CHAP 2
[Fanfic|KarRoy] My Sugar Daddy (H+)
Cả buổi tối hôm qua, Vương Nguyên phải nằm sấp để ngủ, vết roi trên lưng vẫn còn đau.
Nhắc nhở cậu không được trái ý hắn.
Vậy mà buổi sáng, cậu vẫn phải vội vàng tỉnh dậy để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sau đó mới vào đánh thức Tuấn Khải dậy. Lại chuẩn bị đồ đi làm cho hắn.
Cậu làm việc gì cũng vụng về, nhưng riêng việc cho Tuấn Khải là phải chỉnh chu. Ví dụ như, hằng ngày người thắt cà vạt cho hắn phải là cậu.
Nhớ hồi trước cậu còn tự bản thân muốn học, bàn tay nhỏ nhắn thắt loạn hết cả lên. Thế mà hắn vẫn rất dịu dàng, cũng không trách cậu, để nguyên như vậy mà đi tới công ti, làm toàn bộ nhân viên muốn cười mà không dám. Bị hắn liếc qua, lại co ro mà sợ hết hồn.
Được rồi, hồi trước là do cậu bị lừa. Ai mà biết Tuấn Khải ngoan độc đến mức nào đâu?
Cũng chẳng biết từ bao giờ mối quan hệ giữa cậu và hắn lại tệ thành như vậy.
Đầu bếp vừa tới để chuẩn bị bữa sáng. Tuấn Khải không thích quá nhiều người trong nhà. Vậy nên thông thường cả căn nhà rộng như vậy chỉ có hai người. Khi nào cần thiết thì mới gọi người tới làm việc. Đến nguyên liệu nấu ăn cũng là do cậu sơ chế. Vương Nguyên cảm thấy nếu như khả năng bếp núc của cậu là rèn không nổi, suýt thì đốt cháy cả nhà hắn, hắn cũng sẽ không tha mà bắt cậu nấu ăn cho xem.
Thực ra cậu chẳng thể hiểu nổi hắn.
Rõ ràng đánh cậu đến là dã man như thế. Nhưng chỉ cần cậu bị thương tổn rất nhẹ mà hắn không phải lí do gây ra điều đó. Tuấn Khải đều sẽ vô cùng tức giận.
Tức giận vì cậu bị thương? Sau đó đánh cậu vì cậu làm mình bị thương?
Đúng là thứ tâm thần phân liệt.
Ít ra cậu chỉ bị đánh. Còn nhớ có lần vì hồi trước cậu còn dại, chẳng hiểu sao cứ luôn muốn học nấu ăn vì hắn. Phải năn nỉ đầu bếp dạy cậu. Cuối cùng trong lúc hướng dẫn, sơ ý dùng dao sượt qua tay cậu một cái, chảy có chút xíu máu. Thế mà bị Tuấn Khải phát hiện, hắn tức điên lên, ngay lập tức đuổi thẳng vị đầu bếp kia. Không những vậy, còn tìm người rạch vài đường tên cổ tay của ông ta, khiến người kia chẳng thể cầm nắm một cách bình thường được nữa. Vương Nguyên nghe thấy cũng run hết cả người.
Vậy mà chủ mưu lại rất bình thản, gọi cậu tới ngồi lên đùi hắn. Lại nâng tay cậu lên, nhìn ngắm chăm chú như nhìn một bảo vật. Ánh mắt toàn là say mê. Cuối cùng, mới hôn nhẹ lên tay cậu:
– Vương Nguyên. Cháu biết mà, phải không? Cháu - từ đầu đến chân, từ ánh mắt đến đôi môi, đều là của chú. Mà Vương Tuấn Khải này ghét nhất là người khác động đến đồ của mình.
Đồng tử hắn bỗng dưng như co lại, giọng nói không hề còn một chút dịu dàng nào như vừa nãy.
– Không có ngoại lệ, kể cả cháu, Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhớ lại mà muốn lạnh cả người.
Ăn xong. Hắn để cậu chở tới công ti. Vào lúc cậu định ngoan ngoãn trở về, thực hiện lệnh cấm túc như hắn nói, Tuấn Khải bỗng gõ vào cửa kính:
– Hôm nay đến công ti làm việc với chú.
Vương Nguyên có chút bất ngờ, nhưng vẫn ngay lập tức làm theo. Vội để xe xuống hầm rồi đi theo sau Tuấn Khải. Trên đường tới văn phòng của hắn, cũng không biết có bao nhiêu cặp mắt liếc qua đây xì xầm bàn tán.
– Hình như kia là cháu của Chủ tịch. Lâu lâu lại thấy Chủ tịch mang cậu ta tới công ti một lần. Thật là, gương mặt xinh đẹp, cơ thể lại cao ráo hoàn mỹ như thế, làm lần đầu tiên gặp mặt tôi suýt chút nữa nghĩ là tình nhân của Chủ tịch
– Phải không? Đầu tiên tôi cũng nghĩ, không phải tình nhân thì cũng là diễn viên hay ca sĩ mới của công ti cơ. Ai mà ngờ được Chủ tịch trẻ tuổi như vậy đã có cháu lớn bằng đấy. Mà tôi tưởng Chủ tịch đâu có anh chị em gì nhỉ?
– Biết đâu là cháu họ hàng xa. Thế thì gen nhà Chủ tịch tốt thật, ai cũng đẹp. Gà của công ti kể ra thì cũng ưa nhìn đấy, nhưng so với Chủ tịch thì đúng là hạc giữa bầy gà.
_______
Tuấn Khải tới văn phòng thì vùi đầu vào làm việc, mặc kệ Vương Nguyên muốn làm gì thì làm, miễn là im lặng.
Hồi trước thì vui rồi, Vương Nguyên vẫn thường vui vẻ ngoan ngoãn ngồi im rồi tự chơi một mình, đợi Tuấn Khải tan làm sẽ mang cậu đi ăn rất nhiều món ngon.
Giờ á? Còn lâu cậu mới chịu ngồi im ở đây.
Làm như chú đang nuôi thỏ cưng ấy.
Vừa hay thư kí của hắn gõ cửa xin vào, cậu nhân cơ hội này trốn đi luôn.
– Chú, cháu ra ngoài một chút.
– Ừm
Lướt nhanh ra ngoài rồi khép cửa lại, cậu vẫn còn nghe loáng thoáng cái gì mà nhân tình, cái gì mà Anna, Aura....
Thôi, cậu lại quá quen thuộc rồi. Tình nhân của Tuấn Khải nhiều vô kể, đa số đều là diễn viên,ca sĩ xinh đẹp đang hot. Được Tuấn Khải để ý, chắc chắn sẽ nâng nhiệt lên thành sao. Nhưng khi hậu cung quá nhiều, thư kí hắn lại phải nhắc Tuấn Khải ‘quăng’ bớt đi một chút. Dù sao tình nhân của Tuấn Khải chẳng bao giờ là cố định.
Nếu có một thứ Vương Nguyên ngưỡng mộ hắn, chắc chắn là được trở thành kim chủ, bao nhiêu người đẹp vây quanh.
Nói mới nhớ, nơi đây toàn mĩ nam mĩ nữ. Tại sao cậu không tham quan một chút nhỉ?
Làm sao đây? Vương Nguyên phát hiện ra Tuấn Khải hà khắc cũng có lí do rồi. Cậu chỉ ngoan ngoãn trước mặt Tuấn Khải thôi, còn đối với người khác......
Không biết à? Cậu là Vương thiếu gia ăn chơi khét tiếng đấy. Để xem hôm nay cậu ‘thu thập’ được gì nào?
______
Tuấn Khải bàn chuyện xong với thư kí vẫn chưa thấy Vương Nguyên trở lại, liền nói thư kí đi tìm cậu.
Lúc thư kí của Tuấn Khải tìm thấy Vương Nguyên, cậu đang được rất nhiều cô gái vây quanh, tay trái một người, tay phải lại một người. Cũng không biết Vương Nguyên nói gì, thi thoảng lại vang lên tiếng cười khúc khích của họ.
Hoàn toàn là một bộ dáng lưu manh.
Thư kí trong lòng mặc niệm cho Vương Nguyên và cho cả bản thân. Vội vàng ra kéo cậu trở về.
Vương Nguyên chỉnh lại bản thân cho gọn gàng một chút, rồi làm như không có chuyện gì, gõ cửa phòng Tuấn Khải.
– Vào đi
– Chú gọi cháu ạ? – Vương Nguyên giả vờ cái gì cũng không biết bước vào. Rất nghiêm chỉnh đứng thẳng lưng đợi Tuấn Khải giao việc.
Tuấn Khải đưa mắt lên nhìn liếc qua Vương Nguyên một cái, rồi lại cúi đầu vào kí nốt vài tờ văn kiện gì đó.
– Phản ứng rất nhanh, nhưng vai trái vẫn có một sợi tóc dài màu vàng chưa phủi hết.
Vương Nguyên giật mình vội quay sang định gỡ đi, lại nhận ra trên vai cậu cái gì cũng không có.
Chết tiệt! Lại bị hắn lừa.
Tuấn Khải thấy cậu có tật giật mình như vậy mới đặt bút xuống, gạt văn kiện sang một bên, chắp tay chống lên bàn.
– Chú đã nói gì rồi Vương Nguyên?
Thật là, tại sao hắn cứ luôn quản cậu? Cũng không hiểu sao cậu làm cái gì hắn cũng biết. Lần trước cùng một cô gái gặp trên bar thuê phòng, vừa cởi đồ đã bị hắn xông vào nhấc trở về.
Có khi nào bị gắn camera theo dõi mà cậu không biết không?
– Chú. Cháu xin lỗi – Vương Nguyên rũ mắt xuống, bộ dáng làm chuyện xấu bị bắt được.
– Lại đây – Hắn đưa tay ngoắc cậu.
Vương Nguyên bước chậm tới bên cạnh Tuấn Khải.
– Quỳ xuống
Ông đi mà quỳ? Đừng có mơ tôi...
– Đừng để chú nhắc lại
Vương Nguyên vẫn là quỳ xuống.
Tuấn Khải không lưu tình mà ấn mặt cậu vào giữa hai chân hắn ra lệnh.
– Biết phải làm gì rồi chứ?
Cảm nhận được thứ thô to nóng cháy đang áp vào má mình kia. Vương Nguyên thật sự bất lực.
Cậu vẫn luôn không biết tại sao??? Tại sao người vẫy tay một cái là có người bò lên giường hắn, lại cứ bắt cậu dùng miệng giải quyết dục vọng cho hắn.
Nhưng nhất quyết chưa từng ‘làm’ cậu?
Từ năm 18 tuổi đã bị hắn dạy dỗ làm loại chuyện này, Vương Nguyên đã sớm thành quen.
Đúng là loại biến thái!
Thế nhưng cậu cũng chỉ có thể thuần thục mà đem thắt lưng hắn cởi ra, lại từ từ mở khoá, kéo xuống quần lót...
*Ba* - Một tiếng, phân thân đang căng cứng của Tuấn Khải đập vào mặt cậu.
Vương Nguyên bị bất ngờ, mắt mũi nhăn cả lại, môi dưới trề ra giận dỗi. Chả hiểu sao đang làm việc mà cũng động dục được. Hắn có phải là người không vậy?
Tuấn Khải nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cậu, phía dưới như lại trướng thêm một vòng.
Sau đó, Vương Nguyên nâng tay, đem toàn bộ dục vọng của hắn, nhét vào miệng, dùng sức trìu sáp.
Dục vọng của nam nhân trong miệng Vương Nguyên mỗi lần trượt ra lại đem theo chút chỉ bạc, hình ảnh dâm mĩ vô cùng.
Bị khoang miệng ấm áp bao lấy, Tuấn Khải không khỏi phát ra âm thanh thoải mái trầm thấp.
Vương Nguyên cố hết sức hàm trụ thứ cực lớn của Tuấn Khải, thân thể run rẩy đến bất lực. Lại nhớ đến lần đầu tiên hắn dạy cậu làm.
– Chậm rãi phun ra nuốt vào, đầu lưỡi không cần cứng rắn, mềm ra. - Tuấn Khải vừa chỉ đạo Vương Nguyên, vừa khép mắt hưởng thụ.
Vương Nguyên cố gắng phun ra nuốt vào thứ kia, khối thịt ma sát khiến miệng cậu phát đau, khi thì sâu tới cổ họng đến môi run lên.
Không biết sau bao lâu, Tuấn Khải cuối cùng cũng bắn ra trong miệng cậu.
Vương Nguyên bị sặc, vội quay sang một bên ho sặc sụa, đến mắt mũi cũng đỏ cả lên. Lại bị một bàn tay chạm vào mặt, bẻ cằm cậu lên, đối diện hắn.
– Nuốt hết
Vương Nguyên trong lòng giận run người, dường như sắp bị chọc phát khóc, vẫn phải ngoan ngoãn đem tinh dịch của Tuấn Khải, nuốt vào.
Tuấn Khải dùng ngón tay gạt chỗ tinh dịch vẫn còn dính trên môi cùng khoé miệng Vương Nguyên, lại bắt cậu từ từ liếm sạch.
Vương Nguyên không thể làm gì khác ngoài run rẩy vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra, liếm...
Cuối cùng sau khi thấy Vương Nguyên đã đem hết tinh hoa của mình nuốt vào bụng, mới hài lòng mà thả người ra.
– Ra kia ngồi im. Đợi chú tan làm. Đừng quên cuộc hẹn tối nay.
Vương Nguyên đứng dậy, nhưng đầu gối vì quỳ quá lâu mà có chút mỏi nhừ, dáng đi cũng run rẩy.
Con mẹ nó! Ông cái loại biến thái! Lần sau đừng có mơ tôi đối ông phục vụ như thế này. Còn dám nhét thứ kinh tởm đấy vào miệng tôi, tôi sẽ cắn cho bằng đứt. Tôi...!
Trong lòng Vương Nguyên vốn đã gọi tên cả họ nhà Tuấn Khải lên điểm danh vài lần, ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn nằm đợi trên ghế sofa. Chơi cùng con gấu bông mà Tuấn Khải mua cho cậu nghịch mỗi khi đợi hắn.
Con gấu xấu muốn chết! Tôi đ* thèm!
Chủ nào gấu đấy. Mày chắc chắn cũng giả tạo độc ác hệt như người mua mày.
Nhưng tay vẫn đang ôm ôm con gấu bông ấy không buông. Ai bảo nó vừa mềm vừa thơm.
Tuấn Khải thi thoảng liếc lên nhìn Vương Nguyên đang tự kỉ, nói gì với con gấu, còn giận dữ đánh nó. Vẻ mặt hắn dịu dàng khác hẳn vẻ lãnh khốc thường ngày, như đang nhìn con thỏ nhỏ hắn nuôi nghịch ngợm vậy
Thỏ con của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro