Chap 8...
Lễ trao giải Phong Vân là một trong những giải thưởng được đánh giá cao và danh giá nhất trong giới nghệ thuật và diễn ra rất trang trọng. Tất cả mọi thứ từ sân khấu, khán đài, đèn, ghế ngồi đều được chuẩn bị một cách vô cùng hoàn hảo. Sân khấu như một ốc đảo lọt giữa biển người mênh mông. 4 phía những tiếng hò reo không ngừng nghỉ, từng giải thưởng được trao đi. Tất cả đều là những nhân vật trong C-biz xuất sắc và có nhiều thành tựu nhất trong năm. Nhưng điều bất ngờ trong năm nay chính là giải dành cho nhóm nhạc được yêu thích nhất, và bài hát có số lượt nghe nhiều nhất đều về tay một nhóm nhạc trẻ với những thành viên chỉ mới ở độ tuổi thanh thiếu niên. Nhóm nhạc thần tượng TFBoys
Bốn phía khán đài tiếng hò reo không dứt
"TFBoys, TFBoys, TFBoys..."
Ở phía trong sân Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên với vẻ mặt lo lắng. Còn Vương Nguyên khuôn mặt thì trắng bệch như người mới vừa bị rút máu. Vương Tuấn Khải đưa tay lên trán Vương Nguyên...
_Nguyên nhi, em sốt cao quá, hay em đừng diễn nữa!!!
Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khải, giọng nói cố gắng bình thường nhưng không tránh khỏi sự yếu ớt, cố nặn ra một nụ cười để người kế bên an tâm...
_Khải, em không sao đâu, sao có thể không diễn được. Giải thưởng Phong Vân rất quan trọng với chúng ta...
Dịch Dương Thiên Tỉ từ đâu chạy đến trên tay cầm theo bịch thuốc đưa cho Vương Nguyên...
_Thuốc hạ sốt, cậu mau uống đi!!!
Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ trong mắt ánh lên vẻ cảm động, cậu đập nhẹ vào tay Thiên Tỉ, nụ cười sáng rực trên môi dù khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn thấy rõ sự vui vẻ và cảm động trong ánh mắt của Vương Nguyên...
_Thiên Tỉ, anh em tốt, khụ... khụ
_Cậu bớt nói vài câu đi, mau uống thuốc!!!
Vương Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ quan tâm Vương Nguyên trong lòng có chút vui mừng. Anh đưa chai nước cho Vương Nguyên
_Vương Nguyên uống thuốc đi
Vương Nguyên quay sang nhìn Vương Tuấn Khải đang lo lắng cho mình lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đang quan tâm mình. Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, phải nha cảm giác rất thỏa mãn, có một người yêu mình quan tâm mình, có một người bạn thân lo lắng cho mình nha. Vương Nguyên cậu quả là may mắn rồi, hạnh phúc quá đi
Bên ngoài MC đã bắt đầu giới thiệu
_Tiếp theo chúng ta hãy cùng chào đón nhóm nhạc thần tượng được yêu thích nhất hiện nay sở hữu những bản Hits đang làm mưa làm gió trên các bản xếp hạng... TFBoys với sự trình diễn đầu tiên của nhóm trưởng: Karry Wang...
- Nguyên nhi,anh ra trước!!! Thiên, em nhớ trông chừng Nguyên nhi!!!
Vương Tuấn Khải vẫy tay với Vương Nguyên và cũng không quên quay qua Dịch Dương Thiên Tỉ nở một nụ cười
Vương Nguyên cũng chuẩn bị cho phần buổi diễn của mình dù thật sự hiện giờ cậu không ổn chút nào. Nhưng cậu nhất định phải cố gắng vì đây chính là thành quả mà cả nhóm rất khó khăn để đạt được
Dịch Dương Thiên Tỉ bên này cũng đang chuẩn bị thì chị quản lí hỏi cậu với vẻ quan tâm lo lắng
_Thiên Tỉ, em ổn không? Có nhảy được không?
Thiên Tỉ quay qua nở nụ cười với chị quản lí, vẻ mặt bình tĩnh
_Chị, em không sao, em nhảy được!!!
Chị quản lí vẫn không thôi lo lắng nhìn xuống chân cậu
_Nhưng chân em...
Nói chưa xong thì Thiên Tỉ đã cướp lời
_Chân em đã không sao rồi, chị an tâm!!!
Nói rồi cậu quay về hướng sân khấu, nơi tất cả ánh sáng đang tập trung vào gương mặt của một người, người đó bừng sáng giữa bóng tối. Lấp lánh như một thiên sứ...
------------------------------------------
# Vài ngày trước
Không khí trong phòng tập hết sức căng thẳng, còn vài hôm nữa là đến lễ trao giải Phong Vân, nhóm TFBoys được mời để tham gia buổi diễn trong đêm trao giải. Mọi người ai ai cũng phấn khích xen lẫn với cả hồi hộp, sợ trong khi buổi diễn sẽ xảy ra sự cố gì nên bây giờ cả 3 thành viên trong nhóm đang cố gắg hết sức tập luyện, nhưng có lẽ khó khăn nhất chính là Vương Nguyên vì về phần vũ đạo cậu thật sự không được tốt lắm. Mọi người vừa lo lắng về lễ trao giải và lo cho cả Vương Nguyên. Người lo lắng nhất không ai khác chính là Vương Tuấn Khải, nhưng không phải lo lắng cho lễ trao giải, mà chính là lo lắng cho Vương Nguyên, sợ cậu nhóc chịu nhiều áp lực lại phải tập luyện không ngừng nghỉ nhất định sẽ sinh bệnh. Còn Vương Nguyên thì vẫn cố gắng cười thật tươi để trấn an mọi người mặc dù bản thân thật sự rất mệt mỏi.
Hôm nay lại một ngày nữa tập luyện cực khổ trôi qua, Vương Nguyên lại một lần nữa bị giáo viên vũ đạo phê bình là nhảy chưa tốt, động tác còn chậm và chưa được chính xác. Vương Nguyên thật sự rất buồn, sau buổi tập nhảy cũng không muốn trở về nhà, mà chỉ ngồi im bó gối trong phòng tập. Vương Tuấn Khải thấy vậy, trong lòng dâng lên nổi xót xa. Anh tới gần rồi nhẹ xoa đầu cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh đôi mắt loang loáng nước
_Nguyên nhi đừng buồn, rồi từ từ em sẽ tốt hơn thôi mà
Anh nói, giọng mang đầy sự ấm áp, và trấn an
_Không phải vậy đâu
Giọng cậu đã khàn đi vì cố gắng ngăn đi tiếng nức nở đag chực trào trong cổ
_Vậy tại sao ?
_Em thấy giống như em cản bước tiến của anh và Thiên Thiên rồi kéo 2 người tuột về phía sau như em. Em rất sợ nếu em nhảy không tốt sẽ liên lụy tới 2 người
Người bên kia nảy giờ vẫn im hơi lặng tiếng cuối cùng cũng đã cất lời
_Nói cậu là Nhị Nguyên quả thật không sai, cậu nghĩ cậu nặng bao nhiêu cân mà nói kéo 2 chúng tôi xuống, cậu muốn cũng không được đâu, không cần lo lắng!!!
Cái người này không nói thì thôi mà nói ra thì chắc chắn giết được người và tất nhiên cứu được người. Chẳng hạn như Vương Nguyên đang đắm chìm trong buồn bã thì vì 1 câu nói của Thiên Tỉ mà giựt lại tin thần. Cậu đứng lên chạy đến ôm chầm lấy Thiên Tỉ mỉm cười toe toét
_Anh em tốt, quen được cậu thật xứg đáng cuộc đời a~!!!
_Cậu bớt lắm lời, mau về nhà đi, trời tối rồi đó
_Tớ về ngay đây, cậu về cùng luôn đi
Vương Nguyên kéo kéo tay Thiên Tỉ
_Tớ còn chút việc, cậu với Khải ca về trước đi
_Vậy cậu cũng mau về sớm đi đó
Nói rồi Vương Nguyên nắm tay Tuấn Khải kéo đi, khuôn mặt đã không còn ủ dột như lúc ban đầu nữa. Tuấn Khải cũng không quên quay lại phía Thiên Tỉ nói câu tạm biệt.
Buổi tối chỉ có Thiên Tỉ còn ở lại tập vì cậu thấy có một số động tác bản thân nhảy chưa tốt. Đến đoạn xoay chân nhảy về phía sau thì lại nghe một tiếng " Rắc " âm thanh vang lên từ mắt cá chân của cậu làm cậu sụp ngã xuống đất, trong lòng thầm nghĩ " Chết rồi, không phải là trật khớp hay bông gân gì chứ? " Cậu cố gắng tiến về phía trước cầm điện thoại gọi cho chị quản lí
_Chị, đến phòng tập nhảy đi, em có chút vấn đề
Khi chị quản lí chạy đến phòng thì đã thấy mắt cá chân của Thiên Tỉ bắt đầu sưng lên, chị liền đưa cậu đến bệnh viện...
_Cậu ấy bị bong gân rồi, không cử động mạnh được đâu!!! - Vị bác sĩ điềm tĩnh trả lời...
Chị quản lí bắt đầu xanh mặt trong lòng trộm nghĩ "Chết rồi, làm sao đây, chết chắc rồi". Khuôn mặt chị quản lí đổi màu từ hồng hào sang trắng bệch rồi lại chuyển đến xanh lét. Thiên Tỉ từ đầu đến cuối khuôn mặt vẫn hết sức bình tĩnh nói giọng kiên định với chị quản lí
_Chị đừng nói chuyện này với ai hết, chỉ em và chị biết, ngày mai chị đi mua cho em vài đôi giày lớn hơn cỡ chân của em một chút
Khuôn mặt chị quản lí lại tiếp tục đổi màu trong lòng chợt nghĩ " Thằng bé này điên rồi"
Nhưng âm thanh phát ra chỉ có...
_Thiên Tỉ...haizzz...em phải tự bảo trọng!!! Đừng làm điều ngu ngốc nhé!!!
-Vâng!!!
--------------------------------------------------------------------------------------------
End chap 8...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thừa Hoan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro