thẳng dậy, gật gật đầu. Mấy bạn cùng lớp nhìn thấy chuyển biến kia, liền lòng thầm đoán, sau khi Thiên Tỉ bị cảm, đầu óc liền có vấn đề.

Lát sau, giáo viên bước vào, nghiêm chỉnh nhìn cả lớp: "Ngày mai kiểm tra 15 phút, mấy em có chuẩn bị thì chuẩn bị, đề khó, tôi bảo đảm."

Đùa với bố à? Mới vào liền bảo kiểm tra, kiểm cái quần gì đây hả? Thiên Tỉ rất có xung đột muốn chửi bậy mắng người. Cậu hít vào thở ra nhiều lần, cảm thấy thật sự xuyên vào đây chính cậu triệt để luôn.

Ráng nán lại học cho hết buổi, cậu mang mặt than xuống nhà ăn của trường, vừa vào cửa đã bị ai đó đụng phải, cậu hơi lùi ra sau vào bước, đang muốn phát hỏa lại có người tự tìm chết, Thiên Tỉ là chuẩn bị chửi người thì cô gái kia từ dưới đất ngồi lên.

Cậu... căm nín!

Đệch!

Cuối cùng nhịn không được, cậu liền chửi một câu trong lòng. Em gái cậu, nữ chính của truyện đang chân chính đứng trước mặt. Người em gái mà cậu trao bao nhiêu yêu thương, nay trở nên xa lạ đến đau lòng.

Nữ chính chống hông, chỉ chỉ vào cậu: "Có mắt hay không? Tôi đã tránh né, còn ngoan cố đi vào. Mù à?" 

Cậu lạnh mặt, lách người muốn tránh nữ chóng, dây dưa ở đây vừa phiền phức vừa làm cậu nhớ em gái hơn. Nữ chính vươn tay không tha cho cậu, nhếch miệng ma mị nói: "Bị điếc hả? Mau! Xin lỗi tôi."

Ôi! Cái mặt con bé, cậu muốn tán mấy phát. Láo gì mà láo thế, ông đây là anh trai nó, nó lên mặt với ai. Chợt nét mặt cậu ngưng trọng lại, bây giờ... khác rồi.

Cậu lại né người tránh né nữ chính, cậu không sợ, chỉ là cậu ghét phiền phức, nhất là liên quan tới nhân vật chính, cậu càng sợ phiền hơn. Mà cái quan trọng, cậu mà đắc tội nữ chính, sau này nam chính giết cậu luôn thì sao? Cậu còn muốn về nhà, là nhà thiệt của cậu.

Nữ chính cười khẩy một cái, nhấc người tránh sang một bên cho cậu đi vào, miệng còn phun một câu: "Thỏ đế."

Cậu vẫn như không nghe thấy gì, đi vào bên trong. Mấy người nhìn thấy màn này, liền chỉ trỏ nói cậu nhát gan này nọ, cậu mỉm cười, cảm thấy ánh mắt thiển cận của đám trẻ, lắc đầu thở dài.

Nữ chính lại đi vào trong, mắt âm trầm nhìn lên lầu hai, rồi hùng hổ mà đi lên đó.

Cậu thoáng có ý nghĩ, em gái cậu, lại muốn ăn đánh?

Nhưng rồi cậu gạt phăng ý nghĩ đó, chuyện của họ, không liên quan tới cậu.

Cô nữ chính nhìn Vương Tuân Khải, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đập lên bàn, tức giận: "Anh có nên giải thích hay không? Tôi không muốn bị đánh một cách vô duyên như vậy? Anh nghĩ, anh là cái thá gì hả?"

Tuấn Khải mắt cũng chẳng thèm nâng, lạnh nhạt nói: "Cút."

Nữ chính tức tới muốn ói máu mắng: "Lam Nhã tôi chưa từng muốn giết người như bây giờ, anh muốn ăn đánh chứ gì?"

Cả nhà ăn xôn xao náo nhiệt, cậu lại không thèm để ý, lấy khây thức ăn, ngồi ở vị trí gần đó. Suy tính cách quay trở về, theo như mấy quyển tiểu thuyết xuyên thư cậu từng xem thì một là giết nam chính, cách này không khả thi, nếu không thành công, cậu sẽ ở tù như chơi. Hai là tìm ra cánh cổng xuyên thời gian, nó là thứ đã đem cậu xuyên vào nên chắc sẽ xuyên ra ngoài được, nhưng tìm nó sẽ như mò kim đáy biển, hoàn toàn mất khả thi hơn.

Suy tính nửa ngày, vẫn là không có cách.

Trên lầu, Tuấn Khải híp mắt nhìn Lam Nhã, khẽ nhếch lên đường cong quỷ dị trên môi: "Muốn tôi đánh?"

Người bạn ngồi đối diện anh thoáng liền biết anh đang tức giận nên cũng rộng lòng lên tiếng nhắc nhở nữ chính: "Cậu ấy sẽ đánh cô đó. Biết điều thì rời đi đi."

"Đi? Tôi đến tìm anh ta, làm gì phải đi? Tôi không tin, anh ta sẽ đánh phụ nữ." Nữ chính một mặt nghênh ngang, cậu nghe thấy cô nói vậy. Chỉ khẽ bảo cô ngu tới không thể ngu hơn, nam chính mà phân biệt nam nữ thì đâu có cái biệt danh Lạnh Lùng, Vô Tình chứ?

Nữ chính cười nhạt đá chân vào anh, anh tránh nhẹ nhàng. Cô lại cười một cái, tay liền vo tròn nắm đấm, đánh liên tục vào anh, anh liền tránh lần nữa. Qua vài phút, cô mệt lã muốn thua thì anh cầm lấy ly nước hoa quả hắc vào người cô: "Cái giá, vì phá bữa ăn của tôi."

Câu ngây người, cái này có quá ác liệt hay không? Người ta là con gái, ra tay cũng quá mạnh đi. Nhưng mà cậu cảm thấy, hình như bản thân quên mất cái gì đó, đến khi thấy thân ảnh nữ chính ướt như chuột lột bay ra ngoài.

Cậu ngây người!

Tình tiết này, tiểu thuyết cậu từng đọc... không có!

[Hết #2]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro