Chương 4
Nhìn Tarn khóc đến đau lòng như vậy, Bungah chỉ muốn bước tới ôm em vào lòng, an ủi và xoa dịu như bao lần trước đây. Nhưng ý nghĩ ấy chợt khựng lại khi chị nhận ra, giờ đây, Tarn đã có cuộc sống riêng, sự nghiệp ổn định, mọi thứ đã đâu vào đấy. Cô yêu Tarn sâu đậm đến nhường nào, nhưng liệu cô có quyền ích kỷ làm xáo trộn cuộc sống của em một lần nữa? Trái tim "già nua" của cô đã chịu quá nhiều tổn thương, nếu lần này họ quay lại bên nhau và Tarn lại rời xa, Bungah sẽ phải đối mặt ra sao?
Nghĩ đến cảnh Tarn rời bỏ mình không lời từ biệt, chỉ để lại một nỗi trống vắng kéo dài ba năm, Bungah thấy tim mình như thắt lại. Phải chăng Tarn chưa bao giờ thật lòng yêu cô, buông tay dễ dàng như vậy? Cơn sóng cảm xúc trào dâng, nhưng trong phút giây ấy, đôi mắt Bungah dần trở nên trầm tĩnh. Đôi tay đưa ra định ôm lấy Tarn chợt dừng lại, khựng lại giữa không trung.
Chứng kiến sự ngập ngừng ấy, trái tim Tarn chùng xuống, nỗi sợ hãi lấp đầy ánh mắt. Cô chưa bao giờ thấy Bungah nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo đến vậy.
Bungah từ từ thu tay về, mím chặt môi như để kiềm nén cảm xúc, rồi khẽ cất lời, giọng chị nhẹ nhàng nhưng lại như dao cứa vào lòng Tarn.
"Ba năm trước là em tự ý rời bỏ tôi, em chọn cách lẩn tránh. Bây giờ chúng ta gặp lại, cũng chỉ là vô tình em đi ngang qua nơi này, không phải vì em quay về tìm tôi. Tôi không muốn em khó xử nên chỉ thuận theo ý em thôi."
Lời nói của Bungah nhẹ nhàng, bình thản nhưng thấm đẫm sự đau đớn. Mỗi từ chị thốt ra như từng mũi dao đâm thẳng vào trái tim Tarn. Bungah nói đúng; tất cả đều là quyết định của cô, cô có tư cách gì để chất vấn chị? Nhưng làm sao cô có thể buông tay khi đã gặp lại Bungah, khi đứng trước người cô yêu thương nhất?
"Bungah... em... năm đó... em chỉ muốn chị được hạnh phúc. Em không muốn vì mình mà gia đình chị phải tan vỡ, nên... nên em đã chọn rời đi..." Giọng Tarn nghẹn ngào, cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả những nỗi dằn vặt đeo bám suốt ba năm qua. "Bungah, em... em xin lỗi... là lỗi của em... là em đã để chị chờ đợi lâu đến vậy..."
Tarn nhìn Bungah, đôi mắt đẫm lệ, chứa đầy sự hối hận và khao khát. Cô biết mình đã sai, biết rằng chẳng gì có thể bù đắp được khoảng thời gian đã mất, nhưng cô sẽ không rời đi thêm lần nữa.
Tarn nghẹn ngào nói tiếp:
"Bungah, xin chị nghe em nói... Lúc đó em không có gì cả. Em không thể bảo vệ chị, không thể cho chị một cuộc sống đầy đủ. Nhưng bây giờ khác rồi. Giờ em đã đủ khả năng để lo cho chị, cho cuộc sống của chúng ta. Chị hãy tha lỗi cho em, cho em một cơ hội để chúng ta làm lại từ đầu, được không?" Tarn nắm chặt lấy tay Bungah, ánh mắt khẩn cầu, hy vọng được bù đắp cho chị.
Nhưng Bungah chỉ lắc đầu, ánh mắt đầy tổn thương. "Là em không tin tôi, không tin vào tình yêu của chúng ta. Em rời đi mà không nói với tôi một lời, không một lời hứa hẹn, không một lần quay đầu. Em đã tự buông bỏ tình yêu của chúng ta... Em nghĩ tôi còn bận tâm đến gia đình ấy sao? Em nghĩ tôi cần một cuộc sống giàu sang sao?"
Mỗi lời Bungah thốt ra như từng mũi dao đâm sâu vào lòng Tarn, làm cô nghẹn lại, không thể bật ra một tiếng khóc nào. Tim cô như bị ai đó bóp chặt, đau đớn không sao diễn tả được.
"Em nói muốn tôi hạnh phúc, nhưng em có biết hạnh phúc tôi cần là gì không? Thứ tôi mong đợi không phải là sự bảo bọc, không phải là vật chất. Tôi chỉ cần một người yêu tôi thật lòng, một người đủ dũng cảm ở lại bên tôi. Vậy mà... em đã bỏ tôi lại."
Tarn run rẩy, nhìn Bungah với ánh mắt cầu xin, nhưng dường như từng lời của chị đã phá tan mọi hy vọng của cô. Bungah im lặng một lúc, rồi nói tiếp, giọng như vỡ ra trong từng chữ.
"Nếu em đã quyết tâm rời bỏ, thì đừng bao giờ trở lại. Em nói muốn tôi hạnh phúc, vậy bây giờ em đã toại nguyện rồi, đúng không? Hãy về đi. Sau này nếu có gặp lại, coi như chúng ta chưa từng quen biết. Tôi không muốn hận em." Bungah nói dứt khoát, giọng chị bình tĩnh đến đau lòng. Cô không muốn cho Tarn biết rằng mình và Pana đã ly hôn, bởi trong thâm tâm, chị nghĩ rằng, nếu Tarn không đủ dũng cảm ở lại bên mình từ đầu, thì những lời giải thích giờ đây còn có nghĩa lý gì?
Dứt lời, Bungah quay người, không để Tarn kịp nói thêm, chị bước nhanh về phía phòng nghỉ. Cánh cửa vừa khép lại, Bungah như sụp đổ, ngồi khuỵu xuống sàn, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu tuôn trào. Chị che miệng, cố ngăn tiếng nức nở, sợ rằng Tarn có thể nghe thấy, sợ rằng mọi nỗ lực giữ khoảng cách sẽ tan biến trong phút giây yếu lòng này.
Mỗi lời chị nói với Tarn không chỉ đâm vào trái tim em, mà còn xé nát chính trái tim chị. Bungah cảm thấy như bị dày vò giữa yêu thương và giận dữ, đau đớn vì cả yêu lẫn hận. Càng yêu Tarn bao nhiêu, chị lại càng giận em bấy nhiêu. Điều duy nhất chị khao khát là một người sẵn sàng ở bên mình, yêu mình một cách bình dị và trọn vẹn. Vậy mà, phải chăng yêu thương đó, bình yên đó, là thứ quá đỗi xa vời đối với chị?
Tarn ngồi thẫn thờ, từng lời Bungah nói cứ vang vọng trong tâm trí, như những nhát dao xé nát lòng cô. Cô không thể trách chị, vì chính cô là người đã chọn rời xa, đã để lại chị với những tổn thương sâu sắc. Là cô bỏ đi, là cô để chị chịu đựng nỗi đau suốt ba năm trời—vậy cô lấy quyền gì mà khóc lóc ở đây, mà mong chị tha thứ?
Gắng lấy lại chút bình tĩnh, Tarn đứng dậy, bước tới cánh cửa phòng Bungah. Đôi tay run rẩy định gõ cửa, nhưng rồi lại chần chừ. Cô không dám. Cô chỉ biết đứng đó, ánh mắt đau đáu nhìn vào cánh cửa, hy vọng mong manh rằng chị sẽ mở ra, rằng chị sẽ để cô nói hết lời xin lỗi chưa kịp thốt. Nhưng đáp lại cô chỉ là một sự im lặng nặng nề, một khoảng không tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể bên trong không còn gì ngoài sự trống rỗng.
Tarn thở dài, biết mình không còn lý do gì để níu kéo nữa. Bàn tay từ từ buông xuống, ánh mắt trở nên mệt mỏi. Cô tự nhủ mình nên trở về Bangkok, để Bungah không còn phải khó xử, không còn phải đối diện với người đã làm tan nát trái tim chị. Nghĩ đến hình ảnh chị và Pana bên nhau, có lẽ giờ đây Bungah đã hạnh phúc với một cuộc sống ổn định, một gia đình trọn vẹn—điều mà cô từng không thể mang lại cho chị.
Với trái tim tan nát và bước chân nặng nề, Tarn quay người, tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối cô đặt mình vào cuộc đời của Bungah, lần cuối cùng cô phải bước đi, dù vẫn còn yêu thương chưa kịp bày tỏ.
Vội vàng ra cửa Tarn đã đụng trúng phải Um từ ngoài vào.
"Úi...." Um mất thăng bằng nhìn về phía người đụng phải mình.
Chưa kịp xin lỗi người mình vừa đụng phải Tarn bất ngờ thấy Um
"Sao cô lại đến đây?" Um lạnh lùng lên tiếng
Nghe lời nói không thiện cảm kia Tarn biết Um đã phần nào biết chuyện của chị và cô.
"Xin lỗi P'Um, em đến để cảm ơn chị lần trước giúp em nhưng....không ngờ lại gặp Bungah ở đây"
"Không cần cảm ơn. Từ nay cô đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi là được" Nghe Tarn nói đã gặp Bungah Um gấp muốn chết. Cô bỏ mặc Tarn đi nhanh vào cửa. Lần trước gặp Tarn Bungah buồn mất mấy ngày lần này mặt đối mặt cô không biết tâm trạng của Bungah còn tồi tệ đến mức nào.
--
Nhìn quanh không thấy Bungah đâu, lòng Um bắt đầu dấy lên nỗi lo lắng. Cô cất tiếng gọi, giọng đầy sự sốt ruột.
"Bungah, chị đang ở đâu?"
Nghe tiếng Um, Bungah vội mở cửa phòng nghỉ. Vừa nhìn thấy Bungah với gương mặt đẫm nước mắt, đôi vai run rẩy trong sự đau khổ, Um lập tức bước nhanh đến, ôm chặt lấy chị trong vòng tay.
"Em ấy... em ấy đã đến đây, Um. Chị... chị đã làm tổn thương em ấy..." Giọng Bungah nghẹn lại, không ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi. Chị tự trách mình, nỗi đau chồng chất khi không chỉ đau lòng vì Tarn, mà còn vì chính những lời chị nói ra.
Um vuốt nhẹ lưng Bungah, giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy sự xót xa. "Em đã thấy cô ấy rồi, chị đừng khóc nữa. Có em ở đây rồi... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chị đừng nghĩ gì buồn nữa, có được không?"
Um cảm nhận được nỗi đau sâu kín của Bungah, và lòng cô tràn ngập cảm thương. Cô nhớ lại những ngày mình bị chồng và em gái phản bội, không một ai bên cạnh. Lúc này, khi thấy Bungah trong sự đau đớn tột cùng, Um càng thấy thương chị nhiều hơn.
Trong lúc Bungah và Um đang đắm chìm trong những tâm sự riêng, không ai nhận ra rằng Tarn đã quay lại.
Tarn chỉ muốn trở vào lấy chiếc túi xách mà cô đã vô tình bỏ quên trên sàn. Nhưng khi bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô như vỡ vụn. Hình ảnh Bungah đang được Um ôm chặt trong vòng tay, vẻ đau khổ của chị và sự an ủi dịu dàng của Um—tất cả hiện lên rõ ràng, tràn ngập sự thân thiết và ấm áp.
Tarn đứng lặng, không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy, trái tim cô dần chìm sâu hơn vào nỗi tuyệt vọng. Những lời Bungah nói khi nãy đã như từng nhát dao làm tổn thương cô, nhưng cảnh tượng này lại là đòn chí mạng. Hình ảnh hai người trước mặt chỉ khiến Tarn thêm suy sụp. Cô nhớ lại câu nói sắc lạnh của Um: "Từ nay, cô đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa."
Tarn thấy lòng mình chao đảo, nỗi mơ hồ phủ kín tâm trí. Cô không còn biết mình thuộc về đâu, không còn biết liệu có còn chỗ cho mình trong trái tim người mà cô từng yêu thương hết mực. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ thấy mình lạc lõng, như kẻ đứng ngoài cuộc đời của chính người cô yêu, không còn đường quay lại.
--
Trên đường trở về Bangkok, Tarn lái xe như người mất hồn, những hình ảnh và lời nói của Bungah, của Um, cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô. Đau đớn và mơ hồ, nhưng bỗng dưng một ý nghĩ lóe lên khiến cô vội vã thắng gấp, tay siết chặt vô lăng để trấn tĩnh lại.
Cô bắt đầu suy xét lại mọi chuyện từ lúc đặt chân đến Huahin, từ lúc cô được "chị gái của Um" giúp đỡ. Một chuỗi câu hỏi và nghi ngờ dần dần hiện lên, như thể cô đang tỉnh dậy từ một giấc mơ dài.
"Không đúng... Nếu người mình nhìn thấy ở cửa sổ là Bungah, thì làm sao chị có thể có mặt ở Huahin để giúp mình được? Và nếu Bungah thực sự hạnh phúc bên Pana, vậy tại sao chị lại đến đây, mở một tiệm bánh nhỏ này làm gì? Chắc chắn hai người đã có chuyện, nên chị mới tìm về nơi này, tìm kiếm một cuộc sống mới..."
Tarn ngẫm nghĩ sâu hơn, từng chi tiết bắt đầu sáng tỏ. "Còn chị Um... sao chị ấy lại có thể thân mật với Bungah như vậy chứ? Bungah nào có em gái, và thái độ của chị ấy khi gặp mình rõ ràng là khó chịu. Là vì sao?"
Từng mảnh ghép như được nối lại, giúp Tarn nhận ra điều mà trước giờ cô đã bỏ lỡ. Cô như người vừa tỉnh ngộ, trái tim dần bừng lên hy vọng, xua tan nỗi tuyệt vọng.
"Chị đã mở tiệm bánh này và vẫn làm loại bánh với hương vị mà chỉ có mình em thích. Chắc chắn, Bungah, chị vẫn còn yêu em. Chị chỉ đang giận dỗi mà thôi... Không, dù có thế nào đi nữa, em cũng sẽ không buông tay chị lần này. Chị và Pana không thể nào hạnh phúc như em đã nghĩ, bởi nếu vậy, chị đã không một mình về đây."
Tarn hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định, như một lời thề hứa với chính mình. "Bungah, em sẽ không để chị vuột khỏi tay thêm một lần nào nữa. Cho dù thế nào, em cũng sẽ theo đuổi lại chị cho bằng được, đến khi chị thật sự ở lại bên em."
.
Tarn hạ quyết tâm đeo đuổi lại Bungah. Việc đầu tiên cô trở về lại Bangkok là đến công ty xin nghỉ. Cô quyết định dọn về Huahin sống. Cao thủ không bằng tranh thủ. Ở xa như vậy làm sao cho Bungah thấy tấm lòng của cô chứ. Cô tin chị vẫn còn yêu cô.
Nửa tháng sau, Tarn bàn giao lại mọi việc cho Paula vì Paula sẽ thay cô đảm nhận chức vị Giám Đốc Sáng Tạo. Mặc dù có luyến tiếc nhưng hiện tại với Tarn điều quan trọng nhất hiện giờ là phải đeo đuổi lại được Bungah.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ Tarn lái xe về nhà cô ghé ngang định mua đồ ăn tối thì bất ngờ cô nhìn thấy Pana và En đang ngồi trong nhà hàng cùng nhau vô cùng thân mật.
Mắt Tarn đỏ lên vì tức giận
"Lão già đáng chết này, tánh nào tật nấy. Tôi đã đau khổ buông tay cho ông và Bungah vậy mà ông lại không biết điều. Làm chị ấy đau khổ như vậy. Thật không thể tha thứ."
Tarn nghĩ vì Bungah biết Pana trở lại với En nên mới đau khổ dọn đến Huahin. Tarn nghiến răng nghiến lợi thầm mắng bản thân mình tại sao lại ngu ngốc đi tin tưởng một kẻ không ra gì có thể mang lại hạnh phúc cho chị, cô thật là đáng chết mà.
Tarn về đến nhà vội lấy điện thoại gọi cho văn phòng thám tử tư. Lần trước tìm giúp khách hàng cũng may cô còn giữ danh thiếp của văn phòng đó. Trước mắt cô phải thu thập bằng chứng ngoại tình của Pana, cô phải giúp Bungah thoát khỏi chiếc lồng đó.
"Xin chào Anh Pol, anh không bận việc chứ? Vâng là tôi Tarn đây. Tôi có việc nhờ anh giúp....vâng.....anh theo dõi Chủ Tịch công ty đá quý Diamond Apinya giúp tôi....không cần làm gì hết, chỉ cần theo dõi sát mọi việc làm hàng ngày của ông ta là được.....tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho anh....vâng......cảm ơn."
Sau một tuần nhờ thám tử tư theo dõi Tarn cầm sắp hình trong tay mà giận đến run rẩy.
"Đồ trơ trẽn, các người lợi dụng lúc Bungah không có ở Bangkok mà dắt nhau về nhà của chị ấy. Tôi còn sống một ngày các người đừng hòng ức hiếp được Bungah"
Tarn cầm theo xấp ảnh đến tòa nhà Diamond Apinya, nơi Pana làm việc. Theo những gì cô tìm hiểu, En vẫn là trợ lý của Pana. Ngồi trong quán cafe gần đó chờ đợi, Tarn không thể kìm được sự bồn chồn, lòng ngổn ngang những cảm xúc pha trộn giữa giận dữ và quyết tâm. Vừa nhìn thấy bóng En đi ngang qua, Tarn lập tức đứng dậy, chặn trước mặt cô ta.
"Cô còn nhớ tôi không?" Tarn lên tiếng, giọng đầy sự kiên quyết.
En khựng lại, hơi ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi nhếch môi cười mỉa, "À... thì ra là bạn gái cũ của Yo. À không... phải gọi là người yêu cũ của Bungah mới đúng nhỉ?" Giọng nói của En đầy mỉa mai và khiêu khích.
Cơn giận bùng lên trong lòng Tarn, cô ném xấp ảnh thẳng vào mặt En. "Tôi nói cho cô biết, tốt nhất là nên rời xa Pana ngay lập tức, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không, tôi sẽ đưa tất cả những bằng chứng này cho Bungah. Đến lúc đó, cô đừng mong sống yên ổn."
En cúi nhìn những bức ảnh rơi vãi trên sàn, những bức ảnh ghi lại cảnh cô và Pana thân mật. Thay vì hoảng sợ, cô ta bật cười nhạo báng, nụ cười lạnh lùng và đầy trêu ngươi.
"Aiyo... còn chơi trò chụp lén sao? Haha, để tôi nhắc cho cô nhớ, chính tôi là người đã gửi bức ảnh hai người vào khách sạn cho Pana ba năm trước đó. Cô nghĩ trò trẻ con này có thể dọa được tôi sao? Với lại, Bungah và Pana đã ly hôn rồi. Tôi và Pana làm gì chẳng còn liên quan gì đến chị ta nữa."
Nghe đến đây, Tarn sững sờ, trái tim cô như ngừng đập. "Chị và Pana... đã ly hôn rồi sao?"
En khẽ cười khinh bỉ, ánh mắt đầy sự đắc ý. "Đúng vậy. Bungah dễ dàng bị gạt hơn tôi tưởng. Tôi chỉ cần bế đứa nhỏ đến, khóc lóc vài câu và chị ta đã đồng ý ký vào đơn ly hôn ngay lập tức. Chị ta đúng là chẳng thú vị chút nào."
En bỏ lại Tarn đứng sững sờ với hàng loạt suy nghĩ hỗn độn. Cô gần như không tin nổi vào những gì vừa nghe. Bungah đã ly hôn với Pana... Nghĩa là chị không còn ràng buộc nào nữa, không còn phải gánh chịu những tổn thương từ cuộc hôn nhân ấy. Cô cảm thấy một niềm vui tràn ngập trong lòng, không thể ngăn được nụ cười mừng rỡ nở trên môi.
"Chị đã tự do rồi... Chị không còn là vợ của Pana nữa... Nhưng tại sao chị không nói với em? Tại sao chị lại để em hiểu lầm, để em nghĩ rằng mình đã hoàn toàn mất chị?" Niềm vui dần bị thay thế bằng một cảm giác đau đớn và tức giận khi cô nhớ lại những lời lạnh lùng Bungah đã nói, nhớ lại cảnh Um ôm Bungah trong vòng tay, sự thân mật đó khiến lòng cô như dao cắt.
Tay Tarn siết chặt, trái tim cô ngập tràn trong sự quyết tâm. "Bungah, chị không có quyền quên đi em, không có quyền quên đi tình cảm của chúng ta! Em sẽ không cho phép chị gạt bỏ quá khứ của chúng ta dễ dàng như vậy. Em sẽ không để chị quên em, và càng không cho phép bất kỳ ai thay thế vị trí của em trong trái tim chị. Em sẽ làm mọi thứ để giành lại chị, cho dù có phải đối đầu với tất cả!
--
Tarn quyết định chuyển đến Huahin và mở một homestay nhỏ. Cô muốn được gần Bungah, muốn mỗi ngày đều có thể thấy chị, không còn phải chịu đựng nỗi xa cách thêm nữa.
Sau khi giao mọi công việc cho công ty xây dựng, tranh thủ giờ nghỉ trưa, Tarn đến tiệm bánh của Bungah, lòng đầy hồi hộp lẫn khao khát. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Um đứng đó, ánh mắt lạnh lùng.
"Cô còn đến đây làm gì?" Um không giấu nổi sự khó chịu trong giọng nói. Lần trước, sau khi gặp Tarn, Bungah đã ốm mấy ngày liền, và trong mắt Um, Tarn chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.
Tarn nhận thấy sự địch ý trong từng lời nói, từng ánh mắt của Um. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ mình phải kiềm chế. Đây không phải lúc để tranh cãi hay đổ thêm dầu vào lửa.
"Tôi chỉ đến đây ăn bánh, uống trà. Chẳng lẽ việc đó cũng không được phép?" Tarn đáp, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu được sự kiên quyết. Nếu đã không được hoan nghênh, cô cũng sẽ không khách khí nữa.
Từ bếp bước ra, Bungah thấy hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí căng thẳng như có mùi thuốc súng. Ánh mắt của Um chứa đầy sự đề phòng, còn Tarn thì cứng rắn như thể không gì có thể lay chuyển. Bungah vội vã bước tới, cố gắng xoa dịu tình hình.
Trong lòng Bungah dâng lên nỗi lo lắng, nhưng sâu thẳm, ánh mắt chị thoáng hiện lên chút cảm xúc không thể gọi tên khi nhìn Tarn. Có lẽ, sự quyết tâm của em ấy lần này, chính là điều chị đã từng mong đợi bấy lâu nay.
"Um vào trong giúp chị xem bánh. Để chị tiếp em ấy" Bungah kéo tay Um ý muốn cô đi vào
Um không phải là người nói nhiều, cô tôn trọng Bungah. Quăng lại cho Tarn ánh mắt khó chịu xong đi vào.
Vừa thấy Bungah bước ra, nét mặt Tarn lập tức thay đổi, ánh mắt cô ánh lên sự mong chờ nhưng cũng pha lẫn chút bất mãn.
"Em đến đây làm gì?" Giọng Bungah lạnh nhạt, không còn chút dịu dàng nào mà cô dành cho Um khi nãy.
Tarn mím môi, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Lúc nãy chị còn dịu dàng với Um như vậy, bây giờ lại lạnh lùng với em. Đừng nghĩ rằng như thế có thể khiến em bỏ cuộc, Tarn thầm nghĩ, tự nhủ mình sẽ không lùi bước.
"Em thất thần cái gì? Tôi hỏi, em đến đây làm gì?" Giọng Bungah mất kiên nhẫn, ánh mắt như muốn đẩy Tarn đi ngay lập tức.
Tarn nở nụ cười rạng rỡ, giấu đi cảm xúc thật của mình, "Em đến đây ăn bánh thôi. Người yêu em lâu rồi không làm bánh cho em ăn. Ở đây có vị bánh giống hệt bánh người yêu em làm, nên em đến đây ăn cho đỡ nhớ. Cho em một phần Tiramisu nhé." Tarn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, ánh mắt nhìn Bungah không chút dao động.
Lần đầu tiên nghe từ "người yêu" thốt ra từ miệng Tarn khi nói về mình, tim Bungah khẽ rung lên, đập nhanh hơn một nhịp. Nhưng chị nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
"Em về đi. Tôi không bán cho em." Bungah nói dứt khoát, rồi xoay người bước vào trong, bỏ lại Tarn ngồi một mình tại bàn, với ánh mắt tràn đầy kiên quyết và nỗi đau lặng thầm.
Vừa thấy Bungah xoay người bước đi, Tarn vội vàng nhào tới, nắm lấy tay chị kéo lại. Nhưng trong lúc vội vã, chân Tarn vướng phải ghế, mất thăng bằng, cô ngã nhào về phía trước, vô tình đè lên người Bungah giữa sàn quán.
"Em... em đứng lên cho tôi!" Bungah đỏ bừng mặt, ngại ngùng đến mức không biết phải làm sao trong tình cảnh éo le này.
"Em không cố ý đâu... chị có sao không?" Tarn lồm cồm ngồi dậy, tay vẫn giữ lấy Bungah, ánh mắt đầy lo lắng. Cô vụng về đưa tay sờ soạng khắp người chị để kiểm tra xem Bungah có bị đau hay không.
"Tránh ra... tôi không sao." Bungah vừa bối rối nói, cố gắng gạt tay Tarn ra thì đúng lúc đó, Um từ trong quán bước ra.
"Này, sao cô cứ bám lấy chị tôi vậy hả?" Um sầm mặt, cáu kỉnh. Thấy Bungah nằm dưới sàn, cô lập tức tiến tới đỡ chị dậy, ánh mắt đầy trách móc và không chút khoan nhượng hướng về phía Tarn.
Dù Um chỉ đơn giản là đỡ Bungah đứng dậy, nhưng trong mắt Tarn, hành động đó lại vô cùng tình tứ, thân mật một cách không thể chấp nhận. Cô cảm thấy khó chịu khi thấy bất kỳ ai chạm vào người chị, cảm giác như một ai đó đang xâm chiếm vùng đất thiêng liêng nhất trong lòng cô.
"Tôi chỉ vô tình thôi, và cũng đã xin lỗi rồi. Còn nữa, tôi không bám theo Bungah—tôi đang theo đuổi chị ấy," Tarn dõng dạc tuyên bố, giọng nói mạnh mẽ, ánh mắt kiên định không chút dao động.
"Em đang nói điên rồ gì vậy?" Bungah lắp bắp, hoảng sợ khi nghe lời thú nhận thẳng thắn của Tarn. Tim chị đập mạnh, vừa bối rối vừa hoảng loạn.
"Em nói là, em muốn theo đuổi chị. Dù có thế nào đi nữa, em cũng sẽ không buông tay." Tarn không rời mắt khỏi Bungah, đôi mắt chất chứa sự chân thành và kiên quyết, như muốn khẳng định rằng lần này cô sẽ không để Bungah rời xa mình thêm một lần nào nữa.
Tay Bungah siết chặt lấy cánh tay của Um, toàn thân như đông cứng lại. Chị không biết phải đối mặt ra sao, không biết nên làm gì với cảm xúc vừa lấn át tâm trí mình. Ánh mắt Bungah hoang mang, mơ hồ, không dám đối diện với sự kiên định đang cháy bỏng trong mắt Tarn. Chị bước lùi về một bước, như tìm kiếm sự che chở, dựa vào Um trong giây phút vô lực, trái tim chị chấn động mà không rõ vì sợ hãi hay vì điều gì sâu thẳm hơn thế.
Bungah nhìn Tarn, đôi mắt chất chứa sự đau đớn. Chị hít một hơi sâu, giọng nghẹn ngào.
"Tôi không phải là trò đùa của em. Em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Tôi đã không còn trẻ để tham gia vào những trò chơi tình cảm này nữa, Tarn. Trái tim tôi không thể chịu đựng thêm lần nào nữa..."
Nói đến đây, ánh mắt Bungah như vỡ vụn, nỗi đau và tổn thương khiến giọng chị trĩu nặng.
Tarn nghe vậy, lòng đầy phẫn nộ và bất lực. Cô bước tới, không ngần ngại kéo tay Bungah khỏi người Um, ánh mắt kiên quyết như muốn khẳng định rằng cô sẽ không lùi bước. Um thoáng bối rối, nhưng khi thấy Bungah không phản ứng, cô chỉ đứng lặng nhìn.
"Em không đùa với chị, Bungah. Em yêu chị. Cho dù chị có tin hay không, ba năm qua em chưa từng ngừng yêu chị dù chỉ một ngày." Giọng Tarn trầm xuống, chất chứa sự chân thành mãnh liệt. "Em đã nghỉ việc ở Bangkok rồi, đã đến đây mở một homestay. Em sẽ chứng minh cho chị thấy. Em sẽ làm tất cả mọi điều vì chị, để chị hiểu tình yêu của em không phải là trò đùa."
Tay Bungah khẽ run lên trong tay Tarn, đôi mắt chị nhìn Tarn, không biết phải nói gì. Những lời nói chân thành từ tận đáy lòng của Tarn khiến tim chị khẽ rung động, nhưng tổn thương quá khứ vẫn đè nặng.
"Em... em nói gì?" Bungah lắp bắp, đôi mắt mờ mịt. Cảm xúc chị đang lẫn lộn giữa nỗi sợ hãi và hy vọng mong manh.
Tarn mỉm cười buồn bã, buông tay Bungah ra. "Hôm nay em chỉ định đến ăn bánh, nhưng xem ra không thể rồi. Em về trước, hôm khác em sẽ đến." Cô chắp tay cúi chào, ánh mắt không giấu nổi sự lưu luyến, rồi xoay người rời khỏi tiệm.
Bungah đứng đó, đôi mắt vẫn dõi theo bóng Tarn khuất dần, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
"Um... em ấy... em ấy nói gì vậy? Em ấy thật sự đã dọn đến đây sao?" Bungah nhìn Um, giọng nghẹn ngào như không dám tin vào cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình.
Um im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi, "Chị... có phải chị đang mong chờ điều đó không?"
Bungah cúi mặt, giọng khẽ run, "Chị không biết nữa, Um... Chị vẫn rất giận em ấy, nhưng... với Tarn, chị luôn có một cảm giác chờ đợi, hy vọng. Chị không biết phải làm thế nào nữa..."
Nghe vậy, ánh mắt Um trở nên cứng rắn, cô nhìn Bungah, giọng đầy cảnh giác. "Em không tin cô ta. Lúc tình cảm đang mặn nồng, cô ta vẫn có thể rời bỏ chị mà đi. Bây giờ trở lại, nói vài ba lời hứa hẹn là chị đã dao động sao?"
Thật ra, Um không hề tin vào tình cảm đồng giới, và trong thâm tâm, cô luôn nghĩ rằng Bungah chỉ là yếu lòng, chỉ là đã lạc bước vào một mối quan hệ khi yếu đuối nhất và cần một ai đó ở bên cạnh. Cô tin rằng tình cảm này chỉ là phút giây xao động thoáng qua, và Bungah rồi sẽ nhận ra điều đó. Đối với Um, Bungah không chỉ là chị gái mà còn là người cô muốn bảo vệ và giúp đỡ. Cô phải giúp chị nhận ra điều đúng đắn, phải đưa chị thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Bungah không đáp lại, chỉ lặng lẽ đứng lên và đi vào phòng. Cánh cửa khép lại, Bungah ngồi xuống giường, tay vòng quanh đầu gối, mắt nhìn vô định, lòng rối bời. Những lời của Um vang lên trong tâm trí, khiến nỗi sợ hãi lâu nay dấy lên mạnh mẽ hơn. Có lẽ Um nói không sai—có lẽ tình cảm ấy chỉ là phút yếu lòng, chỉ là sự lầm lạc trong khoảnh khắc. Nhưng trong sâu thẳm, Bungah biết trái tim mình chưa từng thôi yêu Tarn, từng ngày vẫn khắc khoải nhớ đến em.
Nhưng nỗi sợ bị bỏ rơi lại một lần nữa khiến chị chùn bước. Lời nói của Tarn hôm nay đã gieo một tia sáng mong manh, nhưng chị không chắc liệu có thể tin tưởng vào em một lần nữa. Tarn nói sẽ theo đuổi chị, nói sẽ chứng minh tình yêu của mình, nhưng Bungah không biết mình có đủ dũng cảm để chấp nhận tình yêu ấy hay không.
"Mình phải làm sao đây?" Bungah tự hỏi, lòng ngập tràn hoang mang. Chấp nhận Tarn, đồng nghĩa với việc chấp nhận rủi ro của một lần tổn thương nữa. Nhưng nếu cự tuyệt em, chị biết mình sẽ mãi mãi tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro