Chương 45 : [H] Chìm vào thế giới riêng biệt
H chọn lọc H độc quyền H không dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ:v
Chiếc áo sơ mi to lớn kia che gọn đi cả phần trên của cậu. Chỉ để lộ ra đôi chân trắng ngần với vầng cổ được gài nút áo sơ xài. Khi nhìn thấy anh. Đôi chân ấy ngập ngừng một chút rồi bỏ đi. Mang theo hương thơm của nước hoa lan tỏa đến nơi anh đứng. Hình ảnh của khoảnh khắc ấy cứ đi theo anh đến tận phòng riêng. Không thể quên được.
Vương Nguyên sau khi quay lại phòng sách cũng không dám ra ngoài nữa. Rõ ràng anh nói đêm nay anh không về. Đùng một cái lại xuất hiện ở nhà như vậy. Lại còn thấy cậu trong bộ dạng không kín đáo nữa. Aizzz. Ngày mai làm sao nhìn mặt anh đây...
Vẫn cứ ngồi đó. Cơn mưa ngoài kia dần dần lớn hơn. Cậu thà ở đó còn hơn ra ngoài. Cậu cũng không cảm thấy lạnh. Chỉ thấy là mỗi một làn gió đi qua đều kéo theo nhành cây ngoài cửa sổ cào vào cánh cửa tạo nên tiếng động lạ. Cậu lại không nghĩ đó là do nhành cây ấy. Lại ngáo ngơ nghĩ nó trở nên theo một chiều hướng khác. Tự mình dọa mình.
Mỗi ngày một nhiều. Vương Nguyên sợ hãi chui vào một góc nào đó. Cầm theo một quyển sách tự trấn an mình. Đem hai tay cuộn tròn mình vào góc tường. Tìm kiếm hơi ấm ít ỏi.
Đột nhiên sấm chớp nổi lên một cái. Kèm theo là một làn gió mạnh khiến nhành cây ngoài cửa chịu tác động lớn. Mang theo cả nhành cây đập mạnh vào cửa khiến cậu không tự chủ được mà thét lên một tiếng.
Vương Tuấn Khải giật mình bật dậy. Anh phát hiện ra tiếng la là từ phòng sách cạnh anh. Vốn dĩ anh nghĩ Vương Nguyên đã sớm quay về phòng riêng của cậu rồi. Không ngờ lại còn ở lại. Không chần chừ chút nào. Anh vội lao qua phòng sách như gió lốc. Cũng không cần gõ cửa phí thời gian. Chỉ biết bất chấp mà xông vào đó.
" Vương Nguyên? "
" Tuấn Khải... "
Anh chạy đến góc tường nơi mà cậu đang ngồi. Cầm lấy quyển sách trên tay cậu ném đi. Bản thân mình lại bế cậu lên tay. Một mạch đem cậu về phòng mình.
Trên đường đi Vương Nguyên dù sợ hãi nhưng vẫn không quên đem vạt áo sơ mi kéo xuống nhằm phủ đi đôi chân vừa trắng lại vừa thon của cậu khỏi đôi mắt anh. Nếu không cậu sẽ ngại mà chết mất.
Để cậu lại trên giường. Đem cửa sổ phòng anh toàn bộ đóng lại hết. Đến gần cậu ngồi cạnh ân cần hỏi : " Em bị ngốc sao!!! Trời đang mưa lớn như vậy em ở lại phòng sách làm gì? "
" Thì... Em... Em... Lấy sách.... Đọc. "
Lắc đầu ngao ngán. Anh để cậu ngồi ở mép giường. Bản thân mình lại đi đến bàn làm việc gần đó. Tìm bừa một cuốn dự án đặt trước mặt. Công việc thì không có nhưng lại không dám đến gần cậu ngồi cùng. Nhìn thấy thân hình ấy... Anh chính là đang không kìm chế được!!!
Vương Nguyên cũng ngần ngại mà bò lại gần chiếc chăn của anh che thân dưới trước. Nhưng cái áo cậu mặc hình như có hơi mỏng... Mỏng đến mức có thể thấy được mỹ cảnh dưới lớp áo thoắt ẩn thoắt hiện. Khiến người nào đó càng lúc càng nóng mắt người ta...
" Ờm... Em trở về phòng của em đây. "
" Nửa đêm em sợ sấm chớp lại chạy qua đây thì làm sao? "
" Hừm. Không có đâu... "
Vương Nguyên để lại chiếc chăn kia lên giường. Rón rén tiến về cửa phòng. Anh ngồi ở bàn làm việc kia. Cậu cũng không để ý thấy rằng bờ vai của anh đang khẽ run lên vài cái. Bất chợt rời khỏi ghế phóng đến phía sau cậu. Vòng tay ôm cậu một cái.
Cậu ngơ ngác vùng vẫy quay người lại. Có phải anh có chuyện gì rồi không? Đưa tay trước mặt anh quơ vì cái. Lo lắng : " Anh làm sao vậy? Mắt anh... hình như hơi đỏ. Anh khóc hở? "
Anh cúi người đem môi mình hôn cậu một cái. Anh không muốn biết bản thân làm như vậy có sai trái hay là không. Chỉ là hiện tại anh không nhịn được thứ đang trỗi dậy trong anh. Còn nhịn nữa chắc anh sẽ chết mất.
Anh đem lưỡi của mình xâm nhập vào trong cậu. Cậu vì hành động này của anh mà bất giác lùi về sau một bước. Anh một chút cũng không để cho cậu đường lui. Dùng tay cố định đầu của cậu yên vị lại. Anh như một con rắn thăm dò hết mọi nơi trong khoang miệng ấm nóng của cậu. Sợi bạc mỏng manh kia của cậu cứ thế mà chảy xuống một đường dài. Tạo nên tình cảnh hết sức là ma mị. Anh kéo cậu áp sát vào mình hơn. Đỡ lưng cậu nằm xuống giường. ném phăng chiếc chăn dưới thân rồi tiếp tục nụ hôn sâu. Bàn tay đã sớm không yên phận mà mò mẫm đến bộ phận nhạy cảm của cậu. Cách một lớp áo mà ấn lấy.
" Ưm... "
Anh đem hai tay của cậu đặt lên đầu đè xuống cố định. Cậu càng lúc càng bị cuốn vào dục vọng của anh. Hai tay buông lỏng tự nguyện hòa quyện. Cả thân người ngày càng nóng lên. Nóng đến mức hô hấp cũng trở nên loạn nhịp.
Buông đôi môi cậu ra trong luyến tiếc. Nếu như cậu không thể thở nữa thì anh cũng chưa muốn rời như vậy. Chẳng mấy chốc cậu bé kia đã bị kích thích. Dưới hai lớp quần áo cũng dễ dàng nhận ra. Cậu bị hôn đến mụ mị. Chỉ biết hậu đậu phối hợp với anh mà không để ý anh đã từng bước từng bước đem áo sơ mi của cậu cởi những chiếc nút rời ra rồi. Đưa tay xoa nhẹ nụ hoa nằm trước ngực cậu. Lâu lâu lại ấn một cái. Cậu vừa nhột vừa khó chịu. Đem chiếc eo nhỏ nhoi của mình ưỡn lên thấy rõ.
Anh đưa tay di chuyển vào sau lớp quần mỏng của cậu. Thoát y để tiểu Nguyên không bị gò bó đến khó chịu. Cầm gọn cậu bé của cậu trong tay. Dùng kinh nghiệm của mình mà xoa nắn. Làm người con trai dưới thân sống dở chết dở. Vương Nguyên xiết chặt lấy chiếc chăn bên cạnh mình. Nhíu mày : " A~ Khó chịu... Không được... không chịu được đâu!!! "
Dục vọng trong anh không cho phép anh để ý lời nói của cậu trong lúc này. Liên tục kích thích cậu bé của cậu. Một người con trai như cậu nói kìm chế cũng thật khó. Cứ như vậy mà để anh thác loạn. Loạn đến mức cậu chỉ có thể kêu lên vài tiếng trong cổ họng. Đem toàn bộ tinh hoa của mình phóng thích ra ngoài.
Hạ eo nhỏ xuống thở dốc. Mồ hôi đã sớm thấm ướt cả áo sơ mi dưới lưng cậu một mảnh lớn. Nhân lúc cậu một chút cũng không để ý. Anh tự mình thoát y. Giữ nguyên bàn tay mà bị cậu phóng thích. Đem thứ vừa trắng vừa lỏng kia men theo khe mông tìm đến hậu huyệt vốn chưa được nới rộng của cậu. Dùng ngón tay trơn mượt ấy mà lần mò vào trong.
" Ha~ Đau... "
" Thả lỏng một chút. "
" Ưm~ Không được mà~ "
" Dù sao cũng đã một lần. Em thả lỏng chút... Sẽ được mà. "
Vài ngón tay ở ngoài xoa dịu cơn đau của cậu. Ngón tay còn lại xâm nhập tiểu huyệt của cậu. Lấy ngón tay từ từ ra vào giúp cậu thích ứng. Cơn đau từ từ rời đi. Cậu cảm nhận được phía dưới của mình vừa nóng rát. Không thoải mái chút nào.
Cậu cong người nắm lấy tay của anh đang di chuyển. Hình như không phải cậu muốn anh dừng lại. Mà chính là xiết chặt hơn ngón tay ấy. Nhìn thấy cậu cưỡng cầu như vậy cũng không nỡ để cậu chịu đựng. Anh rút tay khỏi người cậu. Đem hai chân cậu gập lại áp lên vai anh. Làm lộ ra nơi kín ẩn hiện của cậu. Tính khí của anh cũng đã sớm thẳng lên từ lâu. Không ngần ngại đặt tính khí nhắm ngay cửa huyệt. Cứ như vậy một mực đâm thẳng.
" Ahhhhhhh. "
" Ngoan. Thả lỏng. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng mà~ "
" Đàn ông các anh... Ahh~ Không thể tin được!!! "
Hôn lên mắt cậu một cái. Đem tính khí thô đến đáng sợ hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể. Cậu dù đã trải qua một lần nhưng phải nói là vẫn khó đón nhận được nhanh như vậy. Cảm giác thân thể tựa như bị xé rách. Tiếng hét không thể khống chế của cậu đã sớm bị anh dùng nụ hôn mà ngăn lại. Động tác bên trên ôn nhu bao nhiêu thì động tác dưới eo lại hung ác bấy nhiêu. Nơi thịt non mềm bị căng ra đến ứ máu gắt gao ma sát không ngừng với tính khí kia. Tay anh đỡ cánh mông tròn tròn ấy. Phối hợp với động tác đưa đẩy dưới eo. Tốc độ ngày càng nhanh nhằm đâm sâu dị vật vào đến tận bên trong cậu tìm kiếm điểm nhạy cảm.
" Ah~ Nhẹ nhàng... Nhẹ nhàng của anh... Đây hả!!! "
Bị tính khí tiến vào sâu khiến cho đau đớn như xé rách đến cùng cực. Hô hấp của cậu đã sớm loạn nhịp cả lên. Chỉ còn biết mặc cho anh luận động. Anh một tay đỡ phía dưới. Một tay vỗ về an ủi trên tấm lưng của cậu.
Sắc mặt ửng đỏ đến mê người của cậu càng lúc càng làm anh kích thích. Vòng tay xuống lưng của cậu đỡ dậy. Để cậu ngồi gọn trong lòng anh. Bắt đầu chuyển động.
Với tư thế này. Tính khí của anh mỗi lúc một xâm nhập sâu hơn. Cậu đem ngón chân dần co quắp lại. Chẳng mấy chốc anh phát hiện được một điểm gồ lên bên trong cậu đỉnh trúng.
" Ahhh!!! Chỗ đó... Đừng mà!!!"
Vừa đỉnh vào cậu đã bật dậy. Chân liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi. Anh nhếch một bên chân mày. Mạnh bạo ma sát cứ hướng đó.
Vách tràng thất kinh ma sát đến run từng hồi. Cậu ưỡn người thở dốc. Dịch vị trong miệng chảy một đường dài chảy xuống cổ. Thoáng ra vẻ gợi tình chết người. Cậu bất quá muốn ra. Hai tay vòng qua sau cổ của anh ôm chặt lấy. Gục đầu trên vai hắn cắn nhẹ để lại một dấu răng đem tinh hoa trong người cậu phóng thích sạch lên người anh. Anh vì độ xiết chặt của cậu mà cũng không kìm được. Đem chất lỏng ấm áp của anh truyền hết vào trong người cậu....
Ờm........:v
.........!!!
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro