Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4 : Thánh thần nhân gian !

Thiếu nữ trong sáng như gương, mềm mại như sương đêm phát ra tia nhìn cảnh giác. Kikyou thu mình xuống làn nước nóng, thăm dò nơi mới phát ra tiếng động :

-         Ai ?

                 Naraku cố gắng dồn toàn bộ chân khí vào tám huyệt đạo lớn trên cơ thể không để sức mạnh phát tán. Thậm chí ngay cả hơi thở của mình hắn cũng phải lấy tay bịt kín miệng mũi. Kikyou nhíu mày, vẫn nghi ngờ không tin mấy hòn đá đó lại có thể tự nhiên lăn xuống. Gió sao ? Nếu là gió tại sao cô hoàn toàn không cảm nhận được. Hơn nữa, sức gió mạnh đến mức có thể thổi tung đá thì cô e rằng phải nhanh chóng khăn gói trở về hang tránh bão rồi.

                 Naraku cắn nhẹ môi dưới, con gái đa nghi và thông minh thật phức tạp. Coi như trời cao còn thương hại hắn, cách đấy không xa một hai thước xuất hiện một loài bò sát về đêm. Naraku còn chưa kịp nhìn rõ con vật đó là gì, chỉ thầm biết ơn thiên địa, rón rén cầm một mẩu đá nhỏ bắn về phía con vật tội nghiệp.

                 Con vật bò sát bị đánh động hoảng sợ chạy một vòng dài khiến những hòn đá tiếp tục lăn xuống khe núi nhiều hơn.

                 Vài giây sau, loài bò sát cũng chạy gần đến hồ đá lọt vào tầm nhìn của Kikyou. Con vậy đáng thương lừ mắt lên trên cao nơi có một tên đáng ghét mới ám toán nó rồi bực bội uốn đuôi bỏ đi.

                 Cả Kikyou và Naraku đều thở hắt ra nhẹ nhõm. Hai tiếng thở vô tình hoà vào nhau không nghe rõ là của ai. Dù là mục đích khác nhau nhưng nụ cười xuất hiện trên khoé môi giống nhau đến kỳ lạ.

                 Kikyou tiếp tục hưởng thụ làn nước đùa nghịch trên da mình. Vết thương chưa được chữa lành trên lòng bàn tay vẫn rỉ máu hơi nhói. Kikyou nhìn xoáy sâu vào vết thương mà tự cảm thấy thương tâm cho mình. Bản thân cô sinh ra đã được số phận định sẵn là phải đau khổ, không thể làm người con gái bình thường. Thế nhưng cô lại hết lần này đến lần khác chống lại số phận muốn tự tay làm nên kỳ tích mới hại hết những người xung quanh. Cô hại Inuyasha bị phong ấn 50 năm với mối hận người mình yêu nhất. Cô hại Naraku rắp tâm muốn chiếm đoạt cô mà đi vào con đường tà đạo trở thành ma đầu vạn năm mới có. Cô hại Keade phải cô đơn một mình khi tuổi đời còn quá nhỏ. Tất cả bọn họ, người cô yêu thương, người thương yêu cô đều ít nhất một lần bị chịu dày vò. Rốt cuộc nên nói bao nhiêu lời xin lỗi mới đủ.

                 Kikyou mệt mỏi thả trôi cả cơ thể chìm xuống hồ đá. Mái tóc bồng bềnh toả ra làm nhiều nhánh mềm mại như mối tơ vò trong lòng chưa thể tháo gỡ. Nước trong veo đóng khung khuôn mặt thanh tú. Thân hình càng ngày càng chìm sâu xuống màn nước tối tăm phía dưới, chỉ còn lại làn da trắng như tuyết phảng phất dội lại. Dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, gợn sóng li ti của từng đợt thác đổ lại càng tạo nên ảo giác mơ hồ mê hoặc. Cảnh đẹp nhân gian cùng lắm chỉ có thể đẹp đến mức này là cùng. Naraku không cần phải giấu tiếng thở của mình nữa bởi lẽ chiêm ngưỡng cảnh tượng trên cũng đủ để hắn quên cả thở.

                 Naraku lặng người đi trong cảnh tượng huyền ảo đó. Hắn ước gì thời gian có thể lắng đọng mãi giây phút này. Hắn không muốn tranh đấu, không muốn bảo vệ thế giới, cũng chẳng muốn có được sức mạnh tối thượng nữa. Với hắn giờ đây chỉ cần được ngắm cô bình yên như thế này thì dù có quay lại thân hình bỏng rộp khắp người trước đây hắn cũng cam lòng. Thời gian không hiểu vì tâm trí người ngắm say mê hay vì sự mông lung của người dưới nước mà cứ kéo dài tựa như muốn dừng hẳn lại. Vài phút ngắn ngủi mà khiến hắn chao đảo, cảm xúc dạt dào như đã cả trăm năm trôi qua.

                 Kikyou từ trên mặt nước trồi lên đột ngột như một nàng tiên cá. Những giọt nước còn động trên tóc mái khẽ rơi trên gò má trắng mịn. Quanh người cô một lớp khói mỏng tinh khiết toả ra. Lông mi cong dài khẽ rung rung đầy quyến rũ. Chiếc mũi cao và thẳng kiêu ngạo trên khuôn mặt đượm buồn. Một vẻ đẹp vừa hoang dại vừa khiến người ta tan nát cõi lòng. Kikyou bước từng bước lên trên nền đá cuội trơn nhẵn. Naraku như phản xạ lập tức quay mặt đi. Hắn nhìn trộm Kikyou tắm là do sự tò mò nhất thời cùng cảm xúc lần đầu khó kiềm chế. Tuy nhiên, thiết nghĩ nếu bỉ ổi đến mức nhìn toàn bộ cơ thể cô đúng là băm vằm ngàn lần không hết tội. Dẫu sao trong lòng hắn Kikyou giống như tiên nữ trong trẻo không thể vấy bẩn. Hắn tuyệt đối sẽ không để đôi mắt phàm tục của mình ảnh hưởng đến cô.

                 Naraku ngồi sụp xuống tảng đá lớn trên vách núi, kiềm chế dục vọng. Ngọc tứ hồn trong tay hắn đột ngột chuyển màu đen đục ngầu đến mức nhìn nó chẳng khác gì viên ngọc trai đen dưới đáy biển. Naraku nhíu mày càng chặt hơn, nếu để Kikyou thấy tình trạng này e rằng cả đời này hắn cũng đừng mong lại gần cô trong vòng năm dặm. Naraku hít thở sâu để lấy lại sự bình tĩnh nhưng lại không dám thở mạnh ra. Cảm giác bức bối khó chịu như muốn ép hắn phát điên.

                 Ngay lúc đó tiếng bước chân cũng vang lên như một sự giải thoát. Naraku ghé mắt qua viền đá nhìn thấy bóng người trong bộ trang phục đỏ trắng thanh cao đang dần biến mất. Bóng tối bao la phía rừng sâu như nuốt trọn cả thân hình mảnh mai ấy. Chợt hắn thấy chạnh lòng, muốn chạy lại ôm chặt để che chở cho cô. Naraku đã quen với một Kikyou lạnh lùng đến sắt đá cũng phải nể sợ. Hắn tưởng như đã in sâu trong trái tim mình một Kikyou mạnh mẽ đến mức không thứ gì khiến người con gái đó phải khuất phục.

                 Nhưng giây phút này đây, Naraku thấy Kikyou thật hao gầy. Hình ảnh quặn đau sụp đổ của Kikyou trong Bạch liên u ngục dội về tâm trí. Cô vẫn là một người con gái. Naraku càng muốn giày vò mình vì những gì hắn gây ra cho cô.

                 Kikyou đi khuất bóng một lúc lâu, Naraku mới dám tiến gần hồ đá. Hắn từ từ lột bỏ lớp y phục để lộ cảnh xuân. Naraku bước một chân xuống hồ đá nước ấm đã hâm nóng từng mạch máu vô cùng dễ chịu. Đột nhiên hắn khựng lại suy nghĩ. Kikyou vừa tắm ở đây, giờ hắn tắm ở đây. Naraku nhìn thân thể đầy vết máu khô của mình rồi nhìn Ngọc tứ hồn trên cổ hắn vẫn đang đen láy một màu tăm tối bèn nhếch môi cười nhạt. Hắn dùng sức điều khiển yêu khí quấn quanh vài ba tảng đá lớn cô lập một góc của hồ đá rồi ung dung bước vào đó như bồn tắm. Naraku không muốn những thứ trên người mình làm nhơ bẩn nơi Kikyou từng đi qua.

                 Nhiệt độ ấm áp khiến từng tế bào giãn ra, cơ mặt cả hắn cũng theo đó mà thoải mái hơn. Naraku nhẹ nhàng loại bỏ những vết máu khô, mùi tanh nồng cũng được thay bằng hơi nước tinh khôi. Hắn lại ngắm nhìn Ngọc tứ hồn trong tay mình lấp lánh một màu đen. Naraku thì thầm :

-         Ngọc tứ hồn, ta hỏi ngươi, liệu có phải ngươi đang thực hiện ước vọng của ta trước lúc chết không ? Ta còn ngỡ đó là Kagome bị cuốn vào thế giới của ngươi không ngờ lại thật sự có thể sát cánh bên Kikyou.

                 Nói rồi hắn thở dài một tiếng như trút mọi gánh nặng, thả ưu phiền. Lát sau, Naraku đã quần áo chỉnh tề, đôi tay nghịch ngợm quăng dây phong ấn thoải mái đứng trước cửa hang. Hắn thoáng nghĩ đồ vật quan trọng như thế này, dù sao cũng là Linh châu chẳng phải nên đưa tận tay cho cô hay sao ? Naraku nhẹ nhàng bước vào hang. Ánh đuốc bập bùng vẫn cháy tạo ra một màu vàng vọt nhưng ấm áp. Trên đống cỏ khô đơn sơ, người con gái gối đầu vào tay, mắt nhắm hờ mờ nhạt. Làn da mỏng manh của cô xanh xao tưởng như chỉ cần chạm vào sẽ tan biến trong không khí. Bàn tay còn lại vẫn đang nắm chặt trường cung. Đôi môi mím lại kiên cường hút hồn người đối diện. Naraku như bị thôi miên chống tay ngồi xuống bên cạnh thân hình mảnh mai mỉm cười.

                 Hắn nhìn cô ngủ cảm giác trong lòng yên bình đến lạ kỳ. Giá như .... Naraku cúi thấp người đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của Kikyou. Đôi môi lãng tử của hắn chỉ còn cách gò má trắng mịn một tấc. Đột nhiên Naraku lắc đầu cười khổ rồi dịu dàng lồng sợi dây phong ấn vào cổ Kikyou, tiếp đó lập tức phất áo đi về phía cửa hang.

                 Bóng dáng cao lớn vừa khuất dạng một đôi mắt đen thẳm cũng từ từ mở ra.                                Kikyou nhìn theo Naraku không rõ tâm trạng trong lòng mình là gì ? Một chút khinh bỉ khi nghe thấy tiếng thở của hắn phảng phất quanh mình. Một chút bi ai khi cảm nhận được trái tim loạn nhịp của hắn. Một chút thương tâm cho mối duyên oan nghiệt. Kikyou mím môi, cô thật sự muốn nắm chặt tay hắn một lần, nhìn sâu vào trong mắt hắn để biết rõ tình yêu kia rốt cuộc là màu đen hay màu trắng.

Cô muốn hỏi hắn nếu một lần được làm lại hắn có cam tâm tình nguyện để cô hạnh phúc bên cạnh Inuyasha hay không ? Thật ra ngay giây phút chuyển giao giữa thế giới thực và thế giới của Mineko cô đã thấy được toàn bộ cảnh diễn ra trong Bạch liên u ngục. Một Naraku mà cô chưa từng được thấy cũng chưa từng cảm nhận. Kikyou muốn tự lừa mình quên đi những hình ảnh ảo giác ấy nhưng không thể. Từ nụ cười đến ánh mắt, lời nói, chân tình Naraku dành cho cô quả thật khiến bất cứ ai cũng phải chạnh lòng. Nắm chặt trường cung, cô chợt lờ mờ thấy cảnh máu lửa năm nào, chính tay cô phong ấn Inuyasha, phong ấn cả hạnh phúc và tương lai. Rốt cuộc hắn yêu cô cũng chỉ để lại một hiện tại tàn khốc, Kikyou thở dài :

                 - Naraku, ta chưa từng dừng lại việc căm hận ngươi. Không bao giờ !

                 Những suy nghĩ cứ quẩn quanh, Kikyou mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài gió lạnh cứ thổi xuyên qua lớp áo mỏng manh. Naraku cuối cùng cũng từ từ chợp mắt, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt dựa vào vách đá. Trong tay hắn vẫn nắm chặt mấy cọng cỏ khô từ chỗ ai đó như muốn tự tạo cho mình chút hơi ấm.

                 Cũng trong đêm trăng ấy, chỉ vài canh giờ nữa trời sẽ sáng tỏ, Rin loay hoay trong giấc mơ của mình bừng tỉnh dậy. Bên cạnh cô, Ah Un cùng lão Jaken vẫn phát ra những âm thanh ngon lành khi ngủ. Rin khẽ bịt miệng cười thích thú, giúp lão Jaken chỉnh lại tư thế thoải mái nhất rồi nhẹ nhàng bước ra vách đá trước mặt.

                 Rin đi theo Sesshomaru từ năm 10 tuổi, khi đó cô vẫn là bé con vô tư. Sáu năm trôi qua trong chớp mắt, cơ thể Rin cũng được coi là trưởng thành. Làn da trắng nõn mịn màng như men sứ. Đôi môi đỏ mọng giống quả anh đào chín vẫn nở nụ cười mặt trời tươi tắn như hồi nhỏ. Duy nhất chỉ có đuôi mắt dài hơn, cong vút như một cành liễu rủ chất chứa tâm sự. Dưới ánh sáng mờ ảo, bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp cô đơn đến tột cùng. Đột nhiên một âm thanh lạnh lùng vang đến :

-         Rin !

                 Rin giật mình quay đầu, như một thói quen, cô cười mỗi khi thấy bóng dáng đó :

-         Thiếu gia Sesshomaru. Người về rồi.

                 Nói rồi, cô nhanh chân chạy lại gần Sesshomaru. Vài năm qua, anh vẫn mang vẻ đẹp thần thánh như vậy, không hề bị thời gian bào mòn. Rin chợt trở nên luống cuống, chân tay cũng thấy thừa thãi không biết nên để đâu. Gần đây, cô hay có cảm giác tim đập mạnh đến mức đau nhói khi đối diện với khí chất kiêu ngạo ấy. Seshomarru im lặng không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống một tảng đá lớn,đôi tay lớn làm điểm tựa dựa đầu, khuôn mặt nhìn xa xăm. Rin vô thức với tay muốn chạm vào đôi gò má đó. Sesshomaru hướng mắt về vật lạ đang tiến đến mình khiến Rin đột ngột phản ứng mạnh, vung tay vào đám cỏ dưới chân. Cô vừa ấp ứng vừa cười ngốc nghếch :

-         Sao hôm nay không có đom đóm nhỉ ? Thiếu Gia có phải người về đã khiến đom đóm chạy hết hay không ?

                 Rin giày vò đám cỏ vô tội đến nát bét. Chỉ đến khi Thiếu gia không để ý đến cô nữa, tiếp tục ngắm cảnh trước mặt mới khiến Rin thở phào. Cô cũng ngồi xuống với Thiếu Gia vui vẻ nghịch đám sỏi cuội, xếp thành những hình kỳ dị. Hoá ra chỉ cần bên cạnh người mình thích, dù là làm gì cũng thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng thú vị.

-         Tại sao không ngủ tiếp ?

                 Rin ngơ ngẩn nhìn Thiếu Gia bén lẽn :

-         Rin ở chỗ phu nhân ngủ quá nhiều rồi, giờ không buồn ngủ nữa. Thiếu Gia, tại sao Thiếu gia cũng không ngủ ? – Rin lại gõ vào đầu mình mấy cái – Rin quên mất, căn bản Thiếu gia không cần ngủ.

-         Con người thật yếu đuối.

                 Sesshomaru vẫn chỉ kiên định nhìn về phía trước. Rin chạnh lòng. Tuy năm nay cô mới 16 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái nhưng nỗi lo sợ thời gian vốn dĩ đã trở thành nỗi ám ảnh. Rin không tham sống sợ chết nhưng cô chỉ muốn được bên cạnh Thiếu Gia nhiều hơn một chút, Rin sợ rằng thời gian có hạn của mình cứ thế trôi đi vô nghĩa, đến một chút ấn tượng cũng không thể đọng lại trong tâm trí của Thiếu Gia. Rin là con người, Thiếu Gia là đại yêu quái. Cô thật sự không muốn đến khi bản thân già tới mức răng rụng gối run mà vẫn chưa nhìn thấy vương quốc của Thiếu Gia. Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô nhíu mày. Rin giật mình không biết chuyện gì chỉ có thể mở to đôi mắt đén láy. Sesshomaru thô lỗ quệt một đường mạnh trên vầng trán thanh tú :

-         Lần sau nướng đồ ăn cho Jaken phải chú ý vết nhọ.

-         Vâng ạ.

                 Rin đỏ mặt xấu hổ. Thiếu Gia Sesshomaru từ trước đến giờ tuy ít nói nhưng rất quan tâm cô. Không cần biết tình cảm này bắt đầu từ đâu, không cần biết thái độ ân cần này đối với cô là tư cách gì, chỉ cần có một chỗ đứng trong lòng Thiếu gia có chết cô cũng cam tâm tình nguyện.

                 Mặt trời đỏ rực kiêu ngạo vươn mình, ánh nắng trong trẻo phát tán khắp nơi vương vãi trên những nhành cỏ. Từng giọt sương đọng trên lá lấp lánh phản quang thấp thoáng nụ cười của Rin. Sesshomaru huýt sáo, Ah Un nhanh chóng tỉnh giấc cựa mình rống lên một tiếng long trời nở đất. Dường như nó rất vui mừng sau khi chào buổi sáng đã được gặp chủ nhân. Riêng lão Jaken lại quạu cọ, mắt vẫn nhắm nghiền :

-         Ah Un chết tiệt, ngươi chán sống sao ? Mới sáng ngày ra đã gào thét cái gì chứ ? Hừ, đợi Thiếu gia Sesshomaru trở về ta sẽ bảo ngài nướng thịt ngươi.

                 Ah Un tức giận dùng mõm dụi dụi vào người lão Jaken hất nhẹ, Jaken nhỏ bé lăn vài vòng rồi được bàn chân ai đó chặn lại. Lão ta lồm cồm bò dậy, mí mắt bấy giờ mới có phản xạ mở to. Rin liền đỡ Jaken dậy, miệng vẫn không quên cười tủm :

-         Jaken đại nhân, Thiếu gia Sesshomaru đã trở về rồi.

-         Hả ? – Jaken lắc đầu tỉnh hẳn ngủ - Ngài cuối cùng cũng đã về rồi, Thiếu gia.

                 Jakne còn chưa kịp chạy vồ tới ăn đậu hũ của Thiếu gia thì đã nghe thấy một tiếng "Bộp". Cả Ah Un và Rin đều mắt nhắm mắt mở không dám nhìn trực tiếp cảnh bạo lực đáng sợ đó. Sesshomaru lạnh lùng :

-         Đi thôi.

                 Jaken tay ôm cục u to tướng trên đầu mếu máo hỏi ngược :

-         Chúng ta đi đâu thưa Thiếu Gia ?

                 Sesshomaru không trả lời cũng không buồn liếc Jaken chỉ chầm rãi bước về phía trước. Ah Un cũng lặc lè chạy theo chân ngài không rời nửa bước. Rin bèn mỉm cười kéo tay Jaken giờ đây chỉ cao chưa tới đầu gối cô :

-         Đi theo Thiếu gia là được rồi. Đi đâu mà không được chứ ông Jaken.

                 Jaken lườm Rin :

-         Con bé này, ở với loài người lâu rồi giờ cũng sinh ra tính nịnh hót đó hả ?

                 Rin lắc đầu không nói, hơi phụng phịu. Nói về tính nịnh hót này nếu có thể bái sư thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua ông Jeken. Cái gì mà ở với loài người chứ, tiểu yêu quái như ông chẳng phải là rất dẻo mỏ hay sao ?

                 Một con người ba yêu quái cứ rong ruổi hướng về phía mặt trời chói chang. Tiếng cười, tiếng mắng mỏ thi thoảng điểm thêm tiếng gầm của Ah Un hoà vào không gian như đang bừng nở. Cách đó không xa, đôi mắt màu hổ phách không hề nhìn lại nhưng đuôi mắt dài tuyệt mỹ lại để lộ ý cưới hiếm có.

                 Đột nhiên trên bầu trời xanh vắt, một con vật mang trên mình ánh vàng rực rỡ, chiếc răng kiếm dài ra tưởng hung dữ nhưng lại hiện lên vẻ quen thuộc. Cưỡi trên nó chàng trai nhỏ bé năm nào giờ đã trưởng thành, tay cầm vũ khí nặng cả trăm cân, nụ cười đặc biệt toả sáng. Rin vui mừng hét lên, bàn tay nhỉ bé vẫy vẫy trong không trung :

-         Anh Kohaku, Rin ở đây. Anh Kohaku.

                 Kohaku nhìn Rin cười đến híp cả mắt cũng nhanh nhẹn vẫy tay đáp lại vô cùng thân thiết. Kirara lượn thêm một vòng nữa trên không trung rồi tìm địa điểm thích hợp đáp xuống mặt đất. Kohaku tiến nhanh về phía Rin. Theo cái liếc mắt lạnh lùng của Thiếu Gia, Ah Un lập tức hung dữ xông lên chắn ngang mặt Rin khiến cô bé hoảng hốt. Kirara cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra phía trước cũng lập tức nhảy xổ lên hỗ trợ phía sau lưng Kohaku. Rin vội vã vuốt ve bàn chân thô ráp của Ah Un :

-         Ah Un, mày không nhớ sao ? Đây là Kohaku mà, trước đây chúng ta thường xuyên đi với nhau đó.

              Sesshomaru đứng trước mặt Kohaku sau lưng có Ah Un, Kohaku đứng thẳng lưng vẫn tươi cười sau lưng có Kirara yểm trợ. Màu sắc hỗn loạn, cảnh tượng vô cùng khó hiểu. Rin sợ đến mức ngay cả tiếng thở cũng không dám phát ra. Jaken thường ngày vô cùng lắm mồm nhưng giờ lại giương mắt ếch nhìn cảnh lạ trước mặt mình. Nguyên một cánh đồng cỏ chỉ có tiếng gió vi vu lướt nhẹ. Kohaku cúi đầu lễ phép :

-         Thiếu Gia Sesshomaru, Keade bà bà có nhờ tôi đến đón Rin. Dạo này ngài có khoẻ không ạ ?

                 Sesshomaru chỉ hừ lạnh liếc mắt nhìn Rin mặt tái mét phía sau Ah Un. Cơ thể thả lỏng dần, đôi lông mày cũng giãn ra phân nửa. Anh lại gần Ah Un nhẹ nhàng vuốt ve nó, đôi môi khẽ phát ra giọng nói bá đạo thường ngày :

-         Ta sẽ đưa Rin về sau. Jaken có chuyện cần nói với cô bé.

-         Thưa Thiếu Gia, tiểu nhân có chuyện cần nói với Rin sao ? - Bắt gặp ánh mắt giết người không nương tay của Sesshomaru lão Jaken bèn cười lấy lệ - À, đúng đúng, Kohaku ta còn vài điều thắc mắc cần bàn bạc với Rin, người cứ về làng trước đi. Kohaku, nghe nói dạo này ngươi rất bận.

                 Rin thấy cơ hội có thể xen vào liền nói đỡ cho Kohaku, cô biết từ trước đến giờ việc bảo vệ Kohaku khỏi Naraku chỉ là một thứ trách nhiệm. Thiếu Gia về căn bản không hề yêu thích gì Kohaku. Vài năm trở lại đây không hiểu về lý do gì mà mối quan hệ giữa hai người họ ngày càng trở nên căng thẳng hơn. Mỗi lần tương ngộ, dù nổi trội hơn rất nhiều nhưng Thiếu Gia vẫn thường tỏ ra không vui.

-         Đúng vậy, anh Kohaku hôm nay không cần diệt yêu nữa hay sao ?

-         Em chưa nghe tin gì sao Rin. Đúng là em rời làng quá lâu rồi.

-         Em .... – Rin ấp úng, cảm thấy có lỗi với Keade bà bà. Không có cô mọi việc trong nhà và thuốc thang cho dân làng đều dồn hết lên đôi vai già ấy.

              Kohaku vô vùng tự nhiên tiến gần, vượt qua cả ranh giới là Thiếu Gia Sesshomaru vò mái tóc ngắn của Rin cười lớn :

-         Thiếu Gia đêm qua đại khai sát giới. Đừng nói là yêu quái ngay cả tiểu yêu hay hồ ly trong vòng trăm dặm quanh đây e rằng chỉ còn mỗi Shippou.

-         Thiếu gia, ngài giết toàn bộ chúng sao ?

                 Rin trở nên trầm tư. Tính khí của Thiếu Gia nói nhẹ là lạnh lùng nói đúng thì chính là tàn nhẫn. Từ trước đến nay ngài xuống tay không cần biết lý do, cản đường là chết. Sáu năm trước khi đại sư Ungai muốn bắt cô rời xa Thiếu Gia Sesshomaru, cô đã hiểu không phải cứ là yêu quái thì sẽ xấu, không phải cứ mang hình hài con người thì sẽ tốt. Thiếu Gia tàn sát như vậy chắc chắn sẽ có nhiều sinh linh vô tội bị liên quan. Đôi mắt Rin lại càng u buồn đau đáu nhìn thẳng vào bộ dạng thản nhiên của Thiếu Gia. Kohaku cũng nhìn cô không chớp mắt khẽ thở dài. Cậu đặt tay lên vai cô trấn an :

-         Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn.

                 Rin mỉm cười nhẹ nhìn Kohaku gật đầu. Một người con trai mạnh mẽ, một cô gái yếu đuối. Cảnh đẹp như mơ với ngôi nhà hạnh phúc dần hiện ra. Sesshomaru nắm chặt tay sau lớp áo dày. Anh là người không hiểu rõ thứ tình cảm kỳ lạ trong mình nhưng anh biết lúc này anh ghét phải nhìn thấy nụ cười của Rin với Kohaku. Sesshomaru giật mạnh dây cương của Ah Un, thoáng chốc đã ngồi lên lưng nó oai vệ. Jaken cũng được moko trắng mềm mại quấn quanh người vài vòng từ từ bay lên cao.

Rin buồn bã gọi với theo :

-         Thiếu Gia Sesshoamru ! Đợi Rin ! Thiếu Gia Sesshomaru.

                 Mặc cho tiếng lanh lảnh của Rin đáng thương vang vọng cả một khung trời, hình bóng kiêu ngạo ấy vẫn bất chấp ngày càng bay cao, bay xa, vọt khỏi tầm mắt của cô. Rin đưa tầm mắt nhìn theo bóng moko trắng đến nỗi vấp phải tảng đã lớn ngã sõng xoài trên nền đất cứng.

                 Nước mắt đã dâng đầy nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu tuôn ra. Kohaku toan đỡ cô dậy đã nghe thấy âm thanh dứt khoát dội vào tai :

-         Đừng ! Kệ em ! Vì Thiếu Gia Sesshomaru em nhất định phải mạnh mẽ. Không được khóc. Thiếu Gia không thích người yếu đuối.

                 Nói xong, cô cắn chặt môi đứng dậy. Đầu gối mài xuống nền đá bị xước một mảng lớn, máu chảy ra ướt đẫm cả mảnh khăn trắng. Kohaku nhìn Rin trong lòng cảm thấy còn đau hơn chính mình bị thương.

                 Sáu năm nay, chỉ cần mỗi lần nhớ lại hình ảnh cô nhóc ấm áp luôn luôn bên cạnh lúc nào cũng an ủi cậu là ngay lập tức chuyện gì cũng có thể vượt qua. Ban đầu cậu không tin, cho rằng bản thân mình đã quá ngộ nhận. Lâu dần, trái tim gian dối, chỉ có cơ thể thành thực tạo ra phản xạ bảo vệ Rin mới khiến cậu giật mình. Cô vì người khác mà bị tổn thương cậu thật sự còn thấy ai oán hơn mình bị giày vò. Cô vì người khác mà gồng mình chịu đựng giới hạn của con người cậu còn thấy nặng nề hơn cô gấp nhiều lần. Hoá ra là cậu yêu Rin. Yêu cô từ nụ cười lần đầu tiên gặp gỡ. Yêu vẻ trong sáng hồn nhiên như sương đêm của cô. Yêu cả đôi mắt kiên cường đầy nghị lực dù không phải dành cho cậu. Tiếc rằng, dù cố gắng cả đời, cậu biết mình vẫn không thể bằng đại yêu quái ấy.

                 Kohaku bực bội lấy trong túi ra một hộp thuốc trị thương quý hiếm xức lên chân Rin. Cô nhìn thấy bèn giật mình rụt chân, lắc đầu :

-         Không được, loại thuốc này rất tốt, có thể coi là cực phẩm. Anh nên giữ lại để đề phòng lúc diệt yêu. Vết thương nhỏ này của em không đáng kể.

-         Thuốc của anh dùng cho ai không cần em quản.

                 Kohaku ngang ngược nắm chặt cổ chân trắng nõn của Rin, dứt khoát rắc thuốc lên rồi nhè nhẹ thổi. Rin mỉm cười, thấy ấm áp. Ước gì Thiếu Gia cũng có thể vì cô một chút. Không đúng, cô chỉ cần Thiếu Gia mãi mãi không bỏ lại cô một mình là đủ.

                 Rin và Kohaku không biết rằng cách đó hơn trăm dặm một đôi mắt u uất vẫn đang dõi theo hai người. Đôi mắt màu hổ phách không biết từ bao giờ đã nhuốm màu đượm buồn. Sự khó chịu trong lòng cứ tràn lên không thể kiểm soát, trái tim đại yêu quái nhỡ đập nhầm một nhịp. Toàn bộ khung ngực bị co thắt đau nhói. Lăn lộn bao nhiêu năm, có được danh hiệu bá vương trong tầm tay, thế mà giờ đây anh thật sự thấy bất lực. Gần đấy, đôi mắt đen già nua e dè lại gần Thiếu gia :

-         Thiếu Gia Sesshomaru, Ngài vì Rin.

-         Ta chỉ vì bản thân ta mà thôi – Sesshomaru thoáng chốc lấy lại khí thế bình thường dù trong trong giọng nói vẫn ẩn giấu sự chua xót – Jaken, chúng ta đi tìm Kikyou. Cô ta trở về rồi, cùng với hắn.

-         Thiếu Gia, hắn chẳng lẽ là .....

-         Đúng !

                 Jaken bịt chặt miệng mình hốt hoảng :

-         Hả ? Vậy chúng ta đi xem Kagome đánh ghen hả ? Tên bán yêu này đúng là hết nói mà. Kikyou vừa trở về lập tức đi cùng cô ta luôn.

Cộp !!!!!!!

                 Jaken ôm đầu la hét :

-         Jaken nói gì sai ư ? Sao Thiếu Gia uýnh Jaken ? Vậy hắn là ai ?

                 Sesshomaru không để tâm đến Jaken, bước chân nhẹ nhàng hướng về phía âm dương hoà hợp, tà chính bất phân. Đến khi bị giọng nói léo nhéo kia tra tấn đến mức lỗ tai cũng sắp nổ trung anh mới phát ra câu nói khô khốc vô hồn :

-         Im đi ! Ta giết bây giờ !

Tiếng chuông chùa trong trẻo vang vọng cả núi rừng. Naraku giật mình tỉnh giấc đã thấy Kikyou đứng cách đó trăm mét. Dáng người mỏng manh nhưng thẳng tựa thân tùng kiên định. Mái tóc đen xõa bay bay trong gió càng khiến người ta mê đắm không thể dứt ra nổi. Có điều ánh mắt u buồn xa xăm, cô đơn đến tột cùng của cô khiến hắn chạnh lòng. Một người con gái đáng ra phải nhận được hạnh phúc của tất cả nhân gian giờ lại đứng đây một mình đơn lẻ đến não lòng. Hắn là người đã gây ra phải không ? Kikyou cô hận tôi bấy nhiêu liệu có đủ hay không ? Naraku lại cười. Hắn biết hắn sai nhưng lại chỉ có thể bất lực nhìn cô, không thể tiến gần cũng không thể xa cách.

Kikyou quay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Naraku, vết thương trên tay đã khỏi hoàn toàn. Những ngón tay thon dài nắm chặt trường cung nâu sẫm càng nổi bật làn da trắng ngần. Cô cất giọng trầm đến mức nếu không chú ý thì khó có thể nghe được :

-         Naraku, người muốn đi thu phục đại khí giới nào tiếp theo ?

Hắn nhướn mày kinh ngạc. Kikyou lại chịu mở miệng hỏi ý kiến hắn ư ? Thật sự hai người đã trở thành đồng minh từ lúc nào vậy ? Mặc dù suy nghĩ trong bụng như thế nhưng hắn vẫn nhún vai thoải mái nửa đùa nửa thật :

-         Thiết Toái Nha. Giao kết giữa ta và cô lần trước mới có mình ta thực hiện.

Đồng tử thu nhỏ lại, dường như Kikyou cũng biết trước câu trả lời của Naraku. Khẽ nén tiếng thở dài xuống sâu, Kikyou vẫn cất giọng đều đều :

-         Đoạt Thiết Toái Nha ta nhất định sẽ làm được. Có điều, trước mắt còn quá nhiều gian nan phải vượt qua, ta nghĩ ngươi cũng nên có vũ khí hộ thân.

-         Cô lo lắng cho ta ? – Naraku cười gian xảo.

-         Là lo cho nhân gian – Kikyou lạnh lùng đính chính – Mineko nói rồi, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì chẳng phải bí mật trên tiểu hành tinh sẽ không được hóa giải hay sao ?

-         Kikyou, nếu cô muốn như vậy ta sẽ chọn Thiết Toái Nha làm binh khí hộ thân. Được hay không ?

Kikyou không thèm kiêng nể gì nữa lườm hắn một cách khinh bỉ. Rõ ràng đến nước này hắn vẫn muốn dồn cô đến bước đường sống chết với Inuyasha. Kikyou là người con gái thông minh nhưng xem ra lần này cô đã tính toán sai rồi. Người cô hận nhất trớ trêu thay lại là người hiểu cô nhất. Dù cô có hạ thấp mình hay đánh lạc hướng vẫn không thể qua nổi con mắt tinh tường của hắn. Kikyou mím chặt môi suy tư. Nét mặt thay đổi trong giây lát giống như đang mỉa mai :

-         Naraku ngươi muốn sử dụng Thiết Toái Nha sao ? Ngươi không xứng.

-         Cô – Naraku tức giận đến mức hai tay nắm chặt đống cỏ khô dưới mặt đất – Kikyou cô vốn dĩ là sợ đối mặt với Inuyahsa. Sợ tình xưa nghĩa cũ không dám tổn thương hắn, sợ lòng ghen tỵ với Kagome trỗi dậy, sợ xấu hổ với bằng hữu những người tin tưởng cô vì hồi sinh cùng với Naraku ta. Thế nào, có sai hay không ?

Từng lời, từng lời Naraku nói khiến Kikyou trợn mắt sững sờ. Hắn nói đúng hay sai ? Cô cố gắng che giấu là vì điều gì ? Cô không hiểu cũng không muốn hiểu. Kikyou tự nhắc mình chỉ thật sự vì nhân gian này. Cô vừa muốn giải thích vừa không muốn nhiều lời. Inuyasha là mảng ký ức không thể quên. Kagome là kiếp sau luân hồi đã không còn liên quan đến nhau từ lâu. Người tin tưởng cô. Cô không cần. Bởi vì Kikyou cô không tin tưởng ai nữa nên cũng chẳng cần ai tin vào bản thân mình. Do họ tự u mê chấp ngộ cứ mặc định cô là thánh nhân, mang tất cả trách nhiệm đổ lên đầu cô. Thử hỏi, cô cần gì phải vì những người như thế mà cảm thấy xấu hổ. Thật nực cười.

Kikyou không biết rằng thái độ lặng thinh của mình lại cứa vào tim nam nhân trước mặt một nhát sâu. Hắn suy cho cùng cũng chỉ vì nóng giận nhất thời mới nói ra những điều tổn thương cô. Nhưng Mineko nói đúng, giữa người thương yêu và nhân gian nhất định sẽ có một ngày Kikyou phải buộc lòng lựa chọn. Hắn từng sai đường hắn không muốn cô đi theo lối mòn âm u đen tối ấy. Nhất định hắn phải bắt khuôn mặt thanh tú kia nhìn thẳng vào mặt hồ đã không còn phẳng lặng như năm nào. Khuôn mặt như muốn nói rồi lại thôi của Kikyou khiến Naraku đứng ngồi không yên. Hắn nóng nảy bật dậy, khua tay loạn xạ. Hắn chịu thua cô rồi. Được thôi, đi tìm vũ khí hộ thân thì đi đi, không gặp Inuyasha thì không gặp, hắn không xứng dùng Thiết Toái Nha thì chính là không xứng. Vốn dĩ chỉ cần là Kikyou nói ra hắn chưa bao giờ có phần thắng. Naraku nói lớn :

-         Chúng ta đi tìm Inu Kimi. Ta muốn có được viên đá minh đạo.

-         Tại sao không phải là Hàn Thiết ? – Kikyou nhíu mày – Inu Kimi thực lực thực sự rất mạnh, ngươi nghĩ có nên đối đầu ngay lúc này hay không ?

Naraku chắp hai tay sau lưng, nét toan tính hiện rõ trên khuôn mặt quỷ quyệt. Nụ cười nửa môi của hắn thật khiến người ta gai người. Mưu sâu kế độc và những thủ đoạn nham hiểm có một không hai dường như đã thấm sâu vào từng tế bào và máu thịt của con người này. Kikyou bất giác thấy sống lưng lạnh đến tê dại.

-         Hàn Thiết và Viên đá Minh Đạo đều mang sức mạnh đen tối chí âm. Có điều chúng có sự khác nhau rõ rệt ? Cô biết chứ ?

Kikyou khẽ lắc đầu. Việc trên đời cô thông hiểu không hề ít nhưng mười đại khí giới này thật sự khiến người ta khó có thể nắm bắt toàn bộ. Naraku nhếch môi như một thói quen :

-         Hàn Thiết có linh tính. Nó ở bên chủ nhân mình lâu như vậy không thể trong phút chốc thuần phục ta. Dù chúng ta chiếm đoạt được cũng không thể làm vũ khí hộ thân. Ngược lại, Viên đá Minh Đạo đó chỉ cần ai có nó là có thể sở hữu sức mạnh đen tối đến từ cõi u linh.

-         Nghe có vẻ rất hợp với người, Naraku.

Naraku thu lại ánh mắt tà khí, đuôi mắt lại nhướn lên không rõ vì thích thú hay buồn rầu :

-         Cô không cần tán thưởng miễn cưỡng đến thế. Tuy nhiên người chúng ta sắp đối mặt là Inu Kimi, cô nên tìm cách ứng phó đi thì hơn.

Kikyou cũng nhíu chặt đôi lông mày. Khí chất lạnh lùng băng giá của Sesshomaru tái hiện lại rõ nét. Kikyou nhớ lại nguồn yêu khí vừa mạnh mẽ vừa hung tàn vương lại trên con đường Minh Đạo mà anh ta đã đi qua. Inu Kimi chắc chắn không phải là một đại yêu quái tầm thường. Nhưng rốt cuộc sức mạnh của bà ta đến đâu, khả năng dịch chuyển trời đất hay thay đổi thiên cơ, cô đều không biết được. Một trận chiến không hề dự đoán kết quả. Đối thủ quá mạnh nhưng lại bí ẩn đến mức khiến người ta không ngừng cảnh giác.

Đột nhiên Kikyou tự hỏi có phải vì cô mà Naraku bị buộc phải tham gia cuộc đối đầu sinh tử này hay không ? Cảm giác tội lỗi trong lòng tự nhiên dâng lên mạnh mẽ. Cô lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt đang băn khoăn lo lắng phía trước. Hắn dốc lòng đối phó Inu Kimi không chỉ vì mình hắn mà còn vì nhân gian này và vì cô – Kikyou. Trong mắt người con gái ấy lần đầu tiên có chút thiện ý. Nhưng ngay lập tức nụ cười xấu xa, ánh mắt như quỷ dữ đỏ rực và tâm địa đen tối năm nào của hắn đã bóp nghẹn trái tim cô. Cảm giác buồn nôn và căm hận đến xương tủy chưa khi nào nguôi ngoai. Cô không thể tha thứ cho hắn. Giả hoặc có một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện thì đến giờ phút này cô cũng chưa thể tha thứ cho hắn.

Naraku sau khi thoát khỏi sự đắm chìm trong suy nghĩ về Inu Kimi bèn giật mình nhận ra người đứng cạnh mình đã im lặng rất lâu. Hắn càng bối rối hơn khi không thể hóa giải nổi ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Thù hận ? Thương hại ? Tội lỗi ? Những thứ cảm xúc đốn mạt ấy cứ đan xen trong đôi đồng tử đen láy. Hắn cắn chặt răng cố kiềm chế dòng máu nóng không nổi lên. Hắn hận nhất chính là thứ cảm xúc không đầu không cuối cô dành cho hắn. Naraku hắng giọng :

-         Trước hết, chúng ta không cần lo lắng về cung điện của bà ta bởi đã có Hào Quang và Ám Vân. Trước đây, vì muốn nuốt gọn Sesshomaru ta đã từng tìm hiểu qua về bà ta. Nghe nói giống như cô, bà ta có thể mở cổng địa ngục và sai khiến sứ giả bóng đêm. Nguồn yêu lực được tích tụ và kiểm soát trong cơ thể một cách hoàn mĩ giúp nhan sắc của Inu Kimi đánh bại cả thời gian.
-         Cái gì ? – Kikyou ngạc nhiên – Tích lũy yêu lực trong cơ thể hàng vài trăm năm ư ? Thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Lẽ nào bà ta là thánh thần nhân gian.

Naraku xoáy sâu ánh mắt vào vầng sáng trên cao chói lòa :

-         Vậy nên, chỉ cần có được viên đá Minh Đạo, vượt qua Inu Kimi, Naraku ta tin rằng nhiệm vụ này sẽ không còn là bất khả thi nữa.

Kikyou đặt tay trước ngực, cô biết khoảng thời gian tiếp theo sẽ không dễ dàng như đối phó với Inuyasha nữa dù cả hai người mang trong mình sức mạnh của ánh sáng và bóng tối. Kikyou chợt hé môi :

-         Vấn đề ở đây không chỉ có vậy. Inu Kimi dù sao cũng là mẫu thân của Sesshomaru. Tình thâm hắn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

-         Ta hiểu – Khuôn mặt Naraku trở nên âm u hơn bao giờ hết – Chúng ta không chỉ phải đánh bại Inu Kimi mà còn phải cướp được Viên Đá Minh Đạo một cách nhanh nhất. Nếu để Sesshomaru đến đó hợp lực với Inu Kimi phần thắng của chúng ta sẽ giảm đi rõ rệt. Sức mạnh của chúng ta căn bản không hề thua nhưng thân xác con người này thì ...

Naraku cuộn chặt nắm đấm bất lực. Kikyou hiểu rõ những lời phân tích mà hắn vừa nói. Inu Kimi dù tài giỏi đến đâu cũng chỉ là yêu quái, cô tin với linh lực siêu cấp của mình có thể phần nào trấn áp được luồng yêu khí mạnh mẽ đó. Còn về sứ giả địa ngục chỉ cần Kikyou cô ở đây có thể thanh tẩy hoàn toàn những thứ đen tối đến từ Minh giới. Ngay lúc này Kikyou cũng nhìn thấy ở Naraku một ánh mắt đầy niềm tin đang chiếu thẳng vào mình. Trận chiến này thắng hay bại phụ thuộc rất nhiều vào Kikyou.

Naraku kết ấn hai ngón tay, Hào Quang và Ám Vân từ trời cao sóng đôi nhau hạ xuống vùng chân núi. Hai dáng người nhỏ bé bước vào và biến mất không một dấu tích.

Bên trong hào Quang rực rỡ ánh sáng, bảy đại khí giới lại xếp hàng ngay ngắn trước mặt Kikyou. Cô chăm chú theo dõi viên đá Minh Đạo xoay tròn tỏa ra thứ ánh sáng kỳ bí đầy ám ảnh. Thật sự rất giống hắn – Naraku. Hít một hơi thật sâu, cái gì đến rồi cũng sẽ phải đến, cô đưa tay lựa chọn. Một lát nữa thôi họ sẽ được diện kiến thánh thần nhân gian.

Trong khi Kikyou và Naraku tất bật với cuộc chiến đấu tranh giành đại khí giới thì không khí đầy mùi thuốc súng ở nhà Miroku vẫn có vẻ chưa hề giảm nhiệt. Vẫn là vẻ mặt buồn bã suy tư của Kagome, đôi mắt màu hổ phách cau có của Inuyasha và những cái nhìn ái ngại của cặp vợ chồng pháp sư trẻ. Duy chỉ có ba đứa nhóc vui vẻ nô đùa, không ngừng mang tiểu trường cung và tiểu phi lai cốt ra tập luyện. Đột nhiên, đứa bé mặc Kinomo màu hồng hét toáng lên vui mừng :

-         Kohaku, cậu Kohaku đến rồi. Bố mẹ ơi, cậu đến nhà mình chơi này.

-         Kohaku – Sango mừng rỡ chạy ra không giấu nổi nụ cười.

Tên nhóc này rốt cuộc đã bao lâu rồi không thèm đến đây hỏi thăm bà chị này. Đôi mắt tinh tường của cô cũng không hề bỏ sót bóng dáng mảnh mai đang ngồi trên lưng Kirara. Tất cả bảy người bốn lớn ba nhỏ đều đứng dưới sân nhà hớn hở nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Kirara vừa đáp xuống đã nhanh chóng thu mình trở thành chú mèo vàng đáng yêu nũng nịu dụi dụi vào chân Sango. Xem ra nó đã trải qua một thời gian trừ yêu vất vả bên cạnh Kohaku rồi. Rin lễ phép cúi chào mọi người, bước chân có chút gượng gạo. Kagome liền nhanh tay đỡ lấy cô ân cần hỏi thăm :

-         Rin, em không sao chứ ?

-         Dạ, không sao. Do em đi đứng không cẩn thận nên .... Dù sao cũng bôi thuốc rồi ạ.

Sango nén tiếng cười trong cổ họng huých vai cậu em :

-         Không những vậy lại còn là Bách Bách Bào. Loại thần dược này mấy ai có chứ ? Phải không Kohaku ?

Dứt lời, Inuyasha, Miroku, Kagome đều bật cười thoải mái. Riêng Rin và Kohaku đỏ mặt không nói lên lời. Đặc biệt, cô nhóc áo hồng lém lỉnh còn ngây thơ vặn hỏi :

-         Cậu Kohaku nóng lắm không ? Con sẽ lấy nước mát cho cậu uống nhé. Mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa.

-         Cậu con không cần nước mát đâu. Cậu con chỉ cần nụ cười của ai đó là có thể mát vào tận tâm can rồi.

Bé gái mặc Kimono màu xanh càng ngạc nhiên trước lời nói của Miroku :

-         Nụ cười mà thần kỳ đến như vậy sao bố ?

Inuyasha chỉ xoa đầu nhóc con rồi bế bổng nó lên vai. Sau khi ai đấy đều có chỗ ngồi trên bàn trà, Sango mới nhẹ nhàng dặn dò lũ nhóc đi chơi cẩn thận. Bọn trẻ đi rồi, không khí bỗng nhiên trầm lắng đến lạ kỳ. Rin nhìn thấy Kagome giật mình vô thức cảm nhận tim mình đập chậm lại một nhịp. Cô lo lắng khi hồi tưởng về bóng dáng của Kikyou. Nội tâm giằng xé dữ dội không biết nên để mọi người biết việc này hay giấu kín như bưng. Không riêng mình Rin, ai cũng có tâm sự của riêng mình, chén trà trước mặt nguội lạnh từ lúc nào cũng chẳng ai hay. Miroku là người chủ động lên tiếng đầu tiên :

-         Kohaku, Naraku đã trở lại rồi.

-         Sao ??? – Kohaku sửng sốt đứng bật dậy.

Sango thấy vậy bèn trấn tĩnh, vỗ vai cậu dịu dàng phân tích tình hình :

-         Kohaku, cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Bởi vì trên tay anh rể em không hề có hang gió. Chỉ là ... chỉ là Kagome và Inuyasha đã gặp hắn ở Thần Mộc.

Câu chuyện vừa nhắc lại đã khiến Inuyasha cuộn chặt nắm đấm, Kagome cũng theo đó mà chau mày khó chịu. Rin để ý nét mặt nghiêm trọng của mọi người mấp mé môi :

-         Cả chị Kikyou cũng đã trở về phải không ạ ?

Câu nói chấn động, ai nấy cũng nhìn cô đầy tò mò. Inuyasha nóng vội đến mức nhảy chồm lên cả bàn trà đối diện cới Rin :

-         Sao em biết được ?

Hành động vừa khiếm nhã vừa vô duyên của Inuyasha vừa rồi dù trong trường hợp khẩn cấp cũng khó lòng mà tha thứ được. Tất cả diễn ra trong nháy mắt, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

- Inuyasha, ngồi xuống !

 - Rầm !!!!!!!!!!

Inuyasha tiếp đất thân mật, một tay vẫn giơ lên trên không trung đầy vẻ ấm ức. Chẳng ai quan tâm đến cậu ta trừ vẻ mặt ngán ngẩm của Miroku. Miroku lắc đầu ngao ngán rồi quay sang cười ngọt ngào với Sango :

-         Vợ yêu, anh sẽ làm một cái bàn trà khác chắc chắn và tốt hơn.

-         Xin...n... lỗi...i... - Kagome ngập ngừng.

-         Không sao đâu, chuyện nhỏ mà – Sango mỉm cười vui vẻ.

Phản ứng lúc nãy của Kagome đã vô tình xóa đi cuộc chiến tranh lạnh mấy ngày nay giữa cô và Inuyasha. Họ thật ra vẫn yêu thương và quan tâm nhau như năm nào. Sango tin rằng duyên phận của Inuyasha và Kagome mới là mối lương duyên không thể nào cắt đứt thậm chí là định mệnh. Họ đã trải qua muôn ngàn đau khổ và giày vò, hy sinh cho đối phương cũng nhiều không kể hết và giờ thì là một cái kết có hậu. Sự quay trở về Kikyou cô mong lần này cũng chỉ thử thách để họ nhận ra bản thân tuyệt đối không thể xa rời người còn lại. Inuyasha ngồi dậy, hậm hực không nói không rằng giận dỗi. Kagome chỉ liếc Inuyasha một cái rồi khẽ mỉm cười. Dường như bao nhiêu hờn ghen, mệt mỏi chỉ vì một hành động quen thuộc mà tan biến. Cô quay sang Rin dịu dàng :

-         Rin, tại sao em biết lần trở về này có cả Kikyou.

Rin nhìn Kagome khẽ nhăn mi tâm vẫn đang phân vân vì những gì mình đang biết. Kohaku nóng nảy :

-         Rin, chuyện này liên quan đến Naraku, em nên nói rõ cho mọi người cùng biết.

Cô hít một hơi sâu, đăm chiêu đặt tay lên bàn :

-         Em đã nhìn thấy bóng hình của Kikyou trên con đường Minh Đạo thông qua viên đá Minh Đạo của phu nhân Inu Kimi. Kikyou cầm trường cung vào nơi tận cùng của bóng tối. Có lẽ ở nơi đấy chị ấy đã giải thoát Naraku.

Câu chuyện của Rin kết thúc đọng lại trong tâm trí mỗi người một suy nghĩ. Tuy nhiên mọi dòng tư duy đều có chung một nguồn gốc về lý do Kikyou giải thoát Naraku. Inuyasha lắc đầu thật mạnh, đứng bật dậy :

-         Không thể nào. Kikyou tuyệt đối không thể giải thoát Naraku. Cả cuộc đời cô ấy dùng để tiêu diệt hắn, thậm chí dẫu chết cũng muốn kéo hắn theo. Kikyou không có lý do để làm chuyện đấy. Rin, đây là hiểu lầm.

Kagome sững sờ nhìn phản ứng gay gắt của Inuyasha. Tim cô quặn thắt đau nhói. Một cảm xúc không tên len lỏi vô cùng khó chịu nhưng không hề mang chút hờn ghen nào. Thương cảm. Đúng, là thương cảm. Nỗi đau, sự thất vọng của Inuyasha đã truyền thẳng đến tâm trí Kagome. Ánh mắt tổn thương của anh lúc này khiến người ta đau lòng vô cùng. Cố nén dòng nước mắt yếu đuối, Kagome nắm lấy vạt áo Inuyasha :

-         Bản thân anh vốn dĩ đã có câu trả lời rồi mà Inuyasha.

-         Em đang nói cái gì vậy, Kagome ? Anh biết em không ưa thích Kikyou nhưng ...

-         INUYASHA – Tiếng quát lớn của Miroku và Sango.

Kagome chỉ lắc đầu ra hiệu cho họ im lặng. Đôi mắt ảo não của cô xoáy sâu vào người đàn ông trước mặt, rồi dần dần di chuyển đến tay cầm của Thiết Toái Nha. Bàn tay Inuyasha ướt đẫm mồ hôi vẫn đang gồng mình nắm chặt thanh đao. Cô khẽ nắm lấy bàn tay to lớn đó, một tay nhẹ nhàng đặt lên má anh :

-         Inuyasha, nghe em nói. Tại sao anh lại nắm chặt Thiết Toái Nha như vậy ? Vì anh đang có cảm giác không an toàn. Lúc này, phản ứng cơ thể của anh đã nói lên sự thật rồi.

-         Anh ... - Inuyasha mím chặt môi, lông mày nhíu chặt

Kagome cũng không ngần ngại có bao nhiêu người, ôm chặt thân mình màu đỏ rực trong vòng tay. Áp mặt vào lồng ngực rắn chắc cô chỉ mong có thể truyền vào tim anh chút ấm áp.

-         Inuyasha, đừng lo. Giờ anh có em, có bạn bè, có mọi người. Nếu mệt mỏi thì dựa vào em. Niềm tin đó anh đã dùng cả máu và nước mắt để xây dựng và giờ là lúc nó phát huy sức mạnh của mình. Mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Tin em đi.

Đáp lại cái ôm siết của Kagome, Inuyasha không thể kìm nén sự nghẹn ngào trong giọng nói :

-         Kagome, anh thật sự rất sợ. Anh sợ rằng ...

Kagome dùng hai ngón tay thanh mảnh chặn trước bờ môi mỏng của Inuyasha. Cô nhìn anh ánh mắt kiên định :

-         Dù Kikyou có như thế nào chúng ta vẫn sẽ tha thứ cho chị ấy. Inuyasha, chúng ta nợ chị ấy quá nhiều. Tương lai của chúng ta chính là dùng cả cuộc đời của chị ấy để đánh đổi.

Miroku cũng nắm chặt tay Sango, dùng cử chỉ kín đáo trên nét mặt anh tuấn tán thành. Kohaku đặt tay lên trái tim đang đập, cắn chặt môi :

-         Em không biết nên nói ra sao, có thể mọi người sẽ nói em ích kỷ nhưng mà mạng sống này là do Kikyou pháp sư ban tặng. Nếu chị ấy thật sự hồi sinh trở lại em sẽ dùng mọi thứ mình có để đền đáp. Nếu chị ấy sai đường, làm chuyện xấu ảnh hưởng đến người vô tội em cũng nguyện dùng cả cuộc đời để chuộc lỗi thay chị ấy.

Rin khẽ thở dài. Dường như khoảng thời gian dài bên canh Thiếu gia đã tôi luyện cho cô cái nhìn sắc bén và mạnh mẽ. Rin không bị chi phối bởi tình cảm quá nhiều như mọi người, chính vì vậy cô có thể đưa ra cái nhìn sáng suốt nhất. Đặc biệt, lúc này đây cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất nực cười. Kikyou trở về vốn dĩ là chuyện vui tại sao lại biến thành cảnh tượng tang thương đến như vậy. Do cô không hiểu hay họ không hiểu. Hắng giọng để mọi người tập trung vào mình, cô khẽ nhíu nhẹ đôi lông mày thanh tú, đồng tử sáng trong veo càng lấp lánh :

-         Kikyou trở về cùng Naraku thì sao nào ? Ít ra đến giờ phút này họ chưa làm hại bất cứ một ai, à không, một sinh linh nào cả. Tại sao mọi người lại làm như mình rất cao cả và sẵn sàng tha thứ cho chị ấy như vậy. Kikyou không làm gì sai cả, thậm chí là cả Naraku. Đó là lý do mà hai người họ sẽ không cần đến sự tha thứ và đền đáp của mọi người đâu.

Kohaku nắm lấy tay Rin siết mạnh làm cô phải nhăn mặt. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy tức giận với Rin. Ở cô bây giờ có nét gì đấy phảng phất giống Thiếu Gia Sesshomaru.

-         Rin, em phải là người hiểu rõ nhất Naraku đã khiến anh và gia đình anh đau khổ như thế nào ? Tội lỗi hắn gây ra quá lớn.

-         Nhưng hắn đã đền tội rồi. Kohaku, Naraku đã chết, chết một cách đau đớn và tuyệt vọng.

-         Rốt cuộc thì em đang muốn khẳng định điều quái quỷ gì ở đây ?

Kohaku nổi nóng ném mạnh bàn tay nhỏ bé của Rin. Mối thù diệt làng, nỗi đau tự tay giết cha hại chị bao năm trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đáy mắt cậu như lại bùng lên một ngọn lửa âm ỉ. Hơn cả người con gái cậu yêu thương đang khiến cậu muốn phát điên. Sango căng thẳng ấn mạnh em trai xuống ghế, quay sang Rin nhẹ nhàng. Cô biết thiếu nữ trước mặt có sức tác động mạnh mẽ thế nào đến em trai nhỏ bé của mình :

-         Rin, chị hiểu những gì em nói. Chị cũng biết vì Sesshomaru mà em luôn có cái nhìn thiện ác cũng như quan điểm khác với chị. Chúng ta ở đây ai cũng chào mừng Kikyou nhưng em hãy nhìn vào thực tế đi. Việc đầu tiên cô ấy làm là đoạt trường cung của Kagome. Chuyện này sẽ khởi đầu cho những tai họa gì xảy ra đây, Rin.

Lời nói đầy sức nặng của Sango lại không hề đả kích được Rin. Ánh mắt Rin lướt qua từng người, dừng lại nơi Kagome. Kagome khác ngạc nhiên về ánh mắt đó nhưng cũng chỉ cúi đầu nhìn xuống thay cho một lời xác nhận. Rin thấy buồn. Ai cũng nói cô giống Kagome. Vốn dĩ cô cũng cảm thấy Kagome giống như mặt trời nhỏ, vô cùng ấm áp. Cô thực sự muốn bản thân cũng được bao bọc bởi tia nắng tinh khôi ấy để một ngày nào đó lay chuyển được tâm hồn băng giá của Thiếu Gia. Thế mà ngay tại đây, chính lúc này cô thấy mình thất vọng. Cô là Rin, mãi mãi là Rin và cô không còn muốn trở thành một người như Kagome nữa. Giây phút hồi tưởng lại chuyện năm xưa qua đi, Rin nhìn thẳng vào mọi người :

-         Hóa ra bao nhiêu năm trôi qua mọi người không hề thay đổi. Không một ai chịu tin tưởng họ. Em thấy tội nghiệp cho Kikyou.

Miroku nhíu mày khó hiểu. Một người suy nghĩ thấu đáo như anh lờ mờ hiểu ra hàm ý trong lời nói của Rin. Cô lại cười nhưng giống như đang than trách dùm ai đó :

-         Trước đây, Kikyou từng lấy Ngọc Tứ Hồn của chị đưa cho Naraku, lúc đó chị và mọi người nghĩ cô ấy như thế nào, Kagome ? Hãy thành thật với bản thân mình.

Sững sờ. Một dòng điện chạy dọc trí não mỗi người. Im lặng đến lạ kỳ. Rin mỉm cười hài lòng trước phản ứng đó. Xem ra họ đã hiểu thâm ý của cô :

-         Vốn dĩ, ai cũng nói yêu thương Kikyou nhưng lại chưa từng tin tưởng chị ấy. Ai cũng nói sẽ tha thứ cho chị ấy mà không cần biết chuyện chị ấy làm là đúng hay là sai, là tốt cho bản thân hay tốt cho nhân gian này. Chẳng lẽ mãi mãi Kikyou phải gắn liền với hai từ bất công.

Rin để lộ tâm trạng kích động của mình. Cô mường tượng đến thiếu gia. Cô thật sự không thể nhìn rõ sâu trong đôi mắt màu hổ phách ấy là thiện hay ác là đúng hay sai nhưng cô tin. Cô tin tưởng tuyệt đối vào lý tưởng mà Thiếu Gia đang theo đuổi. Với cô, thiện ác từ lâu đã không còn góc cạnh phức tạp và khó phân biệt như người thường. Rin đứng dậy, từ tốn cúi đầu chào rồi quay mặt bỏ về phía nhà Kead bà bà. Họ hôm nay thật sự khiến cô buồn bã.

Rin đi rồi, năm người còn lại nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu. Miroko đưa tay bóp nhẹ mi tâm. Những thông tin dồn dập sau bao năm trời bình yên khiến anh thấy có chút choáng váng :

-         Theo như Rin nói thì hẳn là Inu Kimi sẽ biết điều gì đấy về chuyến đi ngược dòng của Kikyou và Naraku. Cậu nghĩ sao, Inuyasha ?

Inuyasha gật đầu :

-         Bà ta là đại yêu quái của cả miền Tây, kiến thức uyên thâm, chuyện trong thiên hạ khó mà có thể qua mặt bà ta.

Kagome nắm chặt tay, thoáng chốc nhận ra sự hụt hẫng khi không có trường cung bên cạnh, hình ảnh Kikyou đứng giữa lốc xoáy của Bộc toái nha vừa mỏng manh vừa kiên cường khiến cô nhíu mày, mím chặt môi :

-         Lần này, chúng ta nhất định phải tìm ra chân tướng trước khi quá muộn, không thể để mất mát xảy ra một lần nữa. Đội truy tìm Ngọc tứ hồn chính thức tái xuất.

Sango mỉm cười rạng rỡ. Vẻ đẹp của cô sau bao năm ngày càng mặn mà. Xem ra cô cũng rất hứng thú với chuyến phiêu lưu mới này. Bản thân cô vốn dĩ là một người diệt yêu mạnh mẽ và ưa mạo hiểm nhưng tình yêu đối với người đàn ông trước mặt và lũ trẻ đã khiến bản chất năm nào bị đẩy lùi xuống dưới. Dường như thời gian quá dài trở thành người vợ đảm đang, người mẹ tuyệt vời đã khiến cô hoàn toàn biến đổi thành một người phụ nữ ôn nhu hoàn toàn xa lạ. Nay nghe Kagome tuyên bố Sango lại cháy bùng lên một ngọn lửa tưởng như đã rụi tắt từ đâu mang tên tuổi thanh xuân. Cô vội vã quay vào trong nhà chỉ mất vài giây đã cầm chắc Phi lai cốt sau lưng dõng dạc :

-         Được, tôi đem tụi trẻ sang nhờ Kaede bà bà chăm sóc. Chúng ta nên khởi hành càng sớm càng tốt, phải không Miroku ?

Trông bộ dạng phấn khích rõ ràng của Sango, Miroku không nén được tiếng cười khổ. Anh vỗ vai cô khích lệ mà mặt nhăn như bị rách :

-         Được, được chúng ta đi thôi.

-         Khoan đã !

Giọng nói đanh thép vang lên. Bốn đôi mắt lần lượt tập trung vào người phát ra âm thanh đó cau mày.

-         Em cũng sẽ đi cùng với mọi người. Chuyện này ... chuyện này .... Em muốn có thể một lần giải quyết cho xong. Món nợ với Naraku, ân tình của Kikyou và ranh giới đúng sai em muốn chứng minh cho Rin thấy.

Kohaku nắm chặt nắm đấm dằn xuống bàn. Ánh mắt trẻ thơ năm nào giờ đã thay bằng con ngươi sáng trong đầy quyết đoán. Inuyasha nhìn sang Sango và Miroku. Anh biết họ lo lắng nhất điều gì. Hơn nữa, chuyến đi này anh cũng muốn Kohaku ở lại làng bảo vệ Keade bà bà và lũ trẻ. Naraku tái sinh, tai họa đi kèm và những thủ đoạn bẩn thỉu của hắn thật sự khiến anh không thể yên tâm ra đi tìm câu trả lời. Miroku hắng giọng :

-         Kohaku, nghe anh này ..

-         Không – Sango cắt ngang lời chồng mình – Kohaku sẽ đi cùng chúng ta trong cuộc tìm kiếm này. Em hãy mau chuẩn bị đi.

Câu nói của Sango gây chấn động mạnh cho mọi người. Miroku nhìn vợ một cách khó hiểu nhưng anh tin vào quyết định của cô. Kagome nhíu mày, xoáy sâu ánh nhìn vào Sango cố tìm ra một lý lẽ thích hợp :

-         Sango, cô chắc chứ ? Kohaku cần an toàn trước Naraku. Thằng bé đã trải qua quá nhiều biến cố và đau khổ. Gin, Yuri và Lee cũng cần sự bảo bọc của cậu chúng.

-         Chị Kagome, em đã trưởng thành rồi. Keade bà bà sẽ lo tốt cho lũ trẻ. Chị đừng quên, chỉ cần Rin ở đấy, mức độ an toàn của lũ trẻ sẽ được đảm bảo ở mức cao nhất – thoáng chốc nụ cười chua chát lướt qua khuôn mặt tuấn tú của Kohaku – Người đó tuyệt đối không để bất cứ thế lực nào làm tổn thương cô ấy và những gì cô ấy đang bảo vệ.

Sango gật đầu, đặt tay lên vai em trai như muốn truyền thêm cho cậu sức mạnh và lòng tin tưởng :

-         Kohaku nói đúng. Nó đã trưởng thành và giờ nó cần chứng minh nó có khả năng nắm giữ số mệnh của mình. Kohaku, hứa với chị em không chỉ bảo vệ mọi người mà nhất định còn phải tự bảo vệ mạng sống của mình. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào nhất định phải sống sót quay trở về với Gin, Yuri và Lee.

-         Được, em hứa.

Tất cả đều mỉm cười. Họ tin ngày tươi sáng sẽ lại đến. Bất kể biến cố gì đang xảy ra chỉ cần họ bên nhau, một lòng yêu thương và tin tưởng chuyện gì cũng có lối thoát. Shippou nhanh nhảu phát lệnh :

-         Mọi người nhanh chóng thu xếp công việc của mình đi. Ba tiếng sau có mặt tại cổng làng, chúng ta sẽ xuất phát về hướng Tây – cung điện của Inu Kimi.

Inuyasha nhìn Shippou với ánh mắt coi thường không giấu diếm :

-         Nhóc con như ngươi mà cũng dám đi hay sao ? Nói cho ngươi biết đừng có làm vướng chân ta cũng đừng có mè nheo bám riết Kagome đấy.

Shippou tức giận đến mức xù lông. Nó nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mặt Inuyasha thách thức :

-         Hừ, Inuyasha ngươi quá coi thường ta rồi. Đợi khi gặp Naraku ta sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại của Hồ yêu. Ba năm qua tu luyện của ta đã đạt đến thành tích thần sầu rồi.

-         Nghe ghê gớm quá nhỉ ? Lúc đó đừng có tè ra quần đầy nhé.

-         Ngươi còn dám cười nhạo ta ?

-         Thì sao nào ?

Kagome phải nhanh chóng chen vào giữa hai người, gượng cười giảng hòa :

-         Haizzz, được rồi được rồi. Nếu còn ở đây cãi nhau thì hai người sẽ không kịp chuẩn bị gì đâu. Shippou em phụ Sango mang lũ trẻ đến chỗ Rin rồi bảo cô bé chuẩn bị cho chị ít thuốc trị thương và phục hồi nhé – đoạn cô quay sang Inuyasha bằng ánh mắt cảnh cáo – Anh còn dám ở đây lớn tiếng, mau đưa em về nhà thu dọn đồ đạc.

Inuyasha và Shippou tạm thời đình chiến nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau tóe lửa. Kagome thở dài thật không hiểu hai vị yêu quái đáng kính này bao giờ mới bỏ được cái tính trẻ con hấp tấp động chút là đả kích châm chọc nhau. Nhưng rồi cô lại nở một nụ cười tươi tỏa sáng như ánh mặt trời. Chính sự ngây thơ và vui vẻ của họ đã xua đi bầu không khí căng thẳng ban nãy, đồng thời sức sống tràn trề khắp quanh đây. Mỗi người một việc. Họ sẽ bận rộn đây.

Hào Quang và Ám Vân cuối cùng cũng đã đến được điểm cần đến. Trái ngược với tưởng tượng của hai người, cung điện rộng hàng trăm dặm không có lấy một bóng người. Nơi nguy nga lỗng lẫy là đại bản doan của yêu quái tiếng tăm miền Tây nhưng lại không vương chút yêu khí nào. Kikyou và Narku thận trọng bước từng bước chậm trền nền đá hoa cương, mắt căng ra hết cỡ, không ngừng quan sát. Họ giống như đang đi trên một lớp băng mỏng, sợ rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng sẽ bị thụt  xuống hồ nước lạnh giá đến chết người.

Ánh sáng chói lòa vụt đến, mùi hương thoang thoảng thanh tao. Trước mặt Kikyou và Naraku là một người phụ nữ tóc trắng dài ngồi trên chiếc ngai lớn. Mặt sau là nhung lụa mặt trước ngọc nạm châu khắc vô cùng rực rỡ. Trên người bà ta bộ Kimono hồ điệp lấp lánh đẹp mê hồn. Vầng trán điểm thêm ấn ký mặt trăng cao ngạo. Môi đỏ rực như màu hoa đỗ quyên kỳ bí nhếch lên. Inu Kimi với phong thái thần thánh, vẻ mặt bỡn cợt nhìn người lạ xâm nhập cung điện của mình một cách thản nhiên :

-         Hai ngươi làm cái quái gì vậy ? Giờ này mới vác được cái xác đến đây khiến ta chờ muốn dài cả cổ. Dù sao ta cũng đã gần ngàn tuổi, việc này đúng là khiến ta có thêm vài nếp nhăn quanh mắt.

Kikyou ôn tồn hỏi Inu Kimi :

-         Chờ ? Vậy bà biết chúng tôi sẽ đến ?

Inu Kimi phát ra tiếng cười vô tư trong trẻo nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Bà ta lôi trong kimono ra một viên đá đen tuyền tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, đung đưa trước mặt :

-         Thứ các ngươi muốn không phải đây sao ? Nếu muốn ta sẽ cho hai ngươi.

Naraku nhíu mày, nhếch miệng cười nhạt thếch. Hắn là yêu quái còn lại gì mấy lời nói sáo rỗng này. Naraku nghiêng đầu tạo thành một góc nhìn thú vị :

-         Thật sự là muốn thì sẽ được ?

Inu Kimi nhíu mày trước ánh mắt toan tính của người đối diện. Ma đầu Naraku ư ? Ngày xưa hắn xưng hùng xưng bá trong yêu giới làm đảo lộn nhân gian, ngay cả con trai Sesshomaru của bà cũng bị cuốn vào vòng chiến Ngọc Tứ Hồn đó nhưng vẫn không dám bén mảng đến cung điện của bà. Ngày nay, chỉ là một thân xác con người yếu ớt vậy mà dám đến đây thách thức Inu Kimi. Quả thật là khiến người ta cảm thấy kích thích từng tế bào. Inu Kimi không nhìn hai người, ánh mắt vẫn xoáy sâu vào viên đá đen tuyền, miệng hơi nhếch không hiểu rõ đang cười hay khinh bỉ. Đột nhiên, Inu Kimi đứng bật dậy, ném viên đá về phía Naraku, môi không hé nhưng giọng nói lại vang vọng cả một vùng rộng lớn :

-         Có bản lĩnh thì cứ đến.

Naraku không ngần ngại phi người lên cao, đưa tay bắt lấy viên đá minh đạo. Tiếc rằng làn da con người mỏng manh vừa chạm đã như phải bỏng, nóng rực cả lòng bàn tay. Naraku nghiến chặt răng cố giữ viên đá. Có điều nỗi đau như xé da xé thịt, tựa như hàng nghìn chiếc kim sắc nhọn xuyên sâu vào từng tế bào khiến phản xạ cơ thể buông tay. Naraku giật lùi lại, nhíu mày liếc nhìn bàn tay gần như chín đỏ. Inu Kimi trông vậy chỉ thích thú cười ma mãnh :

-         Thế nào Naraku ? Nhà ngươi cầm không nổi ?

Kikyou không nói không rằng, dùng linh lực truyền vào linh châu Mineko áp chặt lấy bàn tay Naraku. Hắn không nhìn cô, chỉ lặng lẽ tiếp nhận nguồn sức mạnh tái tạo ấy. Vết thương của Naraku trong chớp mắt đã khép miệng, lớp da đầy lên hồi phục như ban đầu. Chứng kiến sức mạnh kỳ lạ đó, Inu Kimi chỉ khẽ nghiêng đầu quan sát. Bà ta dùng một chiếc moko trắng nhẹ nhàng rời khỏi ngai ngọc của mình đáp xuống bên cạnh viên đá Minh Đạo. Bàn tay trắng nõn nhặt viên đã từ dưới đất thoải mái tung hứng như không hề để ý đến hai con người trước mặt :

-         Sức mạnh ấn tượng đấy.

Kikyou kết ấn, giọng nói không trầm không vang, đều đều đến vô cảm :

-         Cảm ơn. Nhưng ta không muốn làm bà ấn tượng, ta muốn bà giao cho ta viên đá Minh Đạo.

Inu Kimi cười lớn :

-         Không phải ta đã nói rồi sao Kikyou, có bản lĩnh thì cứ đến. Viên đá vô dụng này ta không giữ.

Một lần nữa viên đá được vứt về phía Kikyou. Cô toan giơ tay nắm lấy thì bị kéo giật trở lại. Là Naraku, hắn không muốn cô bị bất cứ thương tổn nào. Vết thương do viên đá Minh Đạo vừa gây ra cho hắn thật sự vượt quá giới hạn chịu đau của con người. Rất nhanh, ánh mắt Kikyou nhìn thẳng vào hắn rồi lạnh lùng thoát ra khỏi sự khống chế.

Viên đá quá khổ nằm chênh vênh trên tay Kikyou lại bắt đầu nóng lên giống như tảng sắt đỏ thiêu đốt da thịt cô. Kikyou nín thở, điều hòa linh lực, sức mạnh của linh châu Mineko đang chống lại viên đá hồi phục vết thương. Một bên tàn phá một bên tái tạo. Dường như giằng xé dai dẳng mãi không thôi. Kikyou vẫn kiên quyết không buông tay, hơi cúi đầu che đi đôi môi mỏng đang mím chặt. Sức mạnh của Mineko tuy có thể át chế được sự hủy diệt của đá Minh Đạo nhưng lại rút đi linh lực của Kikyou nhanh đến bất ngờ. Sức mạnh tuôn ra ào ạt giữa hai bên chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Naraku tranh thủ quan sát tình thế trận chiến. Mặc dù hiện giờ có thể nói là ngang tài ngang sức không ai chịu ai nhưng hắn cảm nhận được nguồn linh lực siêu cấp của Kikyou đang yếu dần đi. Ngược lại, Inu Kimi lại vô cùng ung dung, nguồn yêu khí mạnh mẽ dường như không có giới hạn. Yêu lực của Naraku vốn dĩ lại đối lập với linh lực của Kikyou nên không thể tương hỗ cô đối phó với viên đá Minh Đạo. Vậy cách duy nhất là tấn công vào chân thể Inu Kimi. Hắn cần cắt đứt nguồn yêu khí cung cấp cho viên đá Minh Đạo. Kikyou thật sự không thể kéo dài lâu hơn nữa. Naraku dùng chướng khí hộ thân, nhanh chóng dồn hết yêu khí thành một thanh kiếm sắc bén vô hình lao thẳng về phía người phụ nữ :

-         Ma kiếm nhất chưởng.

Inu Kimi khẽ liếc mắt cười khẩy, trong chớp mắt đã dịch chuyển đến góc trời khác.

Ầm..m..m....

Tiếng gạch đá đổ nát cùng tiếng thở hắt nhè nhẹ của Naraku. Hắn chỉ cần đánh trúng một đòn, một đòn thôi là có thể cứu được Kikyou. Inu Kimi phe phẩy tay áo như bỡn cợt người đối diện :

-         Ngươi tuyệt vọng đến mức muốn đánh chính diện với ta sao, Naraku. Được thôi, lại đây. Coi như hôm nay Kimi ta giãn gân giãn cốt. Vận động nhiều một chút cũng rất tốt cho việc dưỡng nhan của ta.

Naraku nắm chặt một bên tay, ánh mắt chuyển dần sang màu đỏ, đôi lông mày nhíu lại :

-         Inu Kimi, bà cho rằng ta đánh không trúng bà.

-         Vậy ngươi thử đánh trúng ta đi.

Dứt lời, bóng dáng trắng bạc nhạt nhòa của Naraku và bộ xiêm y lộng lẫy của Inu Kimi rượt đuổi khắp bầu trời tựa như ngôi sao xẹt. Tốc độ di chuyển chóng mặt của hai người khiến cho kẻ bên ngoài không thể nào quan sát kỹ càng trận đấu. Thứ duy nhất để biết được trận đấu đang ngày càng gay cấn chính là tiếng đổ vỡ của những tòa thành và mặt đất rung chuyển dữ dội.

Kikyou cảm nhận được những luồng linh lực cuối cùng của mình. Đôi chân bắt đầu phản xạ run rẩy như đứng không vững. Cô ngước nhìn lên bầu trời nơi Naraku đang chiến đấu. Vốn dĩ hai người họ có thể nhẹ nhàng tìm kiếm các đại khí giới khác rồi từ từ thu phục linh châu, gia tăng sức mạnh. Song vì cô, vì sự ích kỷ của cô mà khiến tình hình ngày càng xấu. Bản thân cô đang dần suy kiệt không nói làm gì, Naraku cũng bị buộc đối phó trực diện với đại yêu quái mạnh như Inu Kimi.

Tiếng nổ xé tai một lần nữa lại vang lên. Một bóng trắng rơi thẳng xuống nền đất khiến khói bụi mù mịt che kín cả tầm nhìn. Inu Kimi lơ lửng trên cao, yêu khí bao quanh người tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng chói mắt hoàn toàn khác với yêu lực của yêu giới. Kikyou hốt hoảng hét lên :

-         Naraku, cẩn thận.

Inu Kimi giơ tay lên cao triệu hồi luồng yêu khí mạnh mẽ dứt khoát đập xuống :

-         Lôi thần công !!!

Nam nhân nhỏ bé nằm bệt dưới đất kịp được thức tỉnh bởi giọng nói của Kikyou bèn cố thân phi lên cao tránh tia sét đầy uy lực giáng xuống vậy mà vẫn chậm hơn nửa nhịp. Cả người Naraku bị đánh bật, văng mạnh về phía chân Kikyou. Cô kìm nén cơn đau bỏng rát nơi bàn tay cúi xuống nắm chặt bả vai hắn :

-         Naraku ! Naraku ! Ngươi sao rồi ?

Naraku đưa tay quệt tơ máu quanh miệng, nặn ra một nụ cười méo mó :

-         Không sao. Kikyou, cố gắng chịu đựng, ta sẽ kết thúc bà ta sớm thôi.

Inu Kimi nghiêng mình cười ngặt nghẽo trên không, nét mặt đùa cợt nhưng ánh mắt tóe ra tia nhìn gai người :

-         Kết thúc ta ? – Inu Kimi tiếp tục phát ra tràng cười man rợ - Ngươi còn không xem trên người ngươi có bao nhiêu vết thương. Naraku, ngàn năm tích lũy yêu lực của ta lẽ nào lại là hữu danh vô thực.

Kikyou nhìn những vết thương chằng chịt trên người Naraku càng cảm thấy tội lỗi dâng trào. Máu ứa từ cơ thể hắn nhưng lại như cứa vào tim cô. Do cô, tại cô, vì cô mà hắn phải chịu đựng như vậy. Cô chợt phát hiện ra Naraku ma mãnh thường ngày khi đối diện với cô thật sự ngốc nghếch đến không tưởng.

Lúc này, Naraku đã đứng được dậy, tay ôm ngực đang chảy máu không ngừng. Mùi tanh nồng đặc sánh bao trùm cả không khí. Hắn nhếch môi bất cần, mười ngón tay từ từ đan vào nhau :

-         Inu Kimi ta vốn dĩ chỉ định cắt đứt nguồn yêu lực bà cung cấp cho đá Minh Đạo. Nhưng xem ra bà ép ta phải làm như thế này rồi.

Nét hoảng hốt hiếm thấy lướt nhanh qua khuôn quý phái của Inu Kimi. Bà nheo mắt nhìn nam nhân đứng không vững dưới chân mình. Hình bóng hắn thật nhỏ bé nhưng sức mạnh và ý chí của hắn quả thật đã vượt qua đối thủ của bà một bậc. Inu Kimi thu dần yêu lực, ánh hào quang cũng theo đó mà mờ nhạt đi :

-         Naraku, ngươi muốn tự sát sao ? Cấm thuật đó chưa chắc đã ăn nhằm với ta. Đây cũng không phải lần đầu tiên ta thấy nó.

Naraku lại cười. Mặc dù toàn thân hắn đầy máu, áo quần tả tơi nhưng khí chất ngùn ngụt bốc lên lại như đang chiếm phần thắng :

-         Ta và lũ yêu quái tầm thường đó không thể đánh đồng. Inu Kimi, chúng ta cùng cược một ván đi. Ván này, ta cược cả tính mạng ta.

Kikyou trừng mặt nhìn hắn :

-         Naraku, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.

Naraku lắc đầu dứt khoát :

-         Khi quyết định đến đây ta đã cược vận mệnh của cả nhân gian này. Nhưng hơn cả ta cược cả nỗi đau và sinh mạng của cô vào đấy. Thế nên ta nhất định sẽ không thua bà ta.

Ánh sáng vàng ngày càng tắt lịm, Inu Kimi thận trọng :

-         Naraku, ngươi không hối hận ? Cấm thuật không phải thứ để đùa.

Hắn chỉ cười, ánh mắt dịu dàng vạn phần nhìn Kikyou :

-         Vì nhân gian của Naraku ta, ta tuyệt đối không hối hận. Inu Kimi ta tới đây.

Kết ấn hoàn tất cả người hắn phát ra thứ ánh sáng tím ma mị chết chóc. Gân xanh nổi cộm trên khuôn mặt tuấn tú. Đôi môi bị bầm khẽ lẩm nhẩm :

- Cửu âm yêu lực ! Nhập !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro