Phiên Ngoại 4 [MamUm] Phần 2: TIẾP NHẬN
Mấy ngày nay, Mam cảm thấy Um đang cố tình tránh né mình. Cảm giác ấy ngày càng rõ ràng đến mức làm cô không khỏi bất an. Mỗi lần Um ngồi trước laptop, chỉ cần cô bước đến gần, Um sẽ lập tức tắt màn hình, sau đó kiếm cớ rời đi. Trừ những lúc cần trao đổi công việc ở HOPE hay ăn cơm cùng nhau, hai người gần như không nói với nhau lời nào.
Sự lạnh nhạt ấy khiến Mam khó chịu đến tột cùng. Cô đã nhiều lần hỏi thẳng Um, nhưng chị chỉ lắc đầu, một mực phủ nhận, nói rằng không có gì cả. Nhưng Mam không thể tự lừa dối mình. Những hành động, thái độ của Um rõ ràng cho thấy chị đang cố giấu cô một điều gì đó.
Mam buồn bã đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Sau hôm ở Bangkok, cô đã nghĩ rằng Um đã chấp nhận tình cảm của mình. Khoảnh khắc Um hôn cô ngày hôm đó, Mam như thấy ánh sáng rực rỡ trong cuộc đời mình, như những bức tường vô hình giữa họ cuối cùng cũng được phá bỏ. Nhưng không ngờ, mọi chuyện còn tệ hơn cả trước đây.
Lúc trước, dù Um không thể hiện tình cảm rõ ràng, ít nhất chị vẫn không thờ ơ, lạnh nhạt với cô. Còn bây giờ, Mam cảm nhận rõ ràng từng khoảng cách ngày một lớn dần. Um đang xa cách cô, từng chút một.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Um ngồi một mình ở chiếc bàn cuối dãy, khuất trong góc quán với chiếc laptop quen thuộc. Mam từ bếp bước ra, ánh mắt ngay lập tức tìm đến bóng dáng của Um. Cô định tiến lại gần, muốn hỏi Um đang làm gì, nhưng rồi lại ngập ngừng. Mam sợ. Sợ rằng chỉ cần mình đến gần, Um sẽ lại đứng lên bỏ đi như mọi lần.
Mam khựng lại, đôi mắt vẫn dõi theo chị gái. Ánh mắt cô buồn bã, trĩu nặng tâm tư.
"Chào Khun Mam, hôm nay trông cô không được khỏe cho lắm? Sắc mặt tái nhợt quá."
Mam giật mình, hơi hốt hoảng quay lại. Cô nhận ra mình đã mải mê nhìn Um đến mức không để ý người khác đến gần. Sau khi trấn định, cô nhận ra người vừa lên tiếng là Arthit – một khách quen của HOPE. Anh thường lui tới quán và đã nhiều lần khen ngợi bánh của cô.
Mam nhanh chóng chắp tay chào lại, giữ thái độ lịch sự:
"Chào Khun Arthit. Tôi khỏe, cảm ơn khun đã quan tâm. Hôm nay khun không đi làm sao?"
Arthit là một người nghiện công việc, luôn bận rộn, nên việc thấy anh ở đây vào giờ làm việc khiến Mam không khỏi ngạc nhiên. Thường thì Arthit chỉ xuất hiện tại quán sau 5 giờ chiều, khi công việc của anh kết thúc.
Arthit khẽ mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng:
"Thật ra, hôm nay tôi đến đây là để gửi thiệp mời cho khun Mam. Công ty tôi sắp tổ chức một triển lãm thời trang, và tôi rất mong khun có thể đến tham dự."
Arthit rút từ túi áo ra một tấm thiệp mời trang trọng, đưa đến trước mặt Mam.
Mam hơi bất ngờ. Arthit đã biết cô học chuyên ngành thiết kế thời trang sau vài lần trò chuyện. Cũng có thể nói, anh có lý do cá nhân khi đặc biệt mời cô – không chỉ vì cô là một nhà thiết kế tiềm năng, mà còn vì anh cảm mến Mam từ lâu.
Mam không hay biết, ánh mắt của cô luôn khiến Arthit xao động.
Anh thích kiểu phụ nữ hướng nội, dịu dàng như Mam. Mỗi khi cô tập trung làm việc, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc của cô luôn mang theo một sức hút lạ thường. Là khách quen, Arthit thường ngồi ở một góc quán, quan sát Mam. Anh để ý rằng Mam có thói quen thất thần nhìn Um từ xa, ánh mắt cô lúc ấy tràn đầy cảm xúc, như đang dồn hết cả thế giới của mình vào hình bóng của chị gái.
Điều đó khiến Arthit vừa tò mò, vừa bị cuốn hút. Có điều gì đó ở Mam mà anh không thể diễn tả thành lời. Nhưng hôm nay, nhìn thấy vẻ mệt mỏi và đôi mắt buồn bã của cô, anh không kìm được mà muốn hỏi thăm, muốn an ủi cô. Dù anh không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cảm giác như Mam đang gánh nặng một nỗi niềm sâu kín.
Mam mỉm cười gượng gạo. Tâm trí Mam vẫn đang xoay quanh hình bóng của Um, người mà giờ đây dường như đang ngày một rời xa cô.
"Xin lỗi, nhưng có lẽ tôi sẽ không đi được," Mam nhẹ nhàng đáp, ánh mắt hơi cụp xuống. "Dạo này công việc ở HOPE khá bận rộn."
Mặc dù trong lòng rất thích, đặc biệt khi triển lãm thời trang là niềm yêu thích của cô, nhưng Mam không muốn tạo cơ hội quá thân thiết với một người lạ, nhất là khi trái tim cô vẫn luôn dành cho Um.
Arthit hơi ái ngại trước câu từ chối của Mam, nhưng anh không bỏ cuộc. Giọng nói chân thành của anh pha chút kiên nhẫn:
"Thật xin lỗi nếu tôi đường đột. Nhưng tôi nghĩ khun sẽ thích đấy. Lần này, celeb chính của show là siêu mẫu Lukkade. Cô ấy rất ít khi nhận show thời trang trong nước, nên tôi nghĩ, với một người học thiết kế như khun, chắc chắn đây sẽ là một dịp thú vị."
Mam khựng lại, ánh mắt bỗng sáng lên.
"Khun nói có cả siêu mẫu Lukkade sao?" Mam hỏi lại, giọng đầy bất ngờ.
Lukkade là siêu mẫu mà cô ngưỡng mộ từ lâu. Phong cách, thần thái và sự chuyên nghiệp của cô ấy là nguồn cảm hứng lớn trong hành trình học thiết kế của Mam.
"Đúng vậy," Arthit gật đầu, nở một nụ cười khích lệ. "Nếu khun Mam đi, tôi chắc chắn cô sẽ không thất vọng. Show bắt đầu lúc 20h30, và nếu không phiền, tôi có thể đến đón khun được không?"
Mam hơi chần chừ, cảm thấy lời mời nhiệt tình của Arthit có phần chu đáo quá mức.
"Vậy thì không tiện lắm," cô nói, cố giữ vẻ lịch sự. "Tôi sẽ tự mình đến đó."
Mam nhận lấy tấm vé mời từ tay Arthit, cảm giác vui vẻ hiện rõ trên gương mặt. Việc được tham dự một sự kiện có siêu mẫu Lukkade quả thực rất hấp dẫn, nhưng cô vẫn muốn giữ khoảng cách vừa đủ với Arthit.
Tuy nhiên, Arthit vẫn nhẹ nhàng thuyết phục:
"Không sao đâu, tôi chỉ tiện đường thôi. Với lại, khun từ nơi khác đến đây, Huahin về đêm có khá nhiều ngõ ngách khó đi. Tôi sợ khun sẽ gặp khó khăn khi tìm đường."
Mam trầm ngâm một lát, cân nhắc lời nói của Arthit. Cuối cùng, trước sự chân thành và hợp lý của anh, cô gật đầu đồng ý:
"Được rồi, nếu khun đã tiện đường thì tôi không làm phiền nhiều đâu."
Mam mỉm cười nhẹ, cảm giác phấn khích lấp ló trong lòng khi nghĩ đến buổi triển lãm tối nay. Cô biết rằng mình không thể bỏ lỡ cơ hội này. Được gặp siêu mẫu Lukkade và tham gia một sự kiện thời trang như vậy sẽ là nguồn cảm hứng lớn đối với cô.
——-
Mam bước tới chỗ Um, định là sẽ nói cho chị biết việc cô ra ngoài tối nay. Nhưng ngay khi cô vừa tới gần, Um đã lập tức đóng laptop lại. Hành động bất ngờ ấy khiến Mam khựng lại, ánh mắt cô thoáng hụt hẫng.
"Có... có chuyện gì sao?" Um lên tiếng, giọng điệu lắp bắp, ánh mắt lảng tránh. Gương mặt cô hơi đỏ lên, biểu hiện rõ ràng sự bối rối.
Mam nghẹn họng, không biết phải nói gì trước thái độ kỳ lạ của Um. Cảm giác như giữa họ ngày càng có một bức tường vô hình chắn ngang.
"Em chỉ muốn nói với chị là... tối nay em có việc ra ngoài thôi," Mam cố gắng giữ giọng bình thản, nhưng trong lòng không tránh khỏi sự buồn bã.
"Ok, đi sớm về sớm," Um đáp nhanh, rồi không đợi thêm, ôm chiếc laptop đứng dậy, bước vào phòng nghỉ, để lại Mam đứng đó với ánh mắt trĩu nặng thất vọng.
Mam nhìn theo bóng dáng Um khuất sau cánh cửa, ánh mắt đầy oán giận.
*Chị thậm chí còn không hỏi em đi đâu. Chị không quan tâm đến em nữa đúng không?*
Tối đến, Mam tự thưởng cho mình một chút phóng khoáng. Cô chọn một chiếc đầm body màu trắng, thiết kế vừa kín đáo vừa táo bạo. Chiếc đầm cổ cao ôm sát tôn lên đường cong quyến rũ của cơ thể, nhưng lại để lộ toàn bộ phần lưng trần mịn màng và hai cánh tay thon thả, khiến cô trông đầy lôi cuốn.
Mam đứng trước gương, khẽ vuốt tóc, một nụ cười mơ hồ nở trên môi. Cô không thường ăn diện như thế này, nhưng tối nay, cô muốn thay đổi – muốn làm điều gì đó khác biệt, không chỉ để giải tỏa cảm xúc bức bối trong lòng, mà còn để tìm lại chút tự do, thoải mái cho bản thân.
Cô định vào phòng nói với Um rằng cô đi ra ngoài, nhưng khi nghĩ lại thái độ lạnh nhạt của chị vào buổi sáng, Mam liền ngừng bước.
"Không cần thiết." Mam tự nhủ, giọng nói thoáng chút cay đắng.
Mam bước ra cửa, vừa hay Arthit cũng đến.
Anh nhanh chóng bước xuống xe, lịch sự mở cửa cho cô. Nhưng khi Mam xuất hiện, ánh mắt Arthit bỗng khựng lại. Anh sững sờ.
Mam đẹp đến nghẹt thở.
Arthit chưa từng thấy cô trong trang phục như thế này. Bình thường, Mam luôn chọn những bộ quần áo đơn giản, nhẹ nhàng, phù hợp với phong cách kín đáo của cô. Nhưng tối nay, sự thay đổi táo bạo ấy khiến cô tỏa sáng rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.
*Mam thật sự rất đẹp* Arthit nghĩ thầm, ánh mắt anh vô thức dừng lại lâu hơn trên dáng vẻ của cô.
Thấy Arthit im lặng không nói gì, Mam thoáng bối rối. Cô liếc nhìn anh rồi cất lời, giọng có chút e dè:
"Khun Arthit thấy không đẹp hay sao?"
Arthit dường như vẫn chìm trong suy nghĩ, ánh mắt anh lơ đãng như đang đánh giá thứ gì đó rất đặc biệt. Mam chờ hồi lâu vẫn không thấy anh phản ứng, cảm giác ái ngại dần hiện lên trong cô. Chiếc váy này là do cô tự tay thiết kế. Đây cũng là lần đầu tiên cô mặc thử, và điều đó khiến cô hơi thiếu tự tin.
Huống hồ, người đang ngồi trước mặt cô lại là giám đốc một công ty thời trang. Ánh nhìn đầy chuyên môn của Arthit vô tình tạo nên áp lực mà cô không thể không cảm thấy.
Nghe Mam hỏi, Arthit như bừng tỉnh. Anh giật mình lắc đầu liên tục, giọng đầy chân thành:
"Không... không! Tôi thấy rất đẹp, thậm chí còn hơn cả đẹp. Chưa bao giờ tôi nghĩ một chiếc váy body đơn giản lại có thể cuốn hút đến thế. Bộ trang phục này là của nhà thiết kế nào vậy?"
Mam khẽ thở phào, cảm giác nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cảm ơn khun. Bộ này là tôi tự thiết kế," cô nói, giọng hơi ngập ngừng. "Chỉ là chưa từng mặc, nên có chút không tự tin."
Arthit tròn mắt ngạc nhiên, rồi gật đầu lia lịa, ánh mắt anh ánh lên vẻ thích thú:
"Thật sự rất quyến rũ và tinh tế. Tôi rất ấn tượng. Nếu được, tôi muốn hẹn một ngày nào đó để trao đổi thêm về các mẫu thiết kế của khun Mam. Chắc chắn sẽ có nhiều tiềm năng."
Mam tuy cảm thấy vui khi nhận được lời khen ngợi từ một người chuyên môn như Arthit, nhưng lời đề nghị bất ngờ này lại khiến cô không khỏi dè dặt. Cô khẽ mỉm cười, nhã nhặn từ chối:
"Chuyện đó mình bàn sau nhé. Giờ này nếu không đi, tôi sợ sẽ trễ mất."
Arthit hiểu ý, nhanh chóng mở cửa giúp Mam lên xe. Anh vẫn không thể giấu được sự ngưỡng mộ dành cho cô, không chỉ vì tài năng thiết kế, mà còn bởi nét duyên dáng tự nhiên của Mam.
Mam vừa bước vào xe, ở tầng hai Um ở cửa sổ nhìn xuống. Từ góc độ trên cao, Um nhìn thấy Mam bước vào xe của một người đàn ông lạ. Khoảng cách xa khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng hình ảnh Mam đi cùng người lạ lại khiến một cơn sóng cảm xúc nhẹ trào lên trong lòng Um.
Mam chưa từng nhắc đến chuyện này với cô.
Um tự nhủ có lẽ đó chỉ là một người bạn nào đó của Mam. Cô cố gắng không bận tâm, nhưng trong lòng vẫn le lói một chút cảm giác lạ lẫm – thứ cảm giác mà chính cô cũng không muốn thừa nhận. Um khẽ thở dài, quay người vào phòng, để lại ánh đèn xe xa dần khuất khỏi tầm nhìn. Việc cô muốn làm lúc này không phải nghĩ về Mam, mà là gọi điện cho Bungah.
Cầm điện thoại trên tay, Um lướt nhanh qua danh bạ rồi bấm gọi. Bungah là người duy nhất mà Um cảm thấy mình có thể hỏi về chuyện này.
Cô cần lời khuyên.
——-
Ở Pháp, Bungah và Tarn đang tận hưởng những phút giây hạnh phúc bên nhau.
Tuy nhiên, dạo gần đây, Tarn liên tục thúc giục Bungah về chuyện đăng ký kết hôn. Tarn mong muốn họ sớm có một gia đình trọn vẹn, với một đứa trẻ mang dòng máu của cả hai. Nhưng trái ngược với sự sốt sắng của Tarn, Bungah lại chần chừ, chưa thực sự sẵn sàng đối mặt với bước ngoặt lớn ấy.
Một buổi chiều yên ả, khi Bungah đang nằm dài trên sofa xem tivi, tận hưởng cảm giác thoải mái trong ngôi nhà nhỏ tại vùng ngoại ô nước Pháp, Tarn bất ngờ bước vào phòng, trên tay là một bó hoa hồng. Khuôn mặt Tarn đầy giận dữ, ánh mắt hầm hầm nhìn thẳng về phía chị.
"Bungah, chị nói đây là cái gì?" Tarn gần như gằn giọng.
Bungah quay đầu lại, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu khi nhìn thấy bó hoa trên tay Tarn. "Một bó hoa hồng Pháp, có gì đâu?"
Tarn nghiến răng, giọng cô đầy sự ghen tuông:
"Em biết đây là hoa hồng Pháp, nhưng ý em muốn hỏi là tại sao nó lại ở trước cửa nhà mình, lại còn được gửi cho chị?"
"Gửi cho tôi?" Bungah nhướn mày ngạc nhiên. Ở đất nước xa lạ này, sao lại có người tặng hoa cho cô được?
"Đúng! Bên ngoài chỉ ghi mỗi tên chị, còn trong tấm thiệp thì viết: For my dream. Chị nói xem, ai gửi chứ?"
Sự ghen tuông trong ánh mắt Tarn bùng lên. Cô biết Bungah xinh đẹp, quyến rũ, nhưng cô không thể chấp nhận việc có ai khác ngoài mình để ý đến chị.
Bungah nhìn bó hoa một thoáng, rồi chẳng mấy bận tâm, tiến đến ôm lấy Tarn từ phía sau. Cô biết rõ tính tình của Tarn, nếu không dỗ dành em ngay lúc này, tối nay chắc chắn sẽ không yên thân.
"Tôi thật sự không biết gì cả. Mỗi ngày đều ở bên cạnh em, làm sao tôi biết có ai ngoài em chứ?" Bungah khẽ dụ dỗ, giọng điệu dịu dàng như đang trấn an một đứa trẻ.
Thấy Bungah chủ động lấy lòng, Tarn nguôi giận đi phần nào, nhưng sự khó chịu vẫn chưa tan hết.
"Nếu chị không ra ngoài trêu ghẹo ai, thì làm sao lại có hoa gửi về tận nhà?" Tarn hỏi, ánh mắt vẫn dò xét.
Bungah nhún vai, vẫn giữ giọng trêu chọc:
"Tôi thề với em, tôi không biết gì hết. Tôi đang rất chăm ngoan làm phu nhân của em mà, đúng không?"
Nói rồi, cô cố tình nhũi đầu vào người Tarn, như một chú mèo nhỏ muốn làm nũng.
Tarn nghe vậy thì mỉm cười, cuối cùng cũng buông bỏ bó hoa xuống. Cô vòng tay ôm lấy Bungah, cúi xuống hôn lên trán chị, rồi nhẹ nhàng cọ mũi mình vào mũi chị, giọng nói mang theo chút hờn dỗi:
"Em không thích người khác lấy lòng chị. Em không muốn bất kỳ ai ngoài em làm điều đó."
"Một mình em, tôi còn chưa đủ phiền sao? Tôi chỉ có mình em thôi," Bungah đáp, giọng vừa trêu chọc nhưng đầy dịu dàng.
Nói xong, Bungah chủ động cúi xuống tìm đôi môi của Tarn. Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu nhanh chóng trở nên sâu sắc, mang theo bao nhiêu khao khát bị kiềm nén. Tarn vốn đã nóng nảy mấy ngày nay, bởi chu kỳ của Bungah đến, khiến cô không thể chạm vào chị. Nay được Bungah chủ động, cô lập tức không kiểm soát được nữa.
Tarn nhanh tay tháo bỏ chiếc váy của Bungah, đôi môi cô tìm đến đôi hồng đào của chị, nhẹ nhàng chiếm lấy. Bungah khẽ rùng mình, hơi thở trở nên gấp gáp, bám chặt lấy Tarn như bám lấy một chiếc phao cứu sinh giữa cơn sóng.
Đúng lúc cả hai đang chìm trong cảm xúc, điện thoại của Bungah vang lên.
"Tarn... tôi... tôi có điện thoại..." Bungah cố gắng lên tiếng, nhưng giọng nói của cô đứt quãng bởi những khoái cảm mà Tarn mang lại.
Mặc dù bực bội khi bị cắt ngang, nhưng Tarn biết Um rất ít khi gọi cho cô và Bungah. Nếu lần này gọi, chắc chắn phải có chuyện quan trọng. Cô cố kiềm nén cảm xúc, miễn cưỡng buông Bungah ra.
Bungah vội vàng cúi xuống nhặt chiếc váy vừa bị quăng dưới sàn, mặc lại chỉnh tề. Sau khi điều chỉnh hơi thở, cô cầm lấy điện thoại, giọng nhẹ nhàng:
"Chị nghe đây, Um."
Ở đầu dây bên kia, Um im lặng một lúc lâu.
Cô cầm điện thoại, lòng bối rối không biết phải mở lời thế nào. Chuyện này quá khó nói. Cô cần sự giúp đỡ, nhưng cảm giác ngượng ngùng làm mọi lời nói tắc nghẹn nơi cổ họng.
"Em có chuyện gì sao? Hay HOPE xảy ra chuyện? Có khó khăn gì cứ nói với chị." Giọng Bungah đầy lo lắng, như sợ em gái gặp phải chuyện gì nghiêm trọng.
"Em... thật ra... à... cái đó..." Um ấp úng, giọng nhỏ dần.
Bungah nhíu mày, hoàn toàn không hiểu Um đang muốn nói gì. "Em nói gì chị không hiểu? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
"Em... em..." Um ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra:
"Em muốn hỏi chị... chị với Tarn... ai nằm trên?"
Ly nước vừa đưa đến miệng Bungah lập tức bị phun hết ra ngoài. Cô sặc đến đỏ cả mặt, ho khan liên tục.
"Chị... em hỏi chuyện đó để làm gì?" Bungah lắp bắp, giọng đầy sửng sốt.
Cô không bao giờ nghĩ Um – người luôn tỏ ra nghiêm túc, thậm chí có phần ngại ngùng về chuyện tình cảm – lại hỏi cô một câu táo bạo như vậy.
Ở đầu dây bên kia, Um lại càng bối rối hơn. Nhưng cô biết mình cần phải nói ra. Giọng cô nhỏ dần, như thể sợ cả thế giới nghe thấy:
"Thật ra... em với Mam... chúng em... Mấy nay em đã lên mạng xem qua, thì biết rằng giữa nữ nhân với nữ nhân cũng có thể... có thể có chuyện đó. Nhưng em không có kinh nghiệm. Người ta nói nếu không làm đối phương thoả mãn, thì rất dễ dẫn đến chia tay... Em nghĩ chị có nhiều kinh nghiệm nên mới gọi hỏi chị..."
Um nói xong mà mặt đỏ bừng, gần như không dám thở. Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ đến chuyện thân mật giữa hai người phụ nữ, nên việc này với cô hoàn toàn xa lạ và đầy ngượng ngùng.
Nghe Um nói, Bungah cũng không biết nên khóc hay cười. Nhưng cảm giác rằng Um đang thực sự nghiêm túc khiến cô không nỡ từ chối.
Bungah hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh, dù chính cô cũng đang đỏ mặt:
"Em chỉ cần làm theo sự mách bảo của trái tim thôi. Ai nằm trên không quan trọng. Quan trọng là cả hai hiểu và yêu thương nhau..."
Cô ngừng lại một chút, trán lấm tấm mồ hôi. Nói ra chuyện này với em gái đúng là một thử thách không nhỏ.
"Thật ra..." Bungah lúng túng, ngập ngừng. Chuyện này rất khó nói. Lần duy nhất cô "chủ động" trong mối quan hệ với Tarn đã là chuyện của rất lâu trước đây. Bây giờ mà nói thẳng ra, thì thật đáng xấu hổ.
"Đa phần là Tarn chủ động... Chị chỉ 'làm được' đúng một lần. Em... em có thể dùng tay hoặc miệng... hoặc nếu cần, em có thể lên mạng tìm xem phim về LGBT. Chắc sẽ giúp được em."
Bungah thở phào nhẹ nhõm sau khi nói ra mấy lời đó. Cảm giác như vừa hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi.
Um lắng nghe, mờ mịt hiểu được phần nào lời của Bungah. Cô lí nhí cảm ơn chị và không quên chúc Bungah cùng Tarn có một chuyến đi vui vẻ.
Sau khi tắt điện thoại, Um ngồi yên một lúc lâu, vẫn không thể hết ngượng ngùng. Nhưng cô biết mình cần học hỏi.
Lấy hết can đảm, Um mở laptop lên và tìm kiếm những bộ phim về LGBT như lời Bungah gợi ý. Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm một việc lén lút như thế này.
Căn nhà yên ắng chỉ có một mình, nhưng Um vẫn không dám mở âm thanh lớn. Cô vừa xem vừa hồi hộp, mặt đỏ bừng khi màn hình chiếu đến những cảnh "cao trào" giữa hai nhân vật nữ chính.
Đến đoạn cao trào của bộ phim thứ năm, Um chịu không nổi nữa, vội tắt máy.
Hơi thở cô gấp gáp, mặt đỏ rực vì ngại. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại có thể... táo bạo đến thế.
.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm. Um rời phòng, bước xuống bếp, rót một ly nước lạnh để bình ổn lại tâm trạng. Nhưng mỗi lần nhớ lại hình ảnh trong phim, mặt cô lại đỏ bừng, không biết phải làm sao để ngừng cảm giác lúng túng trong lòng.
"Thật không dễ dàng chút nào..." Um lẩm bẩm, lòng vừa xấu hổ vừa tràn đầy cảm giác mới mẻ mà cô chưa từng trải qua.
"Sao Mam vẫn chưa về nhỉ?" Um lầm bầm, ánh mắt không rời chiếc đồng hồ treo tường.
Mam chưa bao giờ đi ra ngoài buổi tối mà không nói rõ. Lúc trưa, do mải lo việc tìm hiểu mà cô cũng quên hỏi Mam đi đâu, với ai. Bây giờ, khi kim đồng hồ đã chỉ gần nửa đêm, Um bắt đầu thấy bất an.
Cô định bấm điện thoại gọi cho Mam, thì đột nhiên nghe tiếng xe dừng ngoài cổng. Chờ đợi hơn 5 phút nhưng Mam vẫn chưa vào. Tò mò và lo lắng, Um bước ra cửa nhìn ra ngoài.
Hình ảnh trước mắt khiến Um khựng lại.
Mam đứng trước cổng, khoác hờ chiếc áo vest của Arthit trên vai, nụ cười tươi tắn trên môi. Cô đang trò chuyện cùng Arthit, cả hai trông vô cùng thân thiết. Um cắn môi, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
Mũi cô hơi cay, như men ghen âm thầm bốc lên từng chút. Cô nhận ra Arthit – anh ta là khách quen của HOPE, người mà Mam thỉnh thoảng có trò chuyện xã giao. Nhưng từ khi nào họ trở nên gần gũi đến mức này?
Mam, đang nói chuyện vui vẻ về buổi triển lãm với Arthit, bỗng cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh từ đâu đó. Theo phản xạ, cô quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Um.
Đôi mắt đỏ hoe của Um nhìn chằm chằm về phía cô. Ánh mắt ấy vừa giận dữ, vừa tổn thương, như muốn trách móc nhưng lại không thốt thành lời. Mam khẽ run người.
Um lập tức quay đi khi thấy Mam nhìn lại. Cảm giác nhói lên trong lồng ngực khiến cô chán ghét bản thân mình.
Nó giống hệt cảm giác lần trước, khi cô bắt gặp Mam cùng với chồng cũ của mình. Lúc đó, cô nghĩ rằng mình phẫn nộ vì yêu chồng, vì cảm giác bị phản bội. Nhưng giờ đây, cũng là Mam – chỉ khác người đàn ông đi cùng, cô vẫn cảm thấy nỗi đau tương tự.
Thì ra... thì ra cô đã để ý Mam từ lâu mà không nhận ra...
Suy nghĩ ấy làm mặt Um nóng bừng. Cô xấu hổ với chính mình, vội quay người trở về phòng, bỏ mặc Mam đứng bên ngoài.
Mam nhìn thấy bóng Um quay lưng rời đi, cô hốt hoảng đến nỗi không kịp chào Arthit. Cô vội vàng cởi chiếc áo vest trên vai, trả lại cho anh, lí nhí một lời cảm ơn rồi bước nhanh vào nhà.
"Để tôi tự vào, khun về cẩn thận." Mam nói vội, rồi chạy thẳng vào nhà, không để ý ánh mắt khó hiểu của Arthit dõi theo mình.
Vừa bước vào, Mam nghe tiếng cửa phòng Um đóng mạnh lại. Âm thanh ấy vang lên như một hồi chuông cảnh báo, khiến lòng Mam như thắt lại.
Cô bước lên cầu thang, dừng lại trước cửa phòng Um, nhưng không dám gõ. Mam đứng đó hồi lâu, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa như thể đang cố nhìn thấu cảm xúc của người bên trong.
Lòng cô rối bời, nửa vui nửa sợ.
Um, chị ghen phải không? Chị để ý em, đúng không? Chị không chán ghét em nữa, đúng không?
Nhưng cùng lúc, nỗi bất an len lỏi vào tâm trí cô.
Nhưng nếu chị ghen, liệu chị có hiểu lầm giữa em và Arthit không?
Mam khẽ cắn môi, tay định đưa lên gõ cửa, nhưng rồi lại do dự. Cô không biết mình nên làm gì để xoa dịu cảm xúc của cả hai.
Cánh cửa phòng Um vẫn đóng chặt, im lìm, nhưng lại như đang thì thầm hàng ngàn suy nghĩ trong lòng Mam. Cô đứng đó, đấu tranh với chính mình, chờ đợi một tín hiệu từ người chị mà cô yêu thương hơn cả bản thân mình.
Mam ngồi dựa vào tường trước cửa phòng Um, đôi mắt mệt mỏi khép hờ. Cả buổi tối, cô dằn vặt, muốn gõ cửa nhưng lại sợ. Sợ rằng nếu phá vỡ khoảng cách lúc này, Um sẽ giận hơn, hoặc tệ hơn, là không muốn nhìn mặt cô nữa.
Trong phòng, Um cũng không hề yên ổn. Qua hồi lâu vẫn không thấy Mam lên tiếng hay bước vào phòng giải thích, cô càng bực bội. Ngọn lửa tức giận trong lòng như được thổi bùng thêm.
"Có phải Mam không quan tâm mình nữa không?"
Ý nghĩ ấy cứ xoáy sâu trong đầu Um, khiến tâm trạng vốn đang hỗn loạn càng thêm khó chịu. Mấy ngày nay, cô đã cố gắng hết sức để tìm hiểu, thậm chí lén lút học những điều mình chưa từng nghĩ tới, chỉ để chuẩn bị cho mối quan hệ của hai người. Vậy mà giờ đây, Mam lại xuất hiện cùng một người đàn ông khác, khoác áo của anh ta, cười nói vui vẻ.
"Cái gì mà không có mình là không sống nổi? Miệng thì nói yêu mình, nhưng quay lưng đi lại vui vẻ với người khác. Dối trá... từ đầu đến cuối đều là dối trá..."
Um ôm bụng tức giận, trằn trọc không thể ngủ nổi. Một phần vì tâm trạng rối bời, một phần vì tối chưa ăn gì, giờ đây dạ dày cô bắt đầu đau âm ỉ.
Không chịu nổi nữa, Um đứng dậy, định xuống bếp tìm gì đó để ăn tạm. Nhưng vừa mở cửa phòng, cô sững người.
Mam đang ngồi tựa lưng vào tường, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trên người Mam vẫn là chiếc váy trắng ôm sát, lưng trần nổi bật dưới ánh đèn mờ. Gương mặt khi ngủ của Mam toát lên vẻ kiều mị, quyến rũ một cách tự nhiên. Um khẽ siết tay, nén cơn giận đang bốc lên.
Ăn mặc như vậy ra ngoài với đàn ông, em giỏi lắm.
Ném một ánh nhìn lạnh lùng về phía Mam, Um quyết định bỏ mặc cô, bước xuống cầu thang.
Thật ra, ngay khi Um mở cửa, Mam đã tỉnh. Nhưng cô cố tình nhắm mắt, chờ xem phản ứng của chị. Mam chỉ muốn thử lòng Um một chút, muốn biết liệu chị có quan tâm đến mình hay không.
Thế nhưng, phản ứng của Um lại hoàn toàn ngoài dự đoán. Um lạnh lùng bỏ đi, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Mam ngồi đó, cả người cứng đờ. Một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập trong lòng. Cô nhận ra, thử lòng một người yêu mình có thể là con dao hai lưỡi – và giờ đây, chính cô là người bị bỏ lại.
Mam lồm cồm ngồi dậy, không chịu được sự im lặng ấy nữa. Cô chạy theo Um, hy vọng được giải thích, dù chỉ một chút.
Nghe tiếng bước chân Un biết Mam chạy xuống cầu thang Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cầm ly nước lạnh uống chậm rãi để trấn tĩnh tâm trạng.
Mam dừng lại trước mặt Um, ánh mắt lo lắng, đôi môi mấp máy như không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô cất giọng, mang theo sự hối lỗi:
"P'Um... em với Arthit thật ra không có gì. Chị đừng hiểu lầm..."
Nhưng câu nói ấy chỉ khiến ngọn lửa trong lòng Um cháy mạnh hơn.
Kêu thẳng tên người ta, cả kính ngữ cũng không có, mà nói là không có gì? Em tưởng tôi ngốc sao?
Um nghĩ thầm, lòng đầy chua xót. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Cô không muốn Mam biết rõ tâm tư của mình.
Cô đặt ly nước xuống bàn, nhìn Mam thêm một giây cũng không. Vẻ mặt cô hoàn toàn lạnh lùng, xa cách.
Mam hoảng hốt khi thấy Um không đáp lại, mà chỉ né sang một bên, bước qua cô. Um không muốn nghe lời giải thích của cô.
"P'Um!" Mam gọi khẽ, giọng mang theo sự hoang mang. Nhưng Um không dừng lại. Cánh tay Mam khẽ run lên, như muốn giữ lấy Um, nhưng lại không đủ can đảm.
Mam cắn môi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên. Cô biết mình đã sai, biết sự nóng nảy, thử thách vừa rồi đã phản tác dụng. Nhưng nếu không giải thích, liệu Um có tha thứ cho cô không?
Chị giận, có phải vì chị để ý em không? Nếu chị ghen, thì sao chị lại không chịu nghe em nói?
Mam tự trách mình, rồi tự hỏi: Nếu tiếp tục bị Um bỏ mặc, liệu trái tim cô có chịu nổi hay không?
Mam chạy theo, nắm chặt lấy tay Um, lòng cô tràn ngập lo lắng. Cô biết rằng nếu không giải thích rõ ngay lúc này, mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn.
"Chị đi đâu vậy?" Mam thốt lên, ánh mắt sợ hãi khi thấy Um không hướng về phòng mà đang bước ra cửa chính.
Um hất tay Mam ra, ánh mắt lạnh lẽo như phủ một lớp băng. Cảm giác khó chịu trong lòng Um đã lên đến đỉnh điểm, và cô không muốn tay của Mam – bàn tay vừa nắm tay một người đàn ông khác – chạm vào mình.
"Buông tay... Tôi không muốn thấy em nữa," Um lạnh lùng nói, giọng đầy sự xa cách.
Câu nói ấy vang lên, giống hệt lần Mam đến tìm Um để giải thích chuyện trước kia.
Mam cắn chặt môi, tim cô như vỡ ra từng mảnh. Nhưng cô biết rằng nếu buông tay ngay lúc này, cô sẽ không bao giờ có cơ hội giữ lấy Um nữa.
"Chị muốn phán tội tử hình, thì ít nhất cũng phải cho người ta một cơ hội giải thích chứ?" Mam gào lên, giọng nghẹn ngào, nước mắt đã trực trào ra.
Um khựng lại. Nhưng sự giận dữ và tổn thương trong lòng cô vẫn lớn đến mức không thể xoa dịu ngay lập tức. Cô quay đầu nhìn Mam, ánh mắt đầy lạnh lùng:
"Tôi không muốn nghe gì cả. Em không cần phải giải thích."
Nhưng Mam không lùi bước. Cô biết rằng lần này, mình không thể im lặng nữa.
"Tại sao chị lại có thái độ như vậy hả? Em đã làm gì sai sao?" Mam bước lên một bước, giọng run rẩy, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
"Em nói yêu chị, chị không đồng ý. Em chăm sóc chị, chị lại bảo không muốn hiểu lầm. Chị lúc nào cũng như gần như xa với em. Chị biết em không buông được chị, nhưng chị vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách với em.
Mấy ngày nay, chị cứ né tránh em, không thèm nhìn em. Nhưng bây giờ, khi em ra ngoài với người khác, chị lại nổi giận. Chị nói đi, rốt cuộc chị muốn em phải làm gì?"
Nói đến đây, Mam không thể kìm nén nữa. Cô ngồi sụp xuống sàn, nước mắt lăn dài trên má. Đây là lần đầu tiên cô khóc lớn trước mặt Um, và cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy mình bất lực đến vậy.
Um đứng đó, cả người cứng nhắc. Những lời của Mam như từng nhát dao đâm vào trái tim cô. Tại sao cô lại nổi giận? Từ đầu đến giờ, cô và Mam chưa từng xác định điều gì. Mam ra ngoài với người khác, tại sao cô lại thấy khó chịu đến vậy?
Cô nhíu mày, lòng ngổn ngang không thể tìm được câu trả lời.
Sau một lúc im lặng, Um khẽ nói, giọng nghèn nghẹn:
"Chị... chị không biết tại sao lại nổi giận. Chỉ là... khi thấy em đi cùng người khác, chị cảm thấy rất khó chịu. Tâm trạng chị không vui, và chị không hiểu tại sao..."
Cô ngừng lại, ánh mắt lạc vào khoảng không như tìm kiếm một lời giải thích cho chính mình.
"Em không quan tâm chị, em vui vẻ với người khác... nhưng... chị cũng không hiểu mình muốn gì nữa..."
Mam ngước lên, ánh mắt vẫn đỏ hoe nhưng tràn đầy hy vọng. Cô thấy sự bối rối trong mắt Um, sự chân thật trong lời nói của chị.
Mam lau nước mắt, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh:
"Chị không cần phải hiểu ngay bây giờ. Nhưng ít nhất hãy nói với em... chị có để ý em không? Chị có quan tâm em không? Chỉ cần một câu trả lời thôi..."
Um cúi đầu, nhìn Mam, đôi mắt ngập tràn mâu thuẫn. Cô sợ phải đối diện với câu trả lời ấy, nhưng cũng biết rằng, cô không thể tiếp tục trốn tránh nữa.
Một lúc sau, Um khẽ gật đầu, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:
"Có..."
Mam sững người, nước mắt lại bắt đầu rơi. Nhưng làn này không phải là vì uất ức, mà là vì hạnh phúc.
"Chị không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào," Um nói tiếp, giọng vẫn ngập ngừng. "Nhưng đúng là chị có để ý em... có quan tâm em. Và... khi thấy em với người khác, chị thấy rất... khó chịu."
Mam đứng dậy, bước lại gần Um, nhẹ nhàng nắm lấy tay chị. Lần này, Um không hất tay ra, chỉ đứng yên nhìn sâu vào mắt Mam.
Nghe những lời Um nói, Mam càng chắc chắn rằng Um có tình cảm với mình. Nhưng cô cần nhiều hơn thế. Mam muốn ép Um phải thừa nhận, phải nói ra bằng chính lời của chị rằng chị thích cô.
Mam đưa tay quẹt đi nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại. Cô đứng đối diện với Um, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy chị, áp tai mình vào lồng ngực của Um. Giọng Mam nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên định:
"Nói cho em biết... lúc đó chị đang nghĩ gì?"
Um khẽ cắn môi, ánh mắt bối rối lẩn tránh. Cô đang nghĩ gì sao? Cô nghĩ đến việc muốn tách Mam ra khỏi người đàn ông kia, càng xa càng tốt. Cô nghĩ đến việc muốn kéo Mam về bên mình, giữ chặt lấy cô, không cho ai chạm vào. Nhưng những suy nghĩ ấy, cô không đủ can đảm để nói thành lời.
Mam cảm nhận được sự im lặng của Um, nhưng không để chị né tránh. Cô từ từ dẫn dắt, giọng nói nhẹ nhàng như một lời thì thầm:
"Có phải chị rất khó chịu không? Có phải chị cảm thấy giống như... đồ của mình bị người khác xâm phạm?" Mam khẽ nghiêng đầu, áp sát hơn vào ngực Um, nơi nhịp tim chị đang dồn dập. "Có phải chị muốn tách em ra khỏi người kia, rồi kéo em vào lòng... như bây giờ, đúng không?"
Từng lời của Mam, chậm rãi nhưng như từng nhát búa gõ mạnh vào tim Um. Tim cô đập nhanh hơn, mỗi nhịp như muốn tố cáo cảm xúc thật của mình. Mam mỉm cười thầm, cảm nhận rõ ràng sự gia tốc trong nhịp tim của chị.
"Những cảm giác đó..." Mam ngừng một chút, giọng cô dịu đi nhưng vẫn mang theo sự day dứt. "Chị có biết em đã phải chịu đựng chúng trong bao nhiêu năm hay không?"
Um sững người. Cô nhìn Mam, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, cảm giác như Mam đang kéo cô đối diện với một sự thật mà cô đã luôn trốn tránh.
Mam tiếp tục, giọng cô mang theo nỗi đau đã được kìm nén từ rất lâu:
"Em đã chịu đựng nó từ những người theo đuổi chị, những người bạn trai cũ của chị. Từ anh rể, và thậm chí... cả Bungah. Em đã chịu đựng đến mức có những lúc không thể thở nổi. Chị biết cảm giác đó là gì không?" Mam ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Um. "Đó là ghen. Là ghen tuông đến mức em ghét tất cả những ai ở xung quanh chị. Kể cả hơi thở của chị, em cũng chỉ muốn là của em."
Um sững sờ. Là ghen sao? Cảm giác ấy lạ lẫm đến mức khiến cô không thốt nên lời. Hơn bốn mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô nếm trải tư vị này.
Cô ngỡ ngàng nhìn Mam, rồi bất giác tự hỏi: Nếu chỉ mới vậy mà cô đã chịu không nổi, thì những năm qua, Mam đã phải cảm thấy thế nào?
Mam cảm nhận được sự lặng người của Um, nhưng cô không dừng lại. Cô lấy hết dũng khí của mình, cố gắng để giọng nói không run rẩy:
"Em nói ra không phải để trách cứ chị... Em chỉ muốn chị biết rằng, với em, chị là duy nhất. Chỉ có chị mới có thể điều khiển được cảm xúc của em, làm em đau lòng, cũng làm em hạnh phúc. Vậy còn chị? Chị đối với em là cảm giác gì?"
Mam ngừng lại, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô như muốn vỡ ra. Cô không dám động đậy, chỉ đứng yên chờ câu trả lời của Um.
Um cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ. Những lời Mam nói cứ vang vọng trong tâm trí cô, kéo cô vào một dòng chảy cảm xúc mà chính cô cũng không rõ là gì.
Sau một hồi lâu, Um từ từ đưa tay lên, ôm sát Mam vào người. Da thịt mát lạnh của Mam từ chiếc đầm hở lưng truyền đến tay Um. Cái ôm dịu dàng nhưng lại mang theo sự chở che và quyết tâm.
Cô hít sâu một hơi, như muốn gom hết dũng khí của mình. Rồi giọng cô khẽ vang lên, vừa nhẹ nhàng, vừa mang theo sự chắc chắn:
"Chị nghĩ là... chị yêu em."
Mam khựng người, đôi mắt tròn xoe nhìn Um, nước mắt chảy dài nhưng nụ cười lại sáng bừng trên môi.
Câu nói ấy, dù ngắn ngủi, nhưng đã xua tan hết những uất ức, nghi ngờ, và đau khổ trong lòng cô bấy lâu nay. Lời thừa nhận của Um chính là tất cả những gì cô khao khát nghe thấy.
Mam không nói thêm gì, chỉ siết chặt lấy Um, như sợ rằng nếu buông tay, chị sẽ biến mất khỏi cô mãi mãi. Lời tỏ tình của Um khiến lòng Mam dâng tràn cảm xúc mãnh liệt. Cô đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu, đến mức khi nó thực sự xảy ra, cô không thể tin đây là sự thật. Siết chặt vòng tay, Mam run rẩy, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp, mong manh đến mức một cử động nhẹ cũng có thể tan biến.
Nhận ra sự bất an trong vòng tay của Mam, Um nhẹ nhàng đẩy cô ra, ánh mắt chị trầm ngâm nhìn gương mặt đầy nước mắt của Mam. Từng đường nét trên gương mặt ấy như được khắc sâu vào tâm trí Um. Đôi mày mảnh khảnh khẽ nhíu, ánh mắt ngấn lệ ngập tràn hình bóng của cô, và đôi môi đỏ mọng như đang mời gọi... Những ký ức ở Bangkok chợt ùa về. Lần ấy, Um đã không kìm được lòng mình, nhưng lần này, cảm giác trong cô còn mãnh liệt hơn. Không chút do dự, Um nghiêng người, đặt một nụ hôn lên đôi môi của Mam.
Mam hơi giật mình trước sự chủ động của Um. Cơ thể cô khẽ run theo từng chuyển động mềm mại, ấm áp của đôi môi chị. Nếu lần trước, nụ hôn của Um còn mang chút ngập ngừng, thì lần này, nó là sự khẳng định – một sự khẳng định rằng cảm xúc giữa họ không chỉ là thoáng qua. Um từ từ tiến sâu hơn, khéo léo dùng lưỡi tách đôi môi của Mam, như muốn chiếm trọn những ngọt ngào từ cô. Mam ban đầu còn lúng túng, nhưng rất nhanh, cảm giác bùng cháy trong lòng đã khiến cô đáp lại nụ hôn ấy đầy mãnh liệt.
Mam chủ động đẩy nhẹ Um xuống sofa, nghiêng người áp sát, đôi tay vòng qua cổ chị như muốn khẳng định sự chiếm hữu của mình. Cô rời khỏi đôi môi Um, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng xuống vùng cổ trắng ngần, rồi trượt dần tới vành tai, nơi cô khẽ liếm nhẹ, khiến Um bất giác rùng mình. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp hơn, không gian như cô đặc lại chỉ với những cảm xúc mãnh liệt mà họ dành cho nhau.
Mam thì thầm bên tai Um, giọng nói dịu dàng nhưng đầy mê hoặc: "Chị có biết không? Mỗi đêm em đều mơ thấy em và chị thế này..."
Um khẽ rên lên một tiếng:
"Ưm..." cô không dám nghĩ đứa em gái ngây thơ của cô lại luôn nghĩ đến điều ngại ngùng này, không nói thành lời. Cảm giác vừa mới lạ vừa quen thuộc ấy khiến cô như bị cuốn trôi. Nhưng trong tâm trí Um, một chút lý trí vẫn còn sót lại. Cô chưa sẵn sàng.
Um nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay Mam, kéo khỏi người mình. Cô khẽ hít một hơi, nhìn Mam với ánh mắt đầy phức tạp. "Hôm nay chị "đến"...xin... xin lỗi em," Um lí nhí, cúi đầu, tránh ánh nhìn của Mam. Cô vội đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng khách, để lại Mam ngồi đó với cảm xúc ngổn ngang.
Mam nhìn theo bóng dáng Um khuất dần, một chút hụt hẫng thoáng qua, ở cùng nhau bao lâu làm sao không biết "bà dì" của chị là ngày nào chứ nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô biết Um cần thời gian. Cô hiểu rằng mối quan hệ này không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự chuẩn bị cả về tâm lý lẫn cảm xúc.
Mam tựa đầu vào sofa, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù không hoàn toàn trọn vẹn, nhưng hôm nay, cô đã nghe được điều mà cô chờ đợi bấy lâu. Mam mỉm cười dịu dàng. Cô biết, với Um, mọi thứ cần thời gian – và cô sẵn sàng chờ đợi, bởi vì người cô yêu là chị.
----
LẢM NHẢM
Mọi người nói xem ai "kèo trên" nào? 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro