Chap 2...
10 năm trước...
Tại phòng thu âm
Bây giờ là tiết trời của tháng 3, ánh nắng thật ấm áp và chan hòa biết mấy, cây hoa đào được trồng ở khu vườn phía sau công ty đã nở hoa rực rỡ rồi. Gió nhẹ thổi bay đi những cánh hoa đào mong manh.
_Tuấn Khải, đang ngẩn ngơ gì đó?
Là giám đốc!!! Không biết ông đã bước vào từ khi nào, kế bên còn dẫn theo một cậu nhóc...
_Đây là...
Tuấn Khải nhìn cậu nhóc rồi quay qua hỏi giám đốc
_À đây là Vương Nguyên, thành viên mới sẽ hợp tác với cháu trong dự án nhóm nhạc sắp tới
_Chào anh, em là Vương Nguyên sau này mong anh chiếu cố thêm!!!
Lại một cơn gió nữa thổi bay lên những cánh hoa đào, cứ bay phiêu diêu trong gió. Cậu bé đó mỉm cười, cười thật tươi, trong ánh mắt cũng đang lấp lánh ánh cười. Cậu đưa tay về phía anh, anh bắt lấy đôi bàn tay nhỏ của cậu vì lo cậu sẽ như những cánh hoa đào kia bị gió thổi bay đi.
_Chào em, anh là Vương Tuấn Khải!!!
Trong khoảnh khắc khi nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ đó, anh cứ nghĩ mình hình như đã nắm được ánh nắng của mùa xuân trong tay. Giám đốc chợt lên tiếng
_Còn một thành viên nữa, vài tháng sau khi kết thúc học kì sẽ đến đây cùng luyện tập với mấy đứa. Bây giờ ta đi trước, các con làm quen với nhau đi
_Vâng, giám đốc
Hai cậu bé cùng nhau đồng thanh.
"Vương Nguyên, tôi nhớ tên em rồi" Vương Tuấn Khải khẽ nói trong lòng.
***
Thấm thoát đã ba tháng trôi qua, Vương Nguyên - cái cậu bé ồn ào này lúc nào cũng quấn quanh bên anh.
_Tiểu Khải, anh chơi đàn cho em nghe đi
Cậu cầm chiếc đàn guitar nơi góc phòng đưa tới cho anh.
_Tiểu Khải, chúng ta đi ăn đi, em đói rồi
Cậu nắm lấy góc áo của anh, chớp chớp đôi mắt cún con của mình
_Tiểu Khải, chúng ta đi dạo đi
Cậu nắm lấy tay anh, đi qua từng con phố những góc đường của Trùng Khánh
Có những khi anh và cậu sẽ đem cây đàn guitar ra phố, ngồi nơi 1 góc công viên nào đó. Anh đàn, cậu hát. Những tán lá rung rinh trên cành cây như muốn hòa vang tiếng hát của 2 người, và có lẽ sẽ mãi không bao giờ quên được hình ảnh hạnh phúc an bình như tranh vẽ của những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất của đời người.
Đối với những yêu cầu vô lí của cậu khi đó anh mỉm cười rồi khẽ xoa đầu của cậu làm rối tung mái tóc của cậu. Anh thật sự đã quá yêu thương cậu rồi, kể từ khi anh nhìn thấy cậu, anh đã biết mình nhất định phải cưng chiều cậu bé này như bảo bối.
Nhưng anh có biết không? Cậu cũng đã rất vui vẻ và hạnh phúc khi được bên anh. Anh không biết đâu, khi lần đầu nhìn thấy anh Vương Nguyên cậu đã thầm nói trong lòng " Em nhất định phải mãi mãi ở bên anh"
Tháng sáu, cuối cùng cũng hoàn thành xong một năm học, và cũng là bắt đầu của nhữg cơn mưa hè rả rích. Những hạt mưa rớt xuống mặt đất rồi vỡ bung ra
_Tiểu Khải, nghỉ hè rồi em thật sự vui nga~, dẫn em đi ăn kem đi.
_Nguyên Nhi ngốc, trời đang mưa em không thấy sao còn đòi đi ăn kem. Mau về đi, có khi baba đến rước em rồi đó
_Tiểu Khải xấu, không dắt người ta đi ăn kem
_Nguyên nhi, đợi lần sau anh dắt em đi được không???
Anh lại xoa đầu cậu. Nụ cười anh bừng sáng trong chiều mưa. Cậu chỉ biết ngẩn ngơ nhìn anh.
Tại công ty
_Gíam đốc, cháu đến rồi!!!
Anh đẩy cửa vào
_Tiểu Khải đến rồi sao, đi. Ta dẫn cháu đi gặp thành viên cuối cùng của nhóm, hôm qua vừa đáp chuyến bay từ Bắc Kinh đến
Anh đi theo giám đốc đến phòng thu. cũng không tò mò mấy về thành viên mới này của nhóm, đối với anh có Vương Nguyên cũng đã đủ rồi
Trong phòng thu vang lên tiếng hát...
" Cho đến ngày chúng ta không còn điên cuồng nữa
Bạn đừng thất vọng dù là một kết thúc nhạt nhòa
Thanh xuân tưởng chừng hoang đường
Nhưng sẽ chẳng ai lựa chọn buông xuôi
Tôi hiểu sự quật cường của bạn, bạn hiểu đc chí hướng của tôi
Nếu có một ngày tôi biến mất nơi chân trời xa thẳm
Xin bạn đừng buồn dù bạn ko thể quên
Mong rằng hoa nở vẫn như thường
Và bạn vẫn ngẩng đầu cười rạng rỡ
Tôi nguyện hóa thành ánh mặt trời đánh thức bạn mỗi sáng mai"
Tiếng hát âm trầm hòa cùng với tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Anh đứng lặng nhìn cậu
Khi bài hát kết thúc, cậu đứng trước mặt anh. Giám đốc đứng bên anh lên tiếng
_ Tiểu Khải đây là thành viên cuối cùng của nhóm chúng ta, hai đứa làm quen đi rồi mai ta sẽ dắt Vương Nguyên đến bắt đầu tập luyện
_ Chào cậu, tôi là Vương Tuấn Khải
_Chào anh, em là Dịch Dương Thiên Tỉ
Cậu cười, nụ cười làm đôi đồng điếu hiện rõ trong màn mưa...
--------------------------------------------------------------------------------------------
End chap 2.
.
.
.
.
.
Thừa Hoan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro