Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 4

[Fanfic|KarRoy] My Sugar Daddy (H+)

Suốt một tuần, Vương Nguyên ngoan ngoãn ở nhà, cũng không phá phách hay làm gì khiến Tuấn Khải tức giận.

Thời tiết quá nóng. Cậu lười.

Haiz. Đáng lẽ tầm tuổi cậu, bạn bè vẫn còn đang học tập chăm chỉ kia kìa. Chỉ trách Tuấn Khải không muốn cho cậu đi học, từ khi nhận nuôi để thuê người tới dạy cậu.

Giờ thì hay rồi, cậu khỏi được đến trường luôn. Tuấn Khải sẽ dạy cậu. Nghe nói trước kia, hắn học rất giỏi.

Giỏi mà thần kinh!

Được cái hắn dạy cũng dễ hiểu. Giờ thì cậu bị thông minh hơn bạn bè cùng tuổi, không đi học, cũng chả sao.

Nhớ hồi bé ước mơ của cậu là lớn lên sẽ gả cho Tuấn Khải. Nghĩ lại thấy mình có chí khí thật, từ bé đã muốn lấy chồng giàu rồi.

Giờ thì biến ước mơ thành hiện thực thôi. Cậu thừa biết Tuấn Khải vừa nghiêm khắc vừa dung túng cậu. Nên cậu muốn thử xem, là nghiêm khắc hơn? Hay vẫn là...dung túng hơn?

Dạo này không hiểu sao cậu và Butter bỗng trở nên cực kì thân thiết, hôm qua cô vừa nói với cậu về việc bị tình nhân của Tuấn Khải làm phiền. Nghĩ rằng cô ta là người mới của Tuấn Khải nên đang muốn dằn mặt Butter.

Làm sao bây giờ? Tính hiếu thắng của cậu lại trỗi dậy rồi.

Vương Nguyên đắc ý mà nhếch miệng một cái, xem cậu làm sao mà gạt hết dàn hậu cung của Tuấn Khải đây.

Lấy máy ra nhắn tin cho trợ lí của Tuấn Khải. Nếu cô không giúp cậu tra hết lịch trình gặp nhân tình của Tuấn Khải, cậu liền kể cho hắn về lần cậu bắt gặp cô trốn việc đi gặp bạn trai. Miếng cơm manh áo bị đe doạ, rất nhanh Vương Nguyên đã nhận được cả một danh sách dài.

Ồ! Lướt qua một lần Vương Nguyên cũng có chút bất ngờ. Đúng là tên biến thái Tuấn Khải, nam nữ đều ăn. Nhưng tiếc là đa số đều bị cậu nắm thóp, phốt to phốt nhỏ cậu đều biết hết. Ai bảo chú cậu là kim chủ có việc gì đều được báo cáo, thi thoảng còn cử cậu đi dập bớt tin đồn chứ.

Mấy người này không lo, gom hết tội vào một file, gửi cho đám nhà báo là được. Nếu dám đụng vào cậu ấy, cậu tiễn luôn cả đám.

Nhưng mà...có vài người không phải chỉ là mới bước chân vào showbiz,...cũng rất có chỗ đứng...

Hôm nay có hẹn với Tuấn Khai sau tan làm rồi cùng đi ăn tối...cùng Venn!?

Nam thần BL đang siêu nổi, Tuấn Khải cũng được đấy.

Giờ thì cậu mới thực sự nghịch ngợm này.

Vương Nguyên canh giờ Tuấn Khải tan làm, thay quần áo rồi lái xe tới công ti. Cho hắn một bất ngờ nào.

– Chú. Hôm nay có thể về sớm không? Cháu muốn cùng chú đi ăn sashimi.

Tuấn Khải thấy cậu xuất hiện thì hơi bất ngờ.

– Hôm nay đột nhiên lại rất hào hứng?

– Tại vì nhớ chú thôi. Cháu ngồi đợi, chú nhanh làm xong việc nhé. – Vương Nguyên rất tự nhiên mà bắt đầu đi lục đồ ăn, rất nhanh đã lôi ra được một túi hạt dẻ cậu mua trên đường tới đây.

Tuấn Khải nhìn cậu bỗng dưng nhiệt tình như thế, biết là Vương Nguyên lại đang bày trò gì rồi.

Đúng lúc này, Venn bước vào.

– Chủ tịch, tôi...

– Chú. Cái này thật khó bóc quá. Chú giúp cháu đi.

Venn từ lúc bước vào đã bị Vương Nguyên coi như không khí, trực tiếp ngắt lời cậu ta, giả vờ ngây ngô nhìn Tuấn Khải, tay còn giơ giơ túi hạt dẻ bị cậu cắn đến hằn vết răng cửa.

Venn thấy bản thân bị bơ thì khó chịu, bắt đầu thị uy, cau mày nhìn cậu.

– Chủ tịch, người này là ai? Có thể bảo ra ngoài không?

Tuấn Khải không thèm nhìn cậu ta, vẫy vẫy bảo Vương Nguyên lại đây.

Vương Nguyên nhanh chóng cầm túi hạt dẻ đặt lên bàn, bản thân thì nhanh nhẹn luồn vào trong lồng ngực Tuấn Khải, ngồi lên đùi hắn. Bắt đầu làm trò cậu giỏi nhất, giả vờ đưa đôi mắt đen tròn lên làm nũng.

– A! – Đôi môi dày hồng hồng hé ra, rất tự nhiên mà làm lộ ra răng thỏ, Vương Nguyên há miệng đợi hắn đút hạt dẻ cho cậu.

Tuấn Khải nhìn trò mèo của cậu cũng đành phải đầu hàng. Sủng nịch mỉm cười tách hạt dẻ, sau đó từng chút từng chút đút cậu ăn. Ngón tay nhịn không được chạm vào bờ môi mềm dẻo của cậu...

Muốn hôn cậu. Tới nỗi chưa dám hôn cậu.

Venn nhìn một màn trước mắt bỗng cảm thấy vô cùng tức giận. Tiểu tình nhân này là ở đâu ra? Chẳng  nhẽ cậu làm gì sai khiến Tuấn Khải không hài lòng, cố ý đem người này ra chọc tức cậu? Chủ tịch cũng thích chơi trò lạt mềm buộc chặt à?

Được rồi. Chơi thì chơi.

– Chủ tịch, vậy tôi đi trước, đợi Chủ tịch ở nơi chúng ta đã hẹn tối nay. – Sau đó quay lưng rời đi.

Nếu bây giờ Tuấn Khải không đuổi theo, thì chắc chắn tối nay cũng sẽ phải xin lỗi thôi. So sánh như thế nào thì hiện tại cậu vẫn đang là người được Tuấn Khải yêu thích lâu nhất, còn người vừa nãy...mới mẻ đấy. Nhưng sẽ không được lâu đâu, Venn tin tưởng vào sức hút của bản thân.

Còn nữa, người vừa nãy tuy Venn chỉ kịp lướt qua, nhưng đã cảm thấy trông rất quen thuộc.

Rất giống cậu.

Hắn đây là thích cậu tới mức tìm người cũng phải tìm người giống cậu rồi sao?

Tuấn Khải không phải người duy nhất ngỏ lời bao nuôi cậu, còn có rất nhiều kim chủ khác. Chẳng qua, cậu không phải hạng người dễ dãi, chỉ vì là Tuấn Khải, nên cậu mới đồng ý thôi.

Cậu ấy à, là thứ rất nhiều người thèm muốn đấy.
_______

Trong phòng, Venn rời đi cũng không đáng để Tuấn Khải tốn một cái liếc mắt. Hắn đang chăm chú đút hạt dẻ cho người trong lòng.

Từng hạt từng hạt, cho tới khi Vương Nguyên chui mũi, lắc đầu nói không cần nữa, Tuấn Khải mới ngừng lại.

– No rồi?

Vương Nguyên gật gật.

– No rồi thì làm sao đi ăn sashimi được nữa?

Nhìn Vương Nguyên mắt chợt mở to như nhớ ra điều gì đó, lại nhìn cậu bày ra vẻ mặt hối hận giận dỗi bản thân, Tuấn Khải không khỏi bật cười. Hắn cúi xuống cọ mũi với cậu vài rồi lại nhìn Vương Nguyên nhăn hết cả mặt.

Đáng yêu quá.

Nhưng mà...

– Ăn no rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi. Tối nếu còn đói có thể gọi thư kí của chú mang đồ ăn đến. Tối nay chú có việc rồi.

– Chú...!

Vương Nguyên bị bất ngờ, có việc gì chứ, rõ ràng là nói dối, cậu biết thừa hắn muốn cùng Venn ăn tối.

Không đợi Vương Nguyên nhõng nhẽo thêm nữa, Tuấn Khải luyến tiếc mà thả cậu xuống, xoa đầu một cái, sau đó xoay người đi khỏi.

Để lại Vương Nguyên ngây ra trong phòng.

Một lúc lâu sau, thư kí tiến vào thấy Vương Nguyên vẫn trong trạng thái hoang mang, liền nói Tuấn Khải dặn cô đưa cậu về.

Suốt chặng đường, Vương Nguyên vẫn duy trì trạng thái trầm mặc. Thư kí thấy vậy, liền mở miệng nói chuyện:

– Venn là tình nhân duy nhất của Tuấn Khải, sau khi dám chống đối Chủ tịch, vẫn còn có thể được giữ lại. Đối với cậu ta, Tuấn Khải tựa hồ rất có kiên nhẫn. Tốt nhất cậu cứ mặc kệ cậu ta thôi.

Vương Nguyên nghe không vào. Chỉ muốn về nhà đợi Tuấn Khải trở về.

Nhưng cậu đợi mãi, cũng không thấy hắn trở về.

Thật giống mấy lần trước, khi cậu phát hiện ra bản thân không thực sự là ưu tiên số một của Tuấn Khải.

Hắn yêu thích gì cậu chứ? Chỉ coi cậu như thú cưng của hắn thôi. Thích cậu phải ngoan ngoãn phục tùng, gọi là tới, biến mất sẽ ngay lập tức đi tìm.

Nhưng chỉ thế thôi.

Mãi tới qua nửa đêm, Tuấn Khải mới trở về.

Hắn không thích ngủ cùng ai qua đêm.

Chỉ là không ngờ, mở cửa ra, lại thấy Vương Nguyên vẫn còn thức nằm cuộn tròn trên sofa. Thỏ con thấy động liền mở chăn ra, hở mỗi hai mắt tròn xoe nhìn hắn.

Quần áo đầu tóc Tuấn Khải đều chỉnh tề, có vẻ là tắm xong rồi mới trở về.

Nhưng mà...trước cổ vẫn còn dấu hôn rất rõ ràng.

Vương Nguyên nhìn tới đây, không kìm được mà bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro