#16.
Vài ngày sau.
Tuấn Khải mất tích.
Mất tích này đối với cậu mà nói là tin vui đáng ăn mừng. Đừng trách cậu quá độc ác, bởi vì ngay từ ban đầu cậu đã ghét bỏ cái người tên Tuấn Khải này rồi.
Cửa phòng học mở ra, nữ chính lâu ngày bị lụi tàn nay bừng sáng chạy ào tới cậu, rất tức tối mà mắng: "Tất cả là tại cậu."
What?
Có uống thuốc chưa mà chạy rong vậy em gái? Đừng có phán vào mặt người khác mấy từ vô nghĩa rồi coi như đúng rồi.
Tự tiện chỉ tay vào người khác là hành vi rất bất lịch sự có biết hay không hả?
Mà cái gọi là 'tất cả là tại cậu' là ý gì? Đừng nói ngân hàng bị cướp cũng tại cậu? Đừng bảo máy bay bi trục trặc rớt đột ngột cũng là tại cậu? Đừng có nghĩ nữ diễn viên nổi tiếng nào đó mất cái váy cũng là tại cậu?
Nói năng quá mức xúc tích mà đ*o rõ ràng chút nào. Thật buồn cho thanh niên hiện nay. Quá đau lòng!
Thấy Thiên Tỉ trầm ngâm mà lắc đầu ngán ngẩm, Lam Nhã càng thêm giận: "Chính cậu chứ ai nữa? Nếu không tại cậu, anh Tuấn Khải làm sao bị tai nạn chứ hả?"
Tai... tai nạn?
Rớt máy bay?
Bị xe tông?
Thảm họa này còn gì vui hơn. Ủa! Nhầm... nói lại. Thảm họa này .. còn gì đau... đau lòng hơn.
Cậu ngây ngô hỏi: "Chết chưa?"
Cậu xin thề cậu chỉ tò mò. Là tò mò, cậu không có ý bất kính hay trù chết ai. Cậu vô tội, đôi lúc mồm nhanh hơn não, đó là một vấn đề rất hay thường gặp. Người trẻ tuổi chắc cũng không khắc khe lắm, em gái nhỉ?
Lam Nhã trợn trắng mắt, bàn tay đưa lên giáng vào mặt cậu tạo nên âm thanh thanh thúy, cậu ngẩn người.
Cậu mới bị đánh.
Là em gái cậu đánh.
Là em gái cậu đánh.
Chính là em gái cậu đánh.
Sự khó tin tới mức mơ màng, Thiên Tỉ như nghe lại như không nhìn nó vẫn mắng chửi mình. Lòng chợt trùng xuống.
Nói không giận, là sai.
Nói không tức, cậu không phải thánh nhân.
Nói cậu sẽ đánh lại cô, cái này hoàn toàn sai.
Cậu chỉ hít sâu một hơi, thế giới này càng ngày càng làm cậu đau lòng. Đã qua bao ngày nhưng mà cậu vẫn nghĩ em gái cậu là em gái thật sự của cậu. Nhưng nỗi an ủi đó đã tan biến như mây như gió, đến cùng người em này, vẫn không phải người cho cậu hơi ấm gia đình.
Cậu sâu sắc biết mình đã không còn phải chịu đựng, dù sao này tiểu thuyết có thế nào, cậu tại sao phải nghe theo sự sắp đặt của nó?
Đời là một quyển sách nhưng cũng có thế xé sách viết lại mà. Cậu không sợ mình đây sẽ bị chỉnh nếu như thay đổi tình tiết truyện. Nhưng mà cậu rất sợ mình sẽ không thể quay trở lại.
Cho nên lòng hùng hùng hổ hổ một trận, cậu vẫn nương theo cốt truyện mới lóe nhớ trong đầu mà ra vẻ kênh kiệu: "Tôi làm sao mà có thể khiến nam thần của cô đây gặp tai nạn? Có trách thì trách anh ấy quá xui thôi. Bây giờ tôi không rảnh nói nhiều với cô, xin đi trước."
Vừa mới quay người lại, Lam Nhã không buông tha nắm lấy tay cậu: "Muốn trốn hả? Cậu phải theo tôi, nói rõ ngọn ngành."
WTF?
Có nên đánh con nhỏ này rồi chôn xác nó hay không vậy? Mê trai cũng phải có mức độ chứ! Em gái à, làm ơn đừng có mù quán làm chuyện tào lao nữa. Nam chính chưa chắc đã cảm ơn em đâu. Lo chuyện bao đồng chính là muốn tìm chết đó.
Lam Nhã lôi kéo cậu ra khỏi lớp, rồi mạnh bạo nhét cậu vào xe taxi khi vừa ra tới cổng trường. Đôi lúc cậu rất nghi ngờ sự đúng lúc của những chiếc taxi, nó xuất hiện như thần thánh một cách bất chợt và nó cũng rất hiếm hoi trong lúc mình cần.
Trong tiểu thuyết mà, cái gì mà bình thường cho được.
Ở cạnh nữ chính tầm 20 phút mà cứ ngỡ 20 tiếng. Miệng nữ chính cứ nhai tới nhai lui mấy câu nói hâm dọa này nọ.
Cho xin đi, ông đây tiểu thuyết cũng xuyên rồi, còn sợ mấy lời hâm dọa vô nghĩa của nữ chính sao?
Tới bệnh viện, nữ chính lần nữa lôi kéo. Cậu liền có một suy nghĩ lớn mật, nữ chính là đang lợi dụng ăn đậu hủ của cậu.
Dù nghĩ là nghĩ thế nhưng cậu vẫn không nói lời nào, đến khi cửa phòng bệnh mở ra, một ánh mắt quái dị nhìn cậu rồi nhào tới như xé xác: "Tại sao lại đối xử với con trai tôi như vậy? Nó yêu cậu tới mức gia đình cũng không càn, yêu sâu nặng mù quán, còn không sợ gia đình và mọi người ghét bỏ mà tuyên bố cậu mà người yêu của nó, cậu sao lại chia tay với nó? Tại sao chứ hả?"
Nhầm phòng à?
Cậu nhìn quanh một lượt, người phụ nữ này là mẹ của Tuấn Khải. Bà nói một tràng khi nãy, trọng tâm là vì cậu bỏ nam chính khiến anh đau lòng muốn tự sát mới có tai nạn?
Một sự thật.... rất khiến người ta bùng cháy.
Thiên Tỉ nhìn bà mẹ già nua đang khóc lóc cho con trai mình, y như anh sắp chết rồi, dù từ trên xuống dưới, tổng thể người anh chỉ bị trầy nhỏ ở tay.
Cậu trầm ngâm: "Con muốn nói chuyện riêng với anh ấy."
"Cậu đừng nói lời đau lòng cho nó nữa. Nó chịu không nổi đâu." Người mẹ thương con đau lòng nhắc nhở, sau đó cùng đoàn người thân của anh và nữ chính đi ra ngoài.
"Hắc... Em có biết, cái gọi là thích thú. Chính là rất khó bỏ không?" Tuấn Khải cười, Thiên Tỉ cũng cười.
Dù hai nụ cười có ý nghĩa khác nhau.
[Hết #16.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro