Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2: độc sủng

Chương 2: Độc sủng

Không giống bên ngoài tiêu điều xác xơ, bên trong Thừa An cung tuy giản dị nhưng hết sức sạch sẽ ấm cúng.

- Thần không biết hoàng thượng giá lâm, tiếp đón chậm trễ, mong hoàng thượng tha tội.

Vương Nguyên quỳ xuống.

Y ở trong cung ba năm, ba năm đều không biết mặt đế vương của mình. Tiên hoàng tứ hôn, cũng có đưa rước linh đình nhưng đêm tân hôn chỉ có một mình y trong phòng đợi, sáng hôm sau tới thỉnh an thái hậu, cũng không hề vô tình mà gặp được người kia. Thừa An cung từ đó có một vị chủ nhân nhưng lại không hề có người hầu. An tĩnh tận đến ba năm lại đột nhiên được ghé thăm, Vương Nguyên lại không đoán ra được người trước mặt này đánh chủ ý gì với mình.

- Tu sửa Thừa An cung, đổi tên Bình An cung. Vương Nguyên từ hôm nay tới Thiên Long điện của trẫm.

Đỗ Thập còn chưa hết ngạc nhiên bởi câu trước câu sau lại càng khiến người ta há miệng to hơn. Hoàng đế hôm nay rốt cuộc bị sao vậy?

Ngày hôm sau, tin hoàng đế đột nhiên thị tẩm Vương Nguyên tại Thiên Long điện lan truyền khắp trong cung.

Trương Diễm gạt bỏ gương đồng trên bàn xuống.

- Vương Nguyên hắn không phải kẻ bị thất sủng suốt ba năm sao? Tại sao lại như vậy?

- Bẩm...bẩm nương nương, có tin truyền ra giờ thân hôm qua hoàng thượng đột nhiên muốn tới Thừa An cung, còn...còn muốn tu sửa lại nơi đó rồi đổi tên Bình An cung.

Cung nữ rụt rè bẩm báo.

- Bình An cung, hoàng thượng này là làm sao? Chiều qua ta rõ ràng đã cho người thông báo ta cùng thái tử ở ngự hoa viên đợi người, vậy nhưng lại tới cái lãnh cung của nam nhân kia? Mau cùng ta tới Thiên Long điện.

Trong Thiên Long điện Vương Tuấn Khải thỏa mãn ôm người trong lòng.

Vương Tuấn Khải nhớ rõ cái người gầy yếu xuất hiện vào lúc hắn bị đâm một đao, dũng cảm đánh lại mười tên thích khách. Vốn dĩ muốn cất nhắc người đó lên làm thị vệ, rồi dần dần sẽ khiến cho hắn cả một đời vinh hoa phú quý, nhưng khi bãi triều hắn mới chợt nhớ ra, gương mặt đó không phải cung nhân hay thị vệ bên cạnh hắn, mà lại là người được tiên đế tứ hôn với hắn.

Nói đến chuyện tứ hôn này, có lẽ đúng là định mệnh an bài. Năm đó tiên đế đi tế lễ bị người ta ám sát, khi ấy phản ứng nhanh nhất, cứu giá kịp thời là ông của Vương Nguyên. Hôm sau khi thượng triều, trước mặt bá quan văn võ tiên đế nói sẽ đích thân tứ hôn coi như là phần thưởng cho công lao cứu giá. Chỉ tiếc là gia đình Vương Nguyên độc đinh, chỉ có một người con trai là cha hắn, lại thêm đã có vợ con, hoàng tộc cũng không thể hạ mình gả cho một viên quan nhỏ bé, lại còn là làm phận thứ lẽ, vậy nên chuyện này cũng cứ như thế trôi qua, đến tận khi Vương Nguyên lớn cũng chưa từng nhắc lại. Chẳng ngờ khi tiên đế lâm trọng bênh lại nhớ đến chuyện này, thời đó nam sủng khá phổ biến, liền tứ hôn cho Vương Nguyên với thái tử, cũng chính là hoàng đế sau này, nói như vậy cũng coi như là không thiệt thòi gì. Vương Nguyên cứ như vậy mờ mịt vào cung, rồi lại mờ mịt trải qua một đời giữa trốn thâm cung không chút tình người này.

Nếu đã là định mệnh, vậy Vương Tuấn Khải sẽ tận dụng triệt để cái gọi là định mệnh này. Từ giờ, Vương Nguyên chỉ cần vui vẻ hưởng vinh hoa phú quý một đời, còn lại, hắn sẽ thay y cáng đáng tất cả.

- Hoàng thượng, người đã dậy chưa, một lát nữa đến giờ lên triều.

Cung nhân gọi khẽ từ gian ngoài, Vương Tuấn Khải cũng không vội vàng hôn người nằm trong lòng một cái mới rời giường dậy.

- Đừng để ai làm phiền y, hôm nay ngươi không cần theo trẫm, chiếu cố y tốt một chút.

Đỗ Thập nghe xong liền biết Vương Nguyên được hoàng thượng ưu ái. Ở trong cung bao nhiêu năm, chuyện này mà cũng không rõ thì làm sao leo lên được vị trí hiện tại. Gió chiều nào xoay chiều ấy, đây là đạo lí a.

****

- Ta muốn gặp hoàng thượng.

- Trương quý phi hẳn biết hoàng thượng đã thượng triều rồi, người hãy quay lại sau đi.

- Ngươi nói dối, ngươi còn đây, lý nào hoàng thượng lại dời đi, mau tránh ra cho bổn cung.

Trương Diễm càng bị cản thì càng muốn lao tới, cảm giác Đỗ Thập rõ ràng đang che giấu cái gì mà nàng đáng lý nên biết.

- Trương quý phi, người mau rời đi thôi, hoàng thượng biết sẽ trách phạt nô tài a.

Đỗ Thập khó xử, dù sao đây cũng là người được hoàng thượng sủng ái suốt ba năm, dù gan lớn đến đâu thì phận nô tài cũng làm sao dám to tiếng, rõ ràng là nhẹ nhàng khuyên bảo lại bị người kia trừng mắt quát.

- Hỗn láo. Ngươi còn dám đe dọa bổn cung? Hừ! Cứ chờ xem hoàng thượng sẽ xử lí ngươi thế nào.

Trương Diễm tức giận bỏ đi, mà lúc này từ trong phòng cũng vang ra tiếng động. Đỗ Thập vừa giơ tay trái lên lau mồ hôi, lại tiếp tục cho tay phải lên lau mồ hôi. Mình giữ cửa mà vị kia lại bị ồn ào làm thức giấc, hoàng thượng biết chuyện liệu có bị trách phạt không đây.

***

Trong Thái Hòa điện Vương Tuấn Khải cũng đang phải đối phó với một đám người láo nha láo nháo như ong vỡ tổ.

- Hoàng thượng, hiện giờ thái tử cũng đã có người vì cớ gì còn chưa chịu lập hậu?

- Hoàng thượng, chuyện tuyển tú nên sớm được thông báo có như vậy mới đảm bảo những người dự tuyển tham gia đúng với yêu cầu.

- Hoàng thượng, vẫn là chuyện lập hậu quan trọng hơn, thần thấy Trương quý phi không những là mẫu thân của thái tử lại cũng là người đoan trang dịu hiền xứng đáng bậc mẫu nghi thiên hạ.

- Hoàng thượng, chuyện tuyển tú...

- Câm miệng hết cho trẫm!!!

Chắc chắn chuyện Vương Nguyên ở Thiên Long điện hôm qua truyền ra ngoài, có thế phe cánh Trương quý phi mới nhốn nháo nháo đòi lập hậu, mà phe đối nghịch mới điên cuồng đòi tuyển tú.

- Các ngươi coi nơi đây là cái chợ sao? Trẫm còn không nóng vội các ngươi lo lắng cái gì? Trẫm có hai hoàng tử, một công chúa chứ đâu phải chưa có con nối dõi. Hừ, Hôm nay trẫm cũng muốn tuyên bố với các khanh, sẽ không tiến hành tuyển tú, cũng sẽ không lập hậu. Bãi triều.

Vương Tuấn Khải lửa giận ngút trời rời khỏi điện.

****

- Hoàng thượng, ai gia nói ngươi còn trẻ mà cứ nổi nóng như vậy là muốn dùng hỏa đốt mình sao? Người đâu, mang trà cho hoàng thượng.

Từng chuyện trong cung truyền đi như như gió, chỉ đi từ Thái Hòa Điện sang Vĩnh Y Cung mà thái hậu đã biết chuyện Vương Tuấn Khải nổi nóng.

- Mẫu hậu, chuyện này...

- Ta nói này hoàng thượng, lập hậu có thể không vội nhưng tuyển tú phải làm, từ đời tổ tiên nào đã có ai hủy, con đàn cháu đống có gì không tốt.

Thái hậu ôn hòa lại sắc sảo nhìn Vương Tuấn Khải.

- Trẫm...trẫm đã có tới hai nhi tử một nữ tử, hiện tại có lẽ chưa cần thêm, chờ một thời gian nữa...

- Tuyển tú vẫn phải làm, ngươi không thị tẩm cũng không sao, tránh ngôn quan ồn ào.

Tin Vương Tuấn Khải thị tẩm Vương Nguyên ắt hẳn đến tai thái hậu thế nên hôm nay ép buộc mới ôn hòa như thế.

Tiên đế có tổng cộng hai mươi hai phi tần, thái hậu tuy là mẫu nghi thiên hạ lúc đó nhưng lại không được hoàng thượng sủng ái, vẫn luôn ác cảm với việc độc sủng, có lẽ nghe tin Trương quý phi được độc sủng ba năm cuối cùng cũng mất đi vị thế nên tâm trạng liền ôn hòa nhã nhặn. Nhưng lần này e rằng Vương Tuấn Khải sẽ phải làm thái hậu thất vọng. Hắn đã quyết định cả đời sẽ trọn tình trọn nghĩa với một mình Vương Nguyên.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro