Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15...

_Tuấn Khải, Vương Nguyên cậu ấy bị bắt cóc rồi!!! - La Đình Tín gương mặt hoảng sợ, chân đứng không vững phải tựa vào Nhất Lân



Vương Tuấn Khải nắm chặt đôi vai La Đình Tín



_Vậy hiện giờ em ấy ở đâu? Ai đã làm chuyện này?



Đôi mắt Vương Tuấn Khải đỏ ngầu, các tơ máu hiện lên rõ rệt. Đôi môi anh cắn chặt đến mứa trắng bệch hết đi, trong đầu anh bây giờ vô cùng hỗn loạn, anh như một kẻ điên bị mất phương hướng. Vương Nguyên của anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, anh hoảng hốt. Nếu Nguyên Nhi xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây? Ai đó hãy nói cho anh biết Vương Nguyên của anh hiện giờ đang ở đâu rồi.



" Reng reng reng"



Âm thanh từ chiếc điện thoại như xé rách sự im lặng đến nghẹt thở



Là điện thoại của Thiên Tỉ, giọng nói trong điện thoại phát ra...


_Dịch Dương Thiên Tỉ, nếu mày muốn cứu Vương Nguyên thì hãy một mình đi đến khu nhà hoang tại đường XXX, mày phải đi một mình, nếu tao thấy ai đi cùng thì mày chuẩn bị nhận xác nó đi



Vương Tuấn Khải nhào tới giựt ngay điện thoại trong tay Thiên Tỉ...



_Thằng khốn, mày đã làm gì em ấy rồi???



Bên kia điện thoại đã cúp máy, chỉ còn nghe được tiếng " Tút... tút" khô khốc. Thiên Tỉ đi đến, đặt tay lên vai Vương Tuấn Khải


_Em sẽ mang Vương Nguyên về...


Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, rồi nắm chặt lấy tay cậu, như vớt lấy cái phao cứu mạng của mình


-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

#Tại nhà hoang



Khi Vương Nguyên mở mắt ra bốn phía đều là bóng tối, ánh sáng duy nhất từ phía bên kia song cửa sổ rọi vào tia sáng nhỏ nhoi của ánh trăng kia



Trước mặt cậu hiện giờ là ba bốn người đang cầm trong tay ống tuýt sắt, có một người đi đến nắm tóc cậu giựt lên làm tê rần cả đầu cậu. Người ngồi trước mặt cậu, cậu biết người đó, là ca sĩ của công ty đối thủ lần trước đánh nhau với Tuấn Khải rồi bị Thiên Tỉ vạch trần bộ mặt xấu xa tệ hại của hắn trên báo, làm hắn bị khai trừ khỏi công ty cũng biến mất khỏi Showbiz...



Giọng nói gã khô khốc...



_Vương Nguyên, mày còn nhớ tao chứ



_Thằng khốn!!!



Gã tiến tới, tát vào mặt cậu bạt tay khuôn mặt cậu in hằn năm dấu tai của hắn, bên khóe môi còn trào ra chất dịch màu đỏ tanh nồng



_Vì bọn khốn chúng mày mà tương lai tao đã bị hủy mất rồi!!!



Vương Nguyên cười, nụ cười kèm theo sự khinh bỉ...



_Đó là thứ mày đáng phải nhận lấy!!!



Hắn lại tát thêm một bạt tay vào mặt Vương Nguyên...



_Lũ chó chúng mày, tao lần này sẽ cho chúng mày nếm mùi sống không bằng chết.



_Mày đừng hòng



Giọng nói Vương Nguyên mang đầy vẻ kiên định



Gã đột nhiên cười lớn, kéo chiếc ghế lại gần trước mặt cậu



_Để tao nói cho mày biết một chuyện, Vương Tuấn Khải mà mày yêu thương cùng Dịch Dương Thiên Tỉ bạn thân nhất của mày. Bọn chúng sau lưng mày lén lút yêu nhau, còn thằng ngu như mày thì dại dột tin vào tình cảm mà mày nghĩ không đổi thay này, nhưng thật ra tất cả đã biến chất rồi



Gã cười mang theo vẻ châm chọc và thích thú nhìn cậu như đang nhìn một con thú bị thương còn gã chính là kẻ thợ săn vừa bắn một viên đạn chí mạng vào con thú đó...



_Thằng khốn, mày nói láo!!!



Vương Nguyên cậu không tin, cậu sẽ không bao giờ tin vào những lời hắn nói, Tuấn Khải rất yêu cậu và cũng là người cậu yêu nhất trên đời, Thiên Tỉ chính là bạn thân nhất của cậu và cũng là người cậu đặt niềm tin hơn ai hết, 2 người đó nhất định sẽ không làm vậy với cậu. Sẽ không đâu.



Gã lại cười...


_Tao hận chính là 3 đứa tụi bây, nhưng hận nhất chính là thằng Dịch Dương Thiên Tỉ đó, mày không biết nó yêu Vương Tuấn Khải ra sao đâu, nó đã dùng mọi cách để hạ tao, dùng thủ đoạn để hủy hoại tiền đồ của tao, phá nát tương lai tao, cuối cùng chỉ vứt lại một câu vì tao đã làm thương tổn Vương Tuấn Khải.



Cậu không tin, Thiên Tỉ không phải loại người đó, cậu không tin


Đột nhiên phía cửa phòng một gã áo đen bước vào


_Đại ca, nó tới rồi


_Dắt nó vào đây


Gã nhìn lại Vương Nguyên rồi khẽ nhếch môi



_Bạn thân của mày tới rồi



Gã áo đen dắt người vào, là Thiên Tỉ



_Dịch Dương Thiên Tỉ mày tới rồi, bạn mày đang đợi mày...



Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ, trong mắt ánh lên tia bất ngờ, hoang mang và cả sợ hãi



_Sao cậu lại tới đây



Thanh niên ánh mắt vẫn bình tĩnh vẻ mặt vẫn vô cùng lãnh cảm, giọng nói trầm trầm mang theo vẻ trấn an



_Đến cứu cậu


Gã kế bên bật cười, như một con thú vớ được mồi ngon


_Đóng kịch vậy đủ rồi


Thiên Tỉ nhìn gã trong mắt ánh lên tia hàn khí


_Tao tới rồi thả cậu ấy ra


_Tao sẽ thả nó khi mày thực hiện cho tao 1 điều kiện


Ánh mắt Thiên Tỉ vẫn bình tĩnh


_Được


Vương Nguyên trong mắt đã ngập nước


_Đừng, Thiên Tỉ


Thiên Tỉ hướng về phía Vương Nguyên


_Đưa cậu ấy qua đây trước


Gã ngoắt tay một thủ hạ


_Mày đừng hòng trốn thoát, Dịch Dương Thiên Tỉ, mày phải biết xung quanh đều là người của tao, mày muốn mang nó cùng đi thì chỉ có xuống Địa ngục


Gã thủ hạ đẩy Vương Nguyên về phía Thiên Tỉ


_Vương Nguyên, không sao đâu, Tuấn Khải chờ cậu trở về


Nói rồi Thiên Tỉ đánh Vương Nguyên ngất xỉu, rồi đặt cậu dựa vào vách tường gần đó


Gã nảy giờ vẫn đứng xem một màn kịch mà theo gã nghĩ là vô cùng đặc sắc, gã vỗ tay


_Cao thượng lắm


Thiên Tỉ trong mắt toát ra vẻ hàn khí


_Mày muốn tao làm gì?


Gã cũng không nói nhiều thêm nữa, trước mặt cậu gã mặt một lọ chất lỏng màu nâu


_Uống hết đi, nó sẽ kéo dài mạng sống cho mày đến 3 tháng sau.


Thiên Tỉ nhìn lọ thuốc, trong mắt vẫn là an tĩnh một hơi uống sạch


_Xong rồi


"Ầm" phía bên kia cánh cửa đã bị phá ra, Vương Tuấn Khải trong mắt ánh lên tia sát khí, bên cạnh anh còn có Lưu Chí Hoành, La Đình Tín, Lưu Nhất Lân, Vệ Dục và một số người khác


Vương Tuấn Khải như con thú điên cuồng lao về phía gã, vô số cú đấm giáng xuống như muốn lấy mạng gã. Còn gã ngược lại rất bình tĩnh, trên môi còn nở ra nụ cười trào phúng hướng mắt về phía Thiên Tỉ, nếu gã chết nhất định cũng sẽ bắt Dịch Dương Thiên Tỉ đi theo.



Sau khi đánh gã đến ngất, Vương Tuấn Khải mới lấy lại được chút bình tĩnh đi về phía Vương Nguyên ôm chặt cậu vào lòng. Như sợ cậu sẽ bị bắt mất thêm lần nữa, Vương Nguyên cảm nhận được hơi ấm thân quen



_Tuấn Khải anh đến rồi



Vương Tuấn Khải càng ôm chặt cậu hơn


_Nguyên nhi, anh ở đây


Vương Nguyên trong lòng anh ngất lịm



---------------------------------------------------------------------------------------------

End chap 15








Thừa Hoan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: