Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 84:Đùa bỡn


Sau khi đến nhà ba anh em không bao lâu, việc đầu tiên Umiko thực hiện chính là xây dựng một không gian độc lập. Ngoại trừ cửa ra vào có thể bị công kích, vùng năng lượng bên trong rất đặc biệt, đủ để tạo thành một khoảng không rộng lớn, đồng thời có thể chịu được những chấn động ma thuật mạnh mẽ. Lối vào cũng được đặt ở nơi khá kín đáo, chính là trên một vách tường dưới tầng hầm của ngôi nhà.

Theo lời Umiko, bởi vì quá trình thực hiện việc cải tạo thân thể có chút phiền phức nên họ sẽ tiến hành trong không gian do bà dựng nên, đề phòng bị quấy phá giữa chừng.

"Ta còn phải chuẩn bị mấy thứ. Kimura, cậu đem mấy thứ đó trả về chỗ cũ trước đi."

Nhìn đống sách ngổn ngang dưới chân rồi lại nhìn Umiko đang vật lộn với đống chai lọ, Kimura khó xử gật đầu. Những quyển sách ma pháp luôn được Arashi cất giữ dưới tầng hầm, Kimura đã đến nơi đó vài lần nên có chút ấn tượng. Nhớ đến cô, anh không khỏi khe khẽ thở dài.

Bên dưới tầng hầm, Arashi đang hì hục sắp xếp những thứ mà Umiko quăng bừa bãi khắp nhà. Nghe tiếng động, cho rằng là bà lại mò tới nên cô lớn tiếng trách móc.

"Umiko-sama, người lại vứt sách của cháu lung tung rồi!!"

Tuy bà và cô đều có sở thích nghiên cứu sách cổ nhưng khác với Arashi luôn cưng như trứng hứng nhu hoa, Umiko đối xử với bảo bối của cô rất tùy tiện khiến lòng Arashi đau như cắt. Bù lại Umiko chỉ dẫn cho cô rất nhiều thứ mới mẻ nên mấy ngày này, Arashi mới kiên nhẫn giúp bà thu dọn bãi chiến trường.

"Những thứ này tôi đặt ở đây nhé?"

Nghe giọng Kimura, Arashi thoáng giật mình nhưng rất nhanh liền hiểu tại sao anh lại có mặt ở đây. Khoảng thời gian này, bọn họ đều biết thêm không ít chuyện. Ví dụ như Kimura cuối cùng cũng nhận ra thân phận thực sự của Umiko trong gia đình Taishou. Mặc dù ngày đó giữa họ không xảy ra việc gì nhưng việc suýt hôn một bà cụ cả ngàn tuổi vẫn khiến Kimura bị ám ảnh tâm lý.

Hoặc là việc mấy anh em Arashi đã biết chuyện Kimura sắp sửa thực hiện. Đối với việc cải tạo thân thể đầy rủi ro, Arashi không chút tán thành nên lúc này, thái độ của cô so với bình thường càng thêm xấu. Nét mặt cô sa sầm, giọng nói gay gắt.

"Anh có biết bản thân đang làm gì không?"

"Tôi biết."

Nghe Kimura trả lời bình thản như vậy, không hiểu sao Arashi lại cảm thấy tức giận. Trong mắt cô, hành động của anh cực kỳ nông nổi và liều lĩnh. Cô xông tới trước mặt Kimura, túm chặt cổ áo của anh rồi ghì mạnh đến khi tầm mắt hai người ngang bằng nhau.

"Kimura, anh có biết khả năng thành công của việc này không? Tôi đã hỏi bà rồi. Mười người chưa chắc thành công một. Anh dám chắc bản thân sẽ không nằm trong phần đông kia sao?"

"Không có."

Anh bình tĩnh lắc đầu. Umiko cũng đã nói qua, mức độ rủi ro của phương pháp này rất lớn. Kimura không có lòng tin tuyệt đối, bất quá dù là 0.1% cơ hội anh cũng không muốn buông tha.

"ANH!!"

Khác với thái độ nóng nảy của cô, Kimura vô cùng thản nhiên, giống như họ không phải đang nói về sống chết của anh mà chỉ tán ngaqux vấn đề thời tiết. Nhìn những tia lửa nhảy múa trong mắt cô, anh nhẹ giọng.

"Cô là đang quan tâm tôi sao?"

"Đừng đánh trống lảng. Tôi đang nói rất nghiêm túc."

"Tôi cũng rất nghiêm túc. Arashi, thừa nhận thích tôi khó vậy sao?"

Ánh mắt điềm tĩnh của anh khiến hai tay Arashi run lên. Cô buông Kimura, lùi lại mấy bước. Nhưng càng nghĩ cô lại không thấy đúng, lại thêm cơn giận lấn át, cô nói luôn không kịp suy nghĩ.

"Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi quan tâm bởi vì tôi xem anh như... bạn bè. Con người không phải cũng làm bạn với chó mèo sao. Nhưng anh sẽ yêu chúng chắc?"

Sau khi cô nói liền một tràng, sắc mặt Kimura nhanh chóng trầm xuống. Có vẻ bất cứ ai ở vào vị trí của Kimura lúc này cũng sẽ cảm thấy nổi giận. Khi Arashi đang tự hỏi có phải bản thân đã quá lời thì Kimura bỗng tiến lên một bước. Arashi giật mình, theo bản năng liền lùi lại một bước.

Kimura ngẩng đầu, khóe môi cong nhẹ. Ánh mắt anh lóe lên những tia sáng nhàn nhạt khiến bầu không khí quanh Kimura mang theo cảm giác nguy hiểm.

"Ý cô là, trong mắt cô, tôi và chó mèo đều giống như nhau?"

Kimura chậm rãi nhả từng chữ trong khi từng bước ép sát. Mỗi khi anh nhích tới, Arashi liền lùi về sau, được vài bước thì lưng đã chạm tới bức tường đá lạnh lẽo. Cô giống như con mồi bị anh ngắm trúng, trong lúc vô ý liền bị thợ săn dồn vào đường cùng. Tim Arashi đập thình thịch. Một Kimura lạ lẫm như lúc này cô chưa từng nhìn thấy, khiến cô có chút sợ. Dù vậy, cô vẫn cố chấp cứng miệng, lớn tiếng đáp lại.

"Đúng vậy đấy!"

Ngay khi cô vừa dứt lời, hai tay Kimura bỗng vỗ bộp lên tường. Động tác kabedon tiêu chuẩn hoàn toàn khóa lại đường thoát của Arashi, đồng thời cũng thu hẹp khoảng cách của hai người trong nháy mắt. Cô vội vàng chống tay lên ngực Kimura, nỗ lực tạo thêm chút không gian cho bản thân nhưng sức lực yếu ớt của cô căn bản không làm anh nhúc nhích dù là nửa bước.

"Khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt họ chứ, Arashi?"

Giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý trêu chọc. Âm thanh thầm thì sát bên tai khiến mỗi sợi lông tơ trên người Arashi dựng đứng. Cô lúc này đã mất hết bình tĩnh, làm gì có gan mắt đối mắt với anh. Trong lòng Arashi gần như khóc thành dòng sông, rốt cục hôm nay Kimura uống nhầm thuốc hay thời kỳ phản nghịch của anh đến muộn, tính cách một người làm sao lại có thể thay đổi lớn đến vậy.

Mặc kệ sự im lặng của cô, Kimura không có ý định buông tha, càng lúc càng ép tới. Arashi luýnh quýnh như ngồi trên đống lửa, thậm chí ý nghĩ bỏ của chạy lấy người cũng xuất hiện trong đầu luôn rồi. Cũng may trong phòng không quá sáng nếu không Kimura đã phát hiện vành tai Arashi hiện đã đỏ như tôm luộc.

Thấy cô cúi gầm không phản ứng, trên mặt Kimura không chút gợn sóng nhưng trong lòng anh đã cười đến nghiêng trời lệch đất. Anh khom người, chạm trán mình lên trán Arashi.

"Hửm?"

'Hửm' cái đầu anh!

Arashi chửi thầm. Tình huống biến hóa ngoài dự tính khiến cô không kịp trở tay, liền quyết định giả chết. Cô muốn xem thử nếu bản thân tuyệt đối không thừa nhận thì Kimura có thể làm được trò trống gì.

Nhưng có vẻ Arashi đã đánh giá thấp đối thủ.

Soạt!

Cô sửng sốt ôm lấy tai mình, nét mặt chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: kinh hoàng. Vành tai vẫn còn chút ẩm ướt và hơi nóng vì vừa bị ai đó liếm qua. Cô lắp bắp nhìn anh, nói không thành tiếng. Ngược lại, Kimura cất giọng ung dung.

"Không phải chỉ giống như chó mèo sao?"

Anh cười gian như một con cáo, đầu lưỡi đỏ tươi còn liếm nhẹ khóe miệng giống như vừa được thưởng thức một bữa ăn ngon. Arashi trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt cô liên tục thay đổi màu sắc vô cùng đặc sắc.

Nếu có thể quay về khoảnh khắc trước khi nói ra câu đó, Arashi nhất định tặng bản thân hai bạt tay. Rốt cục cái gì gọi là há miệng mắc quai, lấy gậy ông đập lưng ông, hôm nay cô đã được lĩnh hội vô cùng triệt để.

"Làm sao bây giờ? Tôi đột ngột rất muốn làm vài chuyện chó mèo không thể làm."

Trong khi Arashi tự rủa xả chính mình, Kimura quyết định tung luôn đòn tất sát. Hiệu quả còn hơn cả mong đợi. Anh vừa dứt lời, trong đầu Arashi liền nổ bùm một tiếng, toàn bộ chỉ còn một mảng trắng xóa. Cô tự hỏi nếu lúc này mình vừa khóc vừa xin tha thì liệu Kimura có bỏ qua cho mình không.

"Kimura... Đừng... đừng có đùa."

Lần này Kimura không lên tiếng mà trực tiếp dùng hành động chứng minh tính chân thật trong lời nói của bản thân. Đây không phải là một cái chạm môi nhẹ nhàng mà là một nụ hôn có phần bạo lực. Arashi không hiểu tại sao anh lại nổi giận. Người nên nổi giận đáng lý là cô mới đúng. Có điều Arashi hoàn toàn không có cơ hội chất vấn. Cô bị đối phương ép đến không thở nổi. Rất may, Kimura không có ý định để Arashi ghi tên vào sách sử như là một ma cà rồng đầu tiên bị hôn tới chết. Trước khi phổi cô cạn sạch dưỡng khí, anh rất có đạo đức dời môi đi.

Như được ân xá, Arashi tham lam hít lấy hít để bầu không khí trong lành, mừng đến phát khóc. Kimura cũng không rảnh rỗi. Bàn tay đặt bên hông Arashi nhẹ nhàng nâng người cô lên, để môi anh vừa vặn dừng lại ở cần cổ thon thả.

"Không được... ĐỦ RỒI NGHEN!!"

Bị động tác của anh hù đến hồn vía lên mây, Arashi dồn hết sức bình sinh, nện thẳng lên đầu Kimura một cú đau điếng. Quả nhiên bị đau, anh lập tức buông cô ra, lùi về sau mấy bước.

Hai người có không gian vừa đủ để nhìn thẳng vào đối phương. Arashi vốn cho rằng Kimura sẽ nổi giận, xấu hổ hoặc là một phản ứng nào khác chứ không phải chỉ im lặng mỉm cười như thế này. Đôi mắt nâu phản chiếu gương mặt khiếp sợ của cô, ánh lên những tia sáng dịu dàng. Nét mặt anh tràn đầy thỏa mãn.

"Tôi thắng rồi."

Tuyên bố của anh khiến tim Arashi đập mạnh. Cuối cùng cô đã hiểu tại sao Kimura hành động kỳ quặc như vậy. Chính vì anh muốn xác nhận phản ứng của cô. Nếu thật sự sự tồn tại của anh trong mắt cô chỉ hời hợt qua loa thì Arashi đã không để anh có cơ hội chạm vào mình, thậm chí không bao giờ tỏ ra xấu hổ đến vậy.

Vẻ mặt khi mọi thứ mình cố gắng che giấu đột ngột bại lộ khiến Arashi trở nên túng quẫn, thoạt nhìn có phần đáng thương. Dù nhìn bao nhiêu lần, dáng vẻ này của cô cũng khiến anh không đành lòng. Gương mặt Kimura toát lên chút bất đắc dĩ. Anh khom người về phía trước, chôn đầu trên vai Arashi, giọng nói có phần nặng nề.

"Arashi, những lo lắng của em, để tôi cùng gánh vác, được không?"

Nên đừng tìm cách đẩy tôi rời xa em, có được không?

"Kimura, tôi..."

Rầm!

Cánh cửa sau lưng Arashi bỗng đổ ập xuống kèm theo ba con người mà xem ra chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng quá tải của bản lề.

"Nặng, nặng!!" Inuyasha bị đè dưới cùng vỗ tay bồm bộp lên mặt đất, ra hiệu mấy người đang đè bên trên mau đứng dậy.

"Sesshoumaru cưng à, ta đã nói cháu đừng có ép ta nữa mà."

Umiko được cháu trai đỡ dậy nhưng không hề cảm kích mà còn lớn tiếng trách mắng. Đại thiếu gia im lặng nhẫn nhịn nhưng ánh mắt lạnh tanh, biểu cảm lại thúi hoắc đúng kiểu, ai bảo bà ráng chen giữa để hóng chuyện cho bằng được.

Arashi và Kimura: "..."

Dưới ánh mắt ngơ ngác của hai người đột ngột bị làm phiền, ba bà cháu giả vờ không thấy, vừa cãi nhau vừa bình tĩnh dựng cánh cửa xém chút bị họ đè nát bấy về chỗ cũ.

Cộc! Cộc! Cộc!

"Bên trong có ai không, ta vào đây!" - Giọng Umiko vang lên lanh lảnh.

"Phải đó, không có ai thì chúng ta vào đây."

Màn kịch dở hơi khiến Arashi toát mồ hôi. Giả vờ như vậy cũng lộ liễu quá rồi.

Umiko: "Ồ Kimura, đã tới rồi sao?"

Khóe miệng của anh chàng hunter nào đó không ngừng co giật. Không phải bà bảo cháu mang đồ xuống đây sao?!

Inuyasha tỉnh bơ: "Yo, Arashi, em cũng ở đây à, trùng hợp thật."

Nii-chan, giọng điệu của anh giả dối quá rồi đấy.

Arashi liếc xéo anh, cười nhạt móc mỉa: "Đừng nói với em ba người là vô tình gặp nhau ở đó. Cánh cửa cũng vô tình bị bung ra."

Sesshoumaru hắng giọng: "Đúng là trùng hợp."

Sesshoumaru nii-sama, anh đừng học hư theo hai người họ chứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro