chương 19-20
CHƯƠNG 19: LÀ ANH SAO 2?
“Oh… Sehun à… Cậu chưa về sao?”_Luhan mở cửa thì thấy Sehun đang đứng bên bàn ăn…
Sehun đau lòng nhìn người con trai nhỏ bé trước mắt mà kìm nén cảm xúc muốn ôm cậu thật chặt…
“Sehun ah… Cậu sao à?”_Luhan xua tay trước mặt Sehun… “Ơ...”
Luhan bị Sehun ôm vào lòng ngạc nhiên... “Sehun ah... Cậu bị sao vậy?”
Luhan ngỡ ngàng vì thấy ấm nóng rơi trên cổ mình. Oh Sehun mà cậu biết luôn là người lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng ép buộc người khác theo ý mình... chứ không phải người yếu đuối ôm lấy câu khóc như vậy...
“Sehun ah... Có chuyện gì có thể nói cho tôi biết mà...”_Luhan đẩy nhẹ người anh.
“Tiểu Lộc ngốc...”_Sehun bật cười vì bộ dáng lo lắng của Luhan... “Để em ôm anh tý không được sao?”
Luhan giật mình nhìn người con trai cao lớn hơn cậu cả cái đầu đang nhéo má mình, cậu giật mình... Vì câu nói của Sehun... Vì có người gọi cậu như thế... Vì có người gọi cậu “Tiểu Lộc...”.
“Thế...”_Luhan không dám nói tên của nhóc...
“Tiểu Lộc... Tiểu Lộc... Thế Huân của Tiểu Lộc đây...”_Sehun nhìn cậu lắp bắp thì lại ôm cậu trong lòng.
“Thế Huân... Ngô Thế Huân...”_Luhan nói run rẩy.
“Đúng vậy... Ngô Thế Huân của Tiểu Lộc đây...”_Sehun chẳng buông cậu ra mà gật gật đầu.
Luhan như muốn ngã khụy, cậu đã bao lần tưởng tượng nhóc sẽ gọi tên cậu. Tưởng tượng cậu và nhóc gặp nhau sẽ như thế nào, nhóc sẽ thay đổi ra sao... Hay thậm chí tưởng tượng nhóc sẽ quên cậu, sẽ nói không nhớ Lộc Hàm... Nhưng cậu không thể tưởng tượng nhóc ngày đó lại là Sehun, hai con người khác nhau hoàn toàn, lại không ngờ lại trong hoàn cảnh này. Một nhóc con nững nịu hay mè nheo với một người bá đạo, lạnh lùng… Haiz.
“Tiểu Lộc...”_Sehun cọ cọ cằm vào mái tóc của Luhan. Anh biết cậu sẽ ngỡ ngàng như anh mà... “Nếu Huân không nhặt được nhật ký của Tiểu Lộc thì anh sẽ mãi không nói cho em là anh đang đợi Thế Huân sao?”
Luhan không nói... Cậu không biết nói gì... Chính xác là cậu vẫn chưa tiếp nhận thông tin về Ngô Thế Huân đang đứng trước mặt cậu.
“Tiểu Lộc... Thế Huân xin lỗi vì đến bây giờ mới tìm được anh, Huân xin lỗi vì đối xử không tốt với anh...”
“Sehun ah... Cậu là Huân?”_Luhan nói trong vô thức.
Sehun gật đầu khiến Luhan bất giác rơi lệ... Cuối cùng ngày này đã đến, cậu đã tìm được Huân rồi...
“Tiểu Lộc à... Sao khóc vậy... Tiểu Lộc, Huân xin lỗi...”_Sehun lóng ngóng lau nước mắt cho cậu.
Luhan càng khóc to hơn, cậu ôm chầm lấy Sehun... Cứ khóc, khóc cho bao nỗi ấm ức chất chứa bao năm nay, cho thời gian bao năm cậu nhớ nhóc...
“Tiểu Lộc, nín đi nào...”_Sehun đẩy nhẹ cậu ra rồi cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt bầu bĩnh mà đau lòng.
“Hức... hức...”_Luhan nấc cục ngại ngùng đẩy anh ra.
Sehun tự mỉm cười rồi kéo Luhan lại gần bàn ăn. Để tự phạt mình nên Sehun đã tự nấu ăn, nhưng dừng lại ở mức,... ừm... ừm... một bát mỳ...
“Huân tự nấu đấy...”_Sehun tự hào vì món ăn vô cùng đặc sắc mà mình làm được. Vì không có đi chợ nên anh không biết phải nấu gì ngoài mỳ cả.
Luhan ngượng ngùng, cậu vẫn chưa thể tự nhiên được khi phải ghép Sehun với Thế Huân lại làm một.
“Phụt...”_Luhan vừa gắp đũa đầu tiên đã phun hết ra.
“Cậu nói đây là mỳ sao?”_Luhan đang tự vấn xem lần trước là ai nấu? Không lẽ cùng một người mà lúc nấu ăn ngon hết sảy mà lúc lại không ra món gì vậy sao?
Mặt Sehun méo xệch... “Không ăn được sao? Đây là lần đầu tiên anh nấu mỳ đấy?”
Luhan định lắc đầu nhưng thôi, cậu trực tiếp đứng lên tiến tới nhà bếp: “Tôi nghĩ để tôi tự nấu...”. Luhan rất giỏi nấu mỳ nha.
“A... anh cũng nghĩ vậy...”_Sehun reo lên như bắt được vàng.
“Bây giờ cậu phải gọi tôi là Anh... hiểu chưa?”
“Ế... nhưng Tiểu Lộc vẫn thấp hơn Thế Huân mà...”_Sehun không chịu... Dù có lỗi, dù là Tiểu Lộc thì vẫn thấp hơn anh mà.
Luhan quét mắt nhìn Sehun rồi cậu lại vội quay mặt đi, thật sự, cậu chưa thể chấp nhận Sehun và Thế Huân lại là một người. Trong lòng vẫn có một chút vui mừng, một chút ngỡ ngàng, một chút lo lắng… Cậu đợi nhóc lâu như vậy, nhóc có đợi cậu không? Dù thế nào thì hãy để cậu ích kỷ một lần, để cậu bên nhóc đi, để cậu cứ mãi nghĩ rằng Thế Huân vẫn là nhóc của cậu đi.
“Được rồi, anh thì anh…”_Sehun xị mặt bước tới bếp chọt chọt vào nồi mỳ của Luhan… “Vậy từ bây giờ anh phải nuôi em…”. Thấy Luhan ngẩng lên nhìn phản bác thì Sehun tiếp luôn: “Ngày ấy anh hứa là tìm em cơ mà, bây giờ em tìm được anh thì anh phải nuôi em chứ…”
Luhan ngẩn người,… Đừng ai nói với cậu đây là Oh Sehun chứ… Cái giọng điệu như trẻ con này mà là Oh Sehun thì trên thế giới này chẳng có thằng đàn ông nào hết…
“Tôi không ngờ cậu lại có vẻ mặt này?”_Luhan thành thật nhận xét.
“Anh… Anh không được xưng tôi nữa…”_Sehun hờ hững ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Luhan mà thấy người trong lòng như cứng lại. Cảm giác được ôm đường đường chính chính thật thích.
Ừ thì anh thừa nhận đã ở chung nhà với Luhan rất lâu rồi, cũng ngủ chung một giường rồi nhưng chưa bao giờ hai người ôm nhau như thế này, chưa bao giờ động chạm gần gũi luôn ấy chứ. Sehun cười hắc hắc gian tà… Từ bây giờ anh có thể lấy cớ mà ôm được cậu rồi… anh là nhóc con Thế Huân chứ có phải Oh Sehun đâu… Hắc… Hắc…
“Sehun ah… Cậu không bỏ ra thì sao tôi nấu được…”_Luhan ngại ngùng không dám động đậy, chỉ có tiếng nói như muỗi kêu bên cạnh Sehun.
“Anh lại nói tôi rồi…”_Sehun dụi đầu vào hõm vai của cậu.
“Sehun ah, em có thể ra ngồi kia cho anh nấu không?”_Luhan sửa lại câu nói thì Sehun vui vẻ buông cậu ra rồi đi tới sopha ngồi khoanh chân đợi ăn.
Vâng! Sehun nhà ta định nấu mỳ cho Luhan nhưng rồi lại tới lượt Luhan phải vào bếp… Nên, Thôi thì lần sau anh cứ ngồi yên đợi ăn đi, đỡ tốn gói mỳ hỏng… Rốt cuộc, Sehun nấu ăn giỏi trừ món Mỳ gạo này..
“Nhìn anh ăn thì em no được à?”_Luhan chọc chọc vào bát mỳ, cậu không thể ăn mà cứ có ánh mắt nhìn mình chằm chằm như thế.
“Không, em thích nhìn anh…”_Sehun thật thà quá nhể. Chẳng biết ai đó ngày trước còn kêu Luhan biến đi cơ ấy…
Luhan nhìn người trước mặt rồi rút ra kết luận: “Đây là Thế Huân chứ không phải Oh Sehun… tuyệt đối không phải…”. Mà cậu cũng phải phục anh vì thay đổi tính cách nhanh tới mức cậu không thích ứng kịp.
CHƯƠNG 20: TỎ TÌNH NGỐC NGHẾCH
Ngày trước không biết Sehun là Thế Huân thì có thể ngủ cùng trên một giường nhưng bây giờ khác nha… Luhan ôm gối nhìn cái giường bị Sehun chiếm gần hết mà không biết làm sao. Cậu không thể ngủ sopha được, nhưng cái giường thì Sehun không cho ngăn đôi như trước nữa.
“Anh tắm xong rồi à… Lên giường đi em tắt điện…”_Sehun dụi đôi mắt lim dim ngái ngủ nhìn Luhan. Nhìn khuôn mặt đáng yêu thế này thì sao bảo anh là bang chủ cơ chứ… Anh em mà nhìn thấy cảnh này chắc phải suy nghĩ bầu lại người đứng đầu… Không thể một thằng nhóc dắt mũi được.
“À, ờ...”_Luhan giật mình trèo lên giường nằm sát mép bên này.
Sehun nhíu mày: “Anh nằm thế ngã đấy...” rồi lấy tay ôm eo cậu kéo vào lòng mình... “Ngủ ngon, Tiểu Lộc...”.
Luhan mở to mắt, anh ôm cậu như vậy thì sao ngủ được. Mọi người cứ hình dung xem, đợi một người mười mấy năm, mong chờ từng ngày từng phút.. Bây giờ lại được người đó ôm trong lòng như vậy... Thử hỏi sao mà ngủ được... Sehun ah, anh cũng phải thương cho trái tim nhỏ bé của Nai con chứ...
“Sao không ngủ?”_Sehun vẫn nhắm mắt mà cọ cọ vào mái tóc của Luhan.
“Anh...”_Cậu không biết nói sao? “Anh không ngủ được...”
“Mai phải đi học đấy...”_Sehun để Luhan úp mặt trong lồng ngực mình rồi vuốt lưng cho cậu dễ ngủ.
“Sehun ah... Cậu có thật là Ngô Thế Huân không?”_Luhan ngẩng lên nhìn.
Sehun chỉ biết gật đầu, câu này cậu hỏi không biết bao nhiêu lần từ tối tới giờ rồi... “Đúng vậy, Tiểu Lộc...”.
Luhan lấy hết can đảm hỏi: “Vậy sao em không quay lại tìm anh...”.
Sehun vuốt mái tóc của cậu hối lỗi: “Anh à, em xin lỗi... nói thật là em đã quên anh... hì hì...”.
Luhan ngóc đầu dậy, nhóc quên anh thật à... đúng mà, chỉ tại anh tự đa tình mà... Bất chợt, Luhan muốn khóc, đôi mắt long lanh, hạt nước sắp không chịu nổi sự gò bó mà phá ra ngoài.
“Nhưng giờ em đã nhớ ra anh, dù anh có giận em như thế nào thì cũng đừng mơ tưởng sẽ rời xa em...”_Sehun bá đạo ôm chặt người trong lòng. Anh không muốn là người lau nước mắt cho Luhan, anh muốn là người bên cậu mãi mãi, không để cậu rơi một giọt nước mắt nào… Sehun anh sẽ làm cho người anh yêu hạnh phúc, luôn nở nụ cười thôi…
“Em không nhớ tí nào về anh sao?”_Luhan lại nằm xuống nhưng vẫn không quên hỏi. Hôm nay cậu không muốn ngủ, chính xác là vui quá nên không ngủ được. Sehun của cậu có hơi khác xíu với ngày trước nhưng chỉ cần là Nhóc thì cậu luôn chấp nhận. Chỉ cần anh còn nhớ cậu là Tiểu Lộc thôi cũng được…
Sehun nâng gương mặt của cậu nên nói chậm rãi: “Không, em giận anh,... vì anh không tìm em nên em quên anh luôn...”. Thấy Luhan cụp mắt xuống, Sehun nghĩ cậu giận nên nhẹ nhàng nói tiếp: “Em mới chỉ có 5 tuổi thôi mà anh, tha lỗi cho Thế Huân đi mà, Huân sẽ không xa Tiểu Lộc nữa đâu...”.
Đúng rồi, Lộc Hàm chưa bao giờ thắng gương mặt nũng nịu của Huân mà... Năm tuổi thì sao đủ ký ức chứ… Nhiều lúc Luhan thấy mình trẻ con hết sức… Chấp nhặt với trẻ năm tuổi nha… Chỉ cần bây giờ có Thế Huân ở đây là được rồi.
“Được rồi, tha lỗi cho em đó...”_Luhan đẩy đầu của Sehun ra khỏi cổ mình rồi véo nhẹ lên chóp mũi.
“Hì hì, Huân yêu Tiểu Lộc nhất...”_Sehun vừa nói ra thì trái tim ai đó lỡ mất một nhịp.
“Huân yêu anh?”_Luhan lẩm bẩm lại câu nói như muốn giữ lại câu nói cho riêng mình vậy.
Nhưng Sehun nghe tiếng nha, anh ghé sát vào tai Luhan thì thầm: “Đúng vậy, em yêu anh, Tiểu Lộc, trước đây cũng vậy, bây giờ và sau này cũng vậy...”.
Luhan mỉm cười hạnh phúc, đây có phải tỏ tình không nhỉ? Luhan à… Đây là nơi dừng chân của cậu phải không?
“Em sẽ yêu anh bao lâu chứ? Sợ rằng chỉ…”
Luhan chưa kịp nói hết thì Sehun đã nuốt những lời đó lại… Anh không muốn Tiểu Lộc cứ nghĩ ngốc nghếch như thế… “Ngốc… Sehun này là ai chứ? Em không biết sẽ yêu anh bao lâu nhưng em hứa sẽ yêu anh cho tới khi anh quên em… Luhan, nghe cho rõ đây… Sehun sẽ không bao giờ buông tay anh ra lần nữa đâu…”.
Luhan rơi nước mắt, vì Sehun, vì hạnh phúc sau bao nhiêu năm cậu đánh đổi đi tìm… Cậu thật sự hạnh phúc… Sehun ah, em là hạnh phúc của anh.
_Hoàng Kin_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro