#11.
Tối hôm đó, cậu muốn giả vờ trốn đi dự tiệc, tình tiết của truyện cậu đương nhiên nhớ rõ nhưng nếu cậu đi chả phải là tìm chết?
Dù gì cậu cũng còn yêu đời. Con đường đầy trầm luân như vậy, cậu cũng đâu có ngu mà đi.
Chí Hoành mặc một bộ vest đen tôn dáng, âm thầm đứng ở cửa chờ đợi cậu. Nếu cậu mà trốn, y liền tìm cách bắt trói đi. Đừng bảo y ác, chỉ có thể nói y không muốn Thiên Tỉ yên thân thôi.
Cùng cha khác mẹ đã đành, y còn không thể dám chắc mình có thể thừa hưởng số tài sản này hay không? Y nhất định phải có tài sản này, dù phải dùng nhiều thủ đoạn.
Y sửa sang lại quần áo một chút, bình tĩnh gõ cửa: "Thiên Tỉ! Em chuẩn bị xong chưa? Sắp tới giờ rồi đó."
Bên trong yên ắng không một tiếng trả lời, y nhíu mày lặp lại lần nữa: "Em có nghe anh nói gì không đó? Em mau chuẩn bị cho xong đi. Tiệc lớn không thể đến trễ đâu."
Trả lời y, vẫn là không gian yên tĩnh. Chí Hoành khẽ cười lạnh, muốn trốn cũng không thoát đâu.
Thiên Tỉ đứng trong nhà vệ sinh, chỉ muốn xem bản thân nên đi hay là trốn như dự tính. Nếu cậu trốn, cũng đâu thay đổi cái gì? Nhưng mà nếu cậu đi, chưa chắc đã bị nam chính đánh. Tình hình là nếu cậu không uống say, làm sao mà sợ?
Nghĩ tới đây, cậu như thông suốt mà bình thản cười trước gương: "Nếu chết thì cứ chết đi. Chạy trời cũng không khỏi nắng."
Cậu mở cửa đi ra, rồi chỉnh tề đứng trước mặt Chí Hoành. Gương mặt y hơi cứng lại, dường như khác dự đoán của bản thân nên bất ngờ mà y chẳng thể nói câu nào.
Còn Thiên Tỉ thì chẳng quan tâm tới y mà từ từ đi xuống lầu.
Sau khi cả hai anh em đã lên xe, chiếc xe chầm chậm chạy, Chí Hoành hỏi: "Năm nay, em có dự tính thi trường nào chưa?"
"Dạ chưa." Cậu âm thầm đưa ngón giữa, đột nhiên phải ngoan ngoãn trước mặt bạn thân, cậu đây rất không vừa lòng.
"Có thi thì thi vào kinh tế đi." Chí Hoành ra vẻ già dặn nói, đúng chuẩn anh trai dạy bảo em mình.
Cậu lại âm thầm dựng ngón giữa lần hai. Anh bạn Chí Hoành à, đừng khiến cậu thấy mình nhỏ tuổi nữa, dù hiện tại cậu đúng là nhỏ tuổi.
Đến buổi tiệc, không khí náo nhiệt, ồn ào, dù không phải dành để quẩy hết mình nhưng tiếng nhạc cũng thập phần sôi nổi, nhưng chỉ duy trì vài phút ngắn ngủi, tiếng dương cầm cùng nhiều tiếng du dương khác trầm bổng bao quanh một khoảng rộng của đại sảnh buổi tiệc.
Người ra người vào toàn người có quyền lực. Thiên Tỉ cười, lần đầu tiên nhìn thấy buổi tiệc thượng lưu thế này, cậu vẫn không quen.
Cậu lặng lẽ nhìn quanh, người nào cũng ăn nói khách sáo, còn không dám nói quá to, chỉ ra vẻ nhã nhặn, toàn xoay quanh những chủ đề về công việc, rồi may mối đơn thuần. Cậu sắp chán chết.
Đột nhiên có người đưa cậu một ly rượu vang, ngước lên thì cậu trầm ngâm. Kế hoạch chuốt say của anh cậu bắt đầu rồi. Y cũng không ép cậu uống, chỉ nâng ly uống một hớp.
Còn cậu, cũng chạm môi một chút, mùi rượu nồng cùng vị đắng chát hòa cùng vị ngọt ở đầu lưỡi, cậu lại khẽ cười, cậu lúc trước chính là ngàn chén không say đó, chỉ là bây giờ xuyên qua không biết có thay đổi hay không.
Lại lần nữa, ly rượu lại chạm nhau khi cậu vừa hạ ly xuống, khẽ ngước đầu, xung quanh bỗng thu bé lại vừa bằng một chàng trai.
Đm!
Vẫn là vận mệnh chết người. Tuấn Khải thấy cậu vẫn nhìn mình chăm chăm, liền cười: "Gặp anh mà như gặp quỷ vậy?"
"Anh không là quỷ thì là gì?" Cậu cũng không muốn phản bát, gặp nhau là do tác giả ép, đành vậy thôi, số đã định chết thì không thể sống.
Tuấn Khải nắm lấy tay cậu, cười xòa một chút liền dẫn lên sân khấu: "Chào mọi người. Hôm nay là ngày chào mừng công ty của ba tôi có thêm chi nhánh, chuyện này rất đáng để ăn mừng. Mà quan trọng hơn, chuyện tôi - con trai út của Vương thị có người yêu, càng đáng để ăn mừng đúng không?"
Cả đại sảnh liền im lặng rồi sôi nổi hẳn lên, ba mẹ cùng anh chị của anh thoáng một tia kinh ngạc, họ không biết anh có người yêu, mà người yêu kia chả phải đứng phía sau là nam? Hay họ nhìn nhầm?
Cậu vì tin này mà chấn động. Đùa nhau à? Tình tiết quái quỷ gì đây hả? Hả? Cậu đâu nhớ có cái này?
"Người yêu tôi, là nam. Dù thế tôi đối với em ấy là thật lòng, nói sao nhỉ? Chính là bên nhau không phải do giới tính mà là do quyến luyến, đúng không em yêu?"
Mọi người nhìn chằm chằm cậu, cậu cười cười: "Phải. Bây giờ tôi với anh ấy có vài chuyện để nói, xin lỗi mọi người tôi đi trước."
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu đã kéo anh đi mất dạng, mọi người liền quy vào cậu ngại ngùng nên bỏ chạy.
Đến cửa thoát hiểm của đại sảnh, cậu thấy vắng người nên mới nói: "Anh chơi trò gì đây hả?"
"Bố cáo thiên hạ." Tuấn hải cười cười, giống như chuyện ban nãy với anh không cùng quan hệ.
"Anh thích tôi?" Thiên Tỉ dựa vào cửa nói, dường như không có ý cản anh đi khỏi.
"Đoán đi." Phun ra hai chữ mờ ảo rồi đi khuất. Tâm cậu khẽ động, trò đùa này, không nên tiếp, vì anh là người nguy hiểm.
[Hết #11]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro