CHAP 13
[Fanfic|KarRoy] My Sugar Daddy (H+)
Sau khi Vương Nguyên rời đi không lâu, Tuấn Khải cho phép bản thân tan làm sớm.
Hắn về nhà, vừa bước vào đã nhận ra điều khác thường.
Cửa nhà không khoá.
Miệng hắn khẽ nhếch lên, bước chân cũng cố tình mạnh hơn.
Vương Nguyên từ trong phòng nghe được Tuấn Khải trở về, liền núp sau cửa phòng cậu ngó ra. Hai mắt mở to sợ sệt, cả người giấu sau cánh cửa.
Tuấn Khải liếc nhìn cậu, cảm thấy như tim sắp nhũn ra rồi, nhưng vẫn đảo mắt sang chỗ khác. Mệt mỏi nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sofa tự rót cho mình một cốc rượu.
Vương Nguyên vẫn lấp ló sau cánh cửa, dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám nói......
– Có chuyện gì, Vương Nguyên?
Tuấn Khải nhìn con thỏ đấy bị một câu nói doạ đến giật mình, tay bấu vào cửa còn run run, hắn suýt thì bật cười.
Cuối cùng, như lấy hết dũng cảm, Vương Nguyên cuối cùng cũng chạy ra, nhanh như cắt chui vào lòng hắn, hai tay bấu chặt sau lưng Tuấn Khải. Vì ngại ngùng mà chôn mặt trong ngực hắn, hai tai đỏ bừng, tim đập mạnh tới nỗi Tuấn Khải cũng có thể nghe nói rõ ràng.
Lần này, tới lượt Tuấn Khải không ngờ được.
Dây thần kinh trong não hắn như muốn đứt hết.
Thậm chí là nhất thời đơ ra, không phản ứng kịp.
Vương Nguyên đang mặc áo sơ mi của hắn, bung ba cúc cổ.
Ngoài ra, cái gì cũng không mặc.
Qua một lớp vải, Tuấn Khải cũng có thể cảm nhận được cặp mông xinh xắn mềm mại kia đang đặt lên đùi hắn.
Tim hắn giờ muốn đập mạnh hơn cả cậu, nếu không phải đã từng tìm hiểu qua, Tuấn Khải chắc sẽ nghĩ hắn đang trải qua một cơn đột quỵ.
Thỏ con đang chôn mặt trong ngực hắn bỗng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt rưng rưng sắp khóc nhìn hắn, khoá mắt đỏ hồng, môi xinh cũng mếu cả rồi, giọng Vương Nguyên mềm nhũn gọi hắn.
– Chú, bé rất thích chú, nhưng chú lại không cần bé nữa.
Tuấn Khải thề, hắn nghe thấy tiếng dây thần kinh trong não mình đứt *pực* một cái. Tay chân cứ như không phải là cũng hắn nữa, cử động không theo nổi quỹ đạo, rõ ràng muốn ôm eo cậu, lại trượt xuống hai cánh mông.
Tay hắn vừa chạm phải cảm xúc mềm mại ấy, lại run bắn lên.
Vương Nguyên thấy Tuấn Khải không ổn, lo lắng hỏi hắn.
– Chú, chú không sao chứ?
*Tách*
Một dòng ấm nóng chảy ra từ mũi hắn, rơi thấm vào sáo sơ mi của cậu.
Tuấn Khải lúc này mới sực tỉnh, vội lấy tay chặn lại. Là máu! Trong lòng chửi thề. Con mẹ nó! Hắn có tuổi rồi, chịu không nổi loại kích động này.
Hai mắt hắn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Nguyên, giống như chỉ cần một giây nữa thôi, sẽ trực tiếp cắn cậu một ngụm, nuốt vào bụng.
Hắn phẫn nộ đem cậu ném lên giường, sau đó nhào lên. Tuấn Khải nâng tách hai cánh mông cậu ra, trực tiếp đâm vào. Động tác lại chú chút gấp gáp. Trong nháy mắt, không báo trước một tiếng đột ngột tiến vào, đem Vương Nguyên đẩy mạnh về phía trước mà không có chút chuẩn bị gì.
Dưới cái nhìn sợ hãi của cậu, dụng vọng nóng rực kia nhanh chóng tiến vào bên trong thân thể Vương Nguyên, nháy mắt xỏ xuyên vào bên trong cậu. Vương Nguyên chỉ cảm thấy cậu rất nhanh bị nhồi đầy, bên trong thân thể nóng đến nỗi khiến Vương Nguyên không ngừng run rẩy.
Nhưng làm Tuấn Khải tức giận lại là không phải là cảm giác khô khốc khó khăn, trái lại, hắn tiến vào rất thuận lợi, nơi đó của cậu vừa ấm áp vừa mềm mại, như có như không co bóp níu chặt Tuấn Khải.
Hắn mắng cậu.
– Vương Nguyên! Thậm chí cháu còn tự mình chuẩn bị?
Thỏ con rụt rè gật đầu, lại tròn xoe nhìn hắn muốn được khen, biểu thị mình rất ngoan rất ngoan, với lấy lọ dầu bôi trơn lắc lắc vài cái.
Tuấn Khải còn muốn mắng cậu lẳng lơ, cuối cùng vẫn là không nỡ, chỉ một bên tức giận trừng cậu, một bên dùng sức đỉnh nhập sâu vào bên trong thân thể Vương Nguyên, đem hai chân cậu tách ra tách xa ra, tay đè xuống đùi của cậu. Theo nhịp độ mà không ngừng đong đưa, Vương Nguyên chỉ cảm thấy thứ đồ vật nóng như lửa kia một chút lại một chút chạm đến nơi tận cùng bên trong cơ thể cậu, khiến cậu toàn thân một trận run rẩy.
Bởi vì tư thế thay đổi thuận tiện cho dục vọng của Tuấn Khải càng thêm xâm nhập vào sâu bên trong thân thể. Vật thể nóng như lửa đốt kia ở trong thân thể cậu cố tình chậm rãi ma xát. Những ngón tay của Vương Nguyên chuyển sang màu trắng bệch, vô lực mà gắt gao nắm lấy hai vai Tuấn Khải.
– Vương Nguyên, thứ này cắm vào cháu có đủ sâu chưa? – Thanh âm cười nhẹ của Tuấn Khải mang theo hơi thở của hắn bên tai Vương Nguyên vang lên, lập tức mang theo một luồng nhiệt ẩm thấp xâm nhập vào tai cậu, Tuấn Khải sau đó liền nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của cậu
Vương Nguyên cắn cắn.
Vương Nguyên không trả lời hắn, thay vào đó nước mắt gần như trào ra, vô lực nhìn Tuấn Khải.
Vương Nguyên bị Tuấn Khải ôm không ngừng rung động, tóm lại cậu là bị đùa nghịch cả buổi tối, giường lớn đều bị Tuấn Khải rung động mạnh mẽ, phát ra tiếng vang. Hai tay của Tuấn Khải thong thả vuốt ve cái lưng đã ướt một mảng mồ hôi của cậu, Vương Nguyên cũng có thể cảm giác được đầu lưỡi của Tuấn Khải chạy dọc theo cần cổ của mình.
Vương Nguyên hoàn toàn không có chút khí lực, cậu không nhớ rõ Tuấn Khải rốt cuộc là ‘làm’ mấy lần......
Đứng ngoài cửa phòng cũng có thể nghe thấy tiếng bang bang bang phát ra........
Chỉ có Tuấn Khải cùng Vương Nguyên biết được đây là do hoạt động quá mức kịch liệt khiến chiếc giường lớn bên dưới phát ra những thanh âm rời rạc kia. Hai chân của Vương Nguyên bị Tuấn Khải ‘bẻ’ đến ‘bẻ’ lui, Vương Nguyên cả người phủ đầy mồ hôi, khiến ngay cả ga giường cũng đều bị thấm đến ướt đẫm.
Vương Nguyên muốn Tuấn Khải ngừng lại, hắn lại tiếp tục hôn lên cằm của cậu, càng tăng lớn lực đạo phần eo đang đong đưa. Ngay lúc nhiệt dịch của hắn bùng nổ ở bên trong cơ thể cậu, Vương Nguyên đưa tay nắm chặt lấy tấm chăn dưới thân, chiếc giường đột ngột phát ra một thanh âm kỳ quái.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, cả giường đều sụp......
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn chiếc giường vừa sụp, lại nhìn Tuấn Khải thoải mái rút ra khỏi người cậu, chất dịch màu trắng từ đó mà chảy ra.........
Cậu bật khóc nức nở, đột nhiên không ngừng đánh vào ngực hắn. Cậu bị bắt nạt cả đêm, đến giường cũng muốn sụp xuống, lại vì người không cần cậu này, tủi thân đến trào cả nước mắt.
– Chú không cần cháu! Không cần cháu! Vương Tuấn Khải là đồ độc ác.
Tuấn Khải nhìn cậu khóc đến đau lòng, lại ôm người dỗ dành. Bàn tay sau lưng cậu nhẹ vỗ....
– Lúc nào cũng cần cháu, Vương Nguyên.
Cậu không nghe nổi nữa, thứ đàn ông dối trá này.
– Chú rõ ràng vừa gặp hôn thê, lại liên lạc với tình cũ, cháu biến mất cũng không đi tìm, cháu trở lại chú cũng không để ý.
Lông mi cậu run run, từng hạt nước nhỏ trên mi mắt cậu lay động, cậu lại dùng giọng nói chọc người ngứa ngáy ấy, lên án hắn. Hai tay chỉ loạn cả lên.
– Chỗ này, chỗ này, đều bị chú cắn, cũng đỏ lên rồi. Chỗ này còn có hình xăm chú ép cháu, còn phía dưới, đều là đồ mà chú bắn vào. Từ bé chỉ biết có mỗi chú. Vừa lớn một chút liền bị chú ăn sạch sẽ, vậy mà chú lại lừa dối cháu.
Hai mắt mở to ầng ậc nước, hai cánh môi run rẩy lắng hỏi hắn.
– Hay là, chú cảm thấy chơi chán cháu rồi...
Sau đó lại tiếp tục nghẹn ngào khóc.
Tuấn Khải đau lòng muốn chết, trái tim như thắt lại, vội vã hôn lên môi cậu, hận không thể móc trái tim mình ra đưa cho cậu.
– Không phải. Không cho phép cháu nói như vậy.
– Là chú sai, chú lừa dối cháu.Ảnh với Liesel là chú cố tình gọi nhà báo tới chụp lại, thực sự không có gì. Còn Venn, là trả tiền cho hắn lên báo nói một chút, sau đó liền cầm tiền cút đi. Không tạo chút sóng gió, cháu làm sao tự nguyện trở về?
Lại lấy tay lau bớt nước mắt trên mặt cậu.
– Không làm thế, sao có thể thấy Vương Nguyên nói yêu chú thích chú, còn tự động đến câu dẫn chú.
Giọng nói của Tuấn Khải trầm xuống, lại ghé sát vào tai cậu.
– Vương Nguyên, kì thực, chúng ta rất giống nhau. Cháu nói xem, cháu tức giận khi thấy tôi cùng người khác thân mật, tôi đối với cháu lại càng hơn thế. Cháu ăn mặc như vậy, làm một màn như vậy, chẳng phải vì tự tin là tôi sẽ bị cháu câu dẫn sao? Cũng giống như, tôi tự tin là cháu sẽ trở lại. Bởi vì chúng ta giống nhau. Vương Nguyên, tôi yêu cháu, yêu điên cuồng. Và cháu cũng vậy. Chỉ là một người đã nhận ra từ quá sớm, một người lại chỉ vừa mới nhận ra.
Tuấn Khải cúi người xuống, hôn lên hình xăm trên nực trái của cậu. Hai mắt lại chìm vào si mê không lối thoát. Giọng nói của hắn như thôi miên bên tai cậu.
– Nói đi Vương Nguyên, nói cháu yêu tôi, yêu tha thiết.
Vương Nguyên dường như bị mê hoặc, ánh mắt bắt đầu tan rã, đôi môi hé mở:
– Vương Nguyên yêu Vương Tuấn Khải. Yêu tha thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro