#18.
Gió thổi mạnh.
Tuấn Khải đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời ngã sang màu tối đen, với đó là nổi sấm chớp.
Trời dường như sắp mưa rồi. Anh dằn lòng không kích động.
Tâm trạng của anh hiện tại đã rối thành đoàn, từ khi nghĩ tới vấn đề cậu cũng xuyên thư giống như anh, anh hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi. Nghĩ một lượt, anh cảm thấy rất khó chấp nhận ý kiến này.
"Tuấn Khải! Anh chưa gì đã xuống giường rồi à? Sao không nằm nghĩ cho khỏe hẳn. Em có đem ít cháo cho anh, mau đến ăn cho nóng." Lam Nhã - cô gái khiến lòng anh bức rức mỗi khi nhìn tới.
Thử hỏi nhờ cô gái này, anh mới xuyên thư.
Xuyên qua tiểu thuyết máu chó cả đóng, yêu thì chớp nhoáng mà tựa như sâu đậm lắm. Yêu rồi chia xa bởi mấy lý do củ chuối. Mà thôi, cái quan trọng ở đây là anh có yêu cô nổi đâu mà nghĩ tới sau này chia ly chia lọ. Thật ra nhìn cái mặt đẩy đưa mình tới thế giới này, anh ngoài câm hận chỉ có bực mình chiếm lý, yêu đương gì nữa.
Dù trong lòng không tình nguyện nhưng anh vẫn đi lại: "Cô mặt dày thật đó."
"Anh... anh sao lại nói vậy?" Lam Nhã cứng đờ nụ cười, mặt tái xanh, gương mặt méo mó rất khó coi.
"Tôi là đang mắng cô đó, cô có hiểu hay không? Dù sao thái độ của tôi mấy ngày qua cô chắc cũng thấy rõ. Bản thân tôi nói ghét cô thì không phải, nhưng mà nói yêu thích thì quá lố. Tôi với cô, quan hệ bạn bè còn miễn cưỡng chấp nhận được, chứ hơn nữa thì xin thôi." Nói là nói thế, tay anh vẫn mút cháo ăn. Anh đúng là không có tiền đồ, miệng trào phúng chữi người rất bài bản nhưng lại làm hành động khiến người ta hiểu lầm.
Mà cũng đừng trách anh như thế, anh chính là đói bụng cồn cào, dù sao anh đây sợ nhất cũng chỉ là chết đói thôi.
Lam Nhã nước mắt trực trào hòa với tiếng nức nở của sống mũi, tạo nên cảnh tưởng ước lệ khiến người ra phải mũi lòng. Duy chỉ trong mắt anh, cô nàng này diễn trò rất khá.
Anh vẫn điềm đạm ăn cháo, mùi vị có vẻ tệ cho nên không tính là vui vẻ ăn hết, chỉ nuốt vài ngụm cho đỡ đói rồi nói: "Tôi không phải khen nhưng cháo của cô khó ăn quá."
Nói rồi, không đợi cô nói lời nào, anh trùm chăn, nhắm mắt dưỡng thần: "Không tiễn."
Cô tủi hổ chạy đi, chạy trong cơn mưa tầm tã, lòng đau tới xé tâm can.
Tuấn Khải mở mắt nhìn cánh cửa sổ bị vài giọt mưa tạt vào đọng lại, anh loáng thoáng thở dài.
Lại lần nữa, anh sửa lại kịch bản, như thế cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà anh cảm thấy rất mệt mõi trong lòng khi bản thân càng ngày lại muốn quay trở về nhiều hơn.
Ở nhà, Thiên Tỉ nhìn cơn mưa càng nặng hạt, mắt trĩu nặng một đoàn. Theo như những gì tên hỗn đãn kia nói, ý của nó chẳng phải anh biết rõ cậu mà còn là rất rất rõ nữa. Cậu hoang mang tròng lòng, anh biết được cậu xuyên thư hay sao?
Điều đó là hoàn toàn không thể, trừ phi ah cũng giống cậu mà thôi.
Khoan!
Giống cậu?
Cậu vì ý nghĩ kinh người này mà bất động tại chỗ rất lâu. Cậu một cử động nhỏ cũng không có.
Tâm đang động.
Trí đang ngừng.
Đầu hoàn toàn là một bớ bồng bông không rõ, cứ nghĩ đã hiểu nhưng lại như không hiểu.
Cậu lại một lần nữa trâm tư nhìn khung cảnh mưa gió ngoài kia.
Điện thoại đột nhiên reo lên, réo rắt cắt đứt mạnh suy nghĩ của cậu.
Cậu nhìn màng hình, là một số lạ. Cậu có dự cảm xấu nhưng vẫn mặc kệ mở máy: "Thiên Tỉ."
"Anh biết số tôi?" Thiên Tỉ thập phần kinh ngạc.
"Cái này không quan trọng. Tôi gọi cho cậu chỉ muốn hỏi, cậu là xuyên thư đúng không?"
Sau câu đó, trả lời hai người là tiếng hít thở không thông. Sau đó nữa, máy của cậu ngừng kết nối và tắt hẳn.
Anh ở bệnh viện nhìn điện thoại bị ngắt, lòng tràn đầy sự không vui. Nếu như cậu không muốn trả lời, có thể nói qua chuyện khác mà, cần gì ác liệt mà tắt máy luôn chứ?
Đang oán hận như bị guồng bỏ, Tuấn Khải mắng Thiên Tỉ vài cậu rồi lại nhìn bầu trời ảm đạm mưa giăng khắp lối.
Bây giờ cũng đã là 7 giờ tối rồi nhưng ba mẹ anh vẫn chưa tới, có khi nào quên mất có đứa con như anh rồi hay không?
Ở đây không có y tá, mà cái quan trọng là không có tiền. Đói mà chẳng biết lấy cái gì để ăn.
Tuấn Khải lại một trận oán hận trong lòng, mỗi lần cứ tăng dần cứ không dứt được.
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Thiên Tỉ trên vai áo cùng tóc có chút ẩm ướt, giầy da cùng ống quần cũng thấm nước, còn lại là khô ráo phẳng phiu. Anh chưa kịp lên tiếng nói thì cậu đã đi tới xách cổ áo anh lên, ác liệt nói: "Anh nói xuyên thư là thế nào?"
Tuấn Khải kinh ngạc một trận mới hoàn hồn: "Thì là cậu xuyên vào bộ tiểu thuyết ngôn tình máu chó, á nhầm ước ác của em gái đúng không?"
"...." Thiên Tỉ nhìn anh chằm chằm.
"Nếu như cậu không hiểu tôi nói cái gì, thì cứ cho là tôi phát bệnh đi. Nhưng mà đêm hôm thế này đột ngột hỏi về 1 vấn đề không đâu, cậu chắc hẳn cũng không phải không hiểu?"
"...." Thiên Tỉ vẫn im lặng, lát sau mới thở phào một hơi: "Vương Tuấn Khải! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy đồng hương trong bể máu chó này."
"...." Tuấn Khải nhìn cậu.
Cứ thế, cậu với anh là giống nhau sao?
[Hết #18.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro