Chap 3...
Kênh giải trí đưa tin...
" Ngày 6/8/2013 vừa qua Công ty Thời Đại Phong Tuấn Văn Hóa Nghệ Thuật Bắc Kinh đã cho ra mắt nhóm nhạc thần tượng TFBoys thông qua sự tuyển chọn giữa các thực tập sinh của TF-Gia tộc.
Gồm 3 thành viên chính
Vương Tuấn Khải nhóm trưởng, hát chính
Vương Nguyên hát chính
Dịch Dương Thiên Tỉ nhảy chính.
Nhóm nhạc này được dự đoán sẽ làm mưa làm gió giới C-biz trong tương lai, bởi những gương mặt trẻ đầy tài năng và triển vọng."
_Rất tốt, ngày đầu đã được sự đón nhận của tất cả mọi người, các cháu quả không làm phí sự kì vọng của ta
Giám đốc vừa cười vừa nói, ánh mắt trìu mến nhìn 3 đứa trẻ mà mình đã đặt tất cả kì vọng vào để vực dậy công ty, quả không sai khi chọn 3 đứa nhỏ này
_ Giám đốc, chúng cháu vẫn còn phải cố gnắg thêm nhiều ạ
Vương Tuấn Khải lên tiếng, giọng nói ôn nhu khiêm tốn
_Tiểu Khải vẫn là con hiểu chuyện.
Giám đốc hài lòng nhìn đứa trẻ này từ lâu đã được công ty bồi dưỡng cuối cùng cũng đã có thành quả rồi.
_Gíam đốc, thưởng cho chúng cháu nha, vì chú nói tụi cháu làm rất tốt nên thưởng đi ạ
Giám đốc nhìn về phía Vương Nguyên, đứa nhỏ này thật sự nghịch ngợm nhưng cũg ko kém phần đáng yêu trong mắt ông
_ Được rồi, Nguyên Nhi cháu muốn thưởng gì?
_Cháu muốn được đi ăn một bữa thật no nê được không ạ?
Vương Nguyên cười, cái nụ cười này. Ái chà thiệt là,không thể từ chối được đứa nhỏ này
_Thiên Tỉ, còn cháu có muốn gì không???
Dương Dịch Thiên Tỉ, ông vẫn chưa hiểu rõ được cậu bé này.
_Không cần đâu ạ
Thiên Tỉ lên tiếng, giọng nói trầm thấp
Vương Tuấn Khải đang mỉm cười ấm áp nhìn Vương Nguyên, cậu nhóc vẫn đag hí hửng nắm lấy tay anh vì cuối cùng đã được đáp ứng sẽ ăn một bữa thỏa thích. Ánh mắt anh ôn nhu nhìn Nguyên nhi trong lòng tự nói " Đứa ngốc này, chỉ ăn một bữa có cần vui vậy không đây".
Rồi đột nhiên tiếng nói của ai kia trầm thấp vang lên làm anh chợt nhớ ra được, người kia còn đang ở đây. Anh ngẩng đầu nhìn về phía người kia, cái người đang đứng cùng 1 phòng với anh, cách anh chưa đầy 1m nhưng tại sao anh lại thấy cậu xa xăm tới vậy không thể với tới, cứ như cậu và anh cách nhau cả một đại dương rộng lớn. Người kia cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt an tĩnh, nụ cười ôn nhu làm hiện lên 2 đồng điếu. "Ầm" trong đầu Vương Tuấn Khải như có điều gì đó nổ ra làm anh nhức đầu, và trái tim cũng đột nhiên nhói.
Vương Nguyên nhìn anh" anh sao vậy? Sao lại nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt đó? Ánh mắt đó là gì chứ? Vương Tuấn Khải nhìn em đi, đừg nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đó nữa. Nhìn em đi Tuấn Khải"
_ Giám đốc, cháu muốn trở về Bắc Kinh, đã 2 tháng rồi cháu chưa về nhà
Giọng nói trầm ấm đều đều không lộ ra chút xúc cảm của cậu
_Được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi, rồi ta sẽ kêu cô Chu đặt vé máy bay cho cháu quay về Bắc Kinh
_Cảm ơn chú. Giám đốc
Dương Dịch Thiên Tỉ gập người xuống, hành động thể hiện sự cảm ơn của mình. Vương Nguyên buông cánh tay Vương Tuấn Khải, chạy về phía Thiên Tỉ
_Thiên Thiên trước khi đi cậu phải đi ăn với tớ nha, được không ?
Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, haizz quả thật không thể từ chối cái cậu bạn này rồi mà, từ ngày đầu gặp mặt khi Vương Nguyên trang điểm đậm như diễn kịch hát bài Kiyomi là Thiên Tỉ cậu đã biết đối với cậu bạn này thì Thiên Tỉ cậu vô phương từ chối rồi.
_Thiên Tỉ, ở lại vài ngày tụi anh sẽ dẫn em tham quan Trùng Khánh
Vương Tuấn Khải là anh lên tiếng, Thiên Tỉ nhìn về phía anh, đôi mắt vẫn lãnh tĩnh như vậy
_ Khải nói đúng đó, Thiên Thiên cậu ở lại thêm vài ngày đi nha nha nha.
"Vương Nguyên, cậu không cần dễ thương quá mức như vậy đâu" Thiên Tỉ thầm nghĩ trong lòng
_ Được
Giám đốc nhìn 3 đứa trẻ này, trong lòng hiện lên vô số vui vẻ, nhưng len lỏi đâu có 1 sự lo lắng kì lạ.
Vương Tuấn Khải ấm áp
Vương Nguyên đáng yêu
Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng
Ông thật sự không hiểu bản thân ông đang lo lắng chuyện gì, nhưng chỉ thấy đâu đó một cỗ bất an đang dâng lên trong lòng khi nhìn thấy 3 đứa trẻ này.
Tháng 8 Trùng Khánh đang vào mùa thu, những cơn mưa vẫn rơi không ngớt
Trong một nhà hàng ấm áp mang phong cách của phương Tây. Vương Nguyên đang cầm chặt cái Menu nhìn chằm chằm vào đó như là đó thật sự là bản đồ kho báu chỉ dẫn nơi cất giữ kho báu ngàn năm. Tay cậu chỉ liên tục vào cái Menu chọn hết món này đến món khác
_Cái này, cái này và cả cái này nữa, bla bla bla...
_Stop, Vương Nguyên, em gọi đủ rồi ăn có hết đâu, đưa menu đây.
Vương Tuấn Khải không ngần ngại giựt ngay bản menu trong tay Vương Nguyên trước cặp mắt ươn ướt như sắp khóc của cậu
_Chị ơi tụi em chọn món này. Cảm ơn chị
Vương Tuấn Khải đưa lại menu cho chị tiếp viên còn cười thêm 1 nụ cười đốn tim người khác. Hoàn tất xong nụ cười dịu dàng kia, anh quay lại thì thấy Nguyên nhi của anh đang nhìn anh với ánh mắt hậm hực. Vương Tuấn Khải vươn tay nhéo nhéo đôi gò má phúng phính của Nguyên nhi. Trong lòng thầm nghĩ " Nguyên nhi nếu em cứ vậy anh thật sự sẽ không biết anh thích em tới mức nào nữa đâu"
Vương Nguyên cũng nhìn lại anh, cảm nhận được bàn tay kia đang đặt trên khuôn mặt mình, bàn tay ấm áp của anh. Trong lòng cậu ngập tràn hạnh phúc không thể nói thành lời. Cậu thật sự muốn hét lên cho cả thế giới biết "Vương Tuấn Khải em thích anh, thích anh nhất trên đời"
Trong phòng vẫn luôn có ánh mắt nhìn theo 2 người bọn họ, nhưng vẫn thủy chung không lên tiếng.
Dịch Dương Thiên Tỉ từ đầu đến cuối bữa ăn rất ít khi lên tiếng, chủ yếu là cắm đầu vào ăn như bị bỏ đói. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải trố mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ đang ăn điên cuồng kia. Ái chà chà thiệt là mất hết hình tương an tĩnh cao lãng à nha
Ăn xong bữa ăn ai cũng no nê, trên tay Thiên Tỉ còn được tặng thêm 1 trái cam, là lúc nãy chị tiếp viên kia cho cậu, nói ca sĩ ốm quá hát sẽ không hay, nhảy cũng không giỏi đâu. Thiên Tỉ nhận trái cam trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Nhưng lúc ra xe, cái tên Vương Nguyên nghịch ngợm lại giỡn hớt làm rớt trái cam yêu quí của Thiên Tỉ làm cậu ta nổi giận đánh vào mông mấy cái rồi đi thẳng luôn. Nhưng Thiên Tỉ cậu không biết, trên tay ai đó cũng đang cầm 1 trái cam, là lúc nãy khi thấy Vương Nguyên làm rớt trái cam của Thiên Tỉ anh đã vội vàng quay lại xin chị tiếp viên thêm 1 trái cam khác định đưa cho Thiên Tỉ. Nhưng cậu ấy lại đi một nước mà chẳng để cho anh có cơ hội kêu lại
Vương Nguyên nhìn thấy rồi, trái cam trong tay của Vương Tuấn Khải, trong lòng ánh lên một chút khó chịu, nhưng cậu cố gạt phăng nó đi
Vương Tuấn Khải nhìn quả cam trong tay, trong lòng lại hiện lên cảm xúc khó hiểu. Vương Tuấn Khải tự bào chữa cho mình đó chính là chỉ vì quan tâm em ấy bởi vì anh là đội trưởng thì nhất định phải quan tâm thành viên trong nhóm mình rồi, phải rồi chỉ có vậy thôi, chỉ có vậy.
Nhưng sự thật có như vậy không ? Trùng Khánh mưa vẫn rơi không ngừng, 3 cậu nhóc cùng nhau đứng trong cơn mưa, bức tranh này quả thật quá đẹp đẽ, quá thuần khiết, chỉ sợ chạm vào sẽ tan vỡ ra, và có lẽ sau này cũng sẽ không còn có thể nhìn thấy lại được nữa.
---------------------------------------------------------------------------------------
End chap 3
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thừa Hoan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro